Nói tới đây, Bạch Diễn cũng phải ngạc nhiên: “Sếp Giang ra tay từ khi nào đấy?”

“Trong hai ngày em hôn mê.”

Giang Trạm nới lỏng cà vạt, không nhiều lời.

Trên thực tế mấy ngày nay anh luôn trong tình trạng vừa do dự vừa bất an – Bạch Diễn từ trước đến giờ đã từng dùng “nước hoa” tự chế kia chưa? Để Bạch Diễn nghỉ ngơi tại nhà thay vì đi bệnh viện sẽ ổn chứ?

Quản gia đề nghị anh tìm việc gì khác để làm, Giang Trạm suy nghĩ rồi quyết định phân tích hệ thống AI của Bạch Diễn.

Bạch Diễn phần nào đoán ra hai ngày vừa rồi Giang Trạm đã mệt mỏi ra sao, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, khẽ vuốt ve lên má Giang Trạm: “Anh yên tâm, sau này sẽ không như thế nữa.”

Giang Trạm nắm lấy bàn tay cậu.

Bạch Diễn giải thích thêm: “Hôn mê là do không dự đoán được chuyện có em bé. Omega có em bé sẽ không động dục, Mạnh Châu sử dụng thuốc hướng dẫn cưỡng chế nên mới sản sinh phản ứng xung đột hormone kích thích.”

Giang Trạm nghiêm mặt: “Thuốc hướng dẫn?”

“Có thể cưỡng chế kích thích tuyến thể Omega sản sinh hormone, coi như một loại pheromone mô phỏng, khác ở chỗ pheromone mô phỏng điều tiết tuyến thể phân bổ pheromone bình thường và trấn an cơ thể, thuốc hướng dẫn chỉ biết châm lửa.” Bạch Diễn an ủi Giang Trạm đang lo lắng, “Trên người Mạnh Châu hẳn sẽ không còn thuốc hướng dẫn nữa, anh đừng lo.”

Cậu nhìn đôi mắt đỏ au của anh, càng nhìn càng lo: “Hôm qua anh không ngủ được à?”

Giang Trạm dụi mắt: “Anh ổn…”

Nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Diễn, câu “không cần lo lắng” nghẹn ứ trong miệng, Giang Trạm thành thật: “Anh không ngủ nổi.”

Bạch Diễn giật mình: “Sao thế?”

“Anh không biết.” Giang Trạm cúi đầu bấm lên phím đàn, càng nghĩ càng hoang mang, “Không hiểu vì sao. Bác sĩ Hứa không kiểm tra ra gì bất thường.”

Buổi sáng xử lý hết công việc của ba ngày tại Tinh Hải, ngày hôm sau theo thói quen đưa yêu cầu nộp báo cáo, thư ký Phương nhắc nhở hiệu suất các phòng ban không cao như vậy.

Người bình thường cần vài tiếng để ngủ, Giang Trạm không chợp mắt nổi nhưng lại không thấy mệt mỏi.

Bạch Diễn nghiêm túc: “Từ khi nào?”

“Sau khi em ngất xỉu.”

Bạch Diễn nhíu mày, đánh giá từ trên xuống: “Sếp Giang ngửi phải thuốc hướng dẫn à?”

“Từ trên người Mạnh Châu?” Giang Trạm suy nghĩ, ghét bỏ nheo mắt, “Mùi cứ sao sao ấy, cảm tưởng như khứu giác sắp liệt luôn rồi.”

Bạch Diễn mím môi: “Có thể là ảnh hưởng của thuốc hướng dẫn.”

“Thuốc hướng dẫn cũng ảnh hưởng đến người thế giới này?”

“Không có tác dụng với Beta, nhưng với người thế giới này thì chưa khắc.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Anh đến bệnh viện kiểm tra kỹ một chút, thuận tiện hỏi xem có ai từng rơi vào trường hợp này chưa nhé.”

Giang Trạm hơi miễn cưỡng nhìn Bạch Diễn, trong mắt hơi lóe lên vẻ mong đợi: “Em đi với anh được không?”

Bạch Diễn buồn cười: “Cho em xin ống máu, em mang tới phòng thí nghiệm hóa sinh phân tích thử.”

Giang Trạm thất vọng.

Gọi bác sĩ Hứa đến chỉ để lấy máu thì quá cồng kềnh, Giang Trạm đến viện kiểm tra thuận tiện lấy mẫu máu luôn.

Bạch Diễn tiễn Giang Trạm ra cửa, một mình nằm ườn trên sofa đọc kịch bản.

Quản gia tâm lý bưng trà nóng ra: “Mời cậu Bạch.”

“Cảm ơn bác.” Bạch Diễn lễ phép đáp, tự dưng nghĩ ra thứ gì xoay người gọi với quản gia lại, “Sau khi cháu hôn mê Giám đốc Giang có phản ứng gì bất thường không ạ?”

Quản gia hiểu sai ý cậu: “Giám đốc Giang lòng như lửa đốt, đêm không chợp mắt nổi bla bla…”

“Cháu không có ý đó.” Bạch Diễn xua tay, “Đạn mang hơi độc của gã bắt cóc sợ rằng cũng sinh ra phản ứng với anh ấy, cháu chỉ muốn biết sau khi anh ấy ngửi phải nó thì có xuất hiện dị thường gì không thôi.”

Giang Trạm chắc chắn sẽ không để ý, chỉ có quản gia mới quan tâm.

Quản gia cố nhớ lại rồi chần chừ đáo: “Thật ra không có phản ứng quá rõ ràng, chỉ hơi kích động nóng nảy. Sau lần ngài ấy và cậu Bạch dẫn đội bảo an về cũng vậy đấy, chúng tôi cứ nghĩ ngài ấy chỉ không chịu nổi hơi thở xa lạ bên ngoài mới thế.”

Bạch Diễn nghe được nhiều tin tức khá bất ngờ: “Trước kia cũng như vậy? Khi nào?”

“Cách đó vài ngày ạ.”

Bạch Diễn suy nghĩ, lần đó chắc hẳn là hôm tới nhà Bùi Thâm.

Trong nhà Bùi Thâm vấn vương pheromone của Mạnh Châu, Bạch Diễn phát hiện Giang Trạm vô cùng nóng nảy, cậu cũng cho rằng anh không chịu nổi hơi thở xa lạ bên ngoài nên mới phản ứng dữ dội.

Nói vậy, nóng nảy là do pheromone Mạnh Châu kích thích, không phải tác dụng của thuốc.

Bạch Diễn nhíu mày tính toán, nghe quản gia bổ sung thêm: “Thật ra thì hơn nửa năm trước ngài ấy cũng từng một lần như vậy rồi.”

Quản gia nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, chỉ ra mặt sau của biệt thự: “Ngày đó không hiểu từ đâu ra một tên kẻ trộm, phá nát hầm rượu trong nhà, khiến cả hầm rượu và sân sau sực mùi rượu. Giám đốc Giang vô cùng khó chịu, trong nhà thay mới toàn bộ ván lót sàn, ngài ấy thuê phòng trong khách sạn.”

Khách sạn?

Bạch Diễn ngẩn ngơ: “Khách sạn Karls đúng không bác?”

“Vâng, cậu Bạch cũng biết chuyện này?”

Đâu chỉ biết.

Anh giai Giang Trạm dọn ra ở vài ngày, Bạch Diễn từ thế giới khác xuyên tới, có duyên gặp gỡ rồi quấn lấy nhau.

Với hệ thống an ninh nơi này, có trộm đột nhập cũng lạ.

Trộm, mùi rượu…

Bạch Diễn xoa cằm, ánh mắt ngừng lại.

Mạnh Châu xuyên tới đây, rớt trúng biệt thự họ Giang?

Để lại pheromone khiến Giang Trạm trời sinh mẫn cảm với mùi hương khó chịu, dọn ra ngoài ở tạm.

Bạch Diễn đứng lên: “Bác dẫn cháu tới chỗ tên trộm tiến vào được không?”

Quản gia không hiểu cậu định làm gì nhưng Giang Trạm đã dặn trước coi cậu như anh mà đối đãi, cung kính gật đầu: “Vâng.”

Biệt thự họ Giang đã thay sàn lót, sạch sẽ không hề có gì bất thường.

Quản gia dẫn Bạch Diễn từ hầm rượu lên thư phòng trên tầng ba: “Sàn nhà và vách tường đều xây mới toàn bộ, cậu Tứ và tiểu thư cũng dọn ra ngoài.”

Bạch Diễn nhìn một vòng, khẽ nhíu mày.

Quá kì lạ.

Tránh đi phòng ngủ, phòng cho khách, lên thẳng thư phòng, không giống một kẻ vừa tới thế giới này, giống như cố ý đột nhập.

“Rượu là thế nào ạ?”

Quản gia cũng thấy lạ: “Kẻ trộm giống như gã sâu rượu, rượu đổ lênh láng đầy đường, giống như gã vừa uống vừa đi.”

Bạch Diễn thấy sai sai rồi đấy.

Mạnh Châu là gã thợ săn tiền tưởng, tới một nơi xa lạ sao có thể vừa uống rượu vừa đi?

Gã dùng rượu che dấu pheromone mới đúng.

Ở thế giới của cậu, rượu và pheromone ngửi thì giống nhưng lại là hai hợp chất khác hẳn nhau, phân biệt dễ dàng, không thể dùng trò mèo này che dấu, họa chăng chỉ làm vậy thành công trong thế giới không phân A-B-O.

Bạch Diễn gõ gõ lên mặt bàn trong thư phòng, bắt đầu suy đoán vô cùng táo bạo: Mạnh Châu cố tình tới nhà họ Giang trộm đồ.

Thêm một vấn đề: Thứ gì ở nhà họ Giang đáng giá đến mức Mạnh Châu phải tự mình đến trộm về?

Bạch Diễn lại nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng bị xem nhẹ: Tại sao Mạnh Châu lại công kích Tinh Hải?

Nếu chỉ đơn thuần muốn bắt cóc cậu về đánh dấu thỏa mãn, Hoàng Tinh Entertainment mới là mục tiêu gặp nguy hiểm.

Thiết bị của Mạnh Châu bị phế bỏ không ít chức năng nhưng đối phó kỹ thuật nơi này không thành vấn đề, gã không vì tiền tài hay danh vọng.

Bạch Diễn lại nhớ tới thiết bị AI Giang Trạm lấy về được: “Bác quản gia biết đồ vật anh ấy lấy của kẻ bắt cóc về đang cất ở đâu không?”

Quản gia nghĩ: “Chắc hẳn nó đang ở trong phòng làm việc của Giám đốc Giang.”

Bạch Diễn chưa từng nghe qua: “Phòng làm việc?”

“Trong phòng ngủ của Giám đốc Giang có một gian chuyên đặt thiết bị điện tử.” Quản gia hoài niệm, “Khi còn nhỏ ngài ấy hơi tự bế, lão tổng và mẹ kế không quan tâm, ngài ấy tự mua máy tính và linh kiện chúng tôi nhìn không hiểu tự mình mày mò khám phá.”

Bạch Diễn ngộ ra vì sao Giang Trạm trở thành tay to trong giới kỹ thuật.

“Trong ấy có không ít bí mật tập đoàn nên ngài ấy lắp đặt mật mã đen rồi, chỉ có ngài ấy mới vào được.”

Bạch Diễn có thể phá khóa đi vào nhưng làm vậy không tôn trọng Giang Trạm, cậu đợi Giang Trạm về trong phòng ngủ của anh.

Giang Trạm trở về biết chuyện dẫn cậu vào phòng làm việc: “Em gửi tin nhắn cho anh là được rồi.”

Anh dẫn Bạch Diễn tới chỗ cửa điện tử, bấm vào nút cấp quyền truy cập: “Sau này muốn vào em có thể tự mở khóa.”

Bạch Diễn cố ý nhìn anh: “Anh muốn chứng minh mình so với em càng hào phóng hơn trong chuyện chia sẻ bí mật hả?”

“Anh không có.” Giang Trạm ngẩn người, tưởng Bạch Diễn lại hờn dỗi gì nên tiến tới nắm tay cậu lên, nhẹ nhàng giải thích, “Bí mật của em kể hết cho anh rồi, anh cũng không muốn giấu em thứ gì.”

Bạch Diễn mở to mắt, mỉm cười bất đắc dĩ: “Em đùa anh thôi.”

Giang Trạm khẽ thở ra.

Bạch Diễn thở dài ngao ngán: “Sếp Giang à, anh đừng từ tật xấu này nhảy sang tật xấu khác chứ.”

Trước kia nhìn đâu cũng thấy cậu đang liếc mắt đưa tình, giờ thì tốt rồi nhưng lúc nào cũng sợ cậu hờn dỗi.

Giang Trạm im lặng một lúc mới nói: “Anh xin lỗi, anh sợ hiểu sai ý em thôi.”

“Sao phải xin lỗi chứ?” Bạch Diễn vỗ nhẹ lên tay anh, khẽ chớp mắt, “Chúng ta có thể từ từ tìm ra cách bên nhau phù hợp mà.”

Giang Trạm đứng hình, sau đó mỉm cười: “Ừm.”



Phòng làm việc của Giang Trạm cũng chả có gì nhiều, không có mấy thứ thiết bị quá tân tiến, chỉ có màn hình, case máy tính, bàn phím và chuột máy tính.

Bạch Diễn thấy thiết bị của Mạnh Châu đang được kết nối với case máy tính.

“Module phòng ngự của nó đã bị tổn hại nghiêm trọng.” Giang Trạm click mở màn hình, “Anh sử dụng kỹ thuật em gửi cho, nhanh chóng phá giải.”

“Vì nó bị em công kích qua rồi đó.” Bạch Diễn kéo ghế ngồi xuống, “Anh tìm được gì không?”

“Vẫn đang tìm.” Giang Trạm đã nghe Bạch Diễn bày tỏ suy nghĩ của mình, “Mấy thứ trong thiết bị của gã vừa vớ vẩn vừa rối tinh rối mù, vài mục bị khóa mã DNA.”

“Cần hỗ trợ có thể hỏi em.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Hệ thống AI của Mạnh Châu có thể giúp Tinh Hải phát triển mảng kỹ thuật không nhỉ?”

Giang Trạm ngẩn người,

“Hệ thống AI của em đủ cho Bạch Trụ phát triển, thiết bị này coi như chiến lợi phẩm của anh, sếp Giang cứ dùng nó cho Tinh Hải đi nha.” Bạch Diễn chỉ màn hình, “Rất nhiều công năng của hệ thống AI đã bị em gỡ bỏ, mấy cái đó thiết bị của Mạnh Châu lại còn.”

Giang Trạm nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể thử. Nhưng Square World muốn ưu tiên Bạch Trụ.”

Bạch Diễn bật cười: “Sếp Giang à, mấy thứ anh phân tích ngày trước đủ cho Bạch Trụ dùng lâu ơi là lâu rồi.”

Chuyện đã định, Bạch Diễn lại nghĩ tới một chuyện khác: “Một bộ thiết bị AI nữa đâu rồi nhỉ?”

Giang Trạm ngẩn người: “Một bộ khác?”

“Một bộ thiết bị khác đã hư hại. Cái ở trên người thuộc hạ của em đó.” Bạch Diễn cũng ngẩn người nhìn Giang Trạm, “Ơ không có hả?”

Giang Trạm lắc đầu: “Chỉ có cái này ở hiện trường thôi.”

Anh cũng hồi tưởng lại: “Khi Mạnh Châu cố bỏ trốn, trên mặt đất có xô xát một lúc…”

Bạch Diễn lại ngẩn người: Khi ấy Mạnh Châu đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc vẫn cố gắng mang bộ thiết bị AI hỏng kia đi? Hay gã muốn cướp thiết bị của mình về nhưng cầm nhầm?

Giang Trạm hơi xấu hổ: “Anh đấm gã một phát đấy.”

Bạch Diễn chớp chớp đôi mắt, cậu nghĩ mình nghe nhầm: “Hả?”

Giang Trạm cũng vung tay đánh người?

“Gã nhìn em với ánh mắt kinh tởm như vậy, anh máu dồn lên não…” Giang Trạm ngượng ngùng ho khan, “Thiết bị ngoại vi hẳn là rớt từ tai của gã xuống.”

Bạch Diễn nâng tay Giang Trạm lên nhìn thử: “Anh không bị thương chứ?”

Xấu hổ trong đáy mắt Giang Trạm dần hóa thành sự dịu dàng: “Anh không sao.”

Bạch Diễn dở khóc dở cười, sau lại thấy là lạ. Thiết bị ngoại vi của Mạnh Châu rơi ở chỗ Giang Trạm, ở đó còn có lực lượng cảnh sát, không thể lấy nhầm.

Thiết bị của hai người kia có khóa DNA, Mạnh Châu không thể sử dụng như vật thay thế.

Tại sao Mạnh Châu lại mạo hiểm muốn mang nó đi?

Bạch Diễn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em nghe nói nửa năm trước nhà họ Giang bị trộm đột nhập, anh có biết bị mất thứ gì không?”

“Vài món đồ cũ kĩ trong phòng cha anh.” Giang Trạm nghĩ, “Nghe nói là đồ cổ từ trăm năm trước. Là cái gì thì anh không rõ. Sau khi mẹ qua đời anh chưa từng bước chân vào phòng ông ta lần nào, anh không biết ông ta cất giấu thứ gì bên trong.”

Đồ cổ linh tinh khiến Mạnh Châu mạo hiểm đột nhập nhà họ Giang? Còn nhắm vào Tinh Hải?

Bạch Diễn nhíu mày, nghĩ không ra nên đành thôi, quan tâm hỏi han Giang Trạm trước: “Kết quả kiểm tra của anh sao rồi?”

“Hormone của anh hơi rối loạn, đại não liên tục tiết ra hormone kích thích có tác dụng gây hưng phấn.” Giang Trạm lấy ra một ống máu, “Tặng em.”

Hormone là thứ Bạch Diễn nắm rõ nhất.

Bạch Diễn nhận lấy mẫu máu của Giang Trạm: “Để em mang về nghiên cứu thử.”

Bạch Diễn tính đi tới phòng thí nghiệm một chuyến, cậu lại không để Giang Trạm một mình được. Mấy ngày nay cảm xúc lên xuống thất thường, họ không có thời gian ở chung.

Giang Trạm ôm Bạch Diễn vào lòng, khẽ cọ lên mái tóc cậu, hít lấy mùi hương thảo ngọt ngào trên cơ thể cậu rồi thì thầm: “Đừng sốt ruột, chỉ cần ôm em thế này là đủ khiến anh thoải mái hơn nhiều rồi.”

Bạch Diễn suy nghĩ đưa đề nghị: “Cũng được, em dạy anh đánh đàn nhé?”

Giang Trạm mỉm cười: “Ừm.”



Xét đến chuyện ba tháng sau bụng bầu sẽ lộ rõ, Bạch Diễn chủ động thương lượng với Mạnh Đan cố gắng quay chụp hết hoạt động của một năm trong thời gian này.

Giang Trạm đã phê duyệt, Mạnh Đan vẫn cảm thấy khó hiểu: “Cậu muốn kết hôn sinh con hay gì? Đang trong thời kỳ đỉnh cao lại muốn về hưu dưỡng già nửa năm?”

Bạch Diễn buông tay: “Em chịu, em cũng hết cách rồi.”

Mạnh Đan để ý xung quanh không còn ai mới nói tiếp: “Cậu thành thật với chị đi, có phải Giám đốc Giang không muốn để cậu làm minh tinh nữa không? Cậu nghĩ thật kỹ dùm chị, yêu thích của đám thương nhân cáo già chỉ là nhất thời, sự nghiệp của chính mình mới là quan trọng nhất nghe chưa.”

“Chị yên tâm, anh ấy rất ủng hộ sự nghiệp của em.” Bạch Diễn đành thú nhận, “Sức khỏe của em có vấn đề, phải phẫu thuật.”

Mạnh Đan nhíu mày: “Cậu bị làm sao? Có nguy hiểm không?”

“Hẳn là không đâu ạ.” Bạch Diễn mỉm cười, “Kính nhờ chị Mạnh hỗ trợ em nhé.”

Mạnh Đan cũng bó tay, đành thở dài: “Chị sẽ cố.”

“Khi em ‘tĩnh dưỡng hậu phẫu’ không thể xuất hiện nhưng muốn ra thêm bài hát mới hay livestream giao lưu thì không thành vấn đề.”

Mạnh Đan an tâm: “Có thể ra bài hát mới là tốt rồi. Nhưng cậu nhớ phải nghỉ ngơi đấy nhé. Chị giúp cậu nhận một buổi đại nhạc hội nhưng họ hi vọng cậu có bạn nhảy, hợp tác với Gray lần nữa vẫn ổn chứ?”

Bạch Diễn gật đầu.

Cảnh của Phong Trản Hoa trongkhông còn nhiều, Bạch Diễn không cần ngày ngày đến đoàn làm phim, có thể tranh thủ quay MV.

Bạch Diễn lúc nhàn nhã không ngồi chơi, đóng phim cho cậu không ít linh cảm, viết thêm hai bài hát mới, đồng thời seriesvẫn chưa ra mắt hết, quay thêm chừng năm MV nữa.

Tác phẩm của Bạch Diễn cũng đủ để bán thành album rồi.

Mạnh Đan cũng tranh thủ cho cậu không ít đại ngôn.

Thế nhưng, chuyện lấp đầy chỗ trống cho nửa năm vẫn quá khó.

Hai tháng gần đây Bạch Diễn tập trung quay phim, công ty vẫn giúp cậu marketing giữ nhiệt, thỉnh thoảng chụp bức ảnh rồi quay video ngắn linh tinh, nếu Bạch Diễn không bận còn có thêm hai show tạp kỹ đang chờ cậu tham gia.

Mạnh Đan sầu đến mức muốn trọc đầu, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện Bạch Diễn xin nghỉ nửa năm là một cú ngã đau điếng với sự nghiệp đang lên của cậu.

Bạch Diễn lại chả quan tâm, ngày ngày đi đóng phim, không đóng phim thì quay MV trong studio, khoảnh khắc nào cũng có thể quay lại thành tư liệu sống.

Buổi tối cậu tới phòng thí nghiệm xem phân tích mẫu máu Giang Trạm, về nhà thì ôm ấp hôn hít dạy Giang Trạm đánh đàn, mỗi ngày trôi qua vô cùng ngọt ngào.

Thứ duy nhất khiến cậu buồn bực là Giang Trạm và cậu đã tìm hiểu không ít “trò chơi” mới, thế nhưng anh lại không chịu hợp tác chút nào…

Omega mang thai không động dục nhưng Bạch Diễn đã được nếm qua mùi vị “ấy ấy” với Giang Trạm lúc bình thường, cảm giác sung sướng khi còn tỉnh táo, rung động cả linh hồn lẫn thể xác khiến cậu đắm say, ăn được rồi lại muốn ăn thêm lần nữa.

Bạch Diễn khuyên hết nước hết cái, lặp lại chuyện Omega không hề mảnh mai yếu ớt. Ừ thì đến cả phụ nữ của thế giới này người ta cũng không nhịn suốt thời gian bầu bí nhé!

Nói mãi không thông, Bạch Diễn dứt khoát đè Giang Trạm xuống: “Sếp Giang của em à, có một chuyện em luôn muốn tâm sự với anh, anh ở trên giường không kéo dài lắm đâu.”

Mặt Giang Trạm dần đóng băng lại.

“Anh yêu nên thỏa mãn bé trước đi đã, sau đấy hẵng suy nghĩ đến chuyện khiến bé bị thương.” Bạch Diễn cúi đầu, chóp mũi cọ lên môi anh, nở nụ cười quyến rũ khiêu khích, “Để bé cho anh tận hưởng sự sung sức của Omega nha ~”

Giang Trạm: “….”



Sáng hôm sau, Bạch Diễn vô cùng hài lòng đánh giá năm sao cho dịch vụ, thật lòng khen ngợi: “Sếp Giang của em tiến bộ quá.”

Không phải khen cho có, sức bền của Giang Trạm thật sự đã tốt hơn xưa nhiều lắm. Chà, mấy thứ này của đàn ông giống như lưỡi dao vậy, phải mài qua mài lại xài mới ngon được.

Giang Trạm xoa xoa eo, mặt đen sì vác xác đi làm.

Tinh Hải có thiết bị AI của Mạnh Châu trấn phái, mấy người ở bộ phận lập trình nghẹn đến phát điên rồi.

Bọn họ chịu đựng công kích của tên hacker kia, mấy thứ họ tự hào đều bị hắn coi như đá kê chân khoe kỹ năng, mất vài tháng mới có thể cố gắng đạt được kỹ thuật phản công lại đối phương.

Kết quả bản thân không tiến bộ, sếp Giang nhờ sự giúp đỡ bên ngoài…

Hacker chạy trốn, lại nghe nói thứ gọi là “hệ thống AI” này chính là thứ chịu trách nhiệm cho vụ công kích Tinh Hải, sếp để họ tự do nghiên cứu nên ai cũng hừng hực nhiệt huyết.

Giang Trạm sàng lọc lại một lần mới ném thiết bị trên người Mạnh Châu cho bộ phận lập trình, lượng công việc đã nhiều càng thêm nhiều.

Buổi tối tinh lực dư thừa ngủ không nổi, ban ngày anh xử lý việc trong tập đoàn, tối lại dành thời gian xử lý nội dung trong hệ thống AI.

Qua một thời gian, Giang Trạm cảm thấy cứ thế này cũng không tệ: “Trước kia công ty có việc gì lại bận không thở nổi, giờ cứ làm tám tiếng rồi xách cặp về, nhàn hơn nhiều.”

Thư ký Phương ngáp một cái đưa hợp đồng cho Giang Trạm xem xét ký tên, nội tâm chửi thầm: Sếp lớn đúng là đồ đàn ông thẳng như sắt thép, yêu đương với cậu Bạch không lo mà ở bên người ta nhiều hơn, trái lại quay về với cái nếp 0/0/7, quả là một nhà tư bản mẫu mực.

“Nửa tiếng nữa khai mạc hội nghị trực tuyến, đẩy lên đi.” Giang Trạm mở thời gian biểu, chỉ màn hình, “Dặn người phụ trách chi nhánh nước Y nán lại một chút.”

“Vâng thưa sếp.”

Thư ký Phương bắt đầu nhớ lại báo cáo tài chính cuối năm của chi nhánh nước Y, không nhớ có thứ gì nổi bật cần khen thưởng hay chê trách.

“Mạnh Châu hẳn đã trốn tới nước Y rồi.” Giang Trạm biết thư ký Phương đang nghĩ gì, buông hợp đồng nhấn mạnh, “Tinh Hải có phúc cùng hưởng, trách nhiệm truy tìm Mạnh Châu giao cho chi nhánh nước Y.”

Thư ký Phương nghiêm túc: “Vâng ạ.”

Hôm nay là buổi họp tổng kết cuối năm, Giang Trạm dặn dò thư ký Phương: “Nhắc quản gia thu lại buổi diễn của Bạch Diễn cho tôi.”

Hội nghĩ hôm nay không thể trì hoãn, nếu không Giang Trạm đã đi xem trực tiếp rồi.

Thư ký Phương: “Vâng thưa sếp.”

“Còn nữa…” Giang Trạm nghĩ đến thứ gì đó, muốn dặn dò thêm nhưng ánh mắt anh đột nhiên dại đi, cả người nhũn ra gục ngã trên bàn làm việc!

“Giám đốc Giang? Giám đốc Giang!”