Lờ: Toe toe toe, chúc mừng đôi chim cu đã vui chơi ra sản phẩm =)))))))

“Mang thai?” Phản ứng đầu tiên của Giang Trạm là bác sĩ Hứa đang nói đùa, cau mày nói, “Bạch Diễn là đàn ông.”

“Nếu như đấy là theo lời cậu Bạch nói.”

Giang Trạm càng nghĩ càng hoảng. Hai người lên giường “ấy ấy” không biết bao nhiêu lần, trăm phần trăm xác nhận Bạch Diễn không thiếu những thứ đàn ông bình thường có.

Anh nghĩ đến một trường hợp khác.

“Bạch Diễn là người song tính?”

Bác sí Hứa do dự: “Không ạ, và chắc chắn không phải. Trong cơ thể cậu Bạch không có cơ quan sinh sản của nữ giới, không phù hợp với định nghĩa người song tính.”

“Lý do gì khiến anh chắc chắn chuyện em ấy mang thai?”

“Nơi này của cậu Bạch có một bộ phận.” Bác sĩ Hứa mở hình chiếu, phóng to lên cho Giang Trạm nhìn, “Nơi này… Ừm, không phải thứ mà người bình thường có, bên trong đang nuôi dưỡng một trứng được thụ tinh, đã phát dục thành phôi thai.”

Giang Trạm không nhìn ra cái chấm đen sì kia là gì, nghi ngờ nhìn bác sĩ Hứa.

Bác sĩ Hứa cười gượng: “Tôi biết nó rất khó tin, nhưng dụng cụ đo lường không biết nói dối.”

Giang Trạm đen mặt: “Chẳng lẽ là khối u?”

“Là phôi thai, thưa ngài!” Bác sĩ Hứa nhấn mạnh, “Thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến tôi chắc chắn nó là phôi thai.”

“Cái gì?”

“Trong cơ thể cậu Bạch tồn tại nhiều bộ phận không rõ chức năng nhưng lại cực kì hoàn chỉnh, ảnh hưởng các bộ phận khác, nói đúng hơn thì đây là một phương thức tiến hóa của con người.”

Mắt bác sĩ Hứa sáng lên, chỉ vào chấm đen: “Vậy nên, tôi suy đoán tương ứng với tiến hóa trong cơ thể cậu Bạch thì đây là nơi nuôi dưỡng sinh mệnh mới.”

Giang Trạm mờ mịt nhìn chằm chằm Bạch Diễn hôn mê trên giường.

Có bầu?

Bạch Diễn?

Anh im lặng, lông mày nhíu lại: “Giả thiết em ấy thật sự đang mang thai đi, nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể em ấy không?”

“Tôi không dám đảm bảo. Phương thức nuôi dưỡng sinh mệnh mới này tôi chưa từng gặp qua.” Bác sĩ Hứa suy nghĩ, cẩn thận đáp, “Thật sự mà nói, với kỹ thuật hiện tại của chúng ta thì chuyện sinh nở vẫn có xác suất nguy hiểm nhất định, cậu Bạch phải tỉnh lại mới có thể hỏi được.”

Giang Trạm im lặng một lúc mới hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm gì?”

“Nguyên nhân cậu Bạch hôn mê chủ yếu do tuyến thể sau cổ và cơ quan sinh sản tiết hormone xung đột nhau. Không hiểu vì sao sau gáy cậu Bạch lại có tuyến thể, nó vẫn luôn điên cuồng tiết hormone kích thích.” Bác sĩ Hứa đứng đắn, “Cần nghĩ biện pháp ức chế một phần. Nơi có phôi thai đừng động, cách xử lý tuyến thể sau gáy thì tôi vẫn cần nghiên cứu thêm.”

Giang Trạm cúi đầu xuống gáy Bạch Diễn ngửi thử, thấp giọng hỏi: “Mùi hương thảo có liên quan đến tuyến thể sau gáy?”

“Vâng, chính là hormone do tuyến thể tiết ra đấy ạ.”

Giang Trạm bỗng tỉnh ra: “Vậy thì tôi biết cách kiềm chế nó lại rồi.”

Bác sĩ Hưa kinh ngạc nhìn Giang Trạm, nhìn vẻ mặt Giang Trạm thì thức thời: “Tôi xin phép ra ngoài trước.”

Anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bỗng nghe Giang Trạm nhàn nhạt đáp: “Chuyện cơ thể Bạch Diễn hi vọng không có thêm kẻ khác biết.”

Bác sĩ Hứa cười tủm tỉm: “Giám đốc Giang biết tính cách tôi mà.”

Giang Trạm ngẩng lên, sắc mặt hòa hoãn: “Tiền không thành vấn đề.”

“Tôi không ăn hối lộ nha.” Bác sĩ Hứa cực kì đứng đắn, “Ngài đăng kí thêm dịch vụ khám định kì bên tôi là được, chiết khấu hẳn 20%.”

Giang Trạm: “….”



Bạch Diễn mơ một giấc mơ dài.

Trong mộng là khung cảnh kì lạ, có bóng ma thời thơ ấu liên quan đến không gian tối, có biển sâu nhấn chìm cậu xuống, có Mạnh Châu như thú dữ… Cũng có chiếc áo vest ấm áp khoác lên vai, mười ngón đan chặt ở hành lang trên không, còn có tiếng gọi sốt ruột…

“Bạch Diễn? Bạch Diễn?”

Bạch Diễn giật giật lông mày, chầm chậm mở mắt.

Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt ngạc nhiên của Giang Trạm: “Em tỉnh rồi?”

Giang Trạm đỡ cậu dựa lên gối, thở ra một hơi: “Tốt rồi, cuối cùng cũng chịu tỉnh.”

Anh gọi một người hầu tới: “Mời bác sĩ Hứa tới đây.”

Bạch Diễn tỉnh dậy cả người khó chịu, theo bản năng sờ sờ vùng gáy mịn màng.

Tuyến thể muốn nổ tung trước khi ngất đi nay đã bình thường trở lại.

Đập vào mắt Bạch Diễn là khuôn mặt tiều tụy của Giang Trạm: “Phát sinh chuyện gì vậy?”

“Em hôn mê.” Giang Trạm thì thầm, “Anh đưa em về, kiểm tra cho em một lượt, phát hiện hormone thần bí do tuyến thể sau gáy tiết ra khiến em sốt cao không tỉnh nổi, sử dụng nước hoa em tinh luyện ra.”

Bạch Diễn hiểu, định mở mồm khen sếp Giang quá được việc biết dùng pheromone mô phỏng, sau mới phản ứng: “Kiểm tra toàn thân?”

Giang Trạm gật đầu.

Bạch Diễn hít một hơi, sau đó thở ra.

Bạch Diễn từng tưởng tượng Giang Trạm sẽ phản ứng ra sao sau khi biết thứ cậu che dấu, nghĩ xem Giang Trạm sẽ sợ hãi thế nào, anh sẽ không tin, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm cậu các thứ. Giang Trạm của hiện tại lại cực kì bình tĩnh, khiến Bạch Diễn thấy mấy thứ mình lo lắng trước kia đều quá dư thừa.

Khi đã tin tưởng ai đó, chia sẻ cho họ nghe bí mật của chính mình không khó khăn tới thế…

Giang Trạm là một người đàn ông đơn thuần, anh sẽ không nảy sinh suy nghĩ bài xích dù cậu có khác thường tới đâu.

Bạch Diễn mỉm cười, tiếp tục khen ngợi: “Sếp lớn làm tốt quá đi.”

Giang Trạm cũng mỉm cười theo.

Bạch Diễn nhớ lại sự kiện trước khi mình hôn mê, vẻ mặt cũng đứng đắn lên: “Mạnh Châu đâu? Có bắt được gã không?”

Nghĩ đến chuyện này, Giang Trạm cũng trở nên khó ở: “Để gã chạy rồi. Chân trúng đạn nhưng gã có thể bỏ trốn từ tầng 10 khu chung cư men theo hệ thống điều hòa lắp bên ngoài.”

Nghĩ lại cũng sợ – bộ đội đặc chủng cũng không thể có thể chất tốt đến thế đâu nhỉ? Đây là cảnh tượng có thể thấy ngoài đời sao?

Bạch Diễn cũng nghĩ mình đã đánh giá thấp thể chất Alpha, khẽ thở dài: “Thôi đành để gã tẩu thoát vậy.”

Sắc mặt Giang Trạm trở nên dịu dàng hẳn: “Cũng không hẳn không có tin gì tốt.”

Anh đưa tay, bên trong là một thiết bị có hình dáng của tai nghe trợ thính màu đen.

Bạch Diễn ngơ ngác, nhanh chóng hoàn hồn: “Thiết bị AI của Mạnh Châu?”

“Anh đoán vậy.”

Bạch Diễn thả lỏng được rồi.

Không có hệ thống AI, Mạnh Châu y như con hổ bị nhổ sạch nanh vuốt, muốn tìm ra tung tích gã không còn khó khăn như xưa.

Hai người trò chuyện lại về hôm ấy, Giang Trạm vẫn không khỏi sợ hãi: “Xin lỗi em, anh tới chậm.”

Anh nhận được tin nhắn “Anh ta tới nhà cậu.” của Bùi Thâm rồi ngẩn ra, nhanh chóng nhận ra Bạch Diễn đã cài đặt chế độ gửi tin nhắn và định vị của cậu tới chỗ anh.

Tại sao em ấy lại phải làm vậy?

Giang Trạm bắt đầu suy nghĩ, gọi bảo tiêu và cảnh sát cùng nhau tới căn hộ của Bạch Diễn, đúng lúc Bạch Diễn sống chết với Mạnh Châu.

Bạch Diễn vỗ vỗ lên bàn tay anh: “Không đâu, anh tới đúng lúc lắm.”

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, muốn nói rồi lại thôi.

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm bối rối, nụ cười lại tươi tắn hơn một chút.

Chứng kiến sự dị thường của cậu, thể chất của Mạnh Châu, Giang Trạm chắc chắn muốn hỏi rất nhiều thứ. Giang Trạm hứa sẽ không tò mò về bí mật của cậu, vậy nên anh mới kìm chế.

Bạch Diễn bị lộ bí mật về cấu tạo cơ thể, suy nghĩ của cậu cũng thoáng rồi.

Giang Trạm không hỏi thì cậu cũng muốn nói cho anh nghe, cố ý mỉm cười: “Sếp Giang có gì muốn nói không?”

Giang Trạm quả nhiên đã bối rối càng thêm bối rối.

Bạch Diễn vẫn mỉm cười: “Thật ra…”

Lời chưa kịp nói, bác sĩ Hứa đã đẩy cửa bước vào: “Cậu Bạch tỉnh rồi đấy ạ?”

Bạch Diễn nuốt hết lời muốn nói vào, nở nụ cười vô cùng giả tạo với bác sĩ Hứa: “Chào bác sĩ Hứa, lâu rồi không gặp anh.”

Bác sĩ Hứa cười híp mắt ngồi xuống, sử dụng thiết bị kiểm tra đơn giản cho Bạch Diễn, gật đầu: “Nồng độ hormone trong cơ thể đã về mức bình thường, không còn vấn đề gì nữa.”

Giang Trạm giờ mới dám thả lỏng.

“Sau này nhớ tĩnh dưỡng thật tốt.” Bác sĩ Hứa mở bệnh án, dặn dò, “Vì sức khỏe của em bé, nhớ chú ý khoản dinh dưỡng nhé.”

Nụ cười trên mặt Bạch Diễn bỗng nhiên cứng đờ: “Cái gì?”

Cậu vừa nghe thứ không nên nghe, nhỉ?

Bác sĩ Hứa nhìn Bạch Diễn: “Giám đốc Giang chưa nói cho cậu Bạch à?”

Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, vô cùng bình tĩnh: “Chưa ạ.”

Bác sĩ Hứa lại lấy tấm phim chụp chiếu, chỉ cho Bạch Diễn xem: “Cậu Bạch đang có em bé đấy.”

Giang Trạm lúng túng: “Anh vừa định bảo em.”

Mắt Bạch Diễn tối sầm, tiếp tục nằm ườn xuống giường: “Chắc mình vẫn chưa tỉnh ngủ.”



Bạch Diễn vẫn không tin, tiếp tục để hệ thống AI kiểm tra thêm lần nữa.

Hệ thống AI cho kết quả: “Khoang sinh sản của chủ nhân đã có phôi thai, suy đoán thời gian thụ tinh là năm ngày trước.”

Năm ngày trước.

Bạch Diễn nhớ lại, đó là lần đầu cậu và Giang Trạm “ấy ấy” ngoài kỳ động dục, cậu còn thích thú thì ra “ấy ấy” không bị pheromone chi phối lại sướng đến thế, một trải nghiệm hoàn mỹ từ trong ra ngoài.

“Ấy ấy” lúc nào sẽ thoải mái hơn cả trong kỳ động dục? Trừ khi khoang sinh sản rộng mở!

Nhưng đâu có đánh dấu nhau, không thành kết, không có pheromone Alpha, khoang sinh sản của Omega còn khướt mới mở chứ nhỉ? Nếu dính bầu dễ đến thế, cậu đã bị Giang Trạm làm sưng bụng từ lâu rồi nhé!

Bạch Diễn nằm trên giường, càng nghĩ càng hoảng loạn.

Bác sĩ Hứa thấy đôi chim cu không ổn lắm thì tựa như làn khói bốc hơi từ lâu rồi, chỉ còn họ ngồi với nhau trong phòng.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn như vậy thì lập tức xốc lại tinh thần, nắm chặt tay: “Mang thai có gây ảnh hưởng lớn đến thân thể em không Bạch Diễn?”

Vẻ mặt anh ảo não: “Lỗi tại anh hết, do anh không đeo bao.”

Hôm ấy anh tính đeo bao nhưng Bạch Diễn chủ quan không sợ dính bầu vì không đánh dấu nhau, ngại Giang Trạm phải xuống giường nên quấn lấy dụ dỗ không cho anh đi.

Vui chơi trúng thưởng…

Bạch Diễn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh.

Cậu nhớ Mạnh Châu từng xàm xàm mấy lời.

“Loại thuốc ức chế này có vài tác dụng phụ.”

“Tương lai mười tháng không cần đói khát như thế nữa.”

Chẳng lẽ… Khiến khoang sinh sản của Omega dễ dàng mở ra cũng là một tác dụng phụ?

Bạch Diễn cắn răng, trong lòng lôi Mạnh Châu lên thớt chém thành từng mảnh vụn.

Bạch Diễn xoa xoa mi tâm, nhìn khuôn mặt lo lắng của Giang Trạm rồi khẽ thở dài: “Không nguy hiểm, em chỉ chưa kịp đón nhận nó thôi.”

Giang Trạm nặng nề nhìn cậu, môi mím lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao, chỉ cần em vui thôi, thích làm gì thì làm.”

Bạch Diễn hiểu Giang Trạm đang ám chỉ gì, ngẩn người rồi mỉm cười: “Sếp Giang hình như không thích đứa nhóc này lắm nhỉ?”

“Anh không.” Giang Trạm hơi run lên, vội giải thích, “Anh chỉ sợ cơ thể em bị ảnh hưởng.”

“Thôi thì, dù sao cấu tạo cơ thể em sinh con so ra còn an toàn hơn phụ nữ của thế giới này.”

Giang Trạm bắt lấy từ khóa: “Thế giới của em?”

“Ừm.” Bạch Diễn nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ngẩng đầu lên, “Anh có muốn biết lai lịch em ra sao không?”



Nghe Bạch Diễn giải thích xong, Giang Trạm đã hiểu rõ ràng về sự khác người của Bạch Diễn cũng như thể chất kinh khủng của Mạnh Châu, phản ứng đầu tiên là cau mày: “Không có Alpha ký hiệu, cơ thể em có vấn đề gì không?”

“Có pheromone mô phỏng thì chả sao đâu.” Bạch Diễn biết vì sao Giang Trạm lại lo lắng, đáy lòng ấm áp, “Anh yên tâm, dù pheromone mô phỏng mới nghiên cứu ra sản phẩm thô nhưng em có kiến thức trong tay, có thể tiếp tục nghiên cứu mà.”

Giang Trạm nghiêm mặt, không nói gì.

Bạch Diễn biết anh đang nghĩ gì: “Lẽ nào sếp Giang định ném em qua chỗ Mạnh Châu, để gã đánh dấu em?”

“Đương nhiên là không!”

Giang Trạm bật lên.

Dừng một lúc, anh mới nói tiếp: “Anh tôn trọng mọi lựa chọn của em.”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Sao anh không nói thế lúc em từ chối anh?”

Nhắc tới lần ngã ngựa, Giang Trạm hơi xấu hổ: “Không giống nhau.”

Nếu chỉ là yêu đương đơn thuần, Bạch Diễn có ấn tượng tốt với anh, tại sao lại không chọn anh? Giang Trạm không phải người dễ bỏ cuộc.

“Ở chung với loại Alpha như Mạnh Châu, em thà cắt tuyến thể.” Bạch Diễn bĩu môi, khẽ véo lên tay Giang Trạm rồi mỉm cười, “Sếp Giang của em vẫn đáng yêu hơn.”

Giang Trạm im không nói gì, vành tai lại đỏ ửng lên.

“Còn chuyện có em bé…” Bạch Diễn khẽ vuốt ve bụng dưới, do dự một chút mới nói, “Em không bài xích đến thế đâu.”

Giang Trạm ngẩn ngơ.

Anh cứ nghĩ Bạch Diễn sẽ không muốn có con.

“Em nói rồi, em không ghét chuyện mình là Omega. Sinh sản là thiên chức của Omega, em không khó chịu khi em bé đến đúng thời điểm.” Bạch Diễn khoanh tay, vẻ mặt hơi xoắn xuýt, “Em chỉ lo giữa anh và em tồn tại cách ly sinh sản thôi.”

Giang Trạm ngây dại.

Mất một lúc lâu sau, anh mới mấp máy môi mờ mịt đáp: “Chuyện này…”

“Chúng ta bề ngoài thì giống nhau, thứ tự mã gene lại khác nhau đó.” Bạch Diễn nghiêm túc, “Nếu tồn tại cách ly sinh sản, một là không có con, hai là sẽ sinh ra bé con không thể tiếp tục có đời sau.”

Bạch Diễn đang có em bé nên bỏ qua vế trước, còn vế sau…

Bạch Diễn lo lắng con mình sinh ra mang khiếm khuyết.

Giang Trạm giờ mới tỉnh táo lại, cũng bắt đầu xoắn xuýt theo. Anh im một lúc mới hỏi: “Em cũng mang thai 10 tháng nhỉ?”

“Vâng.”

“Hệ thống AI có đo lường được trình độ phát dục của thai nhi không?”

“Có thể, nhưng không chính xác lắm.”

Giang Trạm nói: “Nếu em muốn giữ đứa nhóc này thì chúng ta sẽ kiểm tra định kỳ, nếu phát dục bình thường thì sinh ra thôi.”

Bạch Diễn thở dài: “Đành vậy.”

Tạm thời giải quyết xong một vấn đề, Bạch Diễn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Trạm: “Anh không quá ngạc nhiên nhỉ sếp Giang?”

Giang Trạm ngẩn người, tằng hắng một cái, diếm lại chăn cho Bạch Diễn: “Khi quyết tâm theo đuổi em, anh cũng xác định trước mình sẽ không có con cái gì rồi.”

Bạch Diễn khẽ nhíu mày.

“Huống hồ…” Giang Trạm do dự, sau vẫn lựa chọn thẳng thắn với Bạch Diễn, “Anh sợ mình sẽ trở thành người cha tồi.”

Chỉ sợ Bạch Diễn lại hiểu lầm, Giang Trạm cuống quýt giải thích thêm: “Nhưng anh sẽ cố gắng học tập vì cả em và chính anh.”

Bạch Diễn bật cười: “Giám đốc Giang đừng sợ, em cũng lần đầu làm phụ huynh thôi, chúng ta cùng nhau học tập.”

Sắc mặt Giang Trạm giờ mới dịu đi, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Ừm.”



Bạch Diễn ngủ li bì ba bốn ngày, Giang Trạm giúp cậu xin nghỉ phép.

Bạch Diễn sau khi tỉnh dậy gọi điện ngay cho đạo diễn Khâu để xin lỗi.

Đạo diễn Khâu không trách cậu, ông rất quan tâm đến sức khỏe của cậu: “Khỏe hơn chưa? Đừng lo, cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe, chúng ta sẽ quay cảnh khác trước.”

Phong Trản Hoa không phải vai chính, không phải tập nào cũng có đất diễn, Bạch Diễn làm việc với hiệu suất cao nên đã quay xong gần hết rồi.

Bạch Diễn cảm ơn đạo diễn Khâu, sử dụng hệ thống AI truy tìm Mạnh Châu.

Mạnh Châu mất thiết bị AI nên hành tung lộ sạch, lực lượng cảnh sát tìm đến vài chỗ gã chữa trị vết thương ở chân, thế nhưng vẫn để gã trốn mất.

Vị trí cuối cùng…

Bạch Diễn cau mày, mặt hơi biến sắc: “Bắt Bùi Thâm!”

Bảo tiêu nhà họ Giang ập tới nhà Bùi Thâm, người đã đi lâu rồi.

Bùi Thâm mang theo một đống hành lý, ngồi trên chiếc phà đi đến bờ bên kia.

Tinh Hải phát triển trong nước là chủ yếu, ở nước ngoài không có quá nhiều nguồn lực như vậy. Mạnh Châu vốn là thợ săn tiền thưởng, gã không có AI trợ giúp nhưng vẫn am hiểu kĩ thuật tránh né, muốn bắt gã không hề đơn giản như vậy.

Bạch Diễn đặt hệ thống AI xuống, khẽ thở dài: “Chậm mất rồi. Bùi Thâm chắc chắn vẫn nói dối.”

Bùi Thâm không muốn làm thế thân cho Bạch Diễn là thật, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Mạnh Châu là giả.

Mạnh Châu chắc hẳn không dám về nước, nhưng giữ lại mầm họa này vẫn khiến Bạch Diễn khó chịu.

Giang Trạm an ủi cậu: “Tinh Hải có rất nhiều đối tác nước ngoài, anh có thể nhờ họ giúp đỡ.”

Bạch Diễn bó tay, đành vậy thôi.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Diễn tiếp tục về đoàn làm phim.

Không chỉ vậy, cậu còn chủ động tìm đạo diễn Khâu xin quay nốt cảnh của Phong Trản Hoa cho xong.

Đạo diễn Khâu ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại: “Mấy tháng sau cậu bận à?”

“Vâng, phiền đạo diễn Khâu quá.”

“Đơn giản.” Đạo diễn Khâu nghĩ rồi gật đầu, “Cảnh cần quay của Phong Trản Hoa không cần dàn dựng, có thể quay sớm.”

Bạch Diễn yên tâm.

Đây là lần đầu cậu có em bé, lại còn là con lai vượt thời không, còn chẳng biết có thuận lợi sinh ra hay không.

là phim võ hiệp, rút kiếm chém nhau là bình thường, quay càng nhanh càng tốt.

Hiện tại, Bạch Diễn vẫn chưa thấy gì khác thường.

Quay xong một ngày về nhà họ Giang, cậu bị một đám người trong biệt thự dọa xanh mắt mèo.

“Chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia giấc ngủ, đầu bếp làm đồ ngọt…” Quản gia giới thiệu một vòng, nở nụ cười thân thiện, “Tất cả đều đã ký hợp đồng bảo mật, xin cậu Bạch an tâm.”

Bạch Diễn cạn lời: “Bác quản gia ơi, đây là…”

“Giám đốc Giang dặn dò.” Quản gia không hiểu Bạch Diễn gặp vấn đề gì khiến Giang Trạm phản ứng kinh khủng vậy, chỉ tận tâm hoàn thành công việc, “Xin hãy yên tâm.”

Giang Trạm thương lượng với Bạch Diễn, quyết định để Bạch Diễn dưỡng thai trong nhà họ Giang, chuyện mang thai chỉ để quản gia và người hầu trong nhà biết.

Quản gia nghe Giang Trạm dặn dò bố trí dựa theo phụ nữ dưỡng thai còn tưởng cậu Tứ nhà mình lỡ tòi “sản phẩm”, ai ngờ lại dành cho Bạch Diễn.

Bạch Diễn ho khan: “Giám đốc Giang đâu rồi ạ?”

“Ngài ấy đang ở phòng luyện đàn tầng hai.”

Giang Trạm dựng phòng luyện đàn rồi nhờ Bạch Diễn dạy mình đánh đàn, nhân cơ hội thân thiết hơn với cậu, xảy ra một đống chuyện đành đắp chiếu để đó.

Bạch Diễn lên nhà, dựa vào khung cửa nhìn Giang Trạm kiên nhẫn đánh từng nốt, nhịn không nổi bật cười: “A Trạm à, anh không thể đánh đàn như vậy.”

Giang Trạm ngẩng lên: “Đánh kiểu gì?”

“Ngài Thi không cần một bản nhạc trơn tru không cảm xúc.” Bạch Diễn bước tới, nắm tay Giang Trạm đặt lên phím đàn, “Anh đặt phổ nhạc xuống, thử cảm nhận tình cảm ẩn trong khúc nhạc, cảm nhận tình cảm anh dành cho mẹ rồi đánh đàn. Lỡ đánh sai nốt cũng không sao, luyện nhiều thành quen.”

Giang Trạm mờ mịt gật đầu.

Bạch Diễn nhìn anh cứ nghệt ra, thấy vui nhịn không nổi thò tay lên nhéo một cái.

Giang Trạm sửng cồ: “Làm cái gì đấy?”

Bạch Diễn biết anh đang căng thẳng, cười híp mắt đáp: “Giá như em có thể tới đây sớm hơn chục năm.”

Trên mặt Giang Trạm chạy một hàng dấu hỏi chấm.

“Em muốn thấy một sếp Giang ngây ngô.” Bạch Diễn giơ bức ảnh thư ký Phương gửi sang, tiếc nuối thở dài, cố ý trêu chọc, “Sếp Giang lúc ấy càng hợp mồm em hơn.”

Giang Trạm đứng hình, tai ửng đỏ nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh: “Phương Trình cho em ảnh à?”

Bạch Diễn tằng hắng: “Anh ấy cũng vất vả vì chúng mình thôi.”

Giang Trạm khó chịu hừ nhẹ: “Anh của mười năm trước là một thằng trẻ trâu vừa ngu xuẩn vừa ngây thơ.”

Bạch Diễn nhìn anh, bỗng bật cười thành tiếng: “Sếp Giang của em bây giờ cũng chả khá hơn mấy đâu.”

Không thì tại sao lại dễ dàng “đổ” vì cậu như thế?

Giang Trạm: “…”

Nếu đã yêu đương rồi, Bạch Diễn càng không ngại ngả bài: “Sếp Giang bao giờ mới thử cosplay về hình tượng ngày ấy?”

Giang Trạm trợn mắt.

“Em muốn nhìn.” Bạch Diễn chớp đôi con ngươi lúng liếng, tiến lại gần hơn, chầm chậm thổi khí, giọng điệu cũng trở nên quyến rũ, “Anh không muốn thử chơi trò mới à?”

Giang Trạm khép chặt hai chân ngồi thẳng trên ghế chơi đàn, cực kì nghiêm túc, mất một lúc sau mới cắn răng đáp: “Không được… Đang có em bé.”

Bạch Diễn ngạc nhiên, sau đó bật cười thành tiếng.

Giang Trạm ngại ngùng né tránh tầm mắt cậu, cố gắng đổi đề tài: “Anh mới phân tích xong hai module mới trong hệ thống AI, em có thể sử dụng.”