"Lần sau nhớ đừng ăn bậy mấy thứ mẹ nhỏ đưa biết không? Mấy thứ đó chỉ có nàng mới có thể ăn, con ăn không được đâu." Mẹ lớn vỗ nhẹ đầu Diện Bao, ôm tiểu cẩu vào ổ của nó ngoài phòng khách.
Quay đầu lại thấy Trần Mặc Nhiễm đang thu dọn giấy tờ dưới đất. Liễu Hạ Niên nhặt một tờ lên, nhìn thoáng qua, là đề án tốt nghiệp của một nghiên cứu sinh nào đó, chưa kịp đọc kỹ đã bị Trần Mặc Nhiễm bạo lực lấy lại, giấu ở phía sau, giống một tiểu cô nương đang làm chuyện mờ ám nào đó.
"Em muốn thi cao học?" Giọng nói mềm nhẹ của Liễu Hạ Niên thổi đến mặt Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm cắn răng nói dối: "Không, em chỉ tham khảo thôi."
"Tôi ủng hộ em thi cao học. Nếu em thi, tôi sẽ đi theo cổ vũ." Liễu Hạ Niên hiểu Trần Mặc Nhiễm đang nghĩ gì, khiến mặt em ấy đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Trần Mặc Nhiễm không ngờ nhanh như vậy Liễu Hạ Niên đã phát hiện ra, đó là quyết tâm của nàng, nếu thành sẽ khoe Liễu Hạ Niên, thất bại thì sẽ không phải khó xử trước mặt Liễu Hạ Niên, nàng ít ra vẫn là một cô gái trọng mặt mũi.
Liễu Hạ Niên không nói thêm gì nữa, nàng nhớ mình còn chưa ăn cơm, Trần Mặc Nhiễm chắc cũng chưa ăn gì. Khi Liễu Hạ Niên hỏi nàng muốn ăn gì, Trần Mặc Nhiễm lại lắc đầu, nói mình no rồi.
Liễu Hạ Niên nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.
Trần Mặc Nhiễm chỉ hai ly trà sữa trống không trên bàn, nói: "Vốn định mua cho chị, ai bảo chị không về nên em uống luôn rồi, hứ." Nói xong còn dào dạt đắc ý, cứ như mình đang đánh thắng Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên lắc đầu, ném hai ly trà sữa vào thùng rác, nàng sẽ không biết, trong đó có một ly từng chờ mong nàng uống nó. Thật tiếc đã để lỡ mất rồi.
Trần Mặc Nhiễm cầm tư liệu giấu vào giá sách, lên giường bật điều hòa. Chờ Liễu Hạ Niên ăn qua loa xong sẽ vào. Khi Liễu Hạ Niên vào thì Trần Mặc Nhiễm đã đắp chăn, đang ngủ.
Liễu Hạ Niên chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, tắt TV đang ầm ỹ lại, để gối đầu xuống, kéo Trần Mặc Nhiễm vào lòng ngực nàng. Trước khi ngủ còn hôn trán Trần Mặc Nhiễm một cái, cưng chìu nói: "Thật đúng là tiểu cô nương không nghe lời." Hôn xong lại thấy nghiện, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, tìm được bờ môi của nàng, dán lên đó.
Trần Mặc Nhiễm đang mơ mơ màng màng lại cảm thấy miệng mình bị quấy rối, đầu lưỡi ướt sũng đảo quanh trong đó, quấy rầy mộng đẹp của nàng. Nàng đẩy Liễu Hạ Niên ra, xoay người lại, nói: "Đừng làm phiền, em muốn ngủ."
Tay Liễu Hạ Niên đặt trên hông Trần Mặc Nhiễm, dựa vào cổ nàng thì thầm: "Vậy em cứ tiếp tục ngủ đi."
"Chị như thế em ngủ được mới là lạ." Trần Mặc Nhiễm đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn nàng một cái.
Liễu Hạ Niên cười khẽ. Những làn nhiệt khí Trần Mặc Nhiễm hít thở trong bóng tối có cảm giác vô cùng thân thuộc, khiến Liễu Hạ Niên cảm thấy mùa hè này nóng hơn trước.
Tay Liễu Hạ Niên vuốt ve lưng Trần Mặc Nhiễm, điều hòa trong phòng hơi lạnh nên da thịt đặc biệt trơn nhẵn. Trần Mặc Nhiễm lắc mông, phát ra tiếng kháng cự nho nhỏ.
Tay Liễu Hạ Niên đang công chiếm nơi khác, đột nhiên nhắc: "Hôm nay trên đường về tôi nghe trên đường người ta nói Trữ Ba bị bão."
Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên khơi dậy cảm xúc, vẫn còn rối rắm không biết nên ngủ hay nên thuận theo nàng, bây giờ lại bị câu vừa rồi đánh thức. Suy nghĩ nửa ngày, nói: "Năm nay tới hơi chậm, mấy năm trước khi em khai giảng thì bão đã tan, mấy kỳ huấn luyện quân sự đều được hủy bỏ. Năm ấy chúng em đặc biệt thích, ngày khai giảng cũng được dời lại."
"Nhà em không bị lụt sao?" Liễu Hạ Niên ân cần hỏi.
"Nhà chị mới bị đó! Đừng xem thường nhà của chúng em, một tiểu biệt thự ba trăm mét vuông đấy." Trần Mặc Nhiễm ngáp một cái, quay người qua một bên, để gối ôm ngăn cách giữa hai người, nói: "Em không muốn, đêm nay chị tự giải quyết nhu cầu đi, em muốn đi ngủ. Ngủ ngon."
"..." Liễu Hạ Niên làm sao biết Trần Mặc Nhiễm sẽ tuyệt tình từ chối như thế, bản thân đã chủ động khơi mào trước, kết quả cô bé này lại không có hứng thú, nhiệt khí trong cơ thể vẫn chưa tan. Thật tiếc Trần Mặc Nhiễm đã cự tuyệt quá mức rõ ràng khiến nàng cảm thấy quấy rầy Trần Mặc Nhiễm nữa cũng không phải ý hay. Liễu Hạ Niên đành giương ánh mắt nhìn trần nhà, chờ cơn buồn ngủ kéo đến.
Khi nàng thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ lại bị người bên cạnh lay tỉnh. Trần Mặc Nhiễm đang đẩy vai Liễu Hạ Niên, kiên trì không ngừng, hơn nữa rất nhẫn nại bền bỉ, không lay nàng tỉnh được sẽ không chịu ngừng. Liễu Hạ Niên mơ mơ màng màng vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, môi đã bị Trần Mặc Nhiễm hôn lấy, rất kịch liệt. Trần Mặc Nhiễm nằm úp sấp trên người Liễu Hạ Niên, ôm mặt của nàng, nghiêng đầu, đầu lưỡi thăm dò trong cổ họng Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên bị nàng hôn như thế thiếu chút nữa không hít thở nổi. Trần Mặc Nhiễm cứ như vừa uống xuân dược, lập tức từ một cô gái trinh tiết hóa thành một phụ nữ dâm đãng, chuyển biến chỉ trong một vài phút ngắn ngủi. Liễu Hạ Niên đôi khi nghĩ Trần Mặc Nhiễm có phải xuất thân từ hồ ly tinh không.
Liễu Hạ Niên đoạt lại thế chủ động, xoay người, đè em ấy xuống nhưng không động thủ ăn em ấy.
Liễu Hạ Niên muốn biết nguyên nhân Trần Mặc Nhiễm thay đổi như thế.
Trần Mặc Nhiễm lại nâng cổ, hôn môi chị ấy. Liễu Hạ Niên để mặc Trần Mặc Nhiễm hôn khắp mặt mình, bất vi sở động, thanh âm bình tĩnh ở trong bóng tối lạnh như băng : "Trần Mặc Nhiễm, nói, em lại muốn gì?"
"Honey, em cho chị ăn còn không chịu?"
"Vô công không hưởng lộc." Liễu Hạ Niên kiềm chế thanh sắc.
Trần Mặc Nhiễm đầu hàng, thân thể cô đã dâng tận tay Liễu Hạ Niên, đáng tiếc Liễu Hạ Niên lại là người rất bình tĩnh, tới hơn nửa đêm vậy rồi mà vẫn còn khôn khéo như thế.
Trần Mặc Nhiễm than thở: "Người ta đói bụng."
"Vừa rồi nấu cơm cho em sao em nói không cần?" Liễu Hạ Niên biết không có chuyện tốt. Vừa nghĩ tới việc hơn nửa đêm đứng lên nấu cơm cho nàng ăn, trong lòng đã cảm thấy bất đắc dĩ, cũng khó trách Trần Mặc Nhiễm lại dùng sắc đẹp để hấp dẫn nàng. Xem như đó là thù lao, sau này phải để ý hơn mới được.
"Mới hồi nãy uống trà sữa không đói. Bây giờ bắt đầu đói bụng rồi. Honey, nữ nhân của chị sắp chết đói rồi nè. Em cho chị ăn em trước, rồi chị cho em ăn cơm lại được không? Giao dịch công bằng thôi" Trần Mặc Nhiễm bắt đầu ôm Liễu Hạ Niên làm nũng, hai tay hai chân kẹp chặt trên người nàng, mặt vùi vào lòng ngực Liễu Hạ Niên, cứ như một chú tiểu cẩu đang làm nũng.
Liễu Hạ Niên làm sao còn hưng trí để làm nữa, nàng gỡ hai cánh tay quấn quanh người mình như bạch tuộc ra, khoác áo vào, không mặc gì cả, liền đi vào nhà bếp làm bữa ăn khuya cho tiểu nữ nhân không rõ đầu óc có kết cấu như thế nào của mình.
Liễu Hạ Niên mở cửa phòng ngủ, bật đèn trong phòng khách. Diện Bao đang ngủ ngon bị đánh thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi chân trần của Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên lướt qua Diện Bao, xoa đầu nó, bàn chân trần tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng đi vào nhà bếp.
Trần Mặc Nhiễm ôm đầu gối, nhìn ánh sáng hắt ra từ cánh cửa bị mở hé ra. Bóng dáng Liễu Hạ Niên cứ như có một vầng sáng màu vàng vây quanh, ánh lên trong mắt Trần Mặc Nhiễm sự ôn nhu vốn có.
Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở chiếc tủ trong phòng khách, nàng ôm đầu gối nở nụ cười ngọt ngào. Niềm vui của tiểu nữ nhân là có được một người không ngại cực khổ vì mình. Tuy lúc nãy Liễu Hạ Niên trầm mặc rất lâu, không tình nguyện lắm, nhưng nàng vẫn luôn luôn làm. Những yêu cầu của Trần Mặc Nhiễm, chỉ cần không xúc phạm đến điểm nhạy cảm của nàng, Liễu Hạ Niên đều cố gắng hết sức thực hiện chúng.
Trần Mặc Nhiễm hết sức thích thú hưởng thụ sự cưng chìu như thế.
Trần Mặc Nhiễm đã từng hỏi Liễu Hạ Niên: "Vì sao lại đối xử với em tốt như vậy?"
Khi đó Liễu Hạ Niên trả lời: "Em nhất định chưa từng yêu ai đâu."
Bây giờ Trần Mặc Nhiễm mới hiểu đây là tình yêu. Liễu Hạ Niên yêu mình, vì thế mới đồng ý đợi mình như thế, chẳng hạn như đêm khuya phải đứng lên nấu cơm cho mình cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu một lúc nào đó Liễu Hạ Niên không yêu mình nữa thì phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ Trần Mặc Nhiễm càng dỗi, cắn chăn, thầm mắng mình nghĩ nhiều quá, sau đó đã rất nhanh vứt chuyện này ra khỏi đầu.
Trần Mặc Nhiễm nối gót Liễu Hạ Niên, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, không mặc nội y chạy vào nhà bếp, tìm kiếm bóng dáng Liễu Hạ Niên. Cô không muốn ở một mình trong căn phòng tối tăm, cô muốn thấy Liễu Hạ Niên, hơn nữa còn muốn Liễu Hạ Niên ôm lấy chị ấy.
Trên đường đi, vạt áo sơ mi thỉnh thoảng như làn váy bay lên, vùng đùi trần trắng noãn như ẩn như hiện dưới ánh đèn. Nhưng cô đang ở nhà nên Trần Mặc Nhiễm không thấy ngại, hơn nữa người kia cũng mặc thế mà. Một đôi nữ nhân đối với thân thể của nhau sẽ càng thích thưởng thức và ca ngợi hơn. Đó là vẻ đẹp không cần che giấu nhất trên thế giới.
Liễu Hạ Niên dùng sức quấy bột củ sen sền sệt trong chén, món này nàng học được từ mẹ ruột của Trần Mặc Nhiễm. Mùi hoa quế bắt đầu tỏa ra, Liễu Hạ Niên thấy chất lỏng trở nên trong suốt, dấu hiệu của việc nó có thể ăn được rồi. Định quệt một chút lên ngón tay, bỏ vào miệng nếm thử, thì lại bị một bàn tay trắng noãn nửa đường cướp đi. Quay đầu lại thấy Trần Mặc Nhiễm đang cầm ngón tay của mình, bỏ vào vòm miệng ẩm ướt của nàng. Đầu lưỡi mềm mại của Trần Mặc Nhiễm liếm lấy ngón tay Liễu Hạ Niên, sau đó nghiêng đầu, suy tư một lát rồi phán: "Ngon ghê."
Liễu Hạ Niên lau ngón tay dính đầy nước miếng của Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm thì lại ôm chén bột củ sen, há mồm lớn nuốt vào.
Liễu Hạ Niên không kịp nhắc nhở Trần Mặc Nhiễm cẩn thận phỏng, Trần Mặc Nhiễm đã che miệng lại hét lên: "Nóng quá."
"Ngốc." Liễu Hạ Niên lấy chén lại, thổi nguội rồi nhét vào miệng Trần Mặc Nhiễm, cứ như đang đút cho tiểu hài tử.
Trần Mặc Nhiễm ăn đến lưng bụng, chừa bụng lại mai ăn sáng, nàng lại "không cẩn thận" nhắc việc muốn "báo đáp" cho Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên ôm Trần Mặc Nhiễm lên bàn, hôn nàng thật sâu, cảm nhận thấy vị ngọt hoa quế trong miệng Trần Mặc Nhiễm, khiến Liễu Hạ Niên say mê. Trần Mặc Nhiễm vẫn là món ăn ngon nhất, không phải sao?.