Cuộc sống thật sự quá buồn tẻ, thế nên trò cười của Du Niên có thể khiến Du Luân cười đến lăn ra ngủ luôn.

Du Niên không ở nhà cậu quá lâu, một tuần sau anh đã rời đi, nghe nói đã tìm được công việc mới ở một thành phố khác với tư cách là giảng viên khoa vật lý của trường.

Du Luân không thể tưởng tượng được dáng vẻ dạy học của Du Niên, nhưng vẫn vui vẻ tiễn anh đi. Sau khi Du Niên rời đi, Du Luân trở về cuộc sống chẳng có gì nổi bật, người trong đơn vị thường xuyên giới thiệu đối tượng cho cậu, nhưng cậu biết mình chỉ có tình cảm với đàn ông nên đã từ chối tất cả.

Sống một mình rất tự do, nhưng thời gian dài sẽ cảm thấy cô đơn. Đúng lúc Du Luân đang suy nghĩ có nên tìm một người bạn cùng phòng hay không thì lãnh đạo đột ngột giao cho cậu một nhiệm vụ, yêu cầu cậu tiếp phái đoàn từ Giang Tô, đặt khách sạn cho họ và thiết kế hành trình.

Phái đoàn đến đây để khảo sát một dự án, nghe nói trong đoàn này có nhiều lãnh đạo đầu ngành và các nhà nghiên cứu khoa học. Lãnh đạo rất coi trọng, sẽ đích thân tháp tùng, còn Du Luân ư, đương nhiên không đủ tư cách đi ăn uống vui chơi cùng đoàn, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt này thôi.

Nhanh chóng đặt khách sạn, đặt nhà hàng, hẹn xe, địa điểm rồi chuẩn bị quà kỷ niệm, Du Luân cảm thấy mình cứ như thư kí chủ tịch ấy. Cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi, đoàn khảo sát đến như đã hẹn, cậu không thấy bóng dáng họ đâu, lúc này cậu đang tranh cãi với nhân viên lễ tân của khách sạn.

“Sao lại nói là không có phòng xếp hạng sang, chỉ có thể đổi thành phòng đơn có sân? Thế sao khi tôi đặt phòng lại không nói là không có, trước giờ tôi chỉ nghe nói nâng phòng, chứ chưa bao giờ nghe là có hạ phòng đấy. Hạ phòng xong rồi mấy người hoàn lại tiền cho tôi không?”

Quầy lễ tân khó xử, “Cái này, chúng tôi sẽ không hoàn tiền…”

Du Luân: “Tôi hiểu, ý cậu đang muốn nói với tôi là, cậu hạ dịch vụ phòng của tôi rồi nuốt luôn tiền phòng của tôi, đúng không?”

Quầy lễ tân đột nhiên hoảng sợ, “Chúng tôi không có ý đó, ngài đừng nói như vậy—”

Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, tâm trạng của Du Luân vốn đã không tốt, nên đương nhiên khi quay qua nhìn thì sắc mặt cũng chẳng có gì đẹp, cậu phát hiện bên kia là một người xa lạ, dung mạo tuấn tú, khí chất dịu dàng, quần áo chỉnh tề, phong thái của minh tinh.

Trai đẹp luôn dễ được đối xử tốt hơn người bình thường, Du Luân cũng không ngoại lệ. Thấy đối phương cũng ưa nhìn, phần lớn lửa giận của cậu tắt ngóm ngay lập tức, anh chàng đẹp trai phía sau thấy cậu thay đổi sắc mặt thì cảm thấy chơi vui hơn, anh hỏi: “Cậu cũng sống ở đây à?”

“Không phải, tôi tới đây làm việc.”

Đối phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đưa một tờ danh thiếp, “Tôi đến đây để nghỉ phép, nếu cậu xong việc thì cùng nhau uống một ly cà phê nhé? Tôi mới đến đây nên còn bỡ ngỡ, muốn kết bạn với người địa phương.”

Cái cớ được đối phương sử dụng rất hoàn hảo, Du Luân gần như không nhận ra anh đang muốn nói chuyện phiếm. Không cần suy nghĩ, cậu đã cầm lấy danh thiếp, trai đẹp mỉm cười với cậu rồi chỉ vào nhà hàng buffet ở tầng 1, “Tôi đến đó đợi cậu, khi nào rảnh thì đến tìm tôi. Tôi còn nhiều thời gian lắm, sẽ luôn đợi cậu.”

Du Luân nhìn đối phương rời đi, tấm danh thiếp vừa nhận được vẫn còn ấm áp, nhưng Du Luân lại không có hứng xem, cậu không biết tại sao mình lại lập tức cầm lấy nữa. Cậu mím môi, cất danh thiếp vào túi tiếp tục thương lượng với lễ tân. Sau khi thu dọn xong mọi việc, Du Luân nhấc chân đi về phía nhà hàng buffet, lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên gửi đến một văn kiện, là danh sách đoàn có mặt hôm nay.

Du Luân vô cảm lướt qua từng cái tên một, khi sắp đến cuối, cậu đột nhiên trượt danh sách lại một chút.

—— Nhan Hành Thạc.

Hơi quen tai.

Mình từng gặp người này rồi sao? Hay là nghe nói ở đâu đó?

Dù có nghe nói thì cũng là kiểu nghe thoáng qua, cậu không nhớ nổi, có một anh chàng đẹp trai đang đợi mình ở nhà hàng buffet đằng kia, nghĩ vậy cậu liền cất điện thoại, nhanh chóng đến nhà hàng.

Đối phương thực sự đến đây để nghỉ dưỡng, mùa thu ở thành phố này rất đẹp, anh ta định ở đây một tuần rồi về nhà, nhưng sau khi gặp Du Luân, anh ấy đã thay đổi quyết định, ở lại đây một tháng.

Sở dĩ một tháng mới quay về, là vì anh ta cảm thấy yên tâm, Du Luân đã trở thành bạn trai của mình.

Anh chàng này rất nghiêm túc với Du Luân, sau khi đi về thì bắt đầu giải quyết công việc riêng, muốn chuyển đến sống ở một thành phố cùng Du Luân, hẹn hò được một thời gian thì anh ta đã giới thiệu ba mẹ mình cho Du Luân, ba mẹ anh ta rất cởi mở và đối xử tốt với Du Luân. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, ngày nào Du Luân cũng rất hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng, khi trời đã khuya, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng treo trên bầu trời đêm, luôn có cảm giác thời gian trôi quá nhanh, giống như một chiếc đồng hồ cát bị nhấn nút tăng tốc vậy.

Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, Du Luân mở máy tính lên, ngồi xem lại những bức ảnh mình đã chụp trước đó.

Hầu hết các bức ảnh được chụp ở trường đại học, một số thì được chụp ở nhà. Du Luân phân loại chúng theo các mục trường học, gia đình, du lịch và cuộc sống, sau một thời gian, cậu mới nhận ra, mình không có bức ảnh nào của Du Niên cả. Du Luân xấu hổ, cậu cảm thấy mình đã bỏ quên Du Niên, nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ đến, nguyên nhân thực sự là trong nhiều năm như vậy, Du Niên chưa bao giờ trở về nhà.

Cậu và mấy người bạn đã đến nhiều nơi khi còn học đại học, có điều đều ở xung quanh trường, tất cả đều ở phía nam, nơi xa duy nhất mà họ từng đến là Tây Tạng. Du Luân lấy tất cả những bức ảnh này ra, chậm rãi nhìn từng tấm một.

Thứ tự của các bức ảnh bắt đầu từ Tây Tạng, càng về sau, ảnh càng sớm, mãi đến cuối cùng mới quay trở lại Tứ Xuyên. Khi lật lại các bức ảnh của Nhã An, Du Luân không nhịn được cười khi thấy mình chụp hình cụ bà đang ngồi trong sảnh đeo kính đọc báo.

Có vẻ như cụ bà đã bị nhà văn hóa k1ch thích rồi, cũng bắt đầu ham học hỏi.

Đột nhiên, nụ cười của Du Luân đọng lại trên khuôn mặt.

Nhà văn hóa…

Nhan, Hành, Thạc.

Thì ra là thế, đó là người mình đã lúc đi Nhã An. Ngày hôm sau khi Du Luân đi, cậu không còn gặp lại đối phương trên tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng nữa, cũng phải, người ta lái ô tô, còn cậu đạp xe đạp, nếu cậu vẫn bắt gặp anh ta, vậy chẳng phải chỉ có thể chứng minh anh ta đã hết xăng rồi sao.

Du Luân vươn vai và dựa lưng vào ghế, nhìn xuống bức ảnh đã chụp vài năm trước.

Đoàn khảo sát kia đã rời đi, không biết Nhan Hành Thạc đó có phải là Nhan Hành Thạc mà cậu đã gặp lúc ấy không, hình như anh ta khá đẹp trai.

Tất cả các khía cạnh đều phù hợp với thẩm mỹ của cậu, giống như bạn trai của cậu vậy.

“Ding Dong”, suy nghĩ của Du Luân bị cắt ngang, cậu lấy điện thoại ra, phát hiện bạn trai đang chúc mình ngủ ngon, cậu vừa đứng dậy vừa nhắn lại hai chữ.

Ngủ ngon.

……

Sau một khoảng thời gian nữa, Du Niên về nhà, vừa khéo là liên hoan, mẹ Du Luân gọi điện bảo cậu quay về, cả nhà ăn tối sum họp gia đình, Du Luân đồng ý nhưng không ngờ bạn trai cậu cũng muốn đi theo.

Vốn dĩ Du Luân không muốn, cậu cảm thấy vẫn còn quá sớm, hơn nữa ba mẹ đang rất vui, cậu sợ mình dẫn đối phương về sẽ làm cảnh tượng náo loạn, nhưng cậu không thể chịu được sự dụ dỗ liên tục của đối phương, cuối cùng vẫn dắt theo bạn trai về quê.

Lặn lội đường xa, cuối cùng cậu cũng đến trước cửa nhà, mẹ cậu thấy cậu dẫn một người lạ về thì sững sốt, bà nhìn hai người họ vài lần và hỏi: “Ai đây con?”

Du Luân xoa mũi, người phía sau còn đang đợi cậu giới thiệu, nhưng cậu không thể nói ra được từ ‘bạn trai’, chỉ có thể đẩy mẹ vào nhà, “Vào nhà rồi nói chuyện, vào nhà rồi nói chuyện.”

Chờ đến khi đi vào rồi, thì không thể không nói.

Du Luân mãi vẫn giữ im lặng, cuối cùng vẫn là do bạn trai tự giới thiệu, sau khi anh ta nói mình là bạn trai của Du Luân, Du Luân lo lắng tột độ, sợ ba mẹ không chấp nhận, kết quả hình ảnh cậu tưởng tượng không xuất hiện, ba mẹ nhìn nhau rồi kinh ngạc nhìn cậu con trai nhỏ, “Ngay cả con cũng vậy?!”

Du Luân: “……”

Cái gì mà ‘Ngay cả con cũng vậy’ chứ, còn có ai nữa ư?

Lúc này, Du Niên đi dép lê mang theo một chai xì dầu trở lại, nhìn thấy trong phòng có người lạ, Du Niên cũng có chút kinh ngạc, “Đây là ai vậy?”

Buổi sum họp đầm ấm của gia đình, bởi vậy cũng biến thành phim hài kịch. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, 5 người ngồi vào bàn ăn, mẹ Du Luân xúc động nhìn hai cậu con trai của mình: “Thôi, mấy đứa hạnh phúc là được rồi, còn con, nếu Du Luân đã dẫn con về thì sau này con cũng là một phần gia đình dì rồi. Hai đứa nhớ sống hòa thuận, đừng cãi nhau, nhường nhịn nhau một chút nhé?”

Bạn trai mỉm cười đồng ý, mọi người vui vẻ hoà thuận, càng lúc Du Luân lại càng không thoải mái.

Không phải là thân thể khó chịu, mà là tâm lý không thoải mái, không nên như thế này, những lời mẹ nói ngày hôm nay, không nên dành cho người này.

Không hiểu sao Du Luân bắt đầu tức giận, cậu tức người bên cạnh, cũng giận ba mẹ, giận anh trai, nhưng giận nhất vẫn là chính bản thân mình, nhưng nếu hỏi cậu giận vì cái gì, cậu lại không nói rõ được.

Chỉ có một điều cậu chắc chắn, cậu không thích người bên cạnh mình, anh ta giống như, giống như ——

Tên trộm.

Một tên trộm đã đánh cắp mọi thứ của người cậu yêu.

Du Luân đột nhiên ngẩng đầu, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, người gọi là bạn trai kia cũng ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cậu, “Sao vậy em?”

Du Luân mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, “Không có gì.”

Lúc này mọi người mới thả lỏng, ba của Du Luân còn la rầy cậu một câu, “Thằng nhóc này, tự nhiên làm mọi người giật cả mình.”

Du Luân không phản bác, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Buổi tối, Du Luân đưa bạn trai ra ngoài đi dạo, họ vẫn chưa ở bên nhau lâu nên đương nhiên anh ta không thể ở lại phòng Du Luân, Du Niên không ngại cùng phòng với cậu, nhưng trước khi đến, anh ta đã đặt khách sạn rồi.

Trên đường Du Luân đưa anh ta về khách sạn, cả hai đều không nói gì, mới đi được vài bước, cậu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời.

Sau khi yên lặng, cậu giơ tay chỉ vào chiếc đĩa lớn treo trên bầu trời đêm, hôm nay là trăng tròn, mặt trăng vừa tròn vừa to, còn rất sáng, cậu hỏi: “Anh có biết đó là cái gì không?”

Bạn trai đi theo cậu nhìn thoáng qua, không khỏi bật cười, “Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là mặt trăng rồi.”

Du Luân lắc đầu, “Không đúng.”

Bạn trai kinh ngạc nhìn cậu.

Du Luân rất nghiêm túc nói với anh: “Đó không phải là mặt trăng, đó là một con số, 0.”

Khi cậu nói những lời này, mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo và mờ dần cho đến khi biến mất. Du Luân nghe thấy âm thanh nhắc nhở biến mất đã lâu, cậu nhìn chiếc nhẫn mình đã đeo gần một năm, mới vừa bấm vào một ghi chú mới thì ngay sau đó, một ghi chú khác lại được gửi đến, lần này còn chưa kịp bấm vào thì cậu đã cảm nhận được cảm giác không trọng lượng quen thuộc, cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, sau khi cảm giác đó biến mất, cậu mở to mắt ra, phát hiện mình đã quay trở lại.

Vương Miện quen thuộc, đường hầm quen thuộc, đồng đội quen thuộc, và người yêu quen thuộc.

Du Luân ngồi dưới đất, cứng đờ xoay đầu, nhìn Nhan Hành Thạc.

Người sau cũng đang nhìn cậu, ánh mắt vô cùng phức tạp, Du Luân ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau, cậu đột nhiên tiến lên, lao vào vòng tay của Nhan Hành Thạc. Nhan Hành Thạc không nhìn thấy mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang ôm chặt lấy bả vai mình, vai anh bị Du Luân nắm chặt rất đau nhưng Nhan Hành Thạc lại như không cảm nhận được điều đó, anh ôm Du Luân vào lòng như đã mất mà tìm lại được.

Những đồng đội khác vẫn đang nhìn hai người, tâm trạng của họ cũng không tốt, thế giới bên trong quá hạnh phúc, gần như chính là cuộc sống tươi đẹp trong mơ của họ, có thể đột phá thế giới giả dối như vậy, hẳn trong lòng phải có cảm xúc rất mạnh mẽ, chẳng qua, bọn họ vẫn có thể giữ lý trí, mà dường như Du Luân lại có chút kích động.

Bọn họ cho rằng vừa rồi Du Luân bị k1ch thích bởi thế giới giả, nhưng thật ra không phải vậy.

Khi vừa mới khôi phục lại trí nhớ, cậu đã khôi phục được ký ức hoàn chỉnh của mình, đoạn ký ức bởi vì Du Niên bị xóa mà cũng biến mất theo, cũng được phục hồi.

Cậu nhớ lại.

Nhớ lại thất bại của mình trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hai năm cậu luôn trong trạng thái lo lắng kia, và cả cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và Nhan Hành Thạc.

- -----oOo------