Y tá gọi cho Thái Học Minh rồi thông báo tình huống của Ôn An An, quả thật Thái Học Minh đã chạy tới.

Mặc dù ông ta không hề cảm tình gì với Ôn An An, hơn nữa cũng không quá thích Ôn An An, nhưng ông ta là người đàn ông cực kỳ sĩ diện, nên ông ta không thể bỏ con giữa chợ khi con gái ruột bị gãy chân nằm viện.

Ông ta sợ nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của ông ta, tất nhiên ông ta không biết...!hoặc biết nhưng lại không muốn thừa nhận, ở Dạ Đô danh tiếng của ông ta đã sớm nát bét rồi.

Mặc dù nhà họ Thái đã lụi tàn, nhưng vẫn đủ sức đóng mấy nghìn tệ tiền viện phí, ông ta bảo trợ lý đi nộp tiền viện phí cho Ôn An An, còn ông ta đi tới phòng bệnh của Ôn An An.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Ôn An An, ông ta nhíu chặt mày hỏi: “Con làm sao thế? Sao lại để mình chật vật như vậy?”
Ôn An An không chỉ bị gãy chân trái và tay phải, vì rơi xuống bồn hoa từ trên tầng hai nên cô ta còn bị cành cây quẹt vào người và mặt, không những chịu nhiều đau đớn mà còn trông vô cùng thê thảm.

Mặc dù cô ta biết Thái Học Minh không hề yêu thương cô ta, nhưng lúc nhìn thấy Thái Học Minh, cô ta vẫn không khỏi tủi thân khóc lên: “Bố...”
Sắc mặt Thái Học Minh cực kỳ khó coi, nhíu chặt mày hỏi: “Con khóc cái gì? Có gì thì mau nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không...!không có gì ạ...” Ôn An An khóc lóc đáp: “Là do con không cẩn thận ngã xuống lầu...”
Cô ta hoàn toàn không dám nhắc đến tên của Bách Lí Tùy Băng với Thái Học Minh.

Bởi vì Thái Học Minh là tên vô dụng, nhát như thỏ đế, nếu để Thái Học Minh biết được cô ta bị Bách Lí Tùy Băng ép nhảy xuống lầu, thì phản ứng đầu tiên của Thái Học Minh không phải là đòi lại công đạo giúp cô ta, mà là sợ bị cô ta liên lụy nên rũ sạch quan hệ với cô ta.

Cô ta còn hy vọng Thái Học Minh nộp tiền viện phí cho cô ta, nên không muốn để Thái Học Minh vì e ngại Bách Lí Tùy Băng mà cắt đứt quan hệ với cô ta.


“Ngoài việc gây sự thì con còn biết làm gì khác không?” Thái Học Minh cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói.

Từ khi Ôn An An được đưa về nhà họ Thái, Tề Hân Nhiên luôn không cho ông ta sắc mặt tốt.

Ông ta hận Đường Linh Lung muốn chết nên cũng cực kỳ căm ghét con gái do Đường Linh Lung sinh ra.

Nếu không phải ông ta sợ nhà họ Đường sẽ chạy tới ra mặt cho Ôn An An sau khi ông ta đuổi Ôn An An đi, hơn nữa ông ta cũng không chọc nổi nhà họ Đường, thì ông ta đã sớm cắt đứt quan hệ với Ôn An An rồi.

Thấy sắc mặt khó coi cũng như lời chỉ trích thiếu kiên nhẫn của ông ta, Ôn An An dùng tay không bị thương che miệng lại, khóc đến mức đứt từng khúc ruột.

Sao cô ta lại rơi vào tình cảnh như bây giờ cơ chứ?
Trước đây ở nhà họ Đường, cho dù cô ta chỉ hắt hơi một cái cũng sẽ có người trong đại gia đình tới ân cần hỏi han.

Như bây giờ cổ tay cô ta bị gãy, chân cũng thế, khắp người đều đau nhức, tủi thân muốn chết nhưng lại chẳng có ai quan tâm đến cô ta.

Thậm chí cô ta còn bị Bách Lí Tùy Băng sỉ nhục hãm hại như thế, nhưng cô ta lại chẳng dám nói thật.

Bởi vì Bách Lí Tùy Băng nhiều tiền, càng có quyền hơn nhà họ Thái, nếu để Thái Học Minh và Tề Hân Nhiên biết được cô ta đã đắc tội với Bách Lí Tùy Băng, chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta ngay lập tức, sau này cũng sẽ mặc kệ việc sống chết của cô ta.

Mà bây giờ nhà họ Thái là nơi duy nhất để cô ta dung thân.


Mặc dù cuộc sống ở nhà họ Thái không được tốt đẹp cho lắm, nhưng ít ra cũng là nơi ở ổn định, còn có thể ăn uống miễn phí.

Nếu cô ta lại bị nhà họ Thái đuổi ra ngoài thì cô ta còn có thể đi đâu được cơ chứ?
Ngẫm lại trước đây rồi lại nhìn vào hiện tại, khác nhau một trời một vực, không cam lòng, phẫn uất, oán hận, đủ loại cảm xúc bao trùm cô ta, tim cô ta khó chịu đến mức như vỡ vụn thành nghìn mảnh.

“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc.” Thái Học Minh mất kiên nhẫn răn dạy: “Con đã lớn như thế rồi, ngay cả đi đường cũng không được thì còn mặt mũi đâu mà khóc?”
Ôn An An cố kiềm lại tiếng khóc nghẹn ngào, ngay cả khóc cũng chẳng dám.

“Được rồi, bố thấy con cũng không sao rồi, vậy bố về trước đây, sau này những chuyện nhỏ nhặt như này con hãy tự giải quyết đi, đừng tìm bố nữa, bố là chủ nhà, một ngày phải bận rộn không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, con tưởng bố là con à? Ngày nào cũng rảnh rỗi không có gì làm thì đi gây chuyện.” Thái Học Minh thấy mình hỏi không được gì thì chẳng muốn ở đây lãng phí thời gian nữa, mà xoay người định rời đi.

“Bố.” Ôn An An gọi ông ta lại cầu xin: “Bố có thể mời một bảo mẫu cho con không? Tay chân con đều bị gãy rồi nên ở một mình không được thuận tiện cho lắm.”
Quan trọng là có bảo mẫu rồi cô có thể tiếp tục trải qua cuộc sống áo đưa đến tay cơm dâng tận miệng như ở nhà họ Đường lúc trước.

Khác biệt lớn nhất giữa giai cấp thượng lưu và người bình thường là có và không có người hầu hạ.

Nếu bên cạnh có bảo mẫu hầu hạ thì cô ta vẫn là thiên kim đại tiểu thư.1
Nếu không phải cô ta biết chắc rằng Thái Học Minh sẽ không nỡ thì cô ta còn muốn đòi một vệ sĩ nữa, để bảo vệ sự an toàn cho cô ta.


Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ta về Thái Học Minh, chắc chắn Thái Học Minh sẽ không nỡ phái một vệ sĩ cho cô ta, nên cô ta nhẫn nhịn không nói chuyện này ra.

Nếu mời bảo mẫu thì một tháng sẽ tốn không ít tiền, nhưng nếu không tìm người chăm sóc cho Ôn An An, mà để một mình Ôn An An tự sinh tự diệt trong bệnh viện thì ông ta sẽ mang tiếng xấu, Thái Học Minh suy xét mấy phút, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì ông ta gật đầu đáp: “Bố biết rồi.”
Sau khi Thái Học Minh rời đi, Ôn An An toàn thân khó chịu nằm trên giường bệnh, chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nước mắt cứ rơi lã chã, chẳng thể nào ngừng lại được.

Cô ta không cam lòng.

Đây không phải là cuộc đời của cô ta.

Cô ta là cô cả nhà họ Ôn, từ khi cô ta bắt đầu có ký ức, cô ta đã được ăn ngon mặc đẹp, kẻ hầu người hạ xếp thành bầy, sống cuộc sống cao cao tại thượng.

Sao cô ta lại đột ngột sa sút thành thế này?
Cô ta không cam lòng.

Cô ta muốn quay về nhà họ Ôn.

Cô ta muốn tiếp tục làm con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, dù chỉ có một tia hy vọng, cô ta cũng không bao giờ từ bỏ.

Cô ta khóc lóc rồi dùng bàn tay không bị thương lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.

Không gọi được.

Số điện thoại của cô ta đã sớm bị Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh kéo vào danh sách đen rồi.


Cô ta không cam lòng nên đi tìm y tá mượn điện thoại.

Vẫn không gọi được.

Dù là Ôn Minh Viễn hay Đường Thủy Tinh đều có một thói quen giống nhau, đó là không nhận điện thoại từ số lạ.

Cô ta hết cách rồi, đành phải gọi cho Đường Hòa Cẩn.

Cô ta a lô một tiếng rồi nghẹn ngào hỏi: “Là anh Hòa Cẩn đúng không?”
“Thái An An ư?” Đường Hòa Cẩn nghe ra giọng nói của cô ta.

Nghe thấy Đường Hòa Cẩn lại gọi mình là “Thái An An” chứ không phải là “Ôn An An”, Ôn An An nhất thời hận đến mức nghiến răng, ước gì có thể tát anh ấy một bạt tai.

Nhưng cô ta chỉ có thể nghĩ ngợi mà thôi, trên thực tế cô ta phải lấy lòng Đường Hòa Cẩn nên hoàn toàn không dám đắc tội với Đường Hòa Cẩn.

Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn luôn nghe lời cô ta, cũng rất cung kính đối với cô ta.

Nhưng đó đều là chuyện trước kia.

Bây giờ Đường Hòa Cẩn gọi cô ta là “Thái An An”, chắc chắn sẽ không còn cung kính cô ta giống như lúc trước nữa.

Cô ta thầm mắng Đường Hòa Cẩn là tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, nhưng ngoài miệng lại vô cùng đáng thương khóc lóc kể lể: “Anh Hòa Cẩn, em không cẩn thận bị té gãy chân, em nhớ bố mẹ rồi, nhưng không liên lạc được với bố mẹ, anh có thể liên lạc với bố mẹ giúp em được không?”1.