"Không thể." Đường Hòa Cẩn từ chối mà không chút do dự: “Bố mẹ đã nói rất rõ ràng, bây giờ cô họ Thái, là người nhà họ Thái, đã không còn liên quan gì đến nhà họ Ôn, bọn họ không muốn gặp lại cô."
“Nhưng em rất nhớ họ.” Ôn An An khóc nói: “Tuy em không phải con gái ruột của bố mẹ nhưng bố mẹ đã nuôi nấng em hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm tình cảm, sao em có thể nói quên là quên được? Khi em ốm đau, bố mẹ em sẽ dỗ dành em uống thuốc, mẹ sẽ ở cạnh em, ngủ cùng em, từ nhỏ đến lớn em chưa từng rời xa bọn họ lâu như vậy, em thực sự rất nhớ bố mẹ..."
Càng nói cô ta càng cảm thấy thương tâm, khóc lóc vô cùng thê thảm.

Đáng tiếc là cho dù cô ta còn là cô cả của nhà họ Ôn thì Đường Hòa Cẩn cũng không thích cô ta, cung kính với cô ta, nghe theo lệnh cô ta chỉ là vì cô ta là cô cả của nhà họ Ôn.

Nhưng bây giờ cô ta không chỉ không còn là cô chủ nhà họ Ôn, mà nhà họ Ôn cũng đã đuổi cô ta ra khỏi nhà và cắt đứt quan hệ với cô ta, sao anh ấy còn phải quan tâm đến cô ta nữa chứ?
Đường Hòa Cẩn còn chẳng thèm nói những lời khách sáo với cô ta mà đã trực tiếp cúp điện thoại.

Ôn An An đang khóc khi nghe thấy tiếng máy bận do bị cúp máy.

Cô ta ngây người một lát, lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, giơ tay định ném điện thoại ra ngoài, nhưng lúc ném điện thoại đột nhiên nhớ ra đây là điện thoại của người khác, nếu hỏng thì chắc chắn phải bồi thường, mà số tiền hiện tại trong ngân hàng của cô ta không đủ để đền cho người ta một cái điện thoại mới, nên chỉ có thể nhịn cơn tức xuống.

Cô ta nhẫn nhịn đến mức sắp hộc máu rồi.

Không thể liên lạc được với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, Đường Hòa Cẩn lại không nể mặt cô ta, vì vậy cô ta lại nghĩ đến Ôn Huyền Triệt.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Huyền Triệt cũng là người duy nhất còn lại trong nhà họ Ôn đối xử tốt với cô ta.

Cô ta lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, ôm tia hy vọng cuối cùng bấm điện thoại gọi cho Ôn Huyền Triệt.


May mắn thay, điện thoại đã được kết nối.

Cô ta nức nở nói bằng giọng yếu ớt và đáng thương nhất: "Anh tư..."
Ôn Huyền Triệt nghe thấy giọng của Ôn An An thì lập tức giật mình.

Mẹ anh ta đã ra tử lệnh, không cho anh ta liên lạc với Ôn An An.

Vì vậy khi nghe thấy giọng nói của Ôn An An, phản ứng đầu tiên của anh ta là cúp điện thoại.

Nhưng mà anh ta lại nghe thấy Ôn An An đang khóc nức nở.

Ôn An An đang khóc.

Tim anh ta chợt quặn thắt.1
Phải.

Anh ta thừa nhận những tính toán của Ôn An An với Ôn Huyền An đã khiến anh ta thất vọng.

Anh ta đã rất thất vọng vì cô em gái dễ thương ngoan hiền trong lòng anh ta lại làm ra chuyện như vậy.


Nhưng có đôi khi lại nghĩ, gia đình là gì?
Gia đình không phải là nơi mọi người trong gia đình sẽ bao dung lẫn nhau vô điều kiện sao?1
Nếu vì Ôn An An có một chút sai lầm mà bỏ rơi thì chẳng phải là rất nhẫn tâm sao?1
Cuộc đời này ai mà không mắc sai lầm?
Ngay cả thánh nhân cũng nói, là người ai mà không có lỗi? Có lỗi mà biết sửa mới là người lương thiện.1
Nghĩ như vậy nên anh ta không làm khó Ôn An An nữa.

Anh ta thở dài hỏi: "An An, sao vậy? Sao em lại khóc?"
"Anh tư..." Ôn An An khóc nói: "Em, em bị gãy cổ tay, cả chân cũng đã gãy, em, em đau quá, em rất nhớ mọi người..."
“Cái gì?” Ôn Huyền Triệt đang ngồi trên bàn làm việc đột ngột đứng lên: “Gãy cổ tay và gãy chân là có ý gì? An An, em bị sao vậy?”
"Đúng thế, anh tư, cổ tay và xương đùi bên chân trái của em đều bị gãy..." Ôn An An vừa khóc vừa nói: “Em, em không cẩn thận bị ngã cầu thang..."
Cô ta không dám nói cho Ôn Huyền Triệt biết sự thật.

Nếu như cô ta nói cho Ôn Huyền Triệt biết, với tính tình của Ôn Huyền Triệt, anh ta nhất định sẽ không nuốt trôi được cục tức này, nhất định sẽ tìm Bách Lý Tùy Băng để tính sổ.

Mà Bách Lý Tùy Băng chắc chắn sẽ nói cho Ôn Huyền Triệt biết sự thật.

Bách Lý Tùy Băng chắc chắn sẽ nói rằng việc cô ta liên lạc với Bách Lý Tùy Băng là vì việc của Đường Dạ Khê, muốn mượn đao giết người, không phải làm chuyện gì tốt.

Cho dù Ôn Huyền Triệt không tin lời Bách Lý Tùy Băng nói thì anh ta nhất định sẽ nghi ngờ cô ta.


Nói thật, chuyện này không tốt cho cô ta.

Vì vậy cô ta không hề nhắc đến Bách Lý Tùy Băng mà chỉ nói rằng mình vô tình bị ngã cầu thang.

Đối với cô ta bây giờ, trả thù Đường Dạ Khê không phải chuyện quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất là trước tiên phải tìm được người chống lưng.

Tay và chân cô ta đều đã bị gãy, yếu ớt không nơi nương tựa, thích hợp để tỏ ra đáng thương.

Chỉ cần Ôn Huyền Triệt mềm lòng, tha thứ cho cô ta và nhận cô ta là em gái thì sau này cô ta sẽ sống tốt hơn bây giờ.

Nghe Ôn An An nói cổ tay và chân đều bị gãy, Ôn Huyền Triệt cảm thấy xót xa: “Hiện tại em đang ở đâu?"
"Trong bệnh viện." Ôn An An vừa khóc vừa nói: “Anh Tư, em rất nhớ anh, từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà chúng ta, những người trong nhà họ Thái đều không có tình cảm với em, đặc biệt là Tề Hân Nhiên, bà ta sai em như người giúp việc, tay và chân của em bị gãy cũng không quan tâm đến em, để em nằm viện một mình, huhuhu...!"
Cô ta khóc đến mức không thể thở nổi.

Ôn Huyền Triệt thấy cô ta khóc thì vô cùng đau lòng.

Dù sao đây cũng là cô em gái mà anh ta yêu thương hơn hai mươi năm!1
Nhà bọn họ tất cả là có tám anh em, từ nhỏ đã được chiều chuộng, giờ đây người em gái mà anh ta yêu quý nhất lại bị gãy tay và chân phải vào bệnh viện, nhưng không hề có ai chăm sóc, ngay cả một người để làm bạn cũng không có, Ôn An An sẽ cảm thấy đau khổ đến mức nào chứ?
Anh ta không chịu nổi nữa, đau lòng hỏi: "An An, đừng khóc, em đang ở bệnh viện nào vậy? Anh đến tìm em."
Ôn An An vui mừng khôn xiết.

Cô ta hiểu rõ Ôn Huyền Triệt nhất, chỉ cần Ôn Huyền Triệt tới thì nhất định sẽ dỗ dành được Ôn Huyền Triệt, để anh ta yêu chiều cô ta như trước!
Cô ta vội vàng nói cho Ôn Huyền Triệt tên và địa chỉ bệnh viện, vừa khóc vừa nói: "Anh tư, anh mau đến đi, em đang ở trong bệnh viện một mình, em sợ lắm, còn nữa...!đừng nói cho bố mẹ em biết em nằm viện, em sợ bố mẹ lo lắng..."

Đương nhiên, cô ta không phải sợ Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh lo lắng cho mình mà là sợ họ biết Ôn Huyền Triệt có liên hệ với cô ta, sau đó lại ngăn cản không cho Ôn Huyền Triệt đến gặp cô ta.1
Ôn Huyền Triệt không biết tính toán trong lòng Ôn An An, chỉ cảm thấy cô ta quan tâm đến mọi người nên lại cảm động: “Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ tự mình lẻn đến đó, sẽ không kể cho bất kỳ ai."
Cúp điện thoại, Ôn An An vô cùng kích động.

Nếu chỉ cần gãy cổ tay và chân mà có thể khiến Ôn Huyền Triệt trở thành người chống lưng cho cô ta thì đây đúng là may mắn!
Cô ta bắt đầu lên kế hoạch gặp Ôn Huyền Triệt sẽ làm gì, sẽ nói gì, làm như thế nào để lấy được lợi ích tốt nhất từ Ôn Huyền Triệt.

Ôn An An chờ đến mỏi mắt mới thấy Ôn Huyền Triệt từ từ đến.

Nhìn thấy Ôn Huyền Triệt, Ôn An An kích động vô cùng.

Nếu không phải cô ta đang bị gãy chân, cô ta nhất định sẽ kích động nhảy vào trong vòng tay của Ôn Huyền Triệt, nhưng chân cô ta bị gãy nên không cử động được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Huyền Triệt, kích động gọi anh tư.

Nhìn thấy chân trái bó bột thạch cao của cô ta, rồi lại nhìn Ôn An An đang nằm một mình trên giường, Ôn Huyền Triệt đau lòng chạy tới: "An An!"
“Anh tư!” Ôn An An nhìn Ôn Huyền Triệt khóc nói.

Ôn Huyền Triệt ngồi xuống bên giường, vuốt ve trán của Ôn An An: “An An, sao em lại bất cẩn như vậy, em..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì ngoài cửa bỗng có tiếng vỗ tay “bốp bốp”.

Ôn Huyền Triệt và Ôn An An đồng loạt nhìn về phía cửa.

Bách Lý Tùy Băng đứng bên cửa uể oải vỗ tay, nửa cười nửa không nhìn bọn họ: "Hai người đúng là anh em một nhà, thật cảm động!"1.