Đạo diễn Khâu cho nghỉ nguyên ngày, Bạch Diễn hẹn Giang Trạm vào buổi chiều, buổi sáng rảnh rỗi quyết định ghé phòng thí nghiệm.

Bận để ý Tinh Hải, Bạch Diễn đã lâu không tới phòng thí nghiệm theo dõi tiến trình.

Vừa vào phòng thí nghiệm đã thấy ba trợ lý túm năm tụm bảy bàn tán sôi nổi, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

“Sao thế?’

Một trợ lý quay lại, giật mình đáp: “Cậu Bạch tới đấy ạ? Chúng tôi tách được một thứ protein khá kì lạ.”

Bạch Diễn tiến tới xem dữ liệu hiển thị, vẻ mặt ngưng đọng.

Cậu suy nghĩ rồi ra lệnh cho trợ lý lùi sang, nhận lấy bình tinh chất họ phân tách ra, hít một hơi.

Trợ lý hốt hoảng: “Cậu Bạch à, chưa có thí nghiệm về sức ảnh hưởng của loại protein này với cơ thể người…”

“Không cần.”

Bạch Diễn quên đi chuyện không vui, sắc mặt hồng hào, lộ rõ vẻ vui sướng: “Thứ tôi cần chính là cái này.”

Một trợ lý giật mình.

“Đã tìm được loại protein này rồi thì bước kế tiếp sẽ là tổng hợp.” Bạch Diễn lấy tư liệu trước kia của mình bên trong hệ thống AI chuyển thành ngôn ngữ thế giới này, gửi vào máy tính trong phòng thí nghiệm, “Tư liệu đã có, mọi người dựa vào nó thực hiện nhé.”

Nhóm các trợ lý mờ mịt: “Vâng…”

“Tiến hành phân tích nước hoa VOE rồi làm thí nghiệm xứng đôi, xem thành phần nào trong nước hoa có phản ứng với protein mới tách.” Bạch Diễn chia nhiệm vụ, “Sử dụng hợp chất mới tiếp tục thí nghiệm.”

“Vâng.”

Rời khỏi phòng thí nghiệm, sự vui vẻ trên mặt Bạch Diễn mất đi, thay thế bằng cảm giác phiền lòng.

Nghiên cứu pheromone cậu chú trọng nhất ở thế giới cũ cuối cùng cũng có đột phá ở hiện tại.

Nếu tế bào nào đó trong cơ thể Giang Trạm kết hợp với nước hoa VOE chính là pheromone mô phỏng dành cho cậu, hiệu suất nghiên cứu được gia tăng sau khi làm thí nghiệm xứng đôi đi chăng nữa thì chưa chắc đã kịp tổng hợp cho kì động dục sắp tới của cậu.

Khi ấy cậu không cần Giang Trạm nữa rồi.

Bạch Diễn ngồi trên ghế dài đặt ngoài phòng thí nghiệm, ngẩng lên nhìn bầu trời. Sự sung sướng trong lòng cậu dần vơi đi, thứ còn lại là phiền muộn, ôm cánh tay thở dài.



Bạch Diễn đúng hẹn đến biệt thự nhà họ Giang, đẩy cửa phòng ăn ra rồi giật mình.

Trần nhà trang trí đèn màu và dây hoa, quản gia và các người giúp việc vui vẻ mặc quần áo xúng xính, bưng trái cây đi tới đi lui, ai ai cũng cười nói vui vẻ.

Quản gia thấy Bạch Diễn vào thì mỉm cười: “Cậu Bạch đến rồi đấy ạ?”

Bạch Diễn hơi cạn lời: “Có chuyện gì đấy ạ?”

“Tập đoàn vượt qua khó khăn, chúng tôi muốn tổ chức tiệc cho Giám đốc Giang.” Quản gia cười nói, “Giám đốc Giang vất vả, chúng tôi lại không thể làm gì, thông qua phương thức này tạo niềm vui cho ngài ấy.”

Bạch Diễn ngạc nhiên, khóe môi cũng cong lên theo: “Bác có lòng quá.”

Quản gia, các người giúp việc và tài xế làm việc cho họ Giang nhiều năm, tận mắt nhìn ba anh em nhà họ Giang cùng nhau trưởng thành, không chỉ tận tâm làm việc cho họ Giang, họ còn mang tâm thế quan tâm giữa người trong gia đình.

Bạch Diễn nhìn trái nhìn phải không thấy Giang Trạm đâu: “Giám đốc Giang đâu ạ?”

“Ngài ấy đang ở trong thư phòng.” Quản gia chỉ lên lầu, “Cậu Bạch lên xem thử nhé?”

Cửa thư phòng khép hờ, Bạch Diễn gõ cửa đi vào, phát hiện Giang Trạm đang nhìn tay phải ngẩn người, không để ý có người đến.

“Sếp Giang ơi?”

Giang Trạm như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Diễn, trong con ngươi lóe lên vẻ bối rối, nhanh chóng thu tay phải về: “Sao thế?”

Bạch Diễn vờ như không thấy, nghĩ một chút rồi nói: “Chúc mừng Giám đốc Giang vượt qua nghịch cảnh.”

Trên mặt Giang Trạm cũng hiện lên ý cười: “Nhờ em cả.”

“Em chỉ cung cấp một chút manh mối.” Bạch Diễn vẫy tay, “Đã tìm được hacker công kích Tinh Hải chưa?”

“Tôi sắp xếp vài hố, chỉ chờ hắn lọt tròng.” Giang Trạm không hề dấu diếm, “Xem hắn đủ thông minh không.”

Bạch Diễn quyết tâm ngả bài với Giang Trạm, nhớ tới quản gia vui vẻ dưới nhà lại nói: “Ăn xong bữa tối em có chuyện muốn nói.”

Giang Trạm run lên, ho khan một tiếng mất tự nhiên quay đi: “Mấy ngày trước không quan tâm em đủ, tôi sẽ bồi thường.”

Bạch Diễn theo thói quen định đùa cợt “Xem ngài trụ được mấy ngày”, chưa kịp nói khỏi mồm lại nhận ra không ổn lắm: “Bác quản gia chuẩn bị tiệc rồi, chúng ta xuống thôi.”

Giang Trạm hơi nhíu mày.

Chậm tiêu mấy cũng nhận ra tâm trạng Bạch Diễn sai sai.

Anh ngẫm lại, Bạch Diễn ban nãy hình như không để ý, nhưng có lẽ nào cậu đã biết chuyện anh mua nhẫn kim cương?

Trái tim Giang Trạm nhảy lên.

Tại sao Bạch Diễn lại không vui?

Xấu hổ sau khi ngả bài? Không thích mẫu nhẫn anh chọn? Bất mãn khi không gặp nhau mấy ngày? Hay đơn thuần chỉ đang ngượng nghịu?

Giang Trạm phân tích cử chỉ và lời nói của Bạch Diễn, dần trở nên do dự.

Trước kia đáp án chỉ có một, thế nhưng Một đàn cò trắng lại nói cho anh không biết tri thức trong tình cảm. Trước kia anh chỉ coi như tham khảo, biết Một đàn cò trắng chính là Bạch Diễn thì hoàn toàn tin tưởng.

Nụ cười Bạch Diễn cứ nhàn nhạt, lại còn mất tập trung, hẳn là đang phiền lòng…

Giang Trạm nôn nóng nhưng lại thôi, nghiêm túc suy nghĩ.

Bạch Diễn gặp phiền phức trong đoàn làm phim?

Vừa vặn rắc rối tại Tinh Hải đã giải quyết xong, anh có thể toàn tâm toàn ý quan tâm cậu rồi.



Bạch Diễn ăn một bữa no nê, ăn xong thì cùng Giang Trạm đi tản bộ sau vườn hoa.

Không biết thế nào nhưng trùng hợp vườn hoa lúc này không bóng người, chỉ có đài phun nước lớn ào ào, lóe lên ánh trăng phản chiếu.

Bạch Diễn ngồi trên ghế dài, ra hiệu cho Giang Trạm: “Ngài ngồi đi.”

Giang Trạm ngồi cạnh Bạch Diễn, sống lưng thẳng tắp, trên mặt lúc này chỉ còn nụ cười dịu dàng: “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Bạch Diễn sắp xếp từ ngữ, nghĩ mất một lúc mới mở miệng: “Ngài biết tại sao em bò lên giường ngài không?”

Giang Trạm run lên, nháy mắt đỏ mặt: “Không phải do em không biết xấu hổ à?”

“Em có… Đam mê đặc biệt….” Bạch Diễn cố gắng giải thích chuyện pheromone, “Một số mùi hương đặc biệt khiến em say mê, rất muốn…”

Giang Trạm run lên.

Bạch Diễn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao: “Lần đầu em xuất hiện trong khách sạn Karls, em chỉ tò mò gian Nhân ngư trông ra sao thôi, ai ngờ đúng lúc đụng phải Giám đốc Giang, lại còn đúng lúc…”

Cậu nhìn Giang Trạm: “Đúng lúc nước hoa trên người Giám đốc Giang hợp với khẩu vị của em.”

Giang Trạm nhận ra điều gì, sự dịu dàng trên khuôn mặt cũng lạnh đi.

“Đam mê này hơi xấu hổ, em chưa từng kể cho ai đâu.” Bạch Diễn tìm trong túi của mình, “Em ở chung với Giám đốc Giang, thực chất là nghiện mùi hương trên người Giám đốc Giang. Bởi vậy nên mới tìm để kí hợp đồng bao dưỡng.”

Bạch Diễn lấy ra bản hợp đồng lần trước, mỉm cười nhìn Giang Trạm: “Khiến ngài hiểu lầm, lỗi của em.”

Giang Trạm cả người đọng lại nơi ấy, vẻ mặt không thay đổi, giống như đang đeo lớp mặt nạ làm từ băng giá.

Qua hồ lâu, tuyết tan đi, lộ ra vẻ mờ mịt: “Hiểu lầm?”

Bạch Diễn nheo mắt.

“Em muốn… Nước hoa thôi?”

“Vâng.”

“Còn chiếc khuyên tai thì sao?”

Bạch Diễn giật mình: “Khuyên tai?”

“Em để lại khuyên tai, không phải em ngỏ ý mình thích tôi?”

Bạch Diễn sờ sờ lên vành tai, khẽ than thở: “Lúc ‘ấy ấy’ hơi mạnh bạo nên nó rớt xuống thôi.”

Ngón tay Giang Trạm co lại: “Em và tôi…”

Bạch Diễn hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt Giang Trạm: “Chỉ là hiểu lầm, khiến Giám đốc Giang thất vọng rồi.”

Vẻ mặt Giang Trạm mờ mịt, trái tim cũng rơi một phát xuống vực sâu lạnh lẽo.

Đông chưa tới, sao ánh trăng lạnh lạnh như vậy chứ?

Chỉ là hiểu lầm?

Giang Trạm giật khóe môi, theo bản năng đáp trả: “Em gạt tôi.”

Bạch Diễn ngồi im, lẳng lặng nhìn anh: “Lừa hay không, ngài tự suy nghĩ xem.”

Đúng, Giang Trạm không ngốc.

Bạch Diễn tâm sự, Giang Trạm một lần nữa lật lại quá trình ở chung trong đầu.

Bạch Diễn chưa từng nghiêm túc thổ lộ với anh.

Bạch Diễn rất thích khoác quần áo của anh, say mê hương nước hoa kia.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn như người dưng, giọng khàn đi: “Cậu giải thích đi?”

“Tin hay không tùy ngài, em chưa từng lừa dối tình cảm của ngài.” Bạch Diễn khẽ thở dài, đặt hợp đồng bao dưỡng sang một bên, “Em nói thẳng, quan hệ giữa chúng ta rất đơn giản, ngài hiểu lầm thì cần làm rõ lại thôi.”

Ánh mắt Giang Trạm rơi trên bản hợp đồng. Tờ giấy mỏng manh chẳng khác gì dao sắc đâm nát ảo tưởng, lộ ra sự thật trần trụi.

Bạch Diễn chưa từng yêu anh.

Đều là anh tự làm tự chịu.

Giang Trạm nhắm mắt thở dài, nhẫn tâm đáp: “Cậu đừng mơ mộng, tôi không hề…”

“Keng!”

Chuông vang bên tai.

Bạch Diễn giật mình nhìn điện thoại.

Đồng hồ điểm 0 giờ.

“Bùm!”

Trên đầu là một mảnh sáng rực màu hồng.

Bạch Diễn ngẩng lên.

Bầu trời lộng lẫy khói và hoa, không ngừng bung nở, giống sao băng rơi xuống sáng rực cả mảng trời đêm.

Mái nhà khu biệt thự, bụi cây vườn hoa, trên đường đi phấp phới từng chiếc đèn trời lảo đảo bay lên, mỗi chiếc đều có một dải băng, vô số ánh pháo hoa khiến bầu trời rực rỡ như ban ngày.

Pháo hoa bắn thành hình trái tim lớn lồng vào nhau, tiến lại gần rồi hòa làm một.

Bạch Diễn giật mình.

Cậu nhìn Giang Trạm bên cạnh.

Giang Trạm chỉ nhắm mắt.

Câu nói cậy mạnh không thể nói nốt.

Tay phải theo bản năng siết hộp nhẫn cầu hôn lại. Nhẫn được lựa chọn vào buổi sáng, chính là chiếc nhẫn đính hôn được anh chọn cẩn thận sau khi giải quyết rắc rối tại Tinh Hải.

Anh từng tưởng tượng Bạch Diễn ngạc nhiên và hạnh phúc nhường nào khi được cầu hôn, tưởng tượng lễ đính hôn phải mời ai làm khách, lấy bao nhiêu cổ phần làm quà đính hôn cho Bạch Diễn thì đủ, thậm chí còn nghĩ đến chuyện mang Bạch Diễn tới mộ của mẹ…

Người khiến anh dù mệt mỏi mấy vẫn ráng nở nụ cười, ảo tưởng xinh đẹp tựa cái tát đau điếng, khiến mặt anh sưng lên.

Ngón tay Giang Trạm nắm đến trắng bệch, qua một hồi lâu mới đủ tỉnh táo: “Tôi hiểu, xin lỗi vì đã làm phiền. Em về trước đi.”

Bạch Diễn cụp mắt đứng dậy: “Xin lỗi Giám đốc Giang.”

Giang Trạm cúi đầu nhìn Bạch Diễn sải bước đi, hi vọng cuối cùng cũng tan biến.

Pháo hoa rơi xuống, trái tim cũng vỡ vụn theo.



Thư ký Phương vừa vào đã bị quản gia kéo lại, thư ký Phương đóng cửa mới dám hỏi: “Bác từ từ… Sao thế ạ?”

Quản gia đau khổ: “Giám đốc Giang tự mình giam trong thư phòng cả đêm, cơm nước không nhận, tôi lo chết mất.”

Thư ký Phương run lên, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Vậy là sao?”

“Đêm qua ngài ấy và cậu Bạch cùng tham gia tiệc mừng, ngài ấy dặn trước nhớ chuẩn bị đèn trời va pháo hoa tạo bất ngờ cho cậu ấy.” Quản gia kéo Phương Trình lên nhà, “Cậu Bạch rời đi, Giám đốc Giang cũng tự nhốt mình bên trong.”

Thư ký Phương đoán: “Chẳng lẽ họ cãi nhau?”

“Cãi nhau cũng thành vậy?” Quản gia gấp đến dậm chân, “Lần Giám đốc Giang tự nhốt mình như vậy là khi phu nhân qua đời!”

Thư ký Phương nhận ra tính nghiêm trọng, không cần quản gia kéo cũng tự mình gõ cửa thư phòng, cung kính nói: “Thưa Giám đốc, tôi là Phương Trình.”

Không ai đáp lại.

Thư ký Phương lại gõ cửa: “Thưa Giám đốc, kế hoạch sản phẩm và hợp đồng kinh doanh cần ngài phê duyệt gấp, ngài đang nghỉ ngơi ạ?”

Bên trong là giọng khàn khàn của Giang Trạm: “Cậu vào đi.”

Quản gia mắt sáng lên, đẩy Phương Trình vào.

Cả quản gia và thư ký cùng bật ngửa.

Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ ngồi trong góc phòng, tóc tai rối một nùi, râu ria xồm xoàm, sắc mặt dọa người, áo sơ mi nhăn nhúm, nhìn như mấy ngày chưa thèm thay.

Trên bàn có một chiếc hộp màu trắng, còn có một chiếc bút máy gãy làm đôi.

Quản gia trong lòng sợ hãi: “Giám đốc Giang?”

Giang Trạm thở dài day day trán, giọng hơi khàn: “Để kế hoạch và hợp đồng ở đó.”

Anh nhìn quản gia, cụp mắt nói: “Báo nhà bếp làm chút đồ ăn nhẹ.”

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi dặn dò đầu bếp.

Thư ký Phương đứng im, cẩn thận dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế ạ?”

Con ngươi Giang Trạm không thấy đáy: “Không có gì.”

Thư ký Phương lo lắng, muốn hỏi lại thôi.

Anh ta chuẩn bị về, nghe Giang Trạm hỏi một câu: “Chúng ta có kế hoạch tiến vào thị trường nước hoa không?”

Nước hoa?

Thư ký Phương run lên: “Không thưa sếp.”

Giang Trạm gật đầu: “Vạch kế hoạch thu mua VOE cho tôi.”

Thư ký Phương: “…”



Thư ký Phương càng nghĩ càng lạ, sắp xếp xong công việc Giang Trạm giao thì tìm Bạch Diễn.

Bạch Diễn đang mặc đồ của Phong Trản Hoa.

Thư ký Phương lần đầu diện kiến Bạch Diễn lúc quay phim, đi thẳng vào vấn đề: “Thưa cậu Bạch, giữa ngài và sếp Giang xảy ra chuyện gì ạ?”

Nụ cười trên mặt Bạch Diễn nhạt dần: “Sếp Giang sao vậy?”

Thư ký Phương nói sơ sơ về tình huống Giang Trạm nhốt mình cả ngày hôm nay.

Bạch Diễn “à” một tiếng, thấp giọng rồi khẽ thở dài: “Không có gì to tát, em cho ngài ấy nếm thử thất tình là gì thôi mà…”

Thư ký Phương mở to mắt: “Thất tình? Ngài và sếp Giang?”

“Thư ký Phương à, sếp Giang là kẻ đam mê tình yêu, anh thì chắc là không.” Bạch Diễn khẽ buông tay, “Anh thấy tôi và sếp Giang đang yêu đương hả?”

Thư ký Phương im lặng.

Anh ta nói tiếp: “Khi bắt đầu thì… Như thể ma xui quỷ khiến ấy. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, gần đây hai người khác gì tình nhân bình thường không?”

Bạch Diễn bật cười: “Quả nhiên là trợ thủ đắc lực của Giám đốc Giang.”

Cậu ngẩng lên: “Gần đây thì đúng, nhưng giữa chúng tôi có vài chuyện, nói rõ ràng từ đầu thì tốt hơn là để đắm say rồi mới tâm sự.”

Thư ký Phương khó hiểu: “Nhưng đâu cần thành cái dạng này chứ?”

Bạch Diễn xòe tay, lá ngân hạnh vàng rơi xuống trúng lòng bàn tay cậu.

Bạch Diễn kẹp nó lại, ngửi một cái rồi khẽ thở dài: “Em thừa nhận mình có tình cảm với anh ấy, em không ngại nói chuyện yêu đương… Nhưng kết hôn lại là câu chuyện khác rồi.”

“Ồ?”

“Ai cũng có bí mật riêng.” Bạch Diễn để lá bạch quả tiếp tục bay bay, nhìn thư ký Phương, “Kết hôn đồng nghĩa với việc tạo mối quan hệ thân thiết nhất trên đời, nói cách khác là em phải chia sẻ bí mật của mình, tiếp nhận người ấy tiến vào cuộc sống của em… Đối với em, em không thể chắc chắn có thể nắm nó trong tay.”

Giờ đến thư ký Phương câm nín.

Đoàn làm phim cho gọi Bạch Diễn, Bạch Diễn vẫy vẫy tay: “Em đi đóng phim đây, phiền thư ký Phương nhắn lại chuyện em rất áy náy, nếu cần bồi thường gì em sẽ không từ chối.”



Bạch Diễn cho rằng, sau khi trò chuyện với thư ký Phương rồi thì quan hệ giữa cậu và Giang Trạm cũng chẳng còn gì.

Giang Trạm không nhắn tin, kể cả qua account Square World, tin nhắn cuối là vài ngày trước.

Bạch Diễn nằm trên giường mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm trần nhà xám xịt.

Sao mấy ngày nay cậu lại buồn bực thế nhỉ?

Giống như cuộc sống mất đi thứ gì đó, khiến cậu trống vắng vô cùng.

Mấy ngày nay đã quay đến cảnh Phong Trản Hoa ra tay với nam chính, khiến nam chính rơi vách núi “chết không toàn thây”, tâm trạng y chang.

Phong Trản Hoa và Dung Viêm, Tạ Nghê Thường hiểu nhau rồi trở thành bạn không phải giả, ba người trò chuyện khiến Phong Trản Hoa cảm thấy như tìm được tri kỉ.

Phong Trản Hoa có mục đích của mình, vì mục đích có thể hi sinh mọi thứ, kể cả bạn bè.

Chuyện này cũng khiến Phong Trản Hoa nuối tiếc như bao người bình thường.

Bạch Diễn cũng vậy.

Lý trí nói cậu làm đúng. Bí mật của cậu quá nhiều, hệ thống AI, mã gene Omega, thân phận ngoài hành tinh có thể che dấu người thân, nhưng người bên gối không gạt nổi.

Ở trong nhà mình còn phải ngụy trang, quá mệt mỏi.

Cậu và Giang Trạm chưa hiểu nhau, để mọi lợi thế đặt cược vào mối tình với Giang Trạm ư, đây không phải Bạch Diễn.

Biết vậy nhưng vẫn khó chịu.

Bạch Diễn trở mình, khẽ thở dài.

Cậu nhớ ra thứ gì đó, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ghi nhớ bị bỏ quên rồi nhíu mày.

Khó trách cậu cảm thấy trống rỗng.

Ngày mai là ngày giỗ mẹ Giang Trạm!

Cậu từng đồng ý viết khúc nhạc cho bà, viết xong rồi, chỉ chờ đến ngày giỗ của bà.

Ai ngờ vài ngày lại xảy ra từng ấy biến cố, bài hát cũng phải nghĩ lại xem có nên đưa không.

Bạch Diễn mím môi, ngón tay vô ý nắm chặt gối đầu, tâm lý buông lỏng không ít.

Đáp ứng rồi thì không thể nuốt lời.



Nghĩa trang Tây Sơn số 3.

Mẹ Giang Trạm tự sát, Thi Bá Thương kiên quyết không đồng ý mai táng trong nghĩa trang họ Giang, mua một ô đất trong nghĩa trang Tây Sơn cho bà.

Giang Trạm mặc áo bành tô đen, đứng im trước bia mộ màu đen, nhìn mẹ mình vẫn đang mỉm cười trên bức ảnh.

Quản gia và người giúp việc bày biện đồ lễ xong xuôi, vái bia một rồi lặng lẽ rời đi, để Giang Trạm một mình.

Giang Trạm ngồi xuống, không để ý vạt áo bị kéo lê trên đất, nhìn bức ảnh chằm chằm: “Xin chào mẹ, lâu rồi không gặp.”

Anh dừng lại, rót một ly ruouj đổ lên nền đất: “Con khỏe, xin người đừng lo cho con. Con… Gặp được người mình thích rồi.”

Khóe môi Giang Trạm cong lên, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn: “Con cho rằng mình không thể kết hôn và sống chung với bất kì ai nữa, con không nghĩ sẽ có người khiến con thật sự muốn lập gia đình, muốn làm một người chồng tốt, chủ động trở thành nơi cho em ấy dựa vào.”

Nụ cười tắt ngóm, Giang Trạm bỗng im lặng.

Qua một lúc lâu, anh mới nói tiếp: “Nhưng em ấy không muốn.”

Gió thu thổi qua, lá rụng xuống nền đất, người phụ nữ ấy vẫn mỉm cười dịu dàng.

Giang Trạm mím môi, định nói gì nhưng lại ngẩng đầu lên.

Tiếng kèn harmonica truyền đến, giống như tấm lòng đứa con không muốn xa mẹ, cũng là lời người mẹ mong nhớ đứa con.

Kèn harmonica hòa cùng tiếng lá rụng sàn sạt, mang theo chút gì đó vừa cô đơn vừa bi thương.

Giai điệu mơ màng giống hạt giống chôn dưới lá rụng, chui từ nền đất mang theo hi vọng.

Giang Trạm đứng lên, kinh ngạc nhìn nơi phát ra tiếng kèn, theo bản năng che đôi mắt lại.