“Cô không hiểu tiếng người à?” Bách Lí Tùy Băng đè mũi dao, rạch một đường dưới mí mắt của Ôn An An.

Ôn An An cảm nhận rất rõ mũi dao sắc bén rạch một đường trên da, cô ta vừa đau vừa sợ, la hét thảm thiết.

“Tôi đếm tới ba, nếu cô không nhảy thì tôi sẽ đâm mù mắt cô.” Giọng nói lạnh lùng của Bách Lí Tùy Băng như truyền tới từ dưới địa ngục: “Một, hai...”
“Tôi nhảy! Tôi nhảy!” Ôn An An hét toáng lên.

Cô ta có thể cảm nhận được Bách Lí Tùy Băng không chỉ hù dọa cô ta mà anh ta sẽ làm thật.

Đây chỉ là tầng hai, nếu nhảy xuống từ đây thì cùng lắm chỉ gãy chân mà thôi, chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nếu thật sự bị Bách Lí Tùy Băng đâm mù mắt sẽ biến thành người mù, rồi cô ta sẽ tiêu đời, sau này đừng nói là gả cho nhà quyền thế, mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng sẽ không cưới một người mù.

Như vậy cả đời cô ta sẽ tiêu tan.

Bách Lí Tùy Băng cầm con dao, lùi về sau hai bước, thổi sáo một tiếng rồi lười biếng thốt ra hai chữ: “Nhảy đi.”
Ôn An An thò đầu nhìn ra bên ngoài, mặc dù chỉ là tầng hai nhưng cô ta vẫn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cả người run rẩy.

Cô ta không nhịn được lại nhìn về phía của Bách Lí Tùy Băng, sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt: “Anh Tùy Băng, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ nghe lời anh, anh nói gì tôi sẽ nghe nấy, anh tha cho tôi lần này được không?”
Bách Lí Tùy Băng nghịch con dao nhỏ trong tay rồi híp mắt lại nói: “Nếu cô còn không nhảy, tôi đếm đến ba rồi thì...”
Dưới ánh nắng, con dao nhỏ màu bạc khúc xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Ôn An An rùng mình rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, định cắn răng nhảy xuống dưới.


Nhưng cô ta không dám.

Cô ta thật sự không dám.

Cô ta khóc nức nở liên tục lắc đầu: “Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa, anh hãy tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà...”
Bách Lí Tùy Băng nhếch miệng, nở nụ cười xấu xa, rồi vung tay phải, mũi dao sắc bén nhắm thẳng vào mắt Ôn An An, sau đó đâm mạnh xuống.

Ôn An An sợ hãi rít gào, không còn do dự gì nữa mà xoay người nhảy xuống bệ cửa sổ.

Sau tiếng “bịch” là tiếng la hét thảm thiết.

Bách Lí Tùy Băng thò đầu nhìn xuống dưới, Ôn An An ngã vào bụi hoa, liên tục kêu gào thảm thiết.

Khóe miệng anh ta càng cong lên, cực kỳ vui vẻ.

Tiệm cà phê này là do anh ta cố ý chọn, phòng cũng thế.

Ngoài cửa sổ căn phòng này là vườn hoa nhỏ phía sau tiệm cà phê, là vườn hoa bên ngoài bệ cửa sổ tầng một.

Ôn An An nhảy xuống từ trên tầng hai sẽ rơi xuống vườn hoa bên ngoài cửa sổ tầng một, bảo đảm sẽ không đụng trúng người đi đường, bằng không cô ta từ trên trời rơi xuống như thế sẽ đụng người đi đường bị thương.

Tiếng hét chói tai của Ôn An An nhanh chóng thu hút người tới.


Nhân viên phục vụ nhìn thấy khách hàng rơi xuống từ trên tầng hai thì sợ hết hồn, vội đi tìm quản lý tới.

Đầu của quản lý phình to ra rồi.

Khách hàng rơi xuống từ tầng hai tiệm cà phê bọn họ, cho dù tiệm cà phê của bọn họ có trách nhiệm hay không, nhưng nếu quấy rối đến khách hàng thì tiệm cà phê của bọn họ sẽ phải chi trả.

Cô ta chỉ là quản lý của tiệm cà phê này, chứ không phải là bà chủ, nếu để ông chủ biết được, chắc chắn cô ta sẽ phải gánh trách nhiệm không đủ năng lực quản lý, rồi bị quở trách, thậm chí là bị sa thải.

Cô ta vừa bảo người khác mau gọi xe cứu thương vừa hỏi thăm Ôn An An: “Cô này, cho hỏi cô là tự nhảy xuống hay bị người khác đẩy xuống thế?”
“Tự cô ta nhảy xuống đấy.” Bách Lí Tùy Băng thong thả đi xuống lầu, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của quản lý.

Quản lý vội xoay người nhìn về phía anh ta.

Bởi vì câu nói này rất quan trọng đối với tiệm cà phê của bọn họ.

Nếu khách hàng tự nhảy xuống dưới thì về cơ bản tiệm cà phê của bọn họ hoàn toàn không có trách nhiệm gì.

Bách Lí Tùy Băng đi tới bên cạnh Ôn An An rồi ngồi xổm xuống, từ tốn nói: “Người bạn này của tôi đố kỵ với một cô gái cực kỳ xinh đẹp lương thiện, thấy cô gái đó sống tốt nên vô cùng khó chịu, vắt hết óc để nghĩ ra âm mưu hãm hại cô gái xinh đẹp lương thiện đó, ai ngờ cô gái xinh đẹp lương thiện đó là người tốt nên được báo đáp tốt, bị kinh sợ nhưng không bị nguy hiểm, thoát được mưu kế của cô ta, còn cô ta vì tức quá mà nhảy xuống lầu.”
Quản lý: “...”
Chỉ có thể trách cô ta ít đọc sách nên không biết dùng từ ngữ nào để hình dung giây phút quỷ dị này.

Tay chân Ôn An An đều đau đến mức muốn ngất đi, nhưng cô ta không thể nào ngất đi được, bởi vì cô ta nghe thấy rất rõ lời nói của Bách Lý Tùy Băng.


Cô ta vô cùng căm hận Bách Lí Tùy Băng.

Anh ta không những ép cô ta nhảy xuống lầu, mà bây giờ còn hủy hoại thanh danh của cô ta, vu khống cô ta tự nhảy xuống từ trên tầng hai.

Cô ta hận đến mức muốn giết chết Bách Lí Tùy Băng.

Nhưng cô ta không có can đảm để giết người.

Hơn nữa cô ta còn bị thương, cho dù cô ta có can đảm giết người thì cũng không phải là đối thủ của Bách Lí Tùy Băng.

Cô ta phải làm sao đây?
Báo cảnh sát ư?
Không.

Cô ta không thể báo cảnh sát.

Bởi vì cô ta không có chứng cứ chứng minh Bách Lí Tùy Băng ép cô ta nhảy xuống lầu, hơn nữa Bách Lí Tùy Băng vừa có tiền vừa có thế, nếu anh ta tìm được luật sư giỏi, chắc chắn có thể thoát tội.

Đợi Bách Lí Tùy Băng thoát tội rồi, chắc chắn anh ta sẽ trả thù cô ta, vậy thì sau này cô ta càng khó sống hơn.

Bách Lí Tùy Băng là tên điên, hơn nữa còn là tên điên có tiền có thế, chỉ cần anh ta muốn, ắt sẽ có cách giết chết cô ta.

Cô ta đã bị Bách Lí Tùy Băng dọa sợ rồi, nên không dám phản bác lại lời nói của Bách Lí Tùy Băng, mà ngã xuống đất khóc nức nở.

Quản lý thấy người bị thương và bạn của người bị thương đều không có ý truy cứu trách nhiệm của tiệm cà phê thì yên tâm rồi.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.


Mặc kệ người bị thương và bạn của người bị thương có ân oán gì, chỉ cần bản thân người bị thương không truy cứu thì cô ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng như không nhìn thấy gì cả.

Xe cứu thương tới rất nhanh.

Ôn An An được bác sĩ và y tá khiêng lên cáng rồi đưa tới bệnh viện.

Cô ta bị gãy chân trái và cổ tay phải, sau khi phẫu thuật xong thì được đưa vào phòng bệnh.

Đợi cô ta tỉnh lại từ cơn hôn mê thì bên giường chỉ còn lại một cô y tá đang canh chừng.

Thấy cô ta đã tỉnh lại, y tá liền nói: “Cô Thái, tổng chi phí phẫu thuật và nằm viện của cô là bảy nghìn chín trăm ba mươi hai tệ, cho hỏi cô tự nộp hay cô cho số điện thoại của người nhà để người nhà tới nộp ạ?”
Ôn An An suýt tức đến mức ngất tiếp lần nữa.

Tên khốn Bách Lí Tùy Băng đó không những hại cô ta thành thế này, mà ngay cả tiền viện phí cũng không nộp cho cô ta.

Bây giờ cô ta chỉ còn lại chưa tới một vạn tiền mặt, nếu nộp hết vào tiền viện phí thì sau này cô ta phải tiêu thế nào?
Thái Học Minh là kẻ nhu nhược, một xu cũng không cho cô ta, Tề Hân Nhiên thì càng vắt cổ chày ra nước, vô cùng keo kiệt.

Từ khi tới Dạ Đô, ngày nào cũng tiêu tiền nhưng lại không kiếm được một đồng, nếu nộp viện phí hết số tiền có trong tay thì cô ta sẽ hoàn toàn nghèo rớt mồng tơi, rồi sau này cô ta phải sống thế nào?
Cô ta tức đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Y tá thấy cô ta không đáp lại thì cau mày gọi cô ta lần nữa: “Cô Thái à?”
“Tôi sẽ cho cô số điện thoại của bố tôi.” Ôn An An không muốn lấy ra một xu nào, mà đọc số điện thoại của Thái Học Minh cho y tá biết.

Nói thế nào thì Thái Học Minh cũng là bố ruột của cô ta, cô ta bị thương nằm viện, Thái Học Minh đến nộp viện phí cho cô ta cũng là chuyện hiển nhiên..