Tiểu món ăn rất ngon là Trần Mặc Nhiễm lại gây sức ép cho Liễu Hạ Niên rất lớn, hai người vuốt ve hôn nhau đến thất thần, bỗng có tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vọng ra, khiến bàn tay đang luồn vào hai chân Trần Mặc Nhiễm khựng lại.
Liễu Hạ Niên mở to mắt nhìn đôi mắt Trần Mặc Nhiễm đang nhìn mình, Trần Mặc Nhiễm nháy mắt mấy cái, vẫn không rời môi Liễu Hạ Niên, nói: "Nghe điện thoại đi kìa".
Liễu Hạ Niên oán trách: "Không phải đang cao trào sao?"
"Nghe đi, đừng để ý." Trần Mặc Nhiễm le lưỡi. Chờ Liễu Hạ Niên vào phòng nghe điện thoại. Trần Mặc Nhiễm vẫn ngồi trên bàn, hai chân trần lắc lư trên không, trông rất giống một cô bé còn khờ dại.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm quay đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt Liễu Hạ Niên càng ngày càng nghiêm túc, khiến Trần Mặc Nhiễm không khỏi hoài nghi nội dung cuộc điện thoại đó là gì.
Trần Mặc Nhiễm nhăn mặt, sốt ruột muốn biết ai tìm Liễu Hạ Niên. Vẻ mặt Liễu Hạ Niên nhìn thế nào cũng thấy đang xảy ra việc nghiêm trọng.
Liễu Hạ Niên xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo ngoài kia, nói một vài câu nữa liền đưa điện thoại cho Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nhận điện thoại, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Liễu Hạ Niên thì thầm vào lỗ tai nàng: "Tiểu biệt thự ba trăm mét vuông của nhà em bị lụt."
"Cái gì!" Con ngươi Trần Mặc Nhiễm mở lớn. Khi giọng Trần mẫu vang lên, Trần Mặc Nhiễm mới hỏi tình hình ở nhà, hỏi liên tục không để Trần mẫu có cơ hội lên tiếng.
"Không sao!" Trần mẫu rốt cục cũng nổi giận, nàng nâng giọng, lập tức khiến Trần Mặc Nhiễm im bặt.
"Không phải nhà mình." Trần mẫu trầm giọng, thở dài, nói.
Trần Mặc Nhiễm liếc Liễu Hạ Niên một cái, ý muốn hỏi: ai cho chị gạt em?
"Là bà ngoại. Nhà bà ngoại con bị ngập nước."
Trần Mặc Nhiễm nhớ đến căn nhà nhỏ gần bờ biển ở một tiểu cổ trấn nhỏ, có hai nhị lão sống ở đó, căn phòng nhỏ của họ lại bị ngập nước, không khỏi cảm thấy thương cảm cho họ.
"Con ở Bắc Kinh cũng cẩn thận một chút, nơi đó có mưa không?"
"Không."
"Con cũng không cần quá lo lắng chuyện trong nhà, nước chưa ngập được vào nhà, nhưng thủy triều lên làm ướt đồ con hết cả. Chiếc váy màu trắng và áo khoác ngoài mua hồi đầu năm đều mốc meo hết, sang năm dư dả thì mua cái mới đi." Thanh âm của Trần mẫu khiến một người vừa rời nhà không bao lâu như Trần Mặc Nhiễm sụt sùi. Nàng sờ mũi, rất muốn khóc. Liễu Hạ Niên ôm đầu Trần Mặc Nhiễm vào trước ngực mình, cùng nhau nghe Trần mẫu nói.
"Nhà ông bà ngoại con cũng cũ rồi, lần này đại bá và cậu con muốn sửa chữa lại một chút. Hai ngày nữa sẽ mời ông bà về nhà ta ở tạm." Trần mẫu đột nhiên nhắc tới chuyện này, Trần Mặc Nhiễm gật đầu, a một tiếng.
Trần mẫu lao thao nửa ngày, kể hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà, Trần Mặc Nhiễm vẫn nhẫn nại nghe hết, có lẽ vì nàng cảm thấy thẹn với mẹ, cũng có lẽ nàng muốn cho mẹ biết mình vẫn còn là tiểu cô nương của bà, thế nên Trần Mặc Nhiễm vẫn dịu ngoan nghiêm túc lắng nghe.
Rồi sau đó, Trần Mặc Nhiễm nghe thấy giọng Trần ba, thanh âm trầm khàn bảo Trần mẫu đủ rồi, hơn nửa đêm còn gọi điện thoại. Trần mẫu hình như quay đầu lại phản bác vài câu, sau đó lại nói: "Tết năm nay nhất định phải về sớm một chút biết chưa? Vài ngày nữa là sinh nhật con rồi, tiểu hài tử như con lại lớn nhanh như vậy, bánh ngọt còn chưa mua, mẹ còn định làm cho con trứng đỏ, con ở đó nhớ chuẩn bị bàn tiệc lớn một chút, mua cả bánh ngọt nữa."
"Đã biết, mẹ." Trần Mặc Nhiễm nghẹn ngào đáp.
"Cũng không có việc gì nữa, cứ vậy đi, hảo hảo học tập biết không? Đừng để dồn bài vở." Trần mẫu công đạo một tiếng liền cúp điện thoại, Trần Mặc Nhiễm nghe xong bắt đầu đóng nắp điện thoại lại khóc lớn lên. Liễu Hạ Niên ôm đầu Trần Mặc Nhiễm, để nàng vùi mặt vào ngực mình. Trần Mặc Nhiễm làm càn càng khóc lớn hơn nữa.
Cằm Liễu Hạ Niên tựa trên đỉnh đầu Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm khóc đến run cả người, đúng là một tiểu cô nương đa sầu đa cảm.
Liễu Hạ Niên kỳ thật rất hâm mộ gia đình của Trần Mặc Nhiễm, luôn quan tâm đến nhau, một người cha nghiêm túc và hòa ái, một người mẹ tuy lải nhải không ngừng nhưng lại hiền lành, còn có cả một đệ đệ bướng bỉnh nhưng đáng yêu. Trần Mặc Nhiễm lớn lên trong gia đình đó, luôn có được một niềm vui thật đơn giản, khiến người khác hâm mộ rất nhiều.
Khóc đã mắt rồi, Trần Mặc Nhiễm dùng áo Liễu Hạ Niên lau nước mắt, nói: "Chị nghĩ mẹ em có phiền hay không? Trễ như vậy còn gọi điện thoại. Cũng không sợ phí điện thoại đường dài."
Liễu Hạ Niên sờ tiểu lỗ tai của nàng, đáp: "Trần mẫu nói bác lo lắng cho em, sợ Bắc Kinh cũng bị lũ nên mới gọi hỏi thăm em."
"Mẹ dạy Văn khoa, mà ngay cả Bắc Kinh không phải chịu cơn bão mùa khu cũng không biết." Trần Mặc Nhiễm nín khóc mà cười.
"Vậy còn tiếp tục không?" Liễu Hạ Niên đột nhiên hỏi. Trần Mặc Nhiễm trừng mắt liếc nàng một cái. Không thấy người ta còn bận cảm động sao? Đúng là tên sắc lang đầu óc không thể đứng đắn nổi.
Liễu Hạ Niên cười nhạt, hôn hàng lông mi ướt đẫm nước mắt của nàng, nói: "Vậy chúng ta đi ngủ thôi."
"Còn chờ chị mời a." Trần Mặc Nhiễm nhảy xuống bàn, hai người đứng trước cửa sổ lớn chạm đất ở phòng khách, ánh trăng chiếu sáng khắp sàn nhà, tạo nên một mảng trắng thật lớn. Gió đêm thổi tung bức màn mỏng màu xanh Trần Mặc Nhiễm mua, bầu trời đêm tĩnh lặng, loáng thoáng hương hoa xen lẫn trong đó. Thế giới ngoài ban công là một thế giới khác biệt, đa số mọi người vẫn đang ngủ, không biết liệu có đôi mắt nào dõi theo hai người trong phòng này không?
Liễu Hạ Niên ôn nhu ngắm trăng, nàng ôm eo Trần Mặc Nhiễm, cúi đầu nhìn mặt nàng. Trần Mặc Nhiễm khép hờ mắt lại, kiễng chân chờ mong Liễu Hạ Niên hôn mình. Liễu Hạ Niên cúi đầu, áp lấy môi nàng, ăn ý vạn phần.
Giằng co suốt một đêm, ngày hôm sau Trần Mặc Nhiễm tỉnh dậy đã là giữa trưa, ánh mặt trời độc ác bên ngoài len vào khe hở giữa hai bức màn chiếu vào phòng, dừng chân ngay trên mặt nàng. Trần Mặc Nhiễm chui vào tấm chăn mỏng, tay sờ soạng bên cạnh nhưng lại không thấy ai. Nhìn thấy gối đầu vẫn còn hõm xuống, Trần Mặc Nhiễm nằm úp sấp vào chỗ của Liễu Hạ Niên, tưởng tượng Liễu Hạ Niên vẫn còn nằm ở trong này.
Khung hình đặt trên tủ đầu giường lộng bức hình hai người tươi cười trước sau như một, trở thành kỷ niệm vĩnh hằng. Liễu Hạ Niên ghi vài dòng để trên tủ: tôi có công việc phải ra ngoài, đến chiều tối mới về được, giữa trưa nhất định phải ăn cơm, không ăn tối sẽ phạt không cho ngủ. Tiểu trư làm biếng.
Trần Mặc Nhiễm đọc đi đọc lại ba lần, quát to một tiếng, chui vào trong chăn: "Vì sao đến chiều mới có thể gặp a!"
Liễu Hạ Niên xoa cổ, tối qua ngủ muộn quá, sáng sớm lại nhất định phải ứng phó bữa tiệc này, tuy cả người uể oải, nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm đầy lịch sự.
Luật sư Trương mời các vị quan toà đi dự một buổi tiệc, Liễu Hạ Niên là đối tác của họ, cũng đành phải đi theo uống rượu. Ngồi còn chưa ấm mông đã thấy luật sư Trương uống ngay mấy ly rượu, uống ừng ực cứ như đang uống nước sôi. Mặt anh ta đỏ bừng, nhưng tửu lượng cũng khá tốt, mặt vẫn không đổi sắc, không hề tỏ ra thất thố.
Ngồi bên cạnh là một anh chàng thư ký trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học, vẻ mặt khá tuấn tú, lại ăn nói có duyên, anh ta chịu trách nhiệm thúc rượu cho các vị quan tòa, các vị quan toà từ chối, bảo là chiều phải dự phiên toà. Tiểu tử thông minh nọ liền cầm ly của mình lên, uống cạn.
Liễu Hạ Niên ngồi ở một bên, ly rượu trước mặt vẫn còn nguyên. Một là nơi này chỉ có mình nàng là nữ nhân nên mấy nam nhân kia cũng không ép nàng uống rượu. Hai là tính cách của Liễu Hạ Niên mọi người đều biết, lạnh lùng và ngạo khí, khi làm việc rất giỏi giang hiệu quả, nên mọi người cũng không thực sự xem nàng là nữ nhân. Ở giữa bữa tiệc có chút ít không cố ý xem nàng ngang hàng với nam nhân.
Liễu Hạ Niên cảm thấy mí mắt của mình đang muốn đánh nhau, một đống thức ăn trước mặt đầy dầu mỡ hơn nữa rất cay. Bữa tiệc này được đặt làm theo đúng khẩu vị của các vị quan toà. Khẩu vị của Liễu Hạ Niên thích đồ ăn nhạt một chút, nhưng cũng lâu lâu dùng đũa gắp vài miếng đồ ăn lạnh tanh trên bàn.
Anh chàng thư ký kia mời rượu Liễu Hạ Niên, sau mới phát hiện người tóc ngắn mặc tiểu tây trang rất tuấn tú này thì ra là nữ nhân. Liễu Hạ Niên cũng lịch sự chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Khách và chủ đều rất hài lòng, luật sư Trương bảo Liễu Hạ Niên ở lại lấy hóa đơn, đợi các vị quan toà đi rồi thanh toán. Liễu Hạ Niên ngồi xuống ghế dài gần cửa, chờ nhân viên phục vụ đem hóa đơn tới. Bỗng nhiên lại thấy một bóng dáng quen thuộc chạy vụt qua trước mặt nàng vào WC, nhưng vẫn không kịp, ở nửa đường liền chống tay vào tường, nôn mửa.
Vài người đi ngang qua đều cau mày nhìn anh ta, vòng qua vào WC, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nhăn mặt nhíu mày.
Đỗ Tiêu vuốt ngực để mình từ từ khỏe lại, anh ta không biết uống rượu, tửu lượng cũng chỉ mấy ly là say. Bây giờ lại uống nhiều quá, rượu quá nhiều ở da dày, khiến cả người nóng như thiêu đốt.
Dưới chân là bãi nôn bốc mùi chua khó chịu, bị người khác nhìn thấy bộ dạng khó coi này của mình, khiến một người hiếu thắng tâm cường như Đỗ Tiêu nhất thời cảm thấy bị tổn thương. Từ khi nào đã trở nên chật vật như thế, khi còn ngồi ghế nhà trường vẫn còn rất hăng hái, bây giờ ra xã hội mới phát hiện tất cả những gì mình học được chỉ là con số không.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn mặt. Đỗ Tiêu nghi hoặc ngẩng đầu lên, trông thấy Liễu Hạ Niên khi nãy có thấy thoáng qua đứng trước mặt anh ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có ý muốn chê cười, không khác gì đang nhìn một người xa lạ.
"Tôi nghĩ anh cần nó." Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng nói, nhét khăn mặt vào tay hắn, xoay người bước đi.
Đỗ Tiêu nhìn nàng rời đi, khi mình đang chật vật thì người mình không muốn thấy nhất chính là những người sạch sẽ. Hành vi của Liễu Hạ Niên lại không giống bố thí cho kẻ yếu, chỉ đơn giản nhấc tay làm việc nghĩa thôi. Điều đó lại càng làm cho Đỗ Tiêu cảm thấy thực không muốn để nàng thấy mình chật vật như thế. Ở trước mặt một nữ tử tự nhiên như thế, bỗng nhiên mọi thứ đều trở nên buồn cười.
Rốt cục cũng ra đến xe, Liễu Hạ Niên mỏi mệt không chịu nổi lấy chìa khóa tắt chế độ báo động, mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái. Nàng vuốt trán, hậu quả của việc thiếu ngủ chính là cả người bủn rủn, xem ra nếu chạy xe trên đường, có khi vì buồn ngủ mà tông phải xe đằng trước mất.
Tốt nhất nên nằm nghỉ, nhờ Phượng tỷ tới đón mình về.
Gọi điện thoại cho Phượng tỷ, Phượng tỷ hôm nay không đi làm, nàng đã xin nghỉ phép, may mà bà chủ của Liễu Hạ Niên và Phượng tỷ lại rất biết thông cảm, cùng là nữ nhân nên hiểu được làm nữ nhân rất khổ, nên cho Phượng tỷ nghỉ vài ngày. Đại bánh bao nghe điện thoại, không nói hai lời, liền thừa lúc giao thông còn vắng, chạy tới khách sạn đưa Liễu Hạ Niên về.
"Tìm cho mình một nam nhân tốt là việc rất quan trọng, chị bảo Tiểu Niên a, em cũng nên tìm cho mình một người đi." Phượng tỷ nghe điện thoại, vừa xem TV vừa tán gẫu với Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên cười: "Phượng tỷ được nghỉ ngơi chán rồi sao?"
"Tiểu Niên, chị không phải đang quan tâm em sao?"
"Em biết."
"Tiểu Niên, khổ cho em quá." Phượng tỷ cảm thán.
Tiểu nha đầu Trần Mặc Nhiễm Phượng tỷ cũng biết rất nhiều, Trần Mặc Nhiễm đứa nhỏ này tính tình còn rất trẻ con, khó có thể gánh vác gánh nặng cho Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên lại nhân nhượng Trần Mặc Nhiễm, đến cuối cùng chỉ tự chuốc mệt nhọc vào người, Phượng tỷ luôn thương cảm cho Liễu Hạ Niên, nàng cảm thấy đứa nhỏ này quá cố chấp.
"Phượng tỷ nhớ cẩn thận sức khỏe một chút." Liễu Hạ Niên tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh Đại Bao đã đến, tìm được xe của Liễu Hạ Niên, ngồi vào ghế lái.
Đại Bao khởi động xe, lái xe vững vàng về nhà. Khi xe ra khỏi khách sạn, Liễu Hạ Niên thấy anh chàng thư ký kia đang đứng ở nơi đó, anh ta thấy Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên cũng thấy anh ta, tầm mắt hai người nhìn nhau.
Đại Bao bẻ tay lái, quay đầu lại thấy Liễu Hạ Niên sắc mặt rất mệt mỏi, anh ta biết công việc của cô ta, tuổi còn trẻ lại phải đối mặt với nhiều áp lực như vậy, sinh ra kính nể sự tự lập và cố gắng của cô ta. Nhớ mỗi lần Phượng tỷ nhắc đến Liễu Hạ Niên vừa kính nể vừa đau lòng, nên trong lòng hắn cảm thấy có chút ít đố kỵ với cô ta.
Dọc theo đường đi không ai nói gì cả, một người là chất phác không biết nên nói gì, người còn lại là mệt đến mức nói không nổi. Đại Bao đưa Liễu Hạ Niên đến tiểu khu của nàng, dừng xe, xong lại đi bộ ra ngoài đón giao thông công cộng. Liễu Hạ Niên cám ơn, Đại Bao nở nụ cười thật thà phúc hậu: "Không có chi."
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trần Mặc Nhiễm đang tựa vào ban công cúi đầu xuống nhìn nàng. Liễu Hạ Niên ngẩng đầu, ngoắc ngoắc nàng. Trần Mặc Nhiễm hét lên: "Liễu Hạ Niên, anh ta là ai vậy?"
"Bằng hữu."