Một tia sáng mỏng trôi lên từ dưới đáy hồ nước, quét qua Ico như một cơn gió tươi mát.

“Nghĩ là nó sâu chứ?”

“Có lẽ.”

“Chúng ta có thể thử bơi xuống. Tôi cá là nó đi đâu đó,” Toto nói, ném xuống một viên đá nhỏ.

“Ở đây lạnh, nhưng tôi thích thế.”

“Phải. Thực sự làm sạch cả lồng ngực.”

Chúng là những ký ức, Ico nghĩ. Điều này giờ đang không xảy ra. Tụi mình đang khám phá cái hang. Tụi mình tìm thấy một hồ nước. Mình suýt nữa đánh rơi ngọn đuốc của mình…

Ico bắt đầu mở mắt.

Một tia sáng mỏng dần lộ qua cánh cửa sổ nhỏ ở trên đỉnh hang. Có lẽ, bình minh, cậu nghĩ. Cơ thể cậu lạnh đến tận xương, mọi thứ đau nhức. Cậu không thể ngủ ngon vào buổi tối hôm trước bởi vì lạnh. Điều đó giải thích giấc mơ của mình.

Đi xuống cái hang đó với Toto không dễ dàng gì. Có rất nhiều vách đá dốc lên và dốc xuống. Nhưng nhờ vào cái lạnh cậu thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Cậu nhớ âm thanh của hàm răng mình va chạm lập cập vang vọng qua những bức tường của hang động.

Ánh sáng lân tinh lờ mờ ở đáy hồ thật đẹp, tuy nhiên thoáng qua – một con ma nhảy múa mặc một chiếc áo dài ma quái. Cậu có thể nhắm mắt lại và thấy điều đó. Có Toto, đang đứng cạnh cậu, đôi mắt lấp lánh, thích thú bởi ánh sáng trong nước.

Mọi việc trong làng bên ngoài cái hang của cậu trở nên bận rộn ba ngày cuối cùng này. Cậu nghe thấy tiếng trống, chuông và trẻ em ca hát, bắt đầu với tia sáng đầu tiên của buổi sáng và tiếp tục đến khi màn đêm buông xuống. Có lẽ, cậu nghĩ, đây là cách họ chào đón thầy tu.

Cậu tự hỏi Toto đang làm gì. Cậu không thể hình dung cậu ấy đang ca hát với những đứa trẻ khác.

“Cậu đã nhét vào đầu đứa trẻ ấy điều bậy bạ gì?”

Ico đã không thể ăn hay ngủ suốt một ngày sau chuyến thăm của trưởng lão. Tất cả cậu muốn làm là đập đầu mình vào bức tường hang. Nhưng một ngày sau, người lính gác đã nói với cậu rằng Toto đã trở về. Khóc với sự nhẹ nhõm, Ico van xin người lính gác kể cho cậu nghe họ đã tìm thấy Toto như thế nào. “Cậu ấy có bị thương không? Tại sao cậu ấy bỏ đi? Cháu có thể gặp cậu ấy, chỉ một lát thôi được không?”

Người lính gác im lặng.

“Đừng lo lắng về Toto,” trưởng lão đã nói với cậu vào lần tới thăm sau đó. “Tất cả những gì cháu cần là lo lắng về việc hoàn thành vai trò là một Vật tế của mình.” Giọng ông nghe có vẻ tự tin và thanh thản, nhưng nỗi cay đắng làm đổi màu gương mặt ông.

“Chắc chắn phải ăn gì đó. Cháu sẽ rời đi sớm thôi.”

Sau đó trưởng lão rời đi, và Ico lại ở một mình trong hang. Bầu bạn duy nhất cậu tìm thấy là trong những giấc mơ của mình.

Ico tiếp tục đi vòng vòng quanh hang, xoay hai cánh tay và duỗi hai chân để giữ cơ thể cậu linh hoạt. Cậu chỉ vừa mới kết thúc một vòng của bài thể dục này khi cậu chú ý thấy điều gì đó bất thường. Im lặng. Không có tiếng hát hay âm nhạc sáng nay. Cậu cũng không thể nghe thấy tiếng khung cửi.

Điều gì đó đã thay đổi.

Một bóng hình xuất hiện ở lối vào hang. Ico dụi mắt. Đó là trưởng lão. Bộ áo choàng dài của ông kéo lê trên mặt đất, và đôi vai gầy của ông bị ném ra sau khi ông bước vào. Oneh theo ngay sau ông.

“Mẹ!” Ico hét lên. Oneh mỉm cười với cậu, nhưng ngay sau đó những giọt nước mắt bắt đầu tuôn thành dòng từ đôi mắt bà.

Bà định chạy đến chỗ cậu, nhưng trưởng lão đưa tay ra, giữ bà lại. Ông lấy tấm vải tuyệt đẹp mà bà cầm trong hay cánh tay và cung kính đặt nó trên một cánh tay, gật đầu khi ông kiểm tra nó.

“Ico!” Oneh gọi, dang rộng hai tay. Ico liếc nhìn gương mặt trưởng lão, nhưng tất cả những gì cậu thấy là sự ân cần. Khoảnh khắc tiếp theo, Ico chạy vào vòng tay của Oneh.

“Ico, Ico yêu dấu của ta, đứa con thân yêu của ta.” Oneh gọi đi gọi lại tên cậu, như một bài hát, và bà ôm chặt cậu và vuốt ve mái tóc cậu. “Con hẳn là đã cô đơn lắm – thật buồn làm sao,” bà lặp lại, khóc lóc. “Xin hãy tha thứ cho chúng ta. Chúng ta đã ép buộc điều này lên con. Nếu chúng ta mạnh mẽ hơn –”

“Mẹ…”

Trong vòng tay Oneh, Ico nhìn về phía trưởng lão. Chỉ mới vài ngày từ khi ông tát vào má Ico, nhưng có vẻ như thể ông đã già đi vài tuổi. Tuy nhiên, cái nhìn dịu sàng, tràn đầy uy quyền, đã bay đi khỏi đôi mắt ông khi Thời điểm Hiến tế đã đến, trở lại. Đây là trưởng lão người đã nuôi dưỡng Ico. Ông ấy đã trở lại.

“Đến lúc rồi, Oneh,” trưởng lão nói dịu dàng, và sau đó ông mỉm cười. “Cũng thật khó cho ta. Nhưng chúng ta phải nói lời tạm biệt. Buổi Hiến tế không chờ đợi ai.”

Oneh gật đầu, đôi mắt bà đẫm nước mắt. Bà ôm đầu Ico lần cuối trước khi để cậu đi và bước lùi lại đứng cạnh trưởng lão.

Ông nói. “Đêm qua, chúng ta đã thắp lửa hiệu. Tùy tùng của thầy tu sẽ đến trước trưa. Khi nghi lễ hoàn thành, cháu sẽ rời đến Lâu đài trong Màn sương.”

Ico nuốt khan, nhanh chóng lau đi một giọt nước mắt còn nán lại trên má mình, và ngồi thẳng lên. “Cháu hiểu.”

Cậu đã muốn nghe có vẻ kiên quyết hơn một chút, nhưng giọng cậu bị nghẹt bởi nước mắt, và cậu không thể nói gì hơn điều đó. Tuy nhiên, cậu cố gắng bắt gặp ánh nhìn chằm chằm trực tiếp của trưởng lão, để cho thấy sự quyết tâm của cậu là không hề nao núng. Cháu sẽ không khóc hay hét nữa, dù cho bất kể chuyện gì. Cháu sẽ không hờn dỗi, cháu sẽ không hỏi.

Nhưng một lát sau, khi trưởng lão và Oneh quỳ cung kính trước cậu, Ico không thể giữ miệng mình khỏi há hốc.

“Trưởng lão?”

Ico sắp sửa quỳ với họ trên sàn khi một câu nói mạnh mẽ từ trưởng lão dừng cậu lại. “Đứng yên.”

Sau đó Oneh mỉm cười với cậu và đan những ngón tay tại trước mặt bà, cúi đầu cầu nguyện.

Đang quỳ, đôi mắt trưởng lão ngang tầm với vai Ico. Nhìn xuống ông, Ico được gợi nhớ lại về giấc mơ cậu có trước khi thức dậy. Đôi mắt ông ấy có cùng ánh sáng như trong hồ nước.

“Cháu là ánh sáng của hy vọng của chúng ta,” trưởng lão ngâm.

Ico đã từng nghe giọng cầu nguyện âm vang của trưởng lão nhiều lần trước đó. Cầu nguyện cho mùa màng, cầu nguyện cho săn bắn – một giọng nói vang xa và rộng, gọi to đến vòm thần thánh, đấng Sáng tạo của tất cả các sinh linh trên thế giới này.

Bây giờ giọng nói đó trực tiếp tới Ico.

“Kiến thức và lòng dũng cảm đã chia tách từ lâu lại trở lại đây một lần nữa. Cháu là thanh kiếm của chúng ta, ánh đèn hiệu của chúng ta.”

Một nụ cười dịu dàng từ trưởng lão ngăn cản câu hỏi của Ico trước khi cậu có thể hỏi nói.

“Lại đây.”

Ico bước nửa bước về phía trước. Trưởng lão trải tấm vải tuyệt đẹp ông treo trên tay mình.

Ở trung tâm của tấm vải có một lỗ rộng đủ để Ico đưa đầu vào, như một chiếc tunic. Họa tiết của nó được thêu bằng ba màu: trắng, chàm và đỏ thẫm rất nhạt. Màu sắc quấn vào nhau trong một hoa văn phức tạp. Ico nghĩ cậu nhận thấy những hình dáng trong những họa tiết trông giống như những chữ cái cổ hơn là những cuộn xoáy ngẫu nhiên.

“Mặc nó lên,” trưởng lão nói, nâng tấm tunic trong hai tay. “Đây là tấm Phù hiệu của cháu.”

Ico mặc tấm Phù hiệu vào. Nó còn không tới được eo cậu, nhưng nó rộng đúng như vai cậu và nằm đẹp đẽ trên ngực và lưng cậu.

Ico cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp, như thể một bàn tay đang nhấn lên nó, thẳng vào trái tim cậu.

Cậu nghe thấy một âm thanh giống như một tiếng sáo nhỏ đang chơi ở xa. Ico dang hai cánh tay và nhìn xuống bản thân mình. Mỗi sợi vải để dệt tấm Phù hiệu đang phát sáng. Như thể là ánh sáng đã bắt đầu chảy như máu qua những huyết mạch của mẫu thiết kế. Một ánh sáng màu bạc đi từ đầu này đến cầu kia, vòng này đến vòng kia.

Và sau khi ánh sáng mờ đi theo cùng sự ấm áp, nhưng chúng không biến mất. Hơn thế, cậu cảm thấy như thể ánh sáng và sự ấm áp đã chuyển từ tấm Phù hiệu sang cậu.

“Đấy,” trưởng lão nói, đôi mắt ông lấp lánh. “Đúng vậy. Tấm Phù hiệu nhận ra cháu.”

Oneh lại đang khóc, hai tay bà che mặt.

“Trưởng lão, nó là gì vậy?” Ico hỏi.

Trưởng lão đứng dậy và nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên vai Ico trước khi trả lời. “Tấm Phù hiệu được mỗi Vật tế mặc. Tuy nhiên, của cháu lại khác. Không đứa trẻ nào khác được gửi đến Lâu đài trong Màn sương từng mặc một cái như thế này.”

Ico đưa bàn tay theo tấm vải. Chạm vào nó thật mượt mà, nhưng giờ ánh sáng đã mờ đi, nó cảm thấy không khác biệt gì hơn những tấm vải mới dệt.

“Những sợi chỉ này đã được thấm đẫm với một lời cầu nguyện,” trưởng lão nói, chỉ vào mẫu trang trí. “Vào thời xa xưa, những lời cầu nguyện này là nguồn hy vọng duy nhất của chúng ta để một ngày nào đó chúng ta có thể đứng lên và xua đi bóng tối đang cai trị chúng ta.”

Cái này là một kiểu thần thoại nào đó ư? Ý ông ấy bóng tối là gì? Chủ nhân của lâu đài ư? Nhưng bây giờ nó như nhau, Ico nghĩ. Họ vẫn sợ Lâu đài trong Màn sương. Đó là lý do họ phải gửi Vật tế. Hoặc đã từng có một thời gian khi Lâu đài trong Màn sương đã thống trị họ thậm chí còn mãnh liệt hơn nó làm bây giờ?

“Ta không có ý làm cháu bối rối,” trưởng lão nói. “Ta chỉ có thể nói chút ít về quá khứ, vì rất nhiều kiến thức của chúng ta đã bị mất từ thời xa xưa. Có rất nhiều điều ngay cả ta cũng không hiểu. Nhưng, Ico, có một điều ta có thể nói với sự chắc chắn.” Trưởng lão lắc nhẹ vai Ico. “Hôm nay cháu mang hy vọng của chúng ta trên lưng cháu khi cháu đi đến lâu đài. Ta xin lỗi ta không biết điều gì chờ đợi cháu ở đó hay điều gì cháu phải đối mặt. Nhưng ta biết rằng cháu sẽ chiến thắng. Bởi vì ta biết rằng cháu một ngày nào đó sẽ trở về từ lâu đài và trở về làng chúng ta.”

Ico không thể tin được điều mình đang nghe. Một Vật tế… trở về lại nhà ư?

“Bây giờ hãy đi đến lâu đài và xem điều gì ở đó bằng đôi mắt của cháu. Lắng nghe với đôi tai cháu. Cháu sẽ chiến thắng.” Những lời của trưởng lão vang dội trong trái tim Ico. Chúng rơi xuống sâu thẳm nơi cái hồ bên trong cậu, dâng lên trở lại trong âm thanh chiến thắng vang dội.

Vẫn quỳ trên đầu gối, Oneh nghiêng tới và ôm Ico. “Chúng ta sẽ đợi con,” bà nói qua nước mắt. “Chúng ta sẽ đợi con về nhà. Đừng bao giờ quên điều đó.”

Một cơn run rẩy chạy qua người Ico. Cậu không còn lạnh hay hoảng sợ nữa – nó là thứ gì đó khác, ngân vang trong cậu, lấp đầy cậu với sự tự tin.

“Là Toto đã tìm thấy những lời cầu nguyện được dệt lên tấm Phù hiệu cháu mặc.”

Đôi mắt Ico mở to. Cậu tóm lấy ống tay áo dài của trưởng lão. “Toto ổn chứ ạ? Cậu ấy đã đến dãy núi, phải không?”

Nụ cười của trưởng lão nhạt đi, và gương mặt ông khoác lên một vẻ nghiêm trọng. “Phải. Toto đã đến cùng dãy núi mà chúng ta đến và thấy cùng cảnh tượng.” Thành phố kinh khủng đó.

“Và lời cầu nguyện này – nó đến từ thành phố ạ?”

Trưởng lão gật đầu.

Ký ức của Ico về thành phố được bao bọc bởi đá dâng lên lại trong đầu cậu. Cậu tự hỏi Toto đã đi đâu ở những đường phố đầy tro đó. Cậu ấy đã bước đi ở đâu, và cậu ấy tìm thấy lời cầu nguyện như thế nào?

“Ta xin lỗi đã nghi ngờ ý định của cháu,” trưởng lão nói, giọng ông khàn khàn.

Ico lắc đầu. Cậu không quan tâm về điều đó nữa. “Toto ổn chứ ạ?”

“Thằng bé ổn.” Câu trả lời nhanh chóng của trưởng lão không cho hỏi thêm gì.

Ico nhìn vào đôi mắt ông. “Khi cháu trở về từ Lâu đài trong Màn sương, cháu sẽ lại thấy cậu ấy, phải không?”

“Dĩ nhiên.”

Ico cắn môi. Cháu e là không.

Oneh đứng dậy, lau những giọt nước mắt dọc trên mặt bà với một ống tay áo. Thấy cái nhìn kiên định trên gương mặt Ico làm bà thoải mái. Bà mỉm cười. “Giờ, Ico,” bà nói, “con phải trả lại tấm Phù hiệu của con cho ta.”

Bà gọi tên cậu giống như bà từng khi cậu sống ở nhà họ. Ico, người con lại đầy bùn rồi. Thay quần áo ngay. Bữa tối sẽ sẵn sàng nhanh thôi.

“Con không thể mặc nó ư?”

Một ánh nhìn bí ẩn đi từ đôi mắt trưởng lão và ông mỉm cười với thằng bé. “Thực ra,” ông nói, “đó là nhiệm vụ của thầy tu để đặt tấm Phù hiệu lên người Vật tế ở lễ khởi hành của cháu. Chúng ta chỉ mang nó đến đây cho cháu bởi vì chúng ta muốn được thấy bằng chính mắt mình rằng tấm Phù hiệu thực sự là của cháu, rằng cháu là người được chọn, và rằng cháu phù hợp để mặt nó.”

“Đó là tại sao,” Oneh tiếp tục, “khi con nói chuyện với thầy tu, con không được đề cập rằng chúng ta đã gặp ở đây sáng nay, và con phải không vì bất cứ lý do gì mà nói với ông ấy rằng tấm Phù hiệu của con đặc biệt, rằng nó không giống những tấm khác.”

Ico gật đầu, nhưng cậu chợt lóe lên một suy nghĩ. “Trưởng lão. Thầy tu đến từ thủ đô sẽ không hài lòng khi biết tấm Phù hiệu của cháu đặc biệt, giống như ngài và mẹ ư? Tại sao cháu phải giữ kín điều đó?”

“Cháu thông minh,” trưởng lão đáp, né tránh câu hỏi. “Sự thông minh của cháu là kiến thức. Nó rơi vào cháu để tìm kiếm sự can đảm từ lâu có quan hệ với kiến thức này và cho chúng ta ánh sáng một lần nữa.”