Chương 53: Hồng mai nam tử.

Đêm đen kéo dài một mảnh u tịch. Trăng lên cao, sáng tỏ, rọi xuống nhân gian tầng tầng ánh sáng huyền bí, đến mây cũng khó lòng làm lu mờ đi vẻ đẹp của nó.

----------

Phủ tể tướng.

Canh khuya đã điểm nhưng vẫn còn một người ngồi trằn trọc trước án thư. Vị tể tướng già đầu bạc râu phất phơ, một tay ôm trán không ngừng trầm tư. Nỗi lo âu hiện rõ trong đôi mắt tinh anh ấy, phủ lên một tầng sương phiền muộn.

Imhotep mắt nhìn về hư vô, lòng suy tư. Tay lấy một xấp thư từ trong phong thư phai màu, ngồi đọc lần nữa. Nhưng không hiểu sao, ông càng đọc mày càng cau, phiền muộn tăng thêm. Nhiều lần muốn bỏ không đọc nữa nhưng khi nghĩ tới vận nước lại đành kiên nhẫn đọc. Một hồi khó tin đan xen tức giận, tâm trạng phức tạp khó nói.


Khó mà tin được người lâu nay lão kính ngưỡng lại có thể làm ra loại chuyện này.

Nhìn qua một chút, Imhotep liền đặt xuống bàn, không muốn đọc thêm nữa. Tựa hồ khó lòng mà tiếp nhận nổi.

Trước mắt ông lúc này, chính là vật chứng nói lên rằng Carol phản quốc hại dân. Là thư từ trao đổi giữa hai bên mà Minue vất vả lắm mới lấy được. Y đưa cho ông đọc, để ông hiểu rõ hơn chút về tình hình hiện nay.

Giờ tình hình nắm bắt rõ, cách giải quyết cũng có rồi nhưng không biết nên làm thế nào mới tiến hành được. Vì dựa trên những gì trong thư nói, Carol hiện đã lôi kéo được phân nửa thế lực trong triều, âm mưu tạo phản. Chính vì điều này mà ông mới trằn trọc tới khuya.

Nên làm sao mới ổn thỏa?

Chẳng lẽ lại nhờ cậy Asisu? Nhưng bây giờ nàng là kẻ ngoại tộc, mở lời ra nhờ giúp thì hay ho gì?


Imhotep ôm đầu, tựa hồ có chút mệt. Ông đứng lên tính đi nghỉ một chút thì bên ngoài cửa sổ bỗng ném vào một vật.

Ông đi tới, nhặt vật đó lên, là một phong thư.

Imhotep nhanh tay mở nó ra, run rẩy mà đọc từng chữ. Đọc xong, ông không kiềm được giận giữ mà chửi một tiếng.

- Quá đáng! Thật sự quá đáng!

Lại dám ở trong điện thần mà bày trò hoan ái. Đánh chết đôi giαи ɖâʍ nam nữ các ngươi.

Imhotep lúc này hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có. Ông cáu giận chưa kịp suy nghĩ gì liền vội chạy tới hoàng cung.

Mặc cho lòng không biết ai là kẻ đã đưa thư cho mình, đưa với mục đích gì. Ông hoàn toàn không kiên nhẫn được nữa. Tựa hồ mọi rào cản cảm xúc đã bị phá bỏ, tức giận dồn đến phun trào.

Ta nhất định phải thay hoàng đế trừng phạt các ngươi.

Mà bên ngoài, Diana nấp một chỗ nhìn Imhotep một mình chạy ra, nhếch miệng cười một cái.


Hừ! Dẫu cho Imhotep có bình tĩnh thế nào, gặp phải loại chuyện thất kính tày trời này thì sao có thể trầm ổn được nữa.

Sau đó, Diana liền đuổi theo Imhotep, lướt nhanh qua ông, nấp tạm vào một chỗ, lòng suy nghĩ một chút. Đợi khi Imhotep vừa đi ngang qua cô, một tay vươn ra liền túm lấy ông.

Bỗng bị người khác túm lấy như vậy, Imhotep nhất thời kinh hãi, suýt nữa la lên. Cô nhanh tay che lấy miệng ông, ra dấu im lặng.

Lúc này, ông mới nhận ra cô là ai. Nhưng tâm tình không vì thế mà bình thản trái lại càng run rẩy hơn. Khóe mắt hiện rõ sự kinh hãi, đầy nghi ngờ. Cô thấy vậy, nhếch miệng cười nhạt một cái rồi nói:

- Tể tướng không cần nghĩ tại sao ta có mặt ở đây. Vả lại, không sai kẻ đưa phong thư đó cho ngài là ta. Ta làm vậy không phải muốn dụ ngài tới đó mà trừ khử, chỉ là muốn cùng ngài giao dịch một chút.
Tay kia buông xuống, Diana bình thản nhìn Imhotep, lòng lại suy nghĩ. Imhotep nghe mấy lời cô nói. Đầu tiên là kinh ngạc sau đó là sợ hãi. Nhưng chung quy, nét mặt ông không đổi sắc, duy trì một sự trầm mặc. Dẫu cho lòng đang dậy sóng mãnh liệt như thế nào. Không hổ là tể tướng lão luyện ở Ai Cập. Diana trong lòng tán thưởng một tiếng.

Chỉ thấy, ông lãnh đạm và bình tĩnh lên tiếng:

- Giao dịch? Lời từ miệng một kẻ có ý đồ xâm hại Ai Cập, ta làm sao có thể tin?

Ý dường như không muốn cùng cô thỏa thuận thì phải. Nhưng mà việc này, cô đã quyết là nhất định phải làm.

Diana nghe vậy liền cười, không nhanh không chậm đáp lại lời ông:

- Quả thật nói ra nghe hơi khó tin. Nhưng tể tướng sao không thử nghe ta nói một chút? Nếu tới lúc ta nói xong, ngài còn không tin tưởng thì thôi. Muốn bắt muốn nhốt tùy ngài. Nhưng ta nghĩ, ngài sẽ không làm vậy đâu. Vì chuyện lần này, có liên quan tới an nguy của Ai Cập.
Nói thế này, chắc cũng phải quan tâm chứ a?

Hay là, phải thêm nữa?

- Lát nữa, Izumin sẽ cho một đội quân đến đây xâm chiếm Ai Cập... Ngài, chắc không muốn vậy đâu nhỉ?

Diana ánh mắt thâm trầm, nhìn thẳng vào mắt ông không chút dè chừng. Thái độ bình thản và kiêu lãnh. Cô đi xung quanh ông. Giọng điệu nghiêm túc tựa như đang nói chuyện gì đó quan trọng. Imhotep nghe mà lòng dậy sóng, vẫn còn nghi ngờ.

Nên tin tưởng không?

Không! Lời của một kẻ ngoại tộc này, không nên tin.

Thấy thái độ của ông vẫn như cũ, cô lại nói tiếp:

- Không phải Ai Cập đang gặp nguy vì Carol âm mưu tạo phản sao? Ta sẽ giúp Ai Cập các người, đổi lại các người phải thực hiện giao dịch của ta.

Diana nhìn ông cười nói. Khóe mắt ranh mãnh lóe lên tia sáng, nửa điểm gian xảo nửa điểm quyến rũ. Imhotep tựa hồ bị lời đề nghị của cô mà rúng động. Sắc mặt ông thay đổi, giảm đi sự đề phòng, lộ ra vài phần bối rối.
Giúp đỡ?

Liệu ông có nên tin cô hay không?

Nhưng thật sự, lần này Ai Cập đang nguy lắm rồi. Muốn tìm người hỗ trợ mà chẳng được. Giờ có người tự nguyện giúp, cớ gì không nắm bắt?

Cuối cùng, Imhotep quyết định đánh cược một ván. An nguy của Ai Cập đặt hết vào canh bạc này.

- Ngươi nói đi - Imhotep suy nghĩ xong, vuốt bộ râu dài, dáng vẻ trầm tĩnh nhìn cô. Bình tĩnh đón nhận phong ba.

Thấy Imhotep cuối cùng cũng chịu thỏa thuận, cô trong lòng thầm mừng một tiếng. Khóe môi nhếch lên, Diana nhìn thẳng vào mắt ông, thong dong nói:

- Điều ta cần có ba cái. Thứ nhất, bắt Carol. Điều này với điều mấy người muốn giống nhau, nên nhất định phải làm. Thứ hai, Ai Cập các người muốn sống thì đầu hàng đi, trở thành cống quốc của Hittitle không phải không tốt. Lãnh thổ dù chỉ mất một phần nhưng vẫn giữ được an dân. Còn điều thứ ba, khi khác nghĩ tiếp.
Sau đó lại âm thầm quan sát sắc mặt ông. Chỉ thấy ông cười khẽ một cái, dường như đã phần nào đoán trước cô sẽ nói vậy. Diana cũng không phải ngạc nhiên gì trước biểu hiện của ông. Vì lòng vốn biết trước, ông thế nào cũng nghĩ ra được. Như thế này, mới giống dáng vẻ của một lão luyện tể tướng bôn ba ở triều đình Ai Cập bao năm qua.

- Được. Nhưng nói ta nghe, vì sao phải làm vậy? - Imhotep nhướng mày nhìn cô, điệu bộ thú vị. Cô thấy vậy, chỉ cười không trả lời mà đáp lại:

- Ngài không mau đi, cơ hội sẽ mất.

Nói xong liền quay đầu bước, để mặc cho ông lòng tràn đầy nghi vấn.

Tại sao cô giúp Ai Cập?

Lí do này rất đơn giản, vì Asisu thôi. Cô nghĩ, tỷ ấy yêu thương Ai Cập như vậy. Dù có bị cố hương phản bội, lòng vẫn luôn hướng về đây đầu tiên. Vả lại, giúp tỷ ấy lần này lấy lại một câu mà người Ai Cập đã quên phải làm với tỷ ấy. Hai chữ "xin lỗi" chưa được nói ra.
Imhotep dõi theo bóng lưng cô, tán thưởng:

- Nhân tài...

Trời lúc ấy đã tờ mờ sáng, xa xa chân trời phía Đông phết lên dải nắng vàng mờ ảo, lung linh và huyền diệu giữa nền trời u ám.

Mà cùng lúc đó, đội quân Kuro năm ngàn binh mã đang ngày một tiến dần về phía hoàng cung Ai Cập. Đội quân vừa mới đi qua biên giới, theo một đường bí mật mà tiếp tục lên đường.

- Nhất định phải tới trước khi trời sáng! - Kuro dưới một thân giáp phục, uy dũng ngão nghệ. Lam mâu sắc bén, lạnh lùng như ưng nhìn về một hướng. Tay cầm dây cương, nắm ngày càng chặt. Trong ánh mắt dấy lên tia lửa quyết liệt, dữ dội. Nét mặt nghiêm túc và âm trầm, dường như đang căng thẳng. Nat cưỡi ngựa chạy song song cạnh y, nhìn vậy cười một cái, buông lời trêu chọc:

- Ngươi làm gì mà lần nào cũng lo sợ vậy? Nhìn như gặp phải quỷ không bằng! Có cần ta hôn ngươi một cái không? - Nói xong câu cuối, Nat liền bày ra một ánh mắt dụ hoặc nhìn chằm chằm y. Miệng đồng thời cười ngọt một cái. Ngón tay trỏ đưa lên môi, cắn cắn ngón tay thon thon dài dài, có chút mảnh mai.
Mà Kuro mỗi lần gặp phải chiêu này của hắn, mặt liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Sắc mặt u ám, cố tỏ ra chán ghét nói:

- Ngươi né ta ra! Đây là chiến trường!! Không được làm ba cái như vậy - Kuro rít lên, mày cau lại tức giận. Nhưng không phải tức vì việc Nat trêu ghẹo y mà là giận việc hắn lại làm thế này cho người ta xem. Y không muốn ai thấy điệu bộ mê hoặc này của Nat.

- Ta biết ta biết a! - Nat thấy vậy lại cười, biết y đang giận liền thôi không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm y như muốn khắc sâu từng đường nét này vào tâm trí.

Mấy binh lính phía sau xem một trận trêu chọc của y và hắn như được ban lộc mà cười rôm rả. Ngày nào cũng như ngày nấy, hai người này cứ ghẹo nhau không ngừng. Đến nỗi, cả doanh trại đồn bậy lên là có tư tình với nhau. Mà đồn cũng đúng, Kuro với Nat quả là có ý, chỉ là chưa bày tỏ cho người ngoài thôi.
-----------

Cách đội quân Kuro không xa, Diana và người của tể tướng Imhotep đã đứng trước cửa chính điện.

Nhìn sắc trời sắp sáng mà người trong điện vẫn không ngừng kịch liệt giαи ɖâʍ, hoan cấu với nhau. Truyền ra bên ngoài tiếng rêи ɾỉ dâm mỹ, tràn ngập ái muội.

Hóa ra, sau khi Diana dời đi thì Carol cùng vị quan tư tế kia hoan ái với nhau suốt mấy lần lăn qua lăn lại, cuối cùng nằm ngay chính điện làm loạn. Mà binh lính và cung nữ thấy một cảnh này, khỏi phải nói sắc mặt chắc chắn là vô cùng phong phú không kém gì tắc kè hoa. Không khỏi kinh sợ đến hãi hùng, ngượng chín mặt rồi khinh bỉ, chán ghét.

Carol, người mà Ai Cập mới làm quốc tang xong bỗng dưng sống lại. À không, phải nói là vốn dĩ nàng ta không có chết mà chỉ giả vờ đã chết thôi. Nàng ta vì âm mưu tạo phản của mình mà giả vờ lâu nay, lừa người dân Ai Cập, phản bội Ai Cập. Lấy niềm tin của họ rồi đáp trả bằng sự cay nghiệt và thù hận. Lúc trước nàng ta được người dân Ai Cập yêu mến bao nhiêu, bây giờ thì căm hận bấy nhiêu.
Nói chung, đáng thương có đáng ghét có. Mọi chuyện diễn biến ra sao, số phận như thế nào đều do chính mình mà thôi.

Số phận là của ngươi, mệnh là do ngươi quyết.

Dù cho số phận có ép mình đến đường cùng cũng đừng từ bỏ, phải chống lại nó. Gắng gượng nắm lấy cọng rơm cứu sinh duy nhất, bằng mọi nỗ lực leo lên, lần nữa đặt chân nên mảnh đất tương lai đầy hy vọng.

Đột nhiên, cấm binh hoàng gia chạy tới, đứng ngăn ở trước cửa. Mặt ai nấy cũng hầm hầm, hung dữ. Điệu bộ cầm kiếm mà như lấy răng gϊếŧ người. Dọa cô một cái hết hồn.

Số lượng này nhiều thật nhiều đấy chứ, bao vây luôn tụi cô thành một vòng tròn, mũi kiếm sắc loáng đồng loạt chĩa về đây.

Nhưng vậy thì đã sao chứ? Võ công của cô, sau bao kinh nghiệm học hỏi từ nhỏ lại thêm được Ramah rèn giũa cũng ổn lắm. Chưa kể, còn có một nhóm lính mà Minue đích thân đào tạo ở phủ. Hai cái kết hợp lại, chắc đủ xài đi.
Cấm binh không chần chừ nữa liền động thủ, chĩa kiếm sắc bén về phía cô. Động tác nhanh lại sắc, âm hiểm nhắm vào tử huyệt. Nếu Diana chậm một giây, coi như chết chắc.

Hai bên bắt đầu giao chiến. Khí thế bừng bừng như hổ dữ cắn xé con mồi, không ai chịu nhường nhịn ai. Ra tay chiêu nào chiêu nấy đoạt mạng đối phương, máu văng tung tóe nhiễm đỏ thềm điện, biết bao binh lính tử trận đã ngã xuống, thây chất thành đống. Máu hoaa thành sông, sinh linh đồ oán.

Cuối cùng, chừng một canh giờ sau Diana mới vượt qua được rào cản cấm binh này. Người mệt lừ, trán đổ mồ hôi như mưa.

Quả là cấm binh có khác! Trình độ hơn mấy tên binh lín bình thường nhiều, kẻ nào kẻ nấy không phải cao thủ hạng nhất cũng là hảo hiệp hạng nhì. Thực lực đáng gờm lại lão luyện. Cô đấu lại, tốn mấy phần sức lực. Cùng họ dai dẳng đến kinh thiên động địa hoàng cung. Mấy tỳ nữ bị dọa cho chạy mất dép, còn binh lính và thái giám thì nhân cơ hội mà chôm của rồi chuồn.
- Đi! - Diana dẫn đầu đi trước. Mở ra cửa điện rộng lớn, đập vào mắt cô chính là cảnh hoan ái dâm mỹ vô cùng. Giữa gian điện rộng lớn, dưới chân ngai vàng hai cơ thể trần trụi dính lấy nhau, không ngừng quấn quýt giao thoa. Carol nửa thân lõα ɭồ dựa vào đế vị, Kabuta ở dưới đang ra vào cơ thể nàng ta, tích cực cày cấy. Những tiếng thở dốc ái muội, tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang lên không dứt. Imhotep  chứng kiến một cảnh này, không khỏi tức giận, máu nóng như muốn trào ngược lên não. Sắc mặt ai nấy đều đỏ cả lên, vừa xấu hổ vừa tức. Mà đôi giαи ɖâʍ cẩu nam nữ kia vẫn chưa hề phát giác có điểm gì bất thường. Như vậy càng làm cho người ta tức hơn.

Mấy tên binh lính đang tính xông lên, lôi hai kẻ trời đánh đó ra xử. Chứ không, cứ chứng kiến một cảnh ghê tởm này chỉ khiến người ta tức điên lên.
Cô thấy vậy thì liền ngăn họ lại. Không phải vì không đồng tình với họ, mà là... động vào, bẩn tay!

- Ngươi ngăn ta làm gì chứ? Để ta vào đánh chết bọn chúng! Khốn khiếp a! - Một tên tức giận nói, lờ nói như rít từ kẽ răng mà ra. Sắc mặt đỏ lên, giận dữ vô cùng.

Cô thấy vậy cũng chỉ cười mấy cái, ngắn gọn đáp:

- Ngài vội gì chứ? Chạm vào không sợ bẩn tay sao?

Vị kia vốn đang giận vô cùng, nghe lời cô nói cảm thấy rất có lý. Nhưng không làm vậy chẳng lẽ để hai người kia tiếp tục sao?

- Không vào kéo hai người đó, ngươi tính làm gì a?

Diana lại cười. Nụ cười này gian xảo, tà mị:

- Để ta...

Nói xong, Diana tùy tiện tay phất lên một cái. Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu cô tính làm gì thì đã thấy một cảnh tượng còn kinh hãi hơn cả cảnh kia.

Chỉ thấy, sau khi cô phất tay một cái thì cuồng phong lập tức xuất hiện. Gió gầm rít, như muốn đoạt mạng mà lao vùn vụt tới chỗ Carol. Cuốn hai người kia bay lên không trung, kình phong tách hai người ra rồi ném văng ra xa.
- Áaaaa!! - Carol kinh sợ hét lên. Cả người nàng ta nằm xấp trên mặt đất, đầu đập mạnh, rỉ máu. Carol run rẩy đưa tay lên sờ thử, ai ngờ chỉ thấy mười ngón tay máu me bám đầy. Thần sắc u ám dần, nửa tỉnh nửa mơ. Nàng ta sợ hãi liền hét lên:

- Máu! Máu!

Diana nhìn Carol, biết nàng ta đang bị điên nên không để ý nữa. Lúc này, cô quay sang nói với tể tướng Imhotep sắc mặt còn đang thất thần kia:

- Tể tướng còn chờ gì nữa? Quên giao ước của ta rồi sao?

Chỉ thấy một lời của cô kéo tinh thần của ông trở lại, vội đáp:

- Không quên không quên! - Ánh mắt nhìn Diana còn một chút sợ hãi và kinh ngạc.

Nữ tử này... Cư nhiên sở hữu thần lực giống lệnh bà! Nếu hồi nãy mà dùng một chiêu này đánh lão, có phải... Lão sẽ chết không?

- Lên bắt nàng ta lại. Nhốt vào lao ngục rồi xét sau!
Còn quan tư tế Kabuta, hiện đang run rẩy vô cùng. Lão nằm xấp trên mặt đất, cả người chỉ có một mảnh vải che đi chỗ xấu xí kia. Nhìn về hướng này, ánh mắt như gặp phải quỷ.

Diana nhìn lão mà lòng tổn thương. Cần gì sợ đến mức đấy? Cô đâu phải quỷ đâu? Chỉ có hơi khác người thường thôi mà.

Carol bị binh lính bắt lại, nhốt vào lao ngục dưới mặt đất.

Diana bước dần về phía lão, vốn chỉ muốn dọa lão một chút ai ngờ không biết lão lôi ra từ đâu một thanh đao, đâm về phía cô.

Cô không kịp phòng bị vì thế mà bị lão đâm một nhát, trúng ngay eo trái. Máu ồ ạt chảy ra từ vết thương, thấm đẫm y phục cung nữ. Diana hai mặt nhăn lại, khổ sở cắn răng nhịn. Tay nhỏ khẩn trương đánh gãy tay lão, chân phải giơ lên đá một cước văng xa mấy trượng.

Mọi người xung quanh chứng kiến một cảnh này chưa kịp hoàn hồn đã thấy Kabuta bị đá văng ra xa. Duy nhất có Imhotep vội chạy đến đỡ cô nhưng cô lại xua tay nói không cần. Tuy nhiên, ông vẫn nói là nên gọi thái y. Cô không ngăn cản ông làm việc này, lát nữa còn cần phải giải quyết chuyện quan trọng, tốt nhất phải giữ sức.
Diana tay ôm lấy vết thương đang chảy máu, gắng gượng đứng thẳng người. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn giữ được vẻ bình tình. Khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cô nhếch miệng, nghiêng đầu nhìn lão rồi bật cười một cái, nói:

- Ông đâm ta? Vì cái gì chứ? Ta còn chưa làm gì ông mà?

Cô bước dần về phía quan tư tế, từng bước từng bước chân nhấc lên máu tươi đều rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Tay trái giữ lấy vết thương, tay phải giơ lên, miệng thầm đọc quyết. Lập tức, một nguồn nước trong veo hiện trước mắt cô, lao tới chỗ của quan tư tế. Lão ta nhìn vật đang ngày một tiến dần về mình, kinh hãi tột độ, la lên:

- A... Đừng... Đừng lại đây!!

Nhưng có la cũng vô dụng thôi. Diana tay động vài cái, nhắm chuẩn xác mà tóm lấy lão đồng thời bịt miệng lão lại. Như vậy, bầu không khí mới yên tĩnh được chốc lát.
Thái y lúc này cũng tới. Dẫu bị cái tình huống khó coi này làm cho hù dọa nhưng ông vẫn bình tĩnh mà băng bó cho cô. Làm nhanh chóng liền cáo lui, chân chạy nhanh ra cửa liền nhũn như giấy gặp nước gục xuống run rẩy, sắc mặt kém đi.

Diana không bận tâm điều đó, quay đầu qua mà nói với Imhotep:

- Chuyện ta nói với tể tướng ngài làm tới đâu rồi?

Imhotep nhìn cô, gật đầu một cái đáp lại:

- Đang trong quá trình tiến hành. Nhưng hồi nãy bẩm lại, gần xong rồi, còn mấy trăm người nữa là xong.

Cô nghe vậy, thở phào một cái. Nếu di dân xong rồi thì tốt, lát nữa lỡ có xảy ra huyết chiến cũng không lo họ bị ảnh hưởng. Chung quy, đây là mâu thuẫn giữa mấy vị hoàng thân, dân không có tội.

Nghĩ một chút, cô lại nói:

- Nếu vậy thì ngài cũng nên đi đi...

Nghe lời cô nói, Imhotep chần chừ một chút rồi đáp:
- Chuyện này... E là ta phải ở lại rồi... - Giọng điệu nghe chừng rất kiên quyết. Có khuyên cũng khó mà làm theo được. Diana thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, gật bừa một cái rồi thôi. Cô tính nghỉ một chút nhưng trời không cho. Lão quan tư tế kia không biết sao mà vẫn há miệng nói cho được, um xùm ầm ĩ:

- Ta đánh chết cả nhà ngươi! Một lũ ngu bị sập bẫy!! Ha... Ha...

Diana không nhịn được cau mày, chán ghét đáp lại lão:

- Sập bẫy? Hừ, ta thấy kẻ sập bẫy là hai người mới phải. Giαи ɖâʍ với nhau, làm sai không sửa còn muốn âm mưu hại Ai Cập. Ta phi! Khinh bỉ mấy người! Đó là quê hương của các ngươi. Dù các ngươi có hận người Ai Cập thì cũng không được hận quê hương của mình chứ?!

Cô đứng thẳng người, giơ tay chỉ về mặt lão mà nói. Ánh mắt không chỉ có tức giận mà còn khinh miệt.
Cô chưa thấy ai có thể làm ra loại chuyện thế này với chính quê hương của mình!

Cái nôi nuôi nấng ngươi bao năm qua. Ngươ chỉ vì hận một người mà hận luôn quê hương?

Đây là cái loại lý lẽ gì vậy?

- Ha... Ha... Để rồi xem! Ta hận Ai Cập thì sao chứ? Ta chính là không thích nên ghét. Ai kêu mấy tên dân đen đó đòi hỏi nhiều như vậy chứ? Cho nên, ta chính là ghét bọn chúng nên mới đầu tay cho Nubia. Có Assyrian giúp đỡ lệnh bà, bọn ta sẽ làm bá chủ của Địa Trung hải này! Các ngươi biết không?? - Kabuta mặc dù bị bịt miệng nhưng vẫn giương họng lên nói. Cái bụng mỡ của lão cứ rung lên liên hồi, nhìn đến sợ. Cả tấn mỡ di động làm người chán ghét.

Diana vốn muốn bỏ ngoài tai mấy chuyện lão nói, chờ Kuro đến thỏa thuận. Nhưng không ngờ, khi nghe đến chữ Assyrian, sắc mặt cô liền chùng xuống. Lòng hồi tưởng lại gì đó.
Assyrian, đế quốc này... Hình như theo cốt truyện là cống quốc của Hittitle thì phải... Tuy không biết bây giờ đã thành vậy chưa nhưng nghe nói nước này thù ghét Hittitle lắm. Nếu thực sự giúp Carol âm mưu tạo phản, trở thành bá chủ Địa Trung hải thì hợp lý vô cùng.

Nhưng nếu vậy...

Nửa đường tự dưng nhảy ra một cái Assyrian là sao chứ?

Diana suy tư thâm trầm, thần sắc nghiêm trọng dần. Cô có cảm giác mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát rồi...

Imhotep cũng có biểu hiện tương tự cô. Nhắc đến Assyrian làm ông lo âu.

Ai Cập không có tư thù với đế quốc đó. Nhưng nếu liên minh với Carol tạo phản, e là khó xử rồi.

Hoàng thượng bây giờ lại đang ở tiền tuyến không quay về được. Rốt cục lại bị địch bao vây tứ phía, như một ma trận không có điểm thoát.

Lưới giăng cá chết.
- Hừ! Hù ai chứ? Assyrian tuy hỗ trợ Carol nhưng vậy thì sao chứ? Một đế quốc nhỏ bé vậy thì có ảnh hưởng gì tới cường quốc như Hittitle? Cũng chỉ lấy đá chọi trứng mà thôi! - Diana nhìn lão cười khinh thường. Nhưng thực chất, lòng có chút lo. Mà lão tư tế kia lại nhận ra được điểm này trong lời nói của cô, lão ta phá lên cười, cười rất lớn. Đắc ý mà nói lại với cô:

- Ha... Ha... Ta nói các ngươi ngu ngục còn không chịu nhận? Assyrian bây giờ không còn là một đế quốc nhỏ bé như trước nữa đâu! Kể từ ngày có vị tướng Hồng Bạo kia, đánh đâu thắng đó khiến mấy cường quốc thiện chiến như Hittitle sợ xanh mặt mới nhanh chóng đánh Ai Cập như vậy! Ha... Ha...

Diana nghe lão nói, càng nghe càng chói tai, cũng thấy hơi sợ. Nhưng cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cau mày nhìn lão, tay kia phất lên. Lập tức, một nguồn gió lạnh thổi tới, đóng băng miệng lão lại. Cô mắng:
- Điếc tai!

Imhotep một bên cũng thấy vậy, lòng lo hơn rồi. Chuyện này không phải ông không biết. Nhưng chính là không ngờ tới, Assyrian lại tự ý hỗ trợ Carol. Là muốn cùng cướp Ai Cập, tranh giành với mấy đế quốc kia sao? Nếu vậy thì lão càng phải quyết tâm bảo vệ mảnh đất này đến cùng. Thà làm cống quốc hằng năm dâng cống phẩm chứ không làm một nước bị mất chủ quyền hoàn toàn!

- Tể tướng, là thật sao? - Cô quay đầu qua hỏi ông. Chỉ thấy Imhotep nặng nề gật đầu một cái.

Xem ra, hơi khó xử rồi...

- Nếu vậy... Ta nên đi trước thì hơn - Nói lời này xong, Diana cảm thấy có chút khinh thường bản thân. Sao lại chạy chứ?

Nhưng mà, tình huống này không chạy thì chỉ có chết.

Nếu giống như lão tế tư kia nói, vậy chắc nữa quân Assyrian sẽ đến đây. Nhân cơ hội, chúng sẽ giải thoát cho Carol rồi bao vây ngược lại cô thì khổ. Mà chưa nói đến, cô còn đang bị thương, thần lực điều khiển hằng ngày vốn khó nay còn khó hơn.
Làm sao đấu lại chứ?

Giả sử Kuro có đến cũng không kịp rồi...

Đến kịp thì may ra... Nhưng quan trọng là, cô có kéo dài thời gian đủ không?

Vẫn là nên đi trước thì hơn.

Nghĩ tiếp một hồi, Diana quyết định. Cô quay sang nói với tể tướng:

- Mấy chuyện còn lại, giao cho ngài xử lý. An nguy người dân Ai Cập giờ nằm trong tay ngài.

Imhotep nghe vậy, gật đầu một cái. Thấy cô sắp đi liền nói thêm một câu:

- Khoan đã... Việc thứ ba mà ngươi nói lúc trước, có phải là kêu ta xin lỗi Asisu không?

Imhotep nhìn cô, vuốt vuốt chòm râu bạc dài phất phơ. Ánh mắt ông tinh bén, sáng suốt lạ thường. Trên gương mặt nhân hậu lộ ra một điểm hiếu kỳ.

Diana không quay đầu, chỉ đáp lại một câu:

- Một người không đủ, ta muốn cả Ai Cập sau chuyện này phải xin lỗi nàng ấy.

Sau đó liền nhanh chóng dời đi. Imhotep lắng nghe câu nói đó của cô, vô thức cười, nếp cười già nua xô đẩy trên da mặt, làm nheo lại đôi mắt của ông.
Vì một người đã bị Ai Cập ghét bỏ mà giúp Ai Cập ư?

Tính cách cũng quái lạ quá a.

Nhưng cũng phải... Ai Cập, nợ nữ hoàng một câu xin lỗi.

Và đa tạ...

- Này! Các ngươi muốn đi đâu chứ!! Ha... Ha... À quên, ra ngoài rồi cũng bị hắn bắt thôi! Ha... Ha... - Lão tư tế lại oang oác nói.

Diana thực sự không chịu nổi lão nửa rồi. Tay vung lên, kình phong ập tới đánh văng lão ra xa mấy trượng, đập vào tường.

Chỉ nghe tiếng "Grac..." một cái, trên tường liền xuất hiện mấy vết nứt lớn. Xem ra, cô tốn không ít sức, lại động đến vết thương.

Dẫu vậy, cô chính là hết chịu nổi con heo dâʍ đãиɠ này. Muốn đập lão nhừ tử!

Diana lại giơ tay, hai tay kết ấn. Miệng đọc thầm quyết. Sau đó, một nguồn sáng nho nhỏ xuất hiện, nhờ vào thần lực của cô mà lớn dần hóa thành một Hỏa Hồ dữ tợn, đầy hung bạo. Toàn thân con vật này đều là lửa, lửa nóng bừng bừng và dữ dội.
- Đánh lão ta, ngoạm về đây! - Cô vuốt ve nó, ra lệnh. Bàn tay ấm áp đặt lên bờm lông mịn mượt, đỏ diễm lệ. Ánh mắt Diana có chút hung tà, miệng nhỏ nhếch mép quyến rũ. Nhưng cô chỉ giả bộ vậy thôi. Chứ bây giờ, thần lực khó điều khiển. Tạo cái này ra cũng chỉ để dọa lão.

Con vật nghe lời, như hổ đói lao đến chỗ lão. Diana đang nhìn lão, đắc ý quay đầu bước đi tiếp.

Cho chừa cái tội nhiều chuyện!

Ai ngờ, chân còn chưa bước ra khỏi cửa cô đã bị người ta ép đi ngược trở vào.

- Ai cho đi chứ?

Một giọng nói lạnh lẽo đầy uy quyền vang lên, khiến người ta sợ hãi. Diana chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, eo nhỏ đã bị người ta thô bạo nắm lấy, kéo vào lòng. Hai người ở tư thế cực kỳ ái muội, dường như khít không còn chỗ hở.

Nhất thời, hai má Diana đỏ ửng lên. Xấu hổ mà giận giữ thầm quát, hắn là ai mà tỏ ra thân mật với cô vậy chứ?
Gương mặt tuấn mỹ gian tà phóng đại trước mặt, mũi kề mũi thoang thoảng hương lan. Chỉ thấy một ánh mắt hổ phách lấp lánh như kim quang đang nhìn cô chằm chằm. Mái tóc kia đỏ chói như ánh hoàng hôn, rực hồn đến yêu mị. Một bờ môi dày hấp dẫn cùng sống mũi cao, thẳng tắp.

Trên người lại ẩn ẩn một loại khí tức kỳ ảo mà người phàm không có được, lấp lánh kim quang cùng vầng sáng mờ ảo như sương.

Rốt cục... Kẻ này là ai?

Diana trong lòng thắc mắc. Nhưng cô chưa hiếu kỳ được bao lâu đã có người giải đáp cho. Vả lại, còn tặng thêm cho cô một cỗ cảm xúc không nói lên lời.

- Đại tướng quân Assyrian! Ngài đến rồi! - Lời thốt ra không ai khác từ miệng của lão tư tế. Cô nghe xong mà bủn rủn tay chân, sắc mặt tái mét. Cảm giác, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thì ra... Đây là Đại tướng quân bách trận bách thắng trong truyền thuyết ư?
Nhìn thế này, không những uy phách vạn phần mà còn đem lại cho người ta cảm giác khó thở. Tựa như, bị cái khí thế này ép không thông nổi.

Tiêu rồi!

Lần này, cô tiêu chắc rồi!

Hai mắt trợn lên nhìn hắn, tràn ngập sợ hãi và khó tin. Cô nên làm sao đây?

- Hân hạnh hân hạnh, ta là Jesur! - Hồng mai nam tử hướng cô cười nhẹ một cái. Nụ cười khuynh thành so với Izumin còn muốn đẹp hơn. Nửa ôn nhu nửa ma mị, đối lập rõ ràng nhưng lại hỗ trợ nhau làm tăng lên sắc khí quyến rũ của hắn. Vẻ đẹp tà mị mà không kém phần nho nhã. Làm cô nhất thời ngây người, lòng càng sợ hơn. Ánh mắt hổ phách kia, như nhìn thấu nỗi lòng của cô. Hắn nhẹ nói:

- Đừng sợ... - Tựa như đang vỗ về. Nhưng làm thế, chỉ khiến cô sợ hơn, mao tủng muốn dựng hết cả lên, sởn lạnh.

Hổ mâu nhìn chằm chằm cô, như đang ngắm nhìn trân bảo trong tay, sủng nịnh lên tiếng:
- Ta tới đón nàng về, Diana... Nữ thần của ta...