Bạch Diễn đang suy nghĩ xem có nên trực tiếp lật bài mình là Một đàn cò trắng không, cuối cùng vẫn lựa chọn giữ bí mật, cười híp mắt đáp: “Không có gì đâu ạ, nghe nói dạo này thư ký Phương không vui nên hỏi thăm tí thôi ấy mà.”

“Tôi? Tâm trạng không vui?” Sự mờ mịt trên khuôn mặt thư ký Phương ngày càng sâu sắc, “Tôi vẫn ổn, chỉ có sếp Giang mới mặt đen như đít nồi từ sáng tới giờ thôi.”

Thư ký Phương nhanh chóng chớp thời cơ: “Hay cậu Bạch thử vào dỗ ngài ấy nha?”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

“Nói gì giờ?”

Thư ký Phương nhìn về phía văn phòng Chủ tịch: “Chẳng biết ai khiến sếp Giang cáu bẳn, bữa trưa ngài ấy cũng không chịu ăn, không thể tiếp tục như vậy được.”

Bạch Diễn nhướn mày rồi đồng ý: “Để em thử.”



Bạch Diễn xách túi tiện lợi thư ký Phương đưa cho vào văn phòng, nhìn thấy Giang Trạm đen mặt lạch cạch hành hạ bàn phím, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng lên: “Có việc gì?”

Bạch Diễn đặt túi xuống bàn làm việc, mỉm cười đáp: “Ăn cơm nào sếp Giang.”

Nghe thấy Bạch Diễn tới, Giang Trạm ngẩng lên, sắc mặt cũng dịu dàng hơn: “Em nấu à?”

“Đâu ra.” Bạch Diễn không thèm cướp công, “Thư ký Phương chuẩn bị.”

Sắc mặt Giang Trạm xấu hẳn đi.

Dù sao Bạch Diễn cũng tới rồi, Giang Trạm mở túi rồi nhíu mày: “Chỉ có một suất?”

Bạch Diễn ngẩn người: “Em ăn rồi mà.”

Giang Trạm: “…”

Bạch Diễn thấy tâm trạng Giang Trạm vốn đã không vui từ trước, xuống nước cúi xuống mở túi lấy hộp cơm ra cho anh: “Chỉ có em bé mới hờn dỗi không chịu ăn cơm thôi, người lớn phải chú ý ngày đủ ba bữa nhé sếp Giang.”

Giang Trạm đứng hình, im mất một lúc rồi hừ nhẹ cúi đầu ăn cơm.

Bạch Diễn cứ tưởng Giang Trạm khó dỗ lắm, ai ngờ lại nhàn nhã thế này, thích thú ườn ra trên ghế sofa nhìn anh ăn cơm.

Giang Trạm ăn rất nhanh nhưng lại không hề thô tục, cử chỉ vô cùng gia giáo nhã nhặn, không nhìn điện thoại, chỉ chăm chú vào bữa ăn.

Nhìn Giang Trạm đã ăn xong, Bạch Diễn hỗ trợ dọn dẹp: “Sau đói bụng nhớ phải ăn đấy nhé.”

Giang Trạm bỗng đáp: “Ăn một mình không vui.”

“Có thư ký Phương đấy thôi?”

“Ai tính cậu ta…”

Thư ký Phương bị gạch tên khỏi hộ khẩu bưng trà bánh vào, đầu gối trúng một tên đau nhói.

Bạch Diễn nhận bánh ngọt rồi nói cảm ơn, nhìn Giang Trạm đanh mặt: “Sếp Giang tới đây nào, em đút ngài ăn.”

Giang Trạm đứng hình, gò má nổi mây hồng vì xấu hổ: “Nói năng linh tinh! Đây là chốn công sở đấy!”

Thư ký Phương chạy mất dép, còn rất tri kỉ đóng cửa cho họ.

Bạch Diễn múc một muỗng, cười híp mắt dính sát vào: “Phục vụ riêng cho ngài Giang. Nào nào, ah~”

Giang Trạm nhìn miếng bánh ngọt thơm nức, lại nhìn nụ cười đáng yêu tinh nghịch của Bạch Diễn, khóe môi giật giật nhưng vẫn nhận mệnh khẽ hé mệng.

Bạch Diễn đút được một muỗng, Giang Trạm ngậm lấy rồi lại buông tay ra. Giang Trạm theo phản xạ cắn lấy.

Bạch Diễn lấy điện thoại tách tách chụp ảnh, xem xong rất hài lòng.

Giang Trạm trong ảnh nhìn hờn hờn dỗi dỗi, gò má và vành tai mây hồng lấp ló, trong miệng ngậm thìa bánh ngọt, phối hợp với bộ vest đen vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.

Giang Trạm lấy muỗng ra, lườm Bạch Diễn một cái nhưng lại không hề lộ vẻ bực dọc, chỉ hừ một tiếng rồi tự mình ăn bánh ngọt.

Bạch Diễn cũng ăn bánh của mình, bất ngờ nghe Giang Trạm nói: “Có kẻ nói xấu em.”

Bạch Diễn giật mình nhíu mày: “Ồ?”

Giang Trạm không nhìn cậu, cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt: “Tôi không tin.”

Khóe môi Bạch Diễn cong lên: “Tại sao ngài lại không tin người ta?”

Giang Trạm im không nói.

Bạch Diễn bật cười.

Ăn xong đĩa bánh ngọt, Bạch Diễn muốn lôi kéo Giang Trạm về nhà họ Giang tập thể dục nhưng công việc tại Tinh Hải chưa xong, Giang Trạm vẫn phải tiếp tục cày cuốc.

Bạch Diễn đành tiếc nuối nói tạm biệt.

Lúc ra ngoài trùng hợp lại gặp thư ký Phương, trong tay anh ta còn cầm nguyên cuốn tạp chí có bìa hình quảng cáo nhẫn cưới, không khỏi sợ hãi thốt lên: “Thư ký Phương mua nhẫn sớm thế? Anh phải cân nhắc cho kĩ chứ!”

“Sếp Giang muốn xem… Ừm…” Thư ký Phương thức thời ngậm mồm, “e hèm” lấy bình tĩnh, “Không sao, cứ xem trước cũng được mà.”

Bạch Diễn nhìn thư ký Phương, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn anh ta, vỗ vai người ta một cái rồi đi.

Giang Trạm mấy ngày nay bận không ngóc lên nổi, kế hoạch lấy thêm mẫu mồ hôi đành ngâm nước nóng.

Theo thường lệ Bạch Diễn lại mở khung chat với Square World ra, nhìn thấy một đống tin nhắn spam ngập đầu.

Sau đấy là một tràng bla bla yêu đương chua lòm phản bác từng ý kiến của Bạch Diễn.

Bạch Diễn kinh ngạc nhìn hai câu đầu tiên, ngón tay đặt trên màn hình hóa đá.

Đút bánh ngọt?

Giang Trạm?

Cậu ngồi thẳng, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh.

Oh no no, chắc gì đã là anh giai, lỡ cậu Tứ hôm qua cũng tới thì sao?

Bạch Diễn gọi điện cho thư ký Phương.

Thư ký Phương mờ mịt bắt máy: “Cậu Bạch đấy ạ?”

“Giờ thư ký Phương có nhà không?”

“Có ạ.”

“Đưa điện thoại cho cậu Tứ hộ tôi với.”

Trái tim thư ký Phương nhảy lên.

Cậu Bạch tìm Giang Độ làm gì?

Tưởng tượng sếp Giang biết Bạch Diễn chủ động gọi cho cậu Tứ, thư ký Phương không muốn nhìn nên đành uyển chuyển đáp: “Cậu Tứ đang làm bài tập, cậu Bạch muốn hỏi gì có thể nhắn tôi.”

“Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi, anh để loa ngoài nhé?”

Thư ký Phương cạn lời, nhìn về phía phòng Giang Độ: “Cậu Bạch tìm cậu này.”

Giang Độ đang chết chìm trong tài liệu kinh doanh và văn kiện, đầu rối một nùi mãi mới phản ứng: “Bạch Diễn?!”

Bị Phương Trình hành một thời gian dài, trong đầu là đủ loại công thức và biểu đồ nên mém quên Bạch Diễn, tự dưng được người đẹp hỏi thăm ai chả vui.

Thư ký Phương ấn loa ngoài, lùi về sau ra hiệu Giang Độ nói chuyện.

“…”

“Bạch Diễn, em tìm tôi à?”

Đầu dây bên kia là giọng Bạch Diễn: “Hôm qua cậu Tứ có ra ngoài không?”

Giang Độ run lên, ngơ ngác gãi đầu: “Không nhá.”

“Thật à?”

“Đương nhiên.” Giang Độ nhớ đến lại ấm ức, “Phương Trình là đồ khốn nạn, không làm xong bài tập không được ra ngoài, nửa tháng rồi tôi chưa được nhìn ánh mặt trời… Bạch Diễn cần giúp đỡ? Cứ việc nói thẳng đừng ngại!”

Bạch Diễn im một lúc mới hỏi thêm: “Vấn đề cuối… Ngài và thư ký Phương đang yêu đương à?”

Giang Độ: “What? Tôi chưa bị điên!”

Phương Trình: “…Thưa cậu Bạch, đùa gì thì đùa, đùa kiểu này không vui.”

“…Đã hiểu, cảm ơn hai người.”

Bạch Diễn cúp máy sủi như cơn gió, để lại Giang Độ và Phương Trình bốn mắt nhìn nhau.

Giang Độ mờ mịt: “Gì thế?”

Phương Trình suy nghĩ một lúc, đoán Bạch Diễn chắc hiểu nhầm quan hệ giữa anh ta và Giang Độ rồi. Nhưng anh ta không hiểu vì sao Bạch Diễn lại quan tâm chuyện này, gửi cho Giang Trạm một tin nhắn.



Bạch Diễn mở ô chat với Square World ra, vừa đi đi lại lại vừa đọc, môi mím lại trắng bệch.

Square World không phải thư ký Phương, có thể sai thư ký Phương đi đặt sáng tác riêng, làm việc tại Tinh Hải, tay to trong giới kỹ thuật…

Bạch Diễn không dám tin, nhắm mắt ra lệnh cho hệ thống AI, lần đầu tiên mở hệ thống công kích truy vết IP của Square World.

IP của Square World đã trải qua vài tầng bảo mật mã hóa làm lệch địa chỉ, hệ thống AI của Bạch Diễn có công nghệ tân tiến hơn vài trăm năm khai hỏa phá tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn không để lại dấu vết.

Cậu từng tôn trọng sự riêng tư của Square World nên không điều tra thân phận thực sự, Square World là Giang Trạm thật thì lại là câu chuyện khác.

Hệ thống AI đưa kết quả: “Square World sử dụng IP hiển thị địa chỉ Số 83 đường Lâm Tung, cũng chính là biệt thự họ Giang, IP thứ hai ở địa chỉ Số 1 đường Đinh Châu, cũng chính là trụ sở Hoàng Tinh Entertainment.”

Hi vọng cuối cùng bị đập nát.

Bạch Diễn hít một hơi, xoa xoa mi tâm.

Người ta là Giang Trạm thật.