Du Luân đã đến trường đại học của Du Niên tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là khi cả nhà họ đưa Du Niên vào đại học, ba mẹ còn có việc làm nên chỉ ở 2 ngày sau khi đưa Du Niên đến nơi rồi quay lại đi làm. Du Luân không có gì để làm, trùng hợp đang nghỉ hè nên cậu tiếp tục ở lại và tham dự lễ khai giảng của Du Niên.

Tại buổi lễ, cậu nhìn thấy Nhan Hành Thạc, đại diện cho học sinh năm nhất, là một thiên tài đã giành được giải thưởng quốc tế khi mới học cấp 2. Mặc dù anh trai cậu học cũng giỏi, nhưng so với Nhan Hành Thạc thì chỉ là một phàm nhân.

Ở dưới khán đài nhìn anh đọc bản thảo, do cách nhau quá xa nên cậu không thể nhìn thấy rõ diện mạo của Nhan Hành Thạc, nhưng cậu sẽ nhớ kỹ cái tên này, dù gì thì anh ta cũng là người có thể b0p ch3t anh trai mình.

Sau buổi lễ, các tân sinh viên sẽ đi họp lớp, Du Luân cũng nhàn rỗi, cậu lang thang trong khuôn viên trường đại học, thuận tiện mong chờ tương lai cậu sẽ vào trường đại học nào, dù sao cậu cũng không muốn tới nơi này, tinh thần học đường nghiêm túc và có quá nhiều quy tắc, cậu không thích kiểu trường học này.

Mới vừa nói xong câu đó, cậu đã bị vả mặt.

Bởi vì cậu nhìn thấy Nhan Hành Thạc đang đến gần.

……

Ở đâu cũng có trai đẹp, nhưng cậu chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, cậu mặt dày tiến tới bắt chuyện với anh, thậm chí còn pha trò, nhưng vì điều này mà Nhan Hành Thạc không đối xử lạnh nhạt với cậu như những người khác.

Các tân sinh viên sẽ sớm có khóa huấn luyện quân sự, vốn dĩ Du Luân định sẽ rời đi khi Du Niên có khóa huấn luyện quân sự. Tuy nhiên cậu đã thay đổi ý định, cậu nài nỉ ỉ ôi với ba mẹ, quấy rầy đến mức họ cho phép cậu ở lại thêm nửa tháng, để cậu ở đó cho đến cuối tháng, chỉ cần trở lại trước khi khai giảng là được.

Du Niên quá bận, anh tưởng em trai mình thích chơi ở đây, nhưng anh không hề biết rằng, em trai mình đã bị con quỷ tình yêu tìm đến rồi, hơn nữa trông dáng vẻ còn rất vui vẻ vẫy gọi.

Nhan Hành Thạc có hứng thú với cậu, nhưng anh chưa cầm thú đến mức làm chuyện bậy bạ với trẻ vị thành niên, anh nói Du Luân, anh chờ cậu thi đậu trường đại học này.

Thành tích của Du Luân thuộc kiểu ‘Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình’, đối với cậu, ngôi trường này không khó như trên trời, nhưng cậu phải học hành chăm chỉ trong những ngày tháng sắp tới mới chắc chắn rằng mình sẽ được nhận vào học. Mang theo ngọn lửa nhiệt huyết, Du Luân về nhà, bắt đầu nhập học là năm thứ ba cấp 3, lúc đó, cậu bắt đầu phấn đấu, dốc lòng muốn thi vào cùng trường với Nhan Hành Thạc.

Về phần Du Niên học cùng trường, đã bị cậu cho ăn bơ.

Chỉ là không ngờ rằng, tai nạn lại đến nhanh như vậy.

Du Niên đột nhiên mất tích, khiến cả nhà trở tay không kịp, hôm đó nhà trường phát hiện Du Niên mất tích nhưng không gọi điện ngay cho ba mẹ, mãi đến ngày hôm sau vẫn không tìm được mới liên lạc với người nhà Du Niên.

Cha mẹ ngồi máy bay suốt đêm, Du Luân cũng xin nghỉ, đến trường học tìm người cùng.

Dù có để cậu tiếp tục lên lớp thì cậu cũng không có tâm trạng học, khi chưa có chuyện gì xảy ra, cậu không hề nhận ra người anh trai Du Niên quan trọng như thế nào đối với mình, đây là sự thay đổi tàn bạo đối với người sống sót.

Trong suốt hai năm, Du Luân đều đi theo ba mẹ mình tìm một người, Du Niên không phải là học sinh duy nhất mất tích, nhưng nhóm Du Luân là những người duy nhất không bỏ cuộc. Hôm trước khi thi đại học, cậu vẫn đăng lên mạng nhờ giúp đỡ, thi đại học không tốt cậu cũng không thèm để ý, thậm chí cậu còn không quan tâm mình học trường nào. Về phần lời ước hẹn ban đầu, cậu đã không còn nhớ từ lâu rồi.

Tình yêu ngọt ngào và những ước mơ khát khao là điều mà người bình thường mới có thể có được, từ khi Du Niên biến mất, cậu đã không phải là người bình thường nữa rồi, cậu là một kẻ bất hạnh.

Mà những điều bất hạnh ấy, lại đột ngột biến mất vào một ngày trong năm thứ 2. Sự lo lắng, hồi hộp biến mất chỉ trong một đêm, hôm sau cậu vẫn đến lớp và trốn học như bình thường, ba mẹ cậu cũng tiếp tục đi làm, ai cũng quên rằng trên đời này còn có người khiến họ lo lắng nhiều như vậy, không chỉ họ, mà còn có những người họ quen biết, chỉ cần đó là kỉ niệm liên quan đến Du Niên thì đều biến mất cả. Bởi vậy, Nhan Hành Thạc không còn nhớ Du Luân, và Du Luân cũng không còn nhớ rằng mình từng có mối tình đầu sớm như vậy.

Trước khi bước vào cửa này, Nhan Hành Thạc đã hỏi Du Luân rằng cậu có ghét Vương Miện không, lúc đó cậu không trả lời được, và nếu cậu không trả lời được, vậy có nghĩa là cậu không ghét nó. Bây giờ, câu trả lời đã thay đổi.

Hít một hơi thật sâu, khí oxi cậu hít vào như muốn làm vỡ tung lá phổi của cậu. Sau đó cậu mới từ từ thở ra một làn khí đục, cơn xúc động mãnh liệt dần dịu đi trong những hành động lặp đi lặp lại như vậy, những ngón tay dùng sức đến trắng bệch dần dần nới lỏng, Du Luân bỏ tay xuống, xoay người lại.

Đồng đội đã nhận ra Du Luân có chuyện gì đó, họ đều lo lắng nhìn cậu, đối diện với từng cặp mắt quan tâm, Du Luân kéo khóe miệng nở nụ cười không khác gì mọi khi, “Đúng là thuận lợi thật, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Trên đường đi ra ngoài, không ai dám nói chuyện, Nhan Hành Thạc và Du Luân đi tuốt ở phía trước, Miêu Thắng Nam và những người khác đi theo sau, họ không dừng lại ở bất cứ nơi nào, thậm chí còn không nhìn kĩ khu vực chờ của cửa thứ sáu trông như thế nào mà đã đi tìm chỗ ở.

Du Luân là người cuối cùng nhớ ra, những người khác đều nhớ ra sớm hơn cậu, đã đợi một lúc, mọi người kiểm tra điểm Vinh dự thì thấy đã bị trừ năm lần, nghĩa là đã năm ngày trôi qua.

Lúc đi ra, bọn họ không nhìn thấy người quen, xem ra bốn đội còn lại vẫn đang ở trong cửa, nếu hai ngày nữa không có ai ra thì bọn họ sẽ phải chờ thêm một lần vượt nữa.

Sau khi đến nơi ở, không có người khác, Du Luân mới ngồi xuống và giải thích cho mọi người hiểu nguyên nhân khiến cảm xúc của mình mất kiểm soát.

Không ngờ cửa thứ sáu còn có tác dụng như vậy, mọi người rất ngạc nhiên, Du Luân chỉ nói việc mình đã nhớ ra Du Niên, chứ không hề kể chuyện cậu và Nhan Hành Thạc trước đây có quen biết.

Miêu Thắng Nam đau lòng kéo ống tay áo Du Luân, “Đội trưởng đừng buồn, chờ mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta sẽ đi tìm anh ấy nha!”

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Miêu Thắng Nam, Du Luân mỉm cười gật đầu, “Ừ.”

Mặc dù bây giờ trông Du Luân vẫn như thường lệ, nhưng mọi người lại có cảm giác cậu vẫn không bình thường, Miêu Thắng Nam lo lắng nhìn những người khác, bắt đầu chuyển chủ đề, “Ai là người đầu tiên nhớ ra vậy nha, em ở trong cửa năm tháng mới nhớ ra.”

Mặc dù hỏi vậy, nhưng Miêu Thắng Nam đã có sẵn đáp án ở trong lòng, cô nhóc mong đợi Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn, một bài kiểm tra ý chí và sự tỉnh táo như này, chắc chắn hai ông lớn này là người đầu tiên nhớ ra!

Tuy nhiên, người nói chuyện lại là một người khác.

Khổng Duy Cần nhấc tay, “Là anh.”

Người đầu tiên nhớ ra sẽ lơ lửng trong không gian trắng tinh, nếu có đồng đội cũng nhớ ra thì sẽ nhận được một tờ giấy ghi chú, người đầu tiên nhận sáu tờ, càng lùi về sau thì càng ít đi một tờ. Về phần người nhớ ra cuối cùng như Du Luân, cậu sẽ không nhận được bất kỳ ghi chú nào liên quan đến đồng đội.

Miêu Thắng Nam khiếp sợ nhìn Khổng Duy Cần, “Anh là người đầu tiên?!”

Khổng Duy Cần bị vẻ mặt của cô nhóc làm tổn thương, “Vì sao anh lại không thể là người đầu tiên?”

“Á, em không có ý đó, nhưng mà…” Miêu Thắng Nam chữa cháy trong chốc lát, vẫn không kìm được tò mò, “Sao anh nhớ ra vậy, hai chúng ta tiến vào Vương Miện cùng một ngày mà, thế sao anh lại nhớ ra sớm hơn em nhiều như vậy?”

Cô nhóc là người thứ năm nhớ ra, chỉ sớm hơn Du Luân một chút.

Khổng Duy Cần chớp chớp mắt, “Anh mới đi vào đã thấy em rưới nước xốt lên thịt dê, nhìn thấy em, anh liền nghĩ đến Vương Miện, sau đó anh nhớ ra.”

Miêu Thắng Nam: “…”

Nói cũng giống như chưa nói, cô nhóc cũng nhìn thấy Khổng Duy Cần ở bên trong mà, sao lại không nhớ ra gì cả!

Tịch Viễn rũ mắt, nói: “Tôi cũng giống cậu. Lúc đi vào, tôi đang nghe báo cáo, thư ký hỏi tôi có đi ăn trưa không, sau đó, tôi liền nhớ ra.”

Miêu Thắng Nam: “……”

Hai cái này có liên quan gì đến nhau???

Nhan Hành Thạc: “Ừm, quá giả, không bao lâu là có thể phát hiện.”

Tịch Viễn cười lạnh, phụ họa: “Đúng vậy, thư ký của tôi sẽ không bao giờ hỏi tôi có ăn trưa không, hắn thậm chí còn chả có thời gian để ăn trưa nữa là.”

Miêu Thắng Nam lẳng lặng nhìn bọn họ, cảm thấy sóng não của mình không cùng một kênh với họ. Thế giới của cửa thứ sáu vô cùng chân thực, mọi người đều giống hệt ngoài đời, từ tính cách đến ngoại hình, cả những thói quen nhỏ cũng giống như đúc. Suýt nữa cô nhóc đã đắm chìm, lần này có thể thoát ra, cô nhóc không nghĩ là do mình đủ nhạy bén, mà là may mắn.

Nhưng đối mặt với những ông lớn, cô nhóc không thể nói một điều ngu ngốc như vậy, cô nhóc im lặng, quay đầu nhìn Triệu Tòng Huy mãi vẫn chưa lên tiếng, “Còn anh thì sao, làm sao anh nhớ ra được vậy?”

Triệu Tòng Huy: “… Anh không muốn nói.”

Miêu Thắng Nam ngẩn người, ngược lại bật cười, “Ấyyyy, anh nói đi mà, em cũng nói những gì mình đã trải qua cho anh nha.”

Tuổi của cả hai xêm xêm nhau nên quan hệ giữa hai người rất tốt, đôi khi còn thì thầm to nhỏ với nhau. Đa phần Triệu Tòng Huy sẽ đồng ý yêu cầu của Miêu Thắng Nam, nhưng hôm nay lại ngược lại, miệng cậu ta giống như vỏ trai, cậy mãi vẫn không thể mở ra. Thấy cậu ta thực sự không muốn nói, Miêu Thắng Nam đành phải từ bỏ.

Khi họ trò chuyện, Du Luân nhìn sang một bên.

Khăn Quàng Đỏ vượt qua rất thuận lợi, các đội khác lại không may mắn như vậy. Đội Bông Tuyết không thể vượt cửa, đội Cao Tàm cũng không thể, ngay cả Ngũ Phúc Lâm Môn cũng thất bại, chỉ có Hòa Bình Tinh Anh là chạy trốn thành công, gặp mặt Khăn Quàng Đỏ ở khu vực chờ.

Khi đến đây, Đại Cát nhìn xung quanh, muốn tìm Kính Nghiệp Phúc để cúi đầu kính cẩn nghiêng mình với gã. Trời ơi ân nhân, nếu đối phương không nói thù hận là mánh khóe để vượt cửa thì bọn họ đã không ra sớm như vậy rồi!

Chỉ là, người được dạy thì qua, mà người dạy vẫn bị mắc kẹt ở cửa.

Chờ thêm một tuần nữa, vẫn không có ai đến.

Lại một tuần trôi qua, lúc này có người đến, là đội của Cao Tàm.

Khăn Quàng Đỏ và Hòa Bình Tinh Anh phái một người ngồi xổm ở đường hầm mỗi ngày, hôm nay cuối cùng cũng ngồi xổm ra kết quả. Dẫn mọi người trở lại khu dân cư, người đầu tiên nhận ra điều không đúng là Kim Vãn.

“Đây là… Giàu Mạnh Phúc?”

Mỹ nữ ở đối diện hất tóc, chỉ vào mình rồi gằn từng chữ: “Hài hòa, tôi là Hài Hòa Phúc.”

Triệu Tòng Huy hỏi: “Không phải Giàu Mạnh Phúc đi cùng mọi người à, sao lại đổi người rồi?”

Khuôn mặt Cao Tàm u ám, không nói gì, Thiệu Nam Dung cười cười như người hoà giải, “Chúng tôi thử rất nhiều lần, chỉ có Giàu Mạnh Phúc là không thể qua được, Cao Tàm nóng vội, sợ bên này xảy ra vấn đề gì nên đổi một đội viên khác với Kính Nghiệp Phúc.”

Triệu Tòng Huy hiểu ra, Cao Tàm nhìn cậu ta, đột nhiên hỏi: “Du Luân bây giờ thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi này, Triệu Tòng Huy do dự một chút: “Khá tốt…”

Cao Tàm nhíu mày, vốn dĩ Triệu Tòng Huy đã hơi sợ đối phương, thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy thì lập tức bán Du Luân không chút nghĩ ngợi, “Sau khi ra khỏi cửa thứ sáu, anh ấy nhớ lại chuyện của anh trai nên gần đây tâm trạng rất tệ. Nếu không thì, anh đi xem anh ấy một chút?”

- -----oOo------