Ba con ngựa đen đi theo một hàng, giẫm lên cỏ khô dưới móng guốc của chúng.

Thầy tu đã đến Làng Toksa, được hộ tống bởi hai lính gác điện thờ. Những cánh đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ, và một cơn gió nhẹ làm lá cây kêu xào xạc.

Sự im lặng buông xuống làng. Mọi người ăn mặc chỉnh chu cho buổi nghi lễ và quét dọn đường xá, nơi mà họ quỳ xuống để chào mừng đoàn tùy tùng. Mọi người kiệt sức – trẻ em vì phải nhảy múa và ca hát đến khi Oneh hoàn thành việc dệt tấm Phù hiệu, người lớn vì đứng canh gác ngày và đêm. Hơn một đứa trẻ ngủ ngon lành trên lưng mẹ chúng.

Họ đã kiên nhẫn quá lâu, và bây giờ sự kết thúc đang gần bên. Một khi thầy tu đến và đi, cuộc sống của làng sẽ trở lại bình thường.

Nói lớn, chỉ chỏ bất cứ ai trong đoàn tùy tùng hoàn toàn bị cấm. Cũng không được phép nhìn thẳng vào họ hay ngựa của họ.

Sau khi đoàn tùy tùng đã chào hỏi trưởng lão và vợ ông trước nhà trưởng lão, họ bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ khởi hành. Từ điểm này trở đi, chỉ có trưởng lão, vợ ông, và ba thợ săn đặc biệt được chọn sẽ được cho phép tham gia tiến trình. Những dân làng còn lại buộc phải ở trong nhà, im lặng, những cánh cửa sổ của họ đóng lại.

Thầy tu cởi bỏ chiếc áo choàng đi đường màu đen của mình, để lộ bộ áo choàng trắng tinh khiết bên dưới. Từ một chiếc túi yên bằng da, ông rút ra một chiếc áo thụng dài được dệt với một họa tiết phức tạp và một bình nhỏ đựng nước thánh. Ngâm một lời cầu nguyện, thầy tu chạm những đầu ngón tay của ông lên vai, ngực và viền của chiếc áo thụng.

Nghi lễ khởi hành là một sự kiện tốt đẹp, gần như vui vẻ - mặc dù sự xuất hiện kỳ lạ của thầy tu, đầu ông bị một tấm vải che đi đến tận vai, không có những lỗ trống cho mắt ông hay thậm chí mũi của ông. Tấm vải được làm từ một chất liệu dệt thưa mà thầy tu có thể nhìn qua được, nhưng không ai có thể nhìn vào.

Hai lính gác điện thờ đi theo sau ông một khoảng ngắn. Họ mặc áo giáo đi đường nhẹ được tạo hình từ những chuỗi xích và da thuộc, với hai thanh kiếm treo bên thắt lưng của họ và những đôi ủng da dệt cứng trên chân họ. Gương mặt họ cũng bị che bởi những chiếc mũ sắt bạc – những chiếc mũ sắt có sừng.

Một người có đôi sừng giống y của Ico, trong khi người kia chỉ giống với của Ico về kích thước và vị trí, nhưng với đầu xoay xuống vai thay vì hướng lên.

Đây không phải là cách ăn mặc đặc trưng của lính gác điện thờ. Thậm chí trưởng lão chỉ thấy những chiếc mũ sắt này một lần trước đây, trong một bức tranh minh họa trong một trong những cuốn sách của ông. Họ chỉ phải mặc vào Thời điểm Hiến tế.

Di chuyển một cách chậm chạp, thầy tu rút ra cây quyền trượng của mình ở bên thắt lưng và giơ nó lên ngang tầm mắt. Một quả cầu tròn trên đỉnh của nó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Sau đó ông bước vào một vòng tròn ngay bên trong cổng làng, dùng cây quyền trượng của ông để vẽ một đường lên nền đất. Ông đi về phía đông, tây, bắc và nam của vòng tròn, dừng lại ở một chỗ để yêu cầu sự giúp đỡ của những linh hồn đất những người canh gác các hướng chính, và gõ nhẹ lên mặt đất với đầu của cây quyền trượng. Với tấm vải kéo qua đầu thầy tu, trưởng lão không thể nào nhận biết được những lời nói.

Thầy tu quỳ xuống trung tâm của vòng tròn và bắt đầu cầu nguyện. Ngay cả hai người lính canh điện thờ cũng lui lại xa hơn đến nơi trưởng lão quỳ bên cạnh Oneh, bà đang run dữ dội đến nỗi gần như đổ sụp.

Trưởng lão vươn tới, và với đầu ngón tay của ông, nhẹ nhàng chạm vào tấm Phù hiệu được gấp gọn gàng trên tay bà. Cử chỉ đó có vẻ làm bà bình tĩnh lại.

“Ông có thể mang Vật tế đến đây,” thầy tu nói, quay mặt sang trưởng lão. Trưởng lão nhìn quanh và giơ cánh tay về phía một trong những thợ săn đang đứng đợi. Người thợ săn ngay lập tức xoay đi và xuống đường đi tới hang.

Chốc lát sau, Ico xuất hiện.

Ba người thợ săn đi với cậu, một đi trước và hai đi phía sau. Tất cả bọn họ mặc trang phục đặc biệt dành riêng cho lễ hội mùa màng. Trên lưng mình họ mang cung tên chưa từng khai hỏa và mũi tên với đầu chưa bao giờ nếm vị máu. Họ không có kiếm, nhưng mỗi người mang một cây đuốc. Những cây đuốc nổ lép bép và làm xông lên một làn khói đen như mực trong ánh sáng ban ngày.

Ico đã tắm rửa và thay quần áo đơn giản rồi – một chiếc áo sơ mi đỏ bằng sợi gai và quần dài trắng vải thô. Trên chân mình, cậu mang đôi giày da thoải mái của mình, mòn đi sau vài năm sử dụng. Đôi môi cậu tạo thành một đường thẳng trên mặt cậu. Ico dừng lại ngay trước vòng tròn trên mặt đất.

“Tới đây,” thầy tu ra lệnh. “Tới và quỳ trước ta.”

Ico làm theo lời ông bảo. Phía sau họ, trưởng lão nhận thấy một giọt nước mắt từ gương mặt cúi xuống của Oneh.

Thầy tu gõ nhẹ lên cả hai vai Ico bằng cây trượng của mình, sau đó chạm nhẹ đầu của nó lên đầu cậu, tụng kinh cầu nguyện suốt thời gian đó.

“Đứng dậy.”

Ico đứng dậy, và thầy tu chạm vào cả hai bên thắt lưng cậu, sau đó đầu gối trái và phải của cậu.

“Xoay vòng.”

Ico xoay. Trưởng lão có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm của cậu lên mình. Không thể lên tiếng, trưởng lão thì thầm những lời động viên trong tim mình. Cạnh ông, Oneh đấu tranh để giữ bản thân không nhìn lên.

Thầy tu gõ lên hai vai Ico một lần cuối, sau đó chạm cây quyền trượng vào thắt lưng cậu.

“Xoay lại và quỳ xuống.”

Thầy tu nâng lọ nước thánh lên và vẩy nó qua đôi sừng của Ico.

Những vết ẩm nhỏ tạo nên trên bộ quần áo mới của Ico ở nơi mà nước bắn tung tóe.

Thầy tu đưa cái lọ rỗng cho một trong những người lính gác, sau đó giữ cây quyền trượng bằng hai tay, đặt ngang so với mặt đất. Ông mang nó lên độ cao của vai cậu, nâng nó qua đầu cậu khi ông tụng một lời cầu nguyện mới.

Đột nhiên một tia sáng rực rỡ lấp lánh theo vòng tròn mà thầy tu đã vẽ trên mặt đất – như thể một vòng bạc đã lơ lửng từ mặt đất phía dưới họ.

Với một tiếng whoosh, vòng tròn biến mất.

Ico đứng dậy, mắt mở to. Thầy tu chầm chậm hạ thấp hai cánh tay mình và, giữ thẳng đứng cây quyền trượng, mang nó đến trước ngực ông. Đầu của cây quyền trượng lấp lánh.

“Nghi lễ hoàn thành. Cậu ta chính là Vật tế thực sự và đúng đắn. Máu trở lại với máu, thời gian trôi qua, và Thần Mặt Trời chỉ ra con đường mà chúng ta những con người phải đi.”

Thầy tu xoay sang đối mặt với trưởng lão, biểu hiện của ông giấu dưới tấm vải.

“Tấm Phù hiệu.”

Trưởng lão lê chân tiến về phía trước trên hai đầu gối của mình, đầu cúi thấp, và duỗi hai cánh tay của mình xa hết sức để ông có thể đưa cho cho thầy tu tấm vải được thêu.

Thầy tu nhận nó và giữ nó giữa hai tay. Sau đó ông dừng lại.

Trưởng lão có thể cảm thấy máu chảy lên đầu ông. Trái tim ông đập trong cổ họng ông.

Liệu ông ấy có chú ý rằng tấm Phù hiệu này khác biệt thì sao? Liệu ông ấy nhận ra rằng nó chỉ được làm cho Ico thì sao?

“Bước lên trước, Vật tế,” thầy tu nói. Ông đặt tấm Phù hiệu lên đầu Ico.

Tấm Phù hiệu xếp nếp trên ngực và lưng Ico, trao sự sống cho bộ quần áo đơn giản kia của cậu. Trưởng lão phải thừa nhận, nó trông đẹp đẽ trên người cậu. Một cơn gió nhẹ thổi qua làng, nâng mép của tấm tunic lên, và khi nó lắng xuống lại, nó dường như trở thành một phần của cơ thể mảnh khảnh của Ico.

Đôi mắt đen của cậu nhìn không chớp mắt vào cái đầu bị che đi của thầy tu.

“Đến lúc phải rời đi,” thầy tu thông báo. “Mang ngựa lại.”

Trưởng lão và Oneh đứng ở cổng làng, nắm tay, quan sát đến khi đoàn tùy tùng của thầy tu đi khỏi tầm mắt.

“Thằng bé sẽ trở lại, phải không?” Oneh thì thầm vào tai chồng, giọng bà đẫm nước mắt.

“Phải,” ông trả lời dễ dàng. Tấm Phù hiệu sẽ bảo vệ nó. Nó phải thế.

Khi trên lưng ngựa, những lính gác điện thờ lấy xích sắt còng cổ tay Ico lại. Ico với thầy tu ngồi sau cậu cưỡi trên cùng một con ngựa. “Cậu không được nói chuyện trong chuyến đi,” thầy tu nói với cậu. “Thậm chí nếu cậu nói gì đó, chúng ta sẽ không trả lời. Cậu phải theo mệnh lệnh của chúng ta. Chúng ta sẽ mất năm ngày để đến Lâu đài trong Màn sương. Chúng ta sẽ cưỡi ngựa với cậu trên toàn bộ đoạn đường, nhưng hãy biết rằng nếu chúng ta thấy cậu muốn làm bất cứ điều gì khác thường, chúng ta sẽ chém cậu ngay lập tức. Cậu đã được cảnh báo.”

Ico trả lời rằng nó không có ý đi bỏ chạy, nhưng thậm chí thầy tu dường như chẳng lắng nghe khi ông giữ dây cương.

Với xiềng sắt trên cổ tay cậu và sợi xích giữ chúng gần nhau, Ico không thể bám lên cổ con ngựa. Nếu con ngựa quyết định dừng lại sau khi phi nước đại, cậu có thể sẽ ngã. Tuy nhiên chưa có dấu hiệu nguy hiểm gì bởi tốc độ cả. Hai người lính gác cho những con ngựa đi đều đều nhưng chậm. Họ không nói một lời nào với nhau, họ cũng dường như không tham khảo bất kỳ tấm bản đồ nào.

Đoán là họ biết đường, Ico nghĩ.

Họ vượt qua vùng đồng cỏ, tiến về phía bắc theo cùng con đường mòn Ico đã đi cùng trưởng lão. Những ký ức ngập tràn đầu Ico. Chỉ những suy nghĩ về việc thấy lại thành phố đá ngoài Núi Cấm làm cậu lạnh người.

Mình tự hỏi Toto đang như thế nào? Mình ước mình gặp được cậu ấy trước khi rời đi.

Họ tới được chân núi trước trời tối, nhưng đoàn tùy tùng đổi hướng khỏi con đường nhỏ Ico và trưởng lão đã đi. Họ theo chân đồi về hướng tây một lúc, dừng lại nơi rừng cây rậm rạp.

“Gần đây có một con suối. Hãy để ngựa nghỉ ngơi đi,” thầy tu ra lệnh, xuống ngựa phía sau ông. Một trong những lính gác đến và bế Ico xuống ngựa, tiếp tục giữ sợi xích gắn với xiềng sắt của Ico trong khi người lính gác kia dẫn ngựa đi uống nước.

Thầy tu nhìn lên cánh rừng bao phủ sườn núi, sau đó ông rút cây quyền trượng của mình ra và bắt đầu cầu nguyện. Có lúc, ông đẩy mạnh hai cánh tay trực tiếp qua đầu về phía bầu trời, và đầu của cây quyền trượng phát sáng rực rỡ.

Ico há hốc. Ở nơi trước đó không có gì ngoài cánh rừng rậm rạp, những nhánh cây tách ra với một âm thanh xào xạc lớn, để lộ một con đường lên núi.

Một câu thần chú bảo hộ. Ico đã nghe về những điều này trong các câu chuyện. Một bùa chú được đặt trên đường này mà chỉ thầy tu có thể tìm thấy nó.

Cánh rừng chết im lặng, ngoại trừ tiếng lộp cộp của móng ngựa trên những tảng đá trắng của con đường. Ico tự hỏi họ đã đi bao xa khi họ đến một khu rừng thưa nhỏ và cậu nhận ra ngôi sao đầu tiên của buổi tối trên đầu họ.

Họ cắm trại ở đó đêm đó, bên kia sườn núi, để đôi chân họ nghỉ ngơi quanh một đống lửa trại nhỏ khi họ làm bữa tối. Ico ăn đầu tiên. Họ không tháo xích của cậu, vì vậy cậu phải dựa vào cái tô của cậu như một con chó.

Oneh sẽ nói chuyện với mình nếu bà ấy thấy mình ăn như vậy ở nhà.

Khi Ico ăn xong, một trong những người lính gác tiến đến và nhanh chóng trùm một cái bao bố qua đầu Ico. Cậu cảm thấy xích cuốn quanh chân mình.

“Cậu nên nghỉ ngơi. Trước bình minh chúng ta sẽ đi lại đi tiếp.”

Trong bóng tối bên trong cái bao bố, Ico căng tai lên. Tất cả những gì nó có thể nghe thấy là tiếng gió.

Những lính canh này hẳn là phát điên, phải giữ im lặng như thế.

Ico nhận ra rằng họ có lẽ sẽ phải tháo những cái mũ che đầu của họ xuống để ăn – đó là lý do tại sao họ đã che đi đôi mắt cậu. Mình không được thấy mặt họ.

Ico ngủ trên cỏ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khụt khịt của ngựa.

Họ vượt qua Núi Cấm mà không thấy con đường Ico đã đi trước đây hay thành phố đá. Bên ngoài, họ tìm thấy những cánh đồng cỏ và những ngọn đồi nghiêng thoai thoải. Vào ngày thứ ba, họ lội qua một con sông. Khi họ đi khỏi dãy núi âm thanh của cuộc sống lại trở về.

Tuy nhiên, có một sự vắng mặt đáng chú ý của người và làng mạc. Tất cả những gì Ico có thể thấy theo mỗi hướng là bãi cỏ, cây cối và thỉnh thoảng là chim chóc.

Để cho mình chút thoải mái trên đường đi, Ico đã quyết định làm bạn với những con ngựa. Khi họ dừng lại để nghỉ ngơi, cậu sẽ lẻn tới chỗ chúng và vỗ nhẹ cổ chúng. Tất cả ba con ngựa đều khỏe mạnh và sung sức và bước đi nhẹ nhàng mà không để lộ dấu hiệu của sự mệt mỏi. Những con ngựa này được đối xử tốt hơn những con ngựa họ dùng để làm nông ở Toksa nhiều.

Một trong những người lính gác – người với đôi sừng xoay xuống trên mũ sắt của ông ấy – sẽ để Ico chạm và nói chuyện với những con ngựa. Nhưng người kia, khi ông ta chú ý, sẽ ngay lập tức nhảy lên và hung dữ ném Ico đi. Một lần, khi ông ấy đẩy cậu mạnh đến nỗi Ico đã ngã ra mặt đất.

Thầy tu, về phần ông, chỉ nhận biết sự tồn tại của Ico. Ico không nghĩ thầy tu từng nhìn cậu lấy một lần. Giữa tấm vải trên đầu ông, những ống tay áo dài của ông, và đôi giày dệt cao, Ico không thể thấy được da của người đàn ông. Đôi khi, cậu tự hỏi liệu thực sự có một người ở dưới lớp áo choàng đó không.

Vào ngày thứ tư, Ico phát hiện ra một mùi thơm tò mò trong không khí, toàn bộ đều lạ lẫm với cậu, và khác với từ những khu rừng và những cánh đồng cỏ mà họ đã vượt qua. Ico ngửi ngửi không khí, và người lính canh với đôi sừng chĩa xuống, người đột nhiên cưỡi ngựa kế bên, thì thầm, “Đó là mùi của biển.”

Ico cảm thấy sự bồn chồn của thầy tu, và có một tiếng rắc lớn. Người bảo vệ nhanh chóng kéo dây cương và lùi lại phía sau họ. Trong vài bước, tiếng móng ngựa do dự, nhưng chúng nhanh chóng lấy lại nhịp điệu bình thường của chúng.

Gần biển có nghĩa là gần lâu đài.

Vào buổi sáng ngày thứ năm, họ đang đi theo một con đường thoai thoải qua một cánh rừng gỗ cứng khi Ico nhận ra những con chim trắng bay lượn vòng tròn trên đầu. Giờ đây mùi của biển đã mạnh hơn trong không khí.

Những con chim biển. Mình ước Toto ở đây để thấy chúng.

Chẳng bao lâu, Ico nghe thấy âm thanh của gió. Ít nhất, rằng đó là thứ cậu nghĩ nó là – nhưng không có khuấy động trong không khí qua khu rừng quanh họ. Khi cậu nghe gần hơn, cậu có thể nghe thấy nó đập tới, sau đó trượt đi. Chúng hẳn là những con sóng!

Con đường đi lên đồi, nhanh chóng trở nên rất dốc. Những con ngựa hý lên với sự cố gắng. Trên đỉnh đồi, khu rừng tách ra về hai hướng.

Giờ đây họ có thể thấy bầu trời. Bên trên những con sóng vỗ, Ico nghe thấy một trong những lính gác thở hổn hển.