Cao Tàm đi đến, nhưng anh không thân với Du Luân, dù biết tâm trạng cậu không tốt thì anh cũng chả thể an ủi, chỉ nói: “Tôi sẽ cứu cậu ấy.”

Du Luân nhìn anh ta, cảm thấy chẳng thể hiểu được, cậu nghiêm túc nói: “Tôi cũng sẽ cứu anh ấy.”

Sau khi nhìn nhau chằm chằm một lúc, Cao Tàm quay người, đồng thời nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Du Luân nhìn theo bóng lưng của anh, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng rõ hơn. Rõ ràng Du Luân là anh trai của mình mà, sao giọng điệu của Cao Tàm cứ như thể họ mới là một gia đình vậy.

Du Luân lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay trái.

Cậu không hề nói suông, cậu đang rất nghiêm túc.

Cậu nhất định sẽ đập tan cái Vương Miện này, sau đó về nhà cùng mọi người.

*

Thêm một tháng trôi qua, hai đội còn lại mới đến đây, đội Bông Tuyết thì không sao, nhưng Kính Nghiệp Phúc lại cười tươi như hoa khiến mọi người muốn tránh xa ba mét, đầu sỏ gây tội Giàu Mạnh Phúc cứ như cô vợ nhỏ, bưng trà rót nước cho Kính Nghiệp Phúc để gã bớt giận.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng mọi người đã tập hợp đông đủ. Ngày trước khi đi, năm đội trưởng đã tổ chức họp bàn, cộng thêm một Nhan Hành Thạc tuy không phải đội trưởng nhưng hơn hẳn đội trưởng, các thành viên khác trong đội thì ngồi xung quanh, lắng nghe thảo luận.

Kế hoạch cuối cùng là 5 đội sẽ vào cửa theo thứ tự ngẫu nhiên, từ trước đến nay Vương Miện chưa từng quy định thứ tự vào cửa, chỉ là mọi người đã quen xếp hàng, tất cả đều đợi người khác vào rồi mình mới đi sau. Theo kinh nghiệm quan sát nhiều năm của Cao Tàm, chỉ cần khoảng cách không xa thì dù có chèn vài người vào giữa, sau khi vào cửa, thành viên của đội nào vẫn sẽ đi chung với đội nấy.

Vì vậy thứ tự hiện tại là, Du Luân sẽ vào đầu tiên để Wodiver nhận ra cậu, sau đó hợp nhất các thế giới. Kính Nghiệp Phúc đi bên cạnh cậu, chỉ chậm hơn một bước, Từ Tử Nguyên cũng đi bên cạnh Kính Nghiệp Phúc. Sau đó, hàng thứ hai là Đại Cát, Nhan Hành Thạc, Cao Tàm, rồi cứ vậy loại suy.

Năm đội đều được chia ra, khi tất cả đã bước vào, dù phía trước có gì, họ cũng phải lập tức quay lại và đi đến đường hầm đã chuẩn bị sẵn. Sau khi vào cửa, đừng tìm bức tượng vội mà phải tập hợp lại hết đã. Trong thế giới khủng long có đầy rẫy khủng long, đi theo nhóm có thể đảm bảo an toàn cho mọi người ở mức độ cao nhất.

Kế hoạch rất hoàn hảo, khi thực hiện cũng rất suôn sẻ, ngoại trừ sau khi đi vào, chỉ có thể nhìn thấy đồng đội của mình khiến cho mọi người có chút hoảng hốt, sợ rằng trong chốc lát sẽ bị lạc ra bên ngoài, thì mọi chuyện đều như mong đợi.

Nhìn lối ra phía trước, mọi người trong Khăn Quàng Đỏ đều cảm thấy trái tim đập liên hồi, họ hít một hơi thật sâu, nhìn nhau rồi dứt khoát quay người lại.

Đi về phía lối ra ở đằng sau cũng rất xa xôi không thể với tới.

Đường hầm này nhìn thì dài nhưng thực ra lại rất ngắn, chỉ chừng vài chục mét, càng đến gần lối ra thì ánh sáng càng lớn. Chớp mắt, họ đã ở trong khu rừng nguyên sinh, mùi đất và cây cỏ thoang thoảng nơi chóp mũi, thế giới này là nơi mọi thứ bắt đầu, sáu người Khăn Quàng Đỏ lần lượt ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua từng lớp lá rọi vào không trung.

Họ… Đã thực sự trở lại cửa đầu tiên rồi.

Tâm lý lần này khác hoàn toàn so với lúc mới vào, khi đó họ chỉ là người mới, đột ngột rời khỏi chuẩn mực xã hội, đối diện với tử thần, dù không đến mức gào khóc kêu cha gọi mẹ nhưng cũng bị dọa sợ vỡ mật. Bây giờ, bọn họ đã ở đây một năm, từ thể xác đến tinh thần đều đã được gọt giũa.

Những sinh vật đã từng rượt đuổi bọn họ đến tè ra quần, lúc này trông cũng không còn đáng sợ nữa.

Triệu Tòng Huy có cảm giác mát mày mát mặt, “Nhớ lúc trước em cũng suýt chết ở đây nè, hừm hừm, bây giờ, em sẽ tàn sát nơi này luôn!”

“Xì xì ——”

Triệu Tòng Huy quay đầu, một con rắn màu xám to như cánh tay đàn ông, đồng tử dựng thẳng lạnh băng nhìn chằm chằm cậu ta.

“Áaaaaaaaa có rắn cứu mạngggggggg!”

Mọi người đứng nhìn: “……”

Vả mặt tới cũng tới nhanh quá rồi.

Tịch Viễn dùng một món quà, biến con rắn thành đồ chơi hình rắn phiên bản thu nhỏ, hắn không thèm liếc mắt nhìn Triệu Tòng Huy, lướt thẳng qua cậu, đi về phía trước. Những người khác cũng vậy, chỉ có Du Luân là vỗ vỗ vai cậu ta khi đi lướt qua.

Không ai nói gì.

Triệu Tòng Huy: “……”

Cậu ta không gáy nữa, ngoan ngoãn đi theo sau đồng đội.

Điểm hẹn mọi người thống nhất là đồng bằng đứng đầy khủng long kia, rừng rậm không dễ tìm người, đồng bằng có thể nhìn không sót thứ gì, mọi người có thể gặp nhau nhanh hơn.

Khi ra ngoài, dù không nói gì nhưng mọi người đều chú ý quan sát xung quanh, một là để xem có thứ gì muốn tấn công bọn họ không, hai là xem bức tượng có ở đây không.

Ôm tâm lý “lỡ như trúng số độc đắc”, vài người vừa đi vừa nhìn, chẳng bao lâu sau đã ra khỏi khu rừng.

Những con khủng long quen thuộc vẫn ung dung đi lại, thỉnh thoảng còn có cảnh khủng long bạo chúa đi săn. Bọn họ nhìn một cái rồi rời đi, không hề có hứng thú, bây giờ suy nghĩ của họ không nằm trên chỗ đám khủng long đang đánh nhau, mà là những người đồng đội vẫn chưa tìm được.

Đồng bằng thực sự có tầm nhìn rất tốt, chỉ cần liếc sơ qua là có thể thấy hết mọi thứ xung quanh, chính vì thế nên Du Luân mới không yên tâm.

Cậu sợ bên Wodiver xảy ra vấn đề, thế giới không sát nhập lại, mọi người không ở bên nhau, không thể giao tiếp, vậy cũng không thể nào xác nhận bức tượng có ở thế giới của họ không. Cậu không muốn bị mắc kẹt trong thế giới này vĩnh viễn, đi tìm một bức tượng mà không biết có tìm được hay không.

May là trước khi Du Luân không nhịn được để lộ cảm xúc, những gương mặt quen thuộc đã xuất hiện.

Năm người Ngũ Phúc Lâm Môn, ba người Cao Tàm đang đi về phía họ.

Trên đường chợt có một con khủng long di chuyển nặng nề, đến đây ăn lá cây, tám người vốn đi thong thả lập tức nhấn nút tăng tốc bỏ chạy. Thân Thiện Phúc thở hồng hộc chạy tới chỗ Khăn Quàng Đỏ, sợ hãi nhìn lại, “Nếu mà bị giẫm thì nhất định sẽ chết rất khó coi á.”

Kính Nghiệp Phúc phớt lờ những lời lầm bầm lầu bầu của đội viên nhà mình, gã hỏi Du Luân: “Có vẻ, đã hợp nhất thành công rồi nhỉ?”

Đã có ba đội xuất hiện trong cùng một thế giới, vậy không đời nào ba người họ thành công mà hai đội còn lại thất bại được.

Du Luân gật gật đầu, nhích qua một bên nhường chỗ cho bọn họ, “Ngồi chờ ở đây nè, nơi này có cây bạc hà, khủng long sẽ không đến gần đâu.”

Cây bạc hà này không phải là loại cây trồng trong chậu nhỏ mà mọi người thường thấy, mà là một gốc đại thụ thật sự, trông không giống loài nào trên trái đất, nhưng bây giờ không có Internet, mọi người cũng không có cách nào để kiểm chứng. Thiệu Nam Dung cũng tình cờ phát hiện thứ này có thể xua đuổi tất cả động vật, ngoại trừ con người, dường như bất cứ loài nào ngửi thấy mùi này đều muốn nôn mửa, rất thích hợp để xua đuổi những sinh vật không mời mà đến.

Miêu Thắng Nam tình cờ có một món quà như vậy nên đã trồng nó với tâm lý muốn thử, không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy.

Cây bạc hà ở trung tâm, xung quanh là những người ngồi thành vòng tròn, Yêu Nước Phúc đứng thẳng như một ngọn hải đăng hình người, nhìn về phía xa để xem có bóng dáng nào của đội Bông Tuyết và Hòa Bình Tinh Anh không.

Sau một lúc lâu, mọi người đều có chút lo lắng, lúc này hai đội mới tơi tả chui ra khỏi rừng.

Nhìn thấy ba đội còn lại nhàn nhã như vậy, Đại Cát lập tức trợn tròn mắt nhìn, “Sao mấy người không bị gì hết vậy?”

Những người khác nhìn nhau, bộ có thể xảy ra chuyện gì à? Dọc đường đi rất thuận lợi, không có bất kì sinh vật tiền sử nào tấn công bọn họ cả, hơn nữa có cây bạc hà bảo vệ nên đến giờ, bọn họ vẫn chả phải làm gì nữa.

Nhìn thân hình lấm lem bùn đất của Đại Cát và đồng đội thì khỏi cần hỏi cũng biết, họ vừa trải qua một trận chiến cam go cỡ nào.

Triệu Tòng Huy học Du Luân, lặng lẽ vỗ vai Đại Cát, không nói gì.

Đại Cát: “……”

Dù sao gặp được nhau cũng tốt rồi, mọi người đứng dậy chuẩn bị đi tìm, bọn họ đi hình chữ Z, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Nhưng, kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, ngay khi họ rời khỏi cây bạc hà, một con khủng long bạo chúa nổi giận chạy về phía họ.

Bắt đầu từ đó, tình hình diễn biến theo chiều hướng xấu đi. Sự bình yên vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh, đi đâu thì khủng long cũng đuổi theo, không chỉ khủng long ăn thịt mà ngay cả khủng long ăn cỏ cũng yêu bọn họ sâu sắc. Hài Hòa Phúc mắng một tiếng rồi nhấn vào nhẫn, đồng thời, cô tức giận nhìn Đại Cát, “Đều là do anh!”

Đại Cát: “??? Liên quan gì đến tôi?!”

“Anh đi đến đâu khủng long cũng đi theo đó, không trách anh thì trách ai!”

Đại Cát muốn phun một ngụm máu, nhưng khổ nỗi xung quanh còn có khủng long như hổ rình mồi, không được phân tâm, nếu không gã nhất định sẽ cãi tay đôi với Hài Hòa Phúc. Phong kiến mê tín là không thể chấp nhận được, một cô gái nhỏ còn trẻ không thể bị mấy văn hóa ngu xuẩn đó đầu độc!

……

Lần này không phải vượt cửa, nên bọn họ cũng không cần chiến đấu với đám khủng long quá lâu. Về cơ bản mọi người cứ né tránh chúng rồi chạy, trong khi chạy thì quan sát những nơi có thể có bức tượng.

Họ bắt đầu từ vùng đồng bằng, mặc dù trong lòng mọi người đều nghiêng về trường hợp bức tượng ở trong khu rừng hơn, nhưng chỉ cần bên này có một chút khả năng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Vừa phải tìm đồ vừa phải đề phòng nguy hiểm, điều này thử thách cả về mắt và thể chất. Bọn họ chỉ có vài người mà khủng long thì nhiều vô kể, chưa kể chúng nó không chỉ chạy trên mặt đất, mà còn bay trên trời, không ít lần bọn họ suýt chết dưới móng vuốt của khủng long. Không ai dám xem nhẹ nữa, bầu không khí nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Sức người có hạn, sức lực của khủng khủng long lại vô hạn, sau hai tiếng tìm kiếm, loại chạy đua tìm kiếm với cường độ cao này khiến nhiều người không khỏi choáng ngợp. Giành lấy một không gian để thở, Đại Cát hỏi Du Luân: “Cái người tên Wodiver đó không gợi ý gì cho cậu à? Ví dụ như đặc điểm của nơi đặt bức tượng là gì ấy?”

Du Luân lắc đầu, nếu có cậu đã nói rồi, “Wodiver nói vị trí của bức tượng không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.”

Đại Cát cau mày, “Vậy nghĩa là sao?”

Cao Tàm đá hòn đá dưới đất, trầm giọng trả lời: “Có nghĩa là, người sắp xếp vị trí của bức tượng không phải là anh ta, mà là Vương Miện.”

Haiz, vậy thì đừng hòng biết vị trí của bức tượng, Vương Miện lươn lẹo như vậy, chắc là giấu bức tượng dưới đất rồi.

Nghĩ vậy, Đại Cát giật nảy mình, “Vương miện sẽ không giấu bức tượng dưới lòng đất đâu nhỉ?! Vậy sao chúng ta để tìm được, đào khắp nơi lên à?!”

Tịch Viễn cạn lời liếc gã một cái, “Bây giờ anh mới nghĩ đến vấn đề này? Chúng tôi đã hỏi ở cửa thứ năm rồi, Wodiver nói bức tượng phải ở trên mặt đất, bởi vì nó không chỉ là công tắc để phá hủy Vương Miện, mà còn là phòng điều khiển chính, phải ở trên mặt đất để hoạt động mọi lúc.”

Phòng điều khiển chính tương đương với bộ não của Vương Miện, mà ý thức của Vương Miện sẽ không ở trong phòng điều khiển chính mọi lúc, nhưng dù ý thức của nó có ở đó hay không, họ chỉ cần phá hủy bức tượng là được, Vương Miện bị giới hạn bởi nhiều điều kiện khác nhau, nó không thể giở trò ở trong cửa, lại càng không thể gi3t ch3t con người. Dù ý thức của nó có ở trong bức tượng, thì cũng chỉ có thể nhìn Du Luân và những người khác tiếp cận nó, sau đó đập vỡ.

Trên đó là nguyên văn những lời Wodiver đã dặn dò nhóm trước khi họ rời đi. Tuy nhiên, qua một thời gian, mọi người mới nhận ra, ấn tượng của Wodiver về Vương Miện vẫn dừng lại ở thời điểm rất lâu trước đây, mà Vương Miện vẫn luôn phát triển. Trong khoảng thời gian đó, nó đã trải qua một số thay đổi, mà Wodiver lại không biết điều đó. Vì vậy, không thể tin hoàn toàn vào lời nói của Wodiver được.

Đại Cát vuốt mặt, cảm thấy rất đau khổ, gã hỏi lại, “Được rồi, vậy mấy người có biết bức tượng đó trông như thế nào không, kích thước của nó là bao nhiêu, lớn bằng tượng Binh mã* hay là nhỏ như mấy tượng nhân vật anime cỡ bàn tay?”

Tượng binh mã*: 

Khi nói, gã dùng ngón trỏ và ngón cái để vẽ một vòng tròn cho Du Luân nhìn.

Du Luân: “……”

Mặc dù Wodiver không nói với cậu về điều này, nhưng cậu cảm thấy, chắc nó không nhỏ đến vậy đâu…

- -----oOo------