Du Luân im lặng nhìn Đại Cát một lúc lâu, rồi nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Đội của chúng tôi tên là Khăn Quàng Đỏ.”

Tên đội trong Vương Miện rất hoa hòe hoa sói và kì quái, đừng nói là Khăn Quàng Đỏ, cho dù có gọi là Băng Vệ Sinh, Đại Cát cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, chỉ là, gã nhớ lại, vừa rồi mình hỏi cái này sao?

Ngay khi gã định hỏi lại, đột nhiên, ‘bịch’ một tiếng, một thứ màu xanh biển từ trên trần nhà rơi xuống.

Du Luân và Đại Cát sửng sốt, họ nhanh chóng quay đầu lại và phát hiện thứ rơi xuống là một tấm chăn được cột thành tay nải, rớt ngay vào thùng gỗ cạnh vách phòng giặt.

Thùng gỗ to và sâu, trong phòng giặt có ba thùng như vậy, trùng hợp đối diện với ba lỗ đen trên trần nhà, mỗi thùng có một hoặc hai bộ quần áo đã thay, Du Luân và Đại Cát đến gần thùng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Hình như đây là đường ống thả quần áo bẩn…

Chưa thấy heo chạy thì ít nhất đã ăn thịt heo, trong phim truyền hình cũng thường có mấy cảnh như vầy. Phòng của các gia đình giàu có luôn có mấy lối đi kỳ lạ và những căn phòng bí mật, cái sau thường được dùng để làm những chuyện xấu, mà cái trước, về cơ bản là dùng để trốn.

Nhìn lỗ đen trên trần nhà, rồi nhìn lại chiếc chăn rõ ràng đã được đóng gói cẩn thận trong thùng, Du Luân và Đại Cát liếc nhau.

Đồng thời, có tiếng ma sát từ trần nhà.

Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần —

“Ầm!”

Vật thứ hai rơi từ trần nhà xuống. Rõ ràng cô đã chuẩn bị sẵn sàng, khi sắp rơi xuống thùng đã duỗi thẳng chân, lại còn vịn vào mép đường ống để giảm xóc, tránh tình huống ngã chổng mông thảm thương.

Thả mép của đường ống ra và nhảy xuống thùng, cho rằng kế hoạch trốn thoát đã thành công, khóe miệng của cô không khỏi nhếch lên, giây tiếp theo, vừa nhấc mắt đã mặt đối mặt với hai người.

Một cảm giác bối rối dâng lên trong lòng ba người.

Người nhảy xuống là một cô gái, tóc vàng mắt xanh, dáng người dong dỏng cao, mặc váy hầu gái, nhưng chỉ cần nhìn là từ khí chất và làn da là sẽ biết, cô tuyệt đối không phải là người hầu.

Du Luân gần như đã đoán được thân phận của cô, nhưng cậu không biết đây là vị Tiểu thư nào nên cũng không nói gì. Đại Cát bên cạnh cậu cũng giống vậy.

Cô gái không ngờ vừa đi ra đã bị phát hiện, hơn nữa mới sáng sớm mà hai người này đã đứng ở đây, nhất định là để bắt mình!

Cô gái nắm chặt tay, nhanh chóng cúi người nhặt tay nải lên, dứt khoát nói: “Ta sẽ không gả cho Công tước đâu, có chết cũng không gả!”

…… Đã nhìn ra.

Công tước còn chưa chọn mà đã quyết định bỏ nhà đi, xem ra không thích cuộc hôn nhân này thật.

“Cho dù các ngươi có bắt ta về, ta cũng sẽ không đổi ý đâu!”

Cô gái nhìn quá kích động, Du Luân ho nhẹ một tiếng, muốn cô bình tĩnh lại, “Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không tới để bắt cô về.”

Hiển nhiên cô gái không tin, “Nếu không tới bắt ta, vậy hai ngươi ở đây làm gì?”

Đảo mắt liền thấy cánh cửa bị chậu gỗ chặn lại, giọng nói càng lạnh hơn: “Đã chặn cả cửa luôn rồi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?!”

“…… Chúng tôi thực sự không đến để bắt cô,” Du Luân dừng lại một giây và chỉ vào Đại Cát bên cạnh, “Đây, là người hầu của Công tước và là anh trai của người yêu của tôi, chúng tôi gặp nhau là vì muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của người yêu tôi, tình cờ gặp được Tiểu thư, mong ngài đừng nói cho Đức ông và Phu nhân biết.”

Khi cô gái vừa nghe nói Đại Cát là người hầu của Công tước thì vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng, nghe thấy câu sau mới thả lỏng một chút. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Du Luân, ôm chặt tay nải trong tay, “Nếu đã vậy, các ngươi tránh sang một bên đi.”

Cô vẫn muốn chạy, nhưng Du Luân không thể nghe lời cô được. Trẻ trung xinh đẹp, đầy cá tính, chuyện xưa vừa mở màn đã tính bỏ chạy khỏi đám cưới, nếu đây là trong phim truyền hình thì chính là nữ chính!

“Tiểu thư, ngài vẫn nên quay về đi thôi, bên ngoài có rất nhiều lính canh, ngài không thể trốn thoát được đâu”, trông Du Luân như đang tận tình khuyên bảo, nhưng thật ra cậu đang nghĩ cách để vạch trần thân phận của cô. “Hơn nữa, Công tước đã đến rồi. Nếu ngài rời đi thì Đức ông và Phu nhân phải làm sao đây?”

Không biết Du Luân đã động vào dây thần kinh nào của cô, cô lập tức nổi đóa: “Ta chưa từng hứa sẽ gả cho Công tước, bọn họ không màng nguyện vọng của ta, chẳng lẽ còn muốn ta nghĩ cho họ sao! Gả người khác đi thì dễ biết bao, thế sao hai người họ không gả luôn đi?! Tuổi cũng như nhau, xứng đôi vừa lứa!”

Du Luân: “……”

Đại Cát xen vào, “Lần này Công tước tới đây là để chọn cô dâu chứ không phải để cưới xin. Ba chị em cô, ai được chọn còn chưa biết chừng, sao bây giờ cô đã trông như thà chết chứ không gả vậy.”

Cô gái im lặng, chỉ nhìn Đại Cát một cách u ám.

Du Luân nhìn cô, suy nghĩ chợt hiện lên.

Tuyệt đối không thể để cô gái này rời đi, cổ có một bí mật.

Dừng một chút, cậu nói theo Đại Cát: “Nếu không muốn kết hôn, ngài có thể tìm cách để cho Công tước chọn hai vị tiểu thư kia, có như vậy mới an toàn.”

“Công tước thích những cô gái trầm lặng. Theo ngài, ai trong ba chị em ngài thích hợp với ngài ấy hơn?”

Những lời này là do Du Luân bịa, dù sao cô gái này cũng chưa từng gặp Công tước, Du Luân muốn nói gì cũng được, chủ yếu là cậu muốn hỏi để biết người trước mặt là ai.

Cô gái cau mày nghĩ: “Nếu gã thích trầm lặng thì Daly thích hợp với gã hơn”.

Bà Adams có nói về tính cách của ba vị tiểu thư, Du Luân nhớ lại, thử nói: “Tam tiểu thư rất dễ ngại và là một cô gái hướng nội.”

Cô gái không tỏ ý kiến, “Đó là lý do ta nói con bé phù hợp hơn. Đàn ông thích những người dịu dàng. Daly dịu dàng hơn ta nhiều.”

Tốt lắm, hiện tại đã biết Tam tiểu thư tên là Daly.

Về phần người trước mặt… Chắc là đại tiểu thư lạnh nhạt và không thích giao lưu mà bà Adams đã nói rồi.

Không còn hy vọng trốn thoát, cô không muốn nói chuyện vớ vẩn với Yu Lun nữa, đuổi cả hai ra ngoài, cô thay quần áo trong phòng giặt rồi bước ra hành lang với dáng vẻ như không có chuyện gì.

Du Luân và Đại Cát ở trong góc, sau đó mới nhìn nhau.

Du Luân: “Tôi muốn tiếp tục đi tìm phòng của người hầu, người hầu cũng có thể là cô dâu.”

Đại Cát: “Tôi đi tìm tầng hầm ngầm, những bí mật của lâu đài thường nằm ở tầng hầm.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hai người mỉm cười vẫy tay rồi đi ngược hướng nhau, vẻ mặt Du Luân như bình thường đi về phía trước, nhưng khi rẽ vào góc cua, cậu nhanh chóng vòng về.

Để che đậy tung tích, đại tiểu thư sẽ không trở về phòng nhanh như vậy, có nghĩa là bây giờ trong phòng cô không có ai.

Tranh thủ ngay lúc này, vào phòng của cổ quan sát xung quanh thử xem, biết đâu có thể tìm ra manh mối về cô dâu.

Du Luân quay trở lại phòng giặt và leo lên đường ống.

Đường ống vừa đủ cho một người. Ở thời đại này không có đường ống nước, mạch điện và ống sưởi, tường nhà trống trơn, vì vậy chỉ cần leo thẳng lên là sẽ đến phòng của Đại tiểu thư. Du Luân nhẹ nhàng nhảy xuống, phát hiện mình đang đứng cạnh tủ quần áo.

Mọi căn phòng trong lâu đài đều có tông màu tối, cho dù bây giờ là ban ngày, ánh nắng Mặt Trời chói chang thì sau khi bị cửa sổ và rèm che lại, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói. Trên tường treo đầy những bức tranh sơn dầu màu vàng nhạt, nhìn kỹ lại, ngay cả trần nhà cũng đã ngả vàng.

Vừa nhìn đã áp lực, không biết sống ở đây sẽ như thế nào nữa.

Không có thời gian để bình luận về cách trang trí của người khác, Du Luân đi vài bước, bắt đầu lật những thứ trên bàn.

Du Luân không thể biết đây là thời đại nào, nhưng trên bàn có một tờ giấy, xem ra cũng không phải thời đại quá cổ xưa. Cậu nhặt tờ giấy lên, chỉ thấy trên đó viết vài dòng chữ đứt quãng.

—— Không ai được… Bí mật của ta… Biết… Đều đáng chết… Công tước đó.

Những từ này được ghì mạnh xuống, mặt sau của tờ giấy cũng có thể thấy, nhìn là biết khi viết người này đã quyết tâm như thế nào. Đây là một tấm da dê, không giống như tờ giấy bình thường, Du Luân im lặng nhìn dòng chữ này, cán cân lựa chọn trong lòng hơi nghiêng một chút.

Nhiệm vụ nói rằng nếu chọn nhầm cô dâu, cô dâu thật sẽ giết họ, cô dâu có khuynh hướng giết chóc, Đại tiểu thư cũng có, vậy có lẽ cô dâu thật sự chính là vị Đại tiểu thư này.

Nhưng mà, Đại tiểu thư này rốt cuộc có bí mật gì?

Những dòng chữ ở giữa mờ ảo, như thể chúng bị cố tình làm bẩn, Du Luân đã lau đi lau lại nhiều lần vẫn không thể chùi sạch được. Cậu cau mày, lật tờ giấy da lên để xem có chữ viết ở mặt sau không.

Vừa thấy, cậu đã sốc.

Ở góc dưới bên phải tấm da dê, có một dòng chữ nhỏ.

—— Made in China.

“……”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Du Luân giật mình, vội vàng đặt tờ giấy da xuống, muốn tìm một chỗ trốn. Người ngoài cửa chuẩn bị đi vào, dưới tình huống cấp bách, cậu dứt khoát trốn vào gầm giường gần mình nhất.

Sau khi trốn, cậu mới phát hiện mình không cô đơn.

Du Luân: “……”

Đại Cát: “……”

Đại Cát im lặng, nhích sang một bên, nhường cho Du Luân một nửa vị trí của mình.

Du Luân vào thời điểm này, chính là Đại Cát của ba phút trước.

Lúc đó gã còn tưởng là Đại tiểu thư đi vào, trong lòng hoảng sợ nên trốn đại vào đây. Khi phát hiện đó là Du Luân, gã vẫn không đi ra mà định làm bọ ngựa bắt ve sầu, chỉ là không ngờ chim sẻ lại đến nhanh như vậy.

Du Luân và Đại Cát không dám phát ra tiếng động nên nín thở, hơn mười giây sau, người trong tầm mắt mới nhúc nhích. Cô cởi váy, đi đến phòng tắm thô sơ, sau đó c0i quần đi vệ sinh.

Cô nghĩ ở đây không có ai khác nên cũng không đóng cửa, vì vậy Du Luân và Đại Cát trơ mắt nhìn cô quay lưng lại với mình, đứng mở rộng chân, đồng thời còn thực hiện động tác đỡ.

“…………”

Du Luân há hốc mồm, giờ cậu đã biết, bí mật của Đại tiểu thư là gì rồi.

Gian nan khép cằm lại, cậu không kịp quay đầu nhìn thoáng qua Đại Cát, hai người đối diện nhau, không ngờ lại có cảm giác chua xót đồng cảm với nhau.

Đại Cát dùng giọng điệu tức giận hỏi cậu: “Bây giờ cậu còn cảm thấy hắn có thể là cô dâu không?”

Du Luân: “……”

Tiếng đóng cửa truyền đến, sau đó là tiếng nước từ phòng tắm, có vẻ như “Đại tiểu thư” đang tắm, hai người không giao tiếp, im lặng bò ra ngoài.

Thôi vậy, tiếp tục điều tra ở đây không còn giá trị gì nữa.

Di chuyển của cả hai đồng bộ, có thể là do bị đả kích, bọn họ vẫn không nhìn lên, thế nên nửa đường leo ra ngoài mới phát hiện trước mặt có một đôi chân.

Họ ngơ ngác ngẩng đầu lên, Đại tiểu thư đang mỉm cười nhìn họ, tay phải còn cầm con dao đang lóe lên ánh sáng lạnh, mũi dao hướng vào đầu Du Luân.

Hắn cười nói, bổ sung cho câu chưa hoàn chỉnh trên tấm da dê: “Không ai được biết bí mật của ta, những người biết, đều phải chết.”

- -----oOo------