He...He... Au hôm nay siêng hơn chút! Au đã đăng truyện cho mấy bạn rồi nè! Cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ Au nha! Thương thương mấy bạn quá à! Mấy bạn đọc xong nhớ bày tỏ suy nghĩ cho au biết với nha. Au thích nhìn mấy bạn cmt lắm á!🥰

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

--------------

Chương 52: Sự thật đau lòng.

- Carol... Ta... Ta... Ta đi trước! - Diana nhìn Carol, ngập ngừng nói. Cô khẽ cười xòa một cái rồi tính đứng lên vụt chạy ra ngoài. Nhưng ai ngờ, cô còn chưa kịp chạy thì đã bị Carol dùng tay kéo lại.

Cảm giác da đầu tê dại, Carol một tay thô bạo kéo lấy tóc của cô. Diana gặp đau, mày cau chặt lại, nhẫn nhịn không lên tiếng. Hai tay vội giơ lên ôm đầu. Nàng ta thấy biểu hiện cô khổ sở như vậy thì càng thích thú hơn, túm càng chặt tóc của cô, chặt đến nỗi cô không chịu nổi nữa đành phải lên tiếng:


- Carol... Tỷ... Mau buông ra!

Nhưng Carol bây giờ thần trí điên dại không tỉnh táo, làm sao mà nghe hiểu được mấy lời này của cô. Nàng bây giờ chỉ cảm thấy phấn khích, vui sướng khi nhìn cô đau khổ chịu đựng thế này. Cộng thêm mối hận Diana khiến nàng ta nhất quyết không buông, muốn hành hạ cô.

Nét mặt Carol bỗng trở nên nhu hòa dần đi. Cô nhìn vậy mà thấy sợ, lòng run rẩy. Kẻ điên cười hiền chẳng mấy lành! Liếc thấy nàng ta ghé sát tai cô, thủ thỉ nói:

- Ta không cho ngươi đi... Ta phải bắt ngươi phải trả giá... Phải trả giá... - Giọng nàng ta phả vào tai của cô, nghe lạnh đến sởn gai óc. Cô nhất thời cảm thấy không ổn liền vùng vẫy muốn thoát khỏi. Nhưng Carol nhất quyết không buông. Chẳng hiểu nàng ta lấy sức ở đâu mà lôi cô đi được, còn chế ngụ hai cánh tay của cô.


Trả giá cái gì chứ! Đó chỉ là hiểu lầm thôi mà!

"Rầm...". Carol xô cô đến thư án. Đầu cô đập xuống bàn "cốp..." một tiếng giòn giã. Diana cảm thấy, mình sắp chết đến nơi rồi. Sao lại rơi vào tay một kẻ bị điên như Carol chứ? Sau đó, nàng ta ép cô nằm xấp trên bàn, hai tay bẻ oặt ra sau chế ngụ. Một tay khác túm lấy tóc cô, càng túm càng chặt.

Diana không rõ Carol sẽ làm gì với mình. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng tiếp theo, cô liền biết nàng ta muốn làm gì rồi.

Chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng cười sởn lạnh. Carol cười điên dại. Tiếng cười nàng ta vang vọng khắp gian điện, cùng bầu không khí u ám và lạnh lẽo ở đây hòa làm một. Nghe mà sợ vô cùng. Hai mắt nàng ta giăng đầy tơ máu, trợn lên nhìn cô. Sau đó, đột nhiên ghé tai cô, nói khẽ:

- Ngươi có biết tại sao ta thành như vậy không?


Tại sao?

Tại sao tỷ thành ra thế này?

Thấy Carol đột nhiên hỏi mình vấn đề này, Diana cảm thấy hiếu kỳ lẫn ngờ vực. Chẳng lẽ nó có liên quan đến cô sao?

- Tại sa...Á! - Nhưng tiếc rằng cô chưa kịp hỏi thì đã bị Carol túm đầu đập xuống bàn. "Cốp...cốp...cốp..." giòn giã đều đều như vậy. Nàng ta túm chặt tóc cô, đạp lên đập xuống mà không hề e ngại. Hai mắt hung tợn nhìn trán cô rớm máu rồi không thương tiếc mà đập xuống một phát, lại cười "ha...hả...". Dường như rất thích thú khi thấy cô như vậy. Diana trong đầu lúc này vang lên một câu, nàng ta điên thật rồi!

Cô cảm thấy trán đau nhức không thôi, ê ẩm rớm máu. Nhìn máu dính trên bàn mà vừa đau vừa hận. Hai mắt cô mờ dần, hình như một bên máu chảy xuống làm đỏ cả tầm nhìn. Diana kiềm chế cảm giác muốn đánh người. Vì cô muốn hỏi tỷ ấy vài điều. Nhưng nếu tình hình này còn tiếp tục, chắc cô phải đổi cách thôi. Vầng trán nhỏ nhắn của cô bị Carol hung hăng hành hạ, bầm dập có máu me có. Thực là khiến nàng ta sảng khoái vô cùng!
- Là do ngươi và Izumin làm đấy!! Là do ngươi! Do ngươi! - Carol lại điên khùng nói gì đó. Lần này, nàng ta không đập đầu cô xuống nữa mà chuyển qua rống vào tai của cô, khiến cô cảm thấy đinh tai nhức óc tột độ. Cô cảm giác màng nhĩ muốn thủng luôn rồi, bị Carol rống mà muốn rách cả màng nhĩ. Vừa đau đầu vừa điếc tai!

Do cô... Không phải mà...

Diana mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Carol một tay đập đầu xuống lần nữa. Cô câm lặng, cắn răng nhịn đau. Hai hàm răng bị cô nghiến đến độ run cầm cập. Đau đớn nhưng phải nhịn. Cô thở hắt ra một hơi cũng thấy mệt. Máu trên trán lại chảy nhiều thêm.

Không được...

Cách này không ổn rồi...

- Nếu không phải tên Izumin đó chơi xỏ lá, giả vờ hợp tác với Nubia. Sau lưng lại chơi trò hai mặt muốn thôn tính luôn Nubia thì ta nào bị như vậy? Là tại hắn! Tại hắn! - Carol nhìn cô nói. Cô nghe xong một lời này, lòng liền sửng sốt. Thâm tâm phát giác mình vừa ngộ ra được gì đó. Vì vậy mà lòng không khỏi khẩn trương, muốn biết thêm nhiều hơn. Cô hé miệng hỏi nàng ta:
- Carol... Tỷ... Tỷ nói rõ ta nghe được không?

Nếu thực sự như Carol nói thì Nubia đã biết Izumin muốn thôn tính họ ư? Rốt cục là đã biết từ khi nào rồi? Vả lại, tại sao Carol biết được mấy chuyện này? Sao tỷ ấy lại nói là vì Izumin chơi hai mặt mà thành thế này? Chẳng lẽ là...

Nhưng Carol nào dễ dàng trả lời câu hỏi của cô. Cô đáng lẽ nên nhớ là tỷ ta đang điên. Mà điên thì sẽ chẳng bao giờ đủ tỉnh táo để có thể trả lời một câu như vậy. Diana cũng cảm thấy mình hỏi sai thời điểm rồi. Nhưng mà cô không đợi thêm được nữa. Khúc mắc phía trước sắp giải ra rồi, cô đâu thể để nó đi như vậy được.

Do đó, Diana lại chịu thêm mấy phát dập đầu của Carol. Cô chỉ còn cách nhịn đau, nghiến răng ken két. Máu chảy nhiều thêm, lần này hai mắt cô muốn đỏ luôn rồi.
Đau... Đau quá...

Diana thở hắt ra một hơi nặng nhọc. Sau đó không kiềm được mà thở nhiều hơn, "hồng...hộc..." mấy tiếng nặng nề. Đột nhiên, Carol giựt đầu cô ra sau. Diana không kịp phản ứng liền cắn trúng môi dưới, lực cắn mạnh khiến máu trào ra. Giờ thì đến miệng cô cũng ngập tràn dư vị tanh nồng khó chịu. Cô cau mày, có chút bất lực.

Carol nhìn chằm chằm cô. Nàng ta cúi đầu, áp sát gần mặt cô hơn, mấy lõn tóc vàng ướt sũng rũ rượi. Trông nàng ta bây giờ chẳng khác gì một cô hồn vừa đáng thương vừa đáng sợ. Khi Diana ngước lên nhìn, suýt nữa thì bị cảnh tượng này làm cho giật mình. Mấy giây sau, cô mới bình tĩnh hỏi:

- Tỷ nói rõ ta nghe được không? - Đáp lại cô là âm thah quen thuộc, "cốp..." một cái cô lại bị Carol đập xuống. Tiếng lần này rõ lớn, lực đạo còn mạnh làm cô đau muốn mụ mị. Thực muốn hỏi đây là đâu? Sao lại nhìn thấy sao trời tứ phía? Đầu óc Diana choáng váng, máu lúc này chảy đầm đìa khiến cô không nhìn rõ nổi cảnh vật trước mắt. Đau đớn hành hạ tinh thần lẫn thể xác khiến cô muốn ngất đi cho rồi.
Carol hai lần làm thế này... Chắc là có ý kia đi. Hình như không muốn cho cô biết nguyên do nên nhất mực che giấu. Nhưng chẳng lẽ nàng ấy không biết rằng, làm vậy chỉ khiến cô càng thêm nghi ngờ sao?

Diana quyết tâm muốn biết cho bằng được. Nếu Carol không tự mình nói ra thì cô đành phải ép nàng ta vậy. Cô cắn mạnh môi, làm cho mình tỉnh táo chút. Tay dưới kết ấn đồng thời đọc quyết pháp. Ngay lập tức, một nguồn thiên lực dồi dào từ sông vọt tới cuốn lấy Carol.

- Á... Cái gì vậy? Mau thả ta xuống!! - Carol kinh hãi hét lên, chân tay khuơ tán loạn. Nàng ta bị thủy quấn lấy, treo lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt sợ hãi nhìn cô hết xanh lại đỏ, trông buồn cười hết sức. Diana tùy tiện phất tay một cái, dòng nước di chuyển linh hoạt bịt luôn miệng của Carol. Như vậy đỡ ồn ào hơn.
Bầu không gian nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nước róc rách dưới sông và trên cao vầng nguyệt thanh nhã chiếu rọi.

Diana cảm thấy cách làm này tốt hơn nhiều. Đáng lẽ cô nên làm ngay từ đầu nếu không sẽ không chịu đau như vậy. Nghĩ tới đây, Diana lại giơ tay xoa trán mình. Cảm giác nhớt nhớt từ đầu ngón tay truyền tới. Cô đưa tay về, chỉ thấy năm ngón tay đỏ chót, máu dính bê bết. Trong lòng khóc thầm, vừa đau vừa hận.

Sau đó, cô quay lại tấm bình phong nhặt lên vật mà Carol làm rơi. Cô nhìn nó qua một chút, thấy đây cũng chỉ là một phong thư bình thường. Có điều nó hơi cũ, giấy đã có chút phai màu. Diana mở nó ra nhưng chưa đọc mà quay về phía Carol. Ánh mắt quan sát chăm chú biểu hiện nàng ta dần dần biến sắc. Chắc chắn có liên quan! Carol như muốn nói điều gì đó nhưng cô không thèm để ý. Đi tới một chỗ khác, đọc phong thư.
Con ngươi xinh đẹp di chuyển lên xuống theo hàng chữ uốn lượn. Diana ban đầu đoán nó có lẽ là mật thư gì đó quan trọng có liên quan tới Ai Cập. Ai ngờ không phải, mà là...

Thần sắc Diana càng đọc càng u ám dần, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin hết nhìn phong thư rồi nhìn Carol. Tay cầm nó cũng phát run, tờ giấy mỏng manh bị cô giàu nát một mảnh.

Không ngờ rằng... Người mà bấy lâu nay cô kính trọng lại là người như vậy.

Bấy lâu nay, cô cứ ngỡ rằng tỷ ấy hóa điên là do thái tử bị ám sát nhưng đâu phải. Rõ ràng, Carol đã gián tiếp gϊếŧ chết đứa bé đó. Dù rằng nó không phải là đứa con cùng huyết thống của Menfuisu, chỉ là một đứa bé bình thường mà nàng ta ân ái với kẻ khác có được.

Nhưng tại sao tỷ ấy lại làm như vậy chứ?

Tại sao lại ân ái với người khác dù một mặt nói nhất kiến chung tình với Menfuisu?
Sao lại phản bội Ai Cập, làm gián điệp cho Nubia?

Rồi lại thẳng tay gϊếŧ chết một đứa bé vô tội?

Carol, tỷ điên rồi sao?

Diana trong lòng tràn ngập khó hiểu. Mày cau cau nhìn hàng chữ trên phong thư rồi nhìn Carol.

Cô muốn hỏi cho rõ. Sao tỷ ấy lại làm mấy chuyện bội tín, thất đức như vậy? Là vì bị ép buộc hay điều gì?

Diana phất tay áo, hạ Carol xuống đất, buông miệng nàng ta ra. Chân bước dần dần về phía ấy. Một nửa gương mặt của cô bị bóng tối che lấp, vừa ma mị vừa bí ẩn. Giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Carol, Diana bình thản hỏi:

- Tại sao lại làm thế?

Rõ là ngữ điệu của Diana rất bình thường nhưng lời cô nói ra thì giống như chất vấn người đã phạm lỗi gì vậy. Khiến nàng ta nghe mà bật cười một cái. Giọng cười điên dại vang vọng khắp gian điện rộng lớn. Nghe kinh tởm, sởn gai óc như vậy nhưng khi truyền đến tai cô lại đau khổ đến lạ. Thâm tâm Diana như bị tiếng kêu bi thương này bóp nghẹn, rỉ máu từng hồi. Cô không kiềm được nghi hoặc mà hỏi tiếp:
- Tỷ cười cái gì?! Mau nói đi!!

Nghe Diana quát, Carol cũng chẳng thèm ngừng lại mà cười lớn hơn. Nàng ta bước dần về phía cô, dùng ánh mắt vô hồn ấy mà hỏi:

- Ta cười cái gì à... Tại sao phải nói cho ngươi biết chứ? Nói ra ngươi giúp ta được sao?

Lời này làm Diana cứng họng, nhất thời không nói được gì. Phải... Cô giúp tỷ ấy được gì chứ? Nhưng mà cô vẫn muốn biết tại sao tỷ ấy lại làm vậy. Tại sao một người trước giờ luôn đôn hậu lại có thể làm ra loại sự tình này?

- Ha...Ha... Thấy chưa! Ngươi đâu giúp được ta thì ngươi hỏi gì chứ? Vô dụng! Vô dụng! - Carol lớn tiếng chửi cô. Dámg vẻ hùng hồn như thể không sợ ai tới đây bắt nàng ta đi vậy.

Diana im lặng, không biết nói sao với Carol. Dùng ánh mắt khó tin như trước nhìn chằm chằm nàng, như muốn tìm ra được điểm gì đó từ trên người tỷ ấy. Nhưng đầu óc cô lúc này lại đau nhức không thôi, tầm mắt bắt đầu mờ dần, ngăn cản nước đi của cô. Trong trí nhớ bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ rời rạc...
Nubia... Gián điệp... Thái tử...

Diana tập trung suy nghĩ. Dường như ba thứ này có mối liên kết với nhau. Cô nhớ lại những gì mà mình nghe được từ Izumin kết hợp với phong thư hồi nãy, thâm trầm suy nghĩ.

Động não đi Diana...

Carol là gián điệp của Nubia. Chắc là suốt một năm qua đã tình báo không ít lần, gây ra không ít chuyện khiến Ai Cập tổn thất nặng nề.

Có điều không biết nàng bắt đầu làm gián điệp từ lúc nào. Diana phân vân, là trước khi Izumin ký kết thương mại hay là sau đó? Nếu là trước lúc Izumin giăng bẫy thì khả năng cũng cao. Có chút hợp lý. Thảo nào Ai Cập một năm này sa sút, bị Izumin tính kế mà không ngần ngại chấp nhận. Ra là đã bị Carol nhúng tay, nội ứng ngoại hợp hãm hại.

Nhưng cũng chưa chắc, có thể Carol làm nội gián cho Nubia sau khi Izumin ký kết thương mại với Ai Cập. Vì một năm trước, Ai Cập giao chiến với Babylon, tổn thất không hề nhỏ. Kinh tế sa sút từ lúc đó. Nếu Izumin nắm bắt thời cơ này mà giăng bẫy, trước đó lại âm thầm liên minh rồi bàn kế sách với Nubia thì hợp lý vô cùng. Khả năng này phần trăm xảy ra lớn hơn khả năng trước nhiều.
Cho nên, Diana chắc chắn là vế sau. Tới đây, cô lại nghĩ tiếp. Vì sao tỷ ấy lại làm gián điệp? Phải biết rằng tự nguyện là chuyện không thể nào. Vì theo nguyên tác, Carol là người rất yêu Ai Cập. Sẽ không có chuyện tỷ ấy sẽ phản bội Ai Cập. Vậy do đâu? Lẽ nào tỷ ấy bị người ta ép làm chuyện này?

Cô suy nghĩ rất lâu rất lâu. Hồi tưởng lại phong thư hồi nãy, hai mắt lóe sáng lên, lòng chợt nghĩ ra gì đó. Nhưng cái điều mới nghĩ ra ấy lại khiến cô nửa phần tin nửa phần không tin. Lòng có chút không mong muốn là như vậy. Vì nó quá kinh khủng với một người nữ tử như Carol. À, không riêng gì tỷ ấy mà toàn bộ nữ nhân đều như thế.

Bên kia, Carol nhân lúc Diana không để ý mà tìm cách chạy trốn. Ai dè chưa đi được mấy bước thì đã bị cô bắt lại, sắc mặt nghiêm trọng hỏi:
- Tỷ... Bị Nubia cưỡиɠ ɦϊếp sao? - Diana không ngần ngại mà nói ra một lời này. Vì cô không còn nhiều thời gian nữa. Trăng đã lên cao lắm rồi.

Cô chăm chú quan sát biểu hiện của Carol. Chỉ thấy nét mặt nàng biến sắc dần. Đôi mắt xanh biếc trợn lên kinh ngạc, người run rẩy. Gương mặt vốn dĩ u ám còn u ám hơn, ảm đạm đan xen đau thương hiện lên trong đôi mắt ấy. Nhưng mà nàng lại không hé môi nửa lời, cúi đầu xuống thật thấp rồi bắt đầu khóc thút thít. Quan sát tới đây, Diana liền hiểu ngay. Cô buông tay nàng ra. Trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn và thương xót.

Thì ra là vậy...

Hóa ra, Nubia đã cưỡиɠ ɦϊếp Carol, bắt nàng làm gián điệp cho mình. Nàng không muốn nhưng lại bị bọn chúng đe dọa sẽ nói cho Menfuisu biết. Vì vậy liền miễn cưỡng ngoan ngoãn mà làm theo. Mặt khác, có lẽ còn bị bọn chúng chà đạp biết bao lần, đe dọa rồi đánh đập. Sâu thẳm thâm tâm vì thế liền sinh ra một cỗ sợ hãi. Nó ngày càng lớn dần, biến thành tâm ma đáng sợ trong lòng Carol. Khiến nàng lúc nào cũng lo sợ, dần dần hóa điên lúc nào chẳng hay. Tâm tình không ổn định, lúc tỉnh lúc điên làm ra bao chuyện sai trái.
Nhưng sao Carol không can đảm mà đấu tranh lại nó? Không phải lúc trước tỷ ấy luôn làm vậy sao?

Tại sao còn tiếp tục làm điều sai trái chứ?

- Carol, đáng lẽ tỷ không nên làm vậy! Tại sao tỷ lại đánh mất đi chính mình như thế? Bị người chà đạp thì sao chứ? Vấn đề ở đây là tỷ phải kiên cường mà đấu tranh lại cái sai ác đó. Đây không phải là sở trường của tỷ sao? Không phải tỷ yêu nhất chính là Menfuisu và Ai Cập sao? Sao lại phản bội họ? - Diana khó hiểu lên tiếng. Cứ ngỡ Carol sẽ nói mấy điều như do tỷ ấy quá yếu lòng, làm không nổi hay đại loại gì đó thì cô còn có thể tin được. Ai ngờ, lời tỷ ấy thốt ra không chỉ khiến cô sửng sốt, khó tin mà còn sợ hãi không thôi.

Tỷ ấy đang nói gì thế?

Sao tỷ ấy có thể nói ra mấy điều như vậy chứ?

- Tại sao ta phải làm trái ý chúng? Phản bội Ai Cập thì đã sao? Ai Cập thì liên quan gì tới ta? Ta cần gì phải quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn ấy? Nực cười! Vì mấy thứ ngu xuẩn ấy mà ta ra nông nỗi này! Lúc nào cũng đòi ăn no mặc ấm, ăn sang mặc đẹp! Bắt ta phải làm hết cái này đến cái khác! Vì cái gì chứ? Hả?! - Carol lần nữa hét lên. Hai mắt nàng trợn to, giăng đầy tơ máu và lửa hận. Gương mặt trắng bệch đáng sợ, hệt như quỷ hồn du đãng, lưu luyến nhân thế, vì yêu mà sinh hận.
Diana không ngờ có một ngày Carol lại nói ra mấy điều thế này. Những thứ mà tỷ ấy trước đây trân trọng, yêu quý giờ trong miệng thốt ra đều trở nên cực kỳ dơ bẩn, chẳng đáng một đồng, không cần bận tâm.

Trước sự thay đổi quá khác biệt này, Diana chỉ biết câm lặng, không nói được một lời nào. Hay nói đúng hơn là chẳng có gì để nói hết.

Carol điên rồi!!

Hết thuốc chữa rồi!

- Tỷ trước đây sẽ không nói như vậy. Carol, tỷ điên rồi! - Cô nhìn Carol chằm chằm, thì thầm một lời khẳng định. Ẩn sau đôi mắt hạnh xinh đẹp là sự thất vọng tràn trề. Dẫu biết số phận thích trêu ngươi, nhưng biến một người thành thế này làm cô khó lòng mà tin được. Tạo ra một cái biến đổi quá lớn đổi lại sự thất vọng tương tự.

Chẳng biết đó là thiên ý không thể tránh khỏi hay do người không muốn tránh.
Carol dường như nghe được câu nói của cô. Hai mắt hung tợn nhìn tới, quát nói:

- Ta không có điên! Không có điên!!

Nàng ta nhào tới cấu xé nhưng bị cô đánh bật trở lại, ngã sòng xoài trên sàn, đau đớn kêu một tiếng. Diana từ xa nhìn, lắc đầu rồi vứt cho tỷ ấy hai thứ. Đó là Long ấn và Hoàng phù mà hồi nãy cô vô tình nhặt được. Thực ra hai vật này nằm rất gần chỗ Carol, ngay trên thư án. Nhưng có lẽ vì tỷ ấy tâm trí không ổn định mà không phân biệt nổi hai thứ đó như thế nào nữa. Đúng là điên rồi!

Con người kia thân tàn ma dại, thê thảm đến đáng thương, lại còn bị điên. Dù cho cô có muốn cứu thì cũng cứu không được. Vì Carol đã mất đi cái gọi là nhân tâm của mình, cái tôi của chính tỷ ấy. Mà mất đi thứ đó là coi như mất đi bản chất của bản thân, không quay đầu được nữa.
Diana quay đầu bước đi. Thôi thì nhân sự tại thiên, ra sao thì ra vậy. Giờ cô còn phải làm cho xong việc đã hứa với Izumin. Sau đó, một mình mà ngao du.

Carol thấy hai thứ mà Diana đưa là vật mình đang cần. Chẳng hiểu sao lúc này nàng ta lại nhận ra được nó. Chỉ thấy nàng ta bây giờ vui như vớ được vàng, ánh mắt nhìn tối sầm đi, lóe lên tia hiểm ác, âm hiểm nói:

- Nubia, Hittitle, Ai Cập... Các ngươi chờ đi!

Sau đó, liền đẩy cửa chạy ra ngoài, nhắm một hướng mà tới. Là điện của quan tư tế. Diana vẫn theo sát nàng, tinh tường mà đoán ra được ý đồ của Carol. Thật may cho cô, không cần đích thân mình làm. Có người đã giúp thay rồi.

Một lát sau, ở điện tư tế.

Carol lặng lẽ tiến vào gian ngủ của quan tư tế Kabuta, người mà lâu nay nàng đã giao dịch thể xác để đạt được thỏa thuận. Kéo lão về phe nàng cùng cái quan đại thần khác, chống đối phía Imhotep nhằm tạo phản. Đưa Carol chính thức lên ngôi vương khi Menfuisu chinh chiến. Trở thành vị Nữ đế đầu tiên trong lịch sử Ai Cập lúc bấy giờ. Vì Menfuisu sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay Nubia.
Carol biết rõ Nubia tính làm gì. Bọn chúng ban đầu đã muốn thôn tính Ai Cập nên mới liên minh với Hittitle. Nhưng sau đó, chúng lại phát hiện ra Hittitle cũng chẳng có ý tốt gì. Giả vờ liên minh với chúng nhưng thực chất là một lưới tung thâu một mẻ cá lớn. Làm ngư ông đắc lợi hưởng thụ thành quả mà chúng đem lại. Vì vậy liền quay sang âm thầm liên kết với kẻ khác, mà kẻ này thì nàng không biết rõ. Bây giờ nàng chỉ muốn trả thù tất cả những kẻ đã hại nàng ra nông nỗi này. Tương kế tựu kế, chờ Nubia đánh xong Menfuisu rồi bị Hittitle nuốt lại nàng mới xông lên gϊếŧ chết chúng.

Mà để làm được điều đó, nàng đã phải dùng tấm thân này để đổi. Sau đó, thực hiện một bước nữa liền xong.

- Kabuta... - Carol nhìn lão già mập béo trước mặt, nói. Thân hình mảnh mai, uyển chuyển bước về phía hắn. Gương mặt vừa rồi nhân lúc não không ở đây mà trang điểm chút. Giờ xinh đẹp như ngày nào, vừa ngây thơ lại quyến rũ. Như một kỹ nữ suốt ngày chỉ biết mê muội nam nhân trước mắt.
- Ồ! Lệnh bà đến tìm ta, phải chăng đã lấy đồ về rồi? - Kabuta ôm chầm lấy Carol, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào. Một tay sờ soạng khắp cơ thể xinh đẹp. Carol bị lão sờ soạng đủ chỗ làm khuôn mặt nóng bừng, thở gấp nhìn lão nói:

- Phải... A... Phải! Lấy...được đồ rồi!

Lão ta nghe vậy, cười bỉ ổi một cái rồi tiếp lời:

- Vậy a? Chuyện bên ta cũng chuẩn bị xong rồi. Chỉ cần một câu từ lệnh bà là xong a... - Lời vừa dứt liền hôn xuống bờ môi ngọt ngào của nàng. Carol ánh mắt dâʍ ɖu͙ƈ, đê mê vì xúc cảm dâng trào, cũng chẳng phản kháng lão mà rất ngoan ngoãn đứng yên. Bị lão hôn muốn mụ mị đầu óc. Kabuta thấy nàng bị dục vong xâm chiếm dần liền trực tiếp bế tới giường, làm một trận hoan ái kịch liệt.

Bên trong nồng đậm tình xuân ý dạt. Còn bên ngoài, Diana đứng ngay một góc quẹo mà xấu hổ không thôi. Bên tai cứ truyền đến tiếng hoan ái kịch liệt, khiến cô mặt mũi đỏ bừng bừng, cả người nóng ran khó chịu, không hiểu sao lúc này lại nghĩ tới Izumin.
Gì vậy chứ?! Sao lúc này lại nghĩ tới anh?

Không được! Không được!

Diana, mày phải tập trung lên!

Diana cố vực lại tinh thần của mình, tự vỗ vào hai má mấy cái. Sau đó, có chút không yên tâm liền tát thêm cái nữa. Cái đánh đau điếng cả người khiến cô tỉnh táo hơn. Lúc này, mới chạy về một phía. Mà hướng cô chạy tới, chính là phủ thừa tướng của Imhotep.

Trong lòng Diana đã vạch sẵn kế hoạch. Nếu Carol đã giúp cô một tay, cô sẽ không ngần ngại mà nhận lấy rồi tiện thể mà đáp trả lại ân tình của nàng ấy luôn. Một công đôi việc, thật là lời a!