“Em lừa nó đi làm kiểu ấy à?” Giang Trạm dựa lên đầu giường em báo cáo công ty, vừa cạn lời vừa không yên tâm, “Vậy cũng được?”

Bạch Diễn dùng tăm cắm một miếng táo tỉa thành hình con thỏ đưa cho Giang Trạm, chầm chậm giải thích: “Giang Độ xằng bậy vì biết anh sẽ vĩnh viễn gánh vác được nhà họ Giang trên vai, vĩnh viễn có thể cho anh ta nơi trú ẩn an toàn. Nếu anh ta tin anh thật sự sẽ biến mất thì sao?”

Giang Trạm im lặng.

“Là rồng hay giun, anh cứ mở to mắt nhìn cho kỹ vở kịch này diễn biến ra sao đi.”

Bạch Diễn biết Giang Trạm thật lòng rất quan tâm gia đình, an ủi anh một câu: “Còn thư ký Phương, còn có con bài tẩy là anh đứng sau, anh sợ gì?”

Giang Trạm còn lâu mới yên tâm nổi.

Bạch Diễn đành lôi đòn chí mạng ra: “Nửa tháng nữa là đến đêm giao thừa nhỉ? Bé muốn anh ở bên bé nhiều hơn thôi.”

Trước kia chỉ khi Bạch Diễn động dục mới nhõng nhẽo dính người thế này. Giang Trạm lâu lắm mới được tận hưởng trở lại, nháy mắt lật mặt: “Em muốn đi chơi chỗ nào?”

Bach Diễn sờ sờ bụng dưới hơi gồ lên, nghĩ một chút: “Phải nhờ bác sĩ Hứa làm giả bệnh án bệnh nan y lừa Giang Độ đã. Đợi đến lúc bụng em to thì đi chơi không tiện nữa, chơi được gì cứ chơi một lần cho đã đời đi.”

Giang Trạm tranh thủ xòe tay vuốt lên bụng cậu, không an tâm nói: “Không được chơi trò gì quá mạo hiểm.”

Bạch Diễn gật gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Giang Độ nhận được bản bệnh án sờ sờ, chưa kịp khóc lóc đã thấy Giang Trạm và Bạch Diễn túi lớn túi nhỏ dắt nhau đi du lịch.

Giang Độ kìm lại vành mắt đỏ hoe, tiễn Giang Trạm khỏi cửa, thỉnh thoảng vẫn lên xem thử vòng bạn bè cặp đôi kia có update gì mới.

Ngày thứ nhất, Giang Trạm và Bạch Diễn cùng nhau phơi nắng trên bờ cát đảo Bali.

Giang Trạm mặc quần bơi lộ cơ bắp rắn rỏi, ôm lấy Bạch Diễn cười tươi như hoa dưới tán ô.

Ngày thứ hai, Giang Trạm và Bạch Diễn cùng nhau thưởng thức một bàn đồ ăn nhiệt đới.

Trước mặt Giang Trạm là bảy tám cái đĩa trống trơn, trước mặt Bạch Diễn cũng xếp mấy cái tô rỗng, gộp lại cũng phải ra bàn tiệc của chục người ăn…

Ngày thứ năm, Giang Trạm và Bach Diễn cùng nhau đứng dưới cái nắng chói chang, chụp lại khung cảnh tráng lệ của kim tự tháp từ trên xuống.

Giang Trạm và Bạch Diễn ngọt ngào hôn nhau trên đỉnh kim tự tháp, sau lưng là sa mạc cát vàng và bầu trời xanh thẳm.

Ngày thứ mười…

Giang Độ xem ảnh vài ngày đầu còn thấy thương, càng về sau càng thấy sai sai.

Dựa theo bệnh án của bác sĩ Hứa, anh trai phải càng ngày càng gầy gò ốm yếu, cơm nuốt không trôi, không còn sức sống mới đúng.

Tại sao nhìn trong ảnh tinh thần Giang Trạm lúc nào cũng phơi phới? Lại còn ôm Bạch Diễn cùng đi lướt sóng!



Hai tuần sau đó Giang Trạm và Bạch Diễn về nhà, va ngay phải ánh mắt đánh giá của Giang Độ.

Giang Độ xác nhận hai lần mới mờ mịt hỏi: “Anh à, anh cao lên đúng không?”

Bạch Diễn trả lời thay: “Chà, ánh mắt chuẩn phết.”

Giang Trạm hiện có chiều cao hơn 1m90 rồi.

Giang Độ choáng váng: “Anh…”

Giang Trạm giờ mới nhớ ra mình đang đóng vai bệnh nhân bệnh hiểm nghèo sắp gặp các cụ. Anh không giỏi diễn, chỉ ho khan chống chế: “Ăn cơm đã.”

Đêm giao thừa tuyết rơi.

Nhà họ Giang cho người hầu nghỉ gần hết, chỉ có đầu bếp và quản gia ở lại, vui cười hớn hở chuẩn bị bữa cơm đoàn viên cho họ.

Giang Hoán năm nay học lớp 12, cũng chính là tuổi trẻ trâu phản nghịch, nghe kể Giang Trạm mắc bệnh hiểm nghèo thì òa khóc nức nở, bỏ cả thi học kì chạy về nhà, về rồi mới biết Giang Trạm đã xuất ngoại du lịch.

Vất vả lắm mới thấy anh trai ngày đêm nhớ mong quay về, tưởng rằng anh trai phải vàng vọt gầy như que tăm, âm u tử khí, kết quả Giang Trạm vừa khỏe khoắn sung sức vừa tăng chiều cao.

Giang Hoán nhìn Giang Trạm như thế thì khóc không nổi, lăn lộn rối bời: “Anh à, bệnh viện đưa nhầm bệnh án cho anh đúng không?”

Bạch Diễn và Giang Trạm nhìn nhau.

Giang Trạm ho khan, thành thật với em trai và em gái: “Bệnh án kia là đồ giả đấy.”

Giang Độ choáng váng: “Tại sao?”

“Cho anh quen dần khi anh trai vắng nhà.” Bạch Diễn giải thích, “Không vì bệnh nan y thì cũng vì lý do khác – A Trạm phải là Giang Trạm trước đã, sau đấy mới là gia chủ họ Giang, Giám đốc Tinh Hải. Anh sẽ phải đưa ra lựa chọn cho riêng mình. A Trạm trong quá khứ lựa chọn đóng vai tròn trách nhiệm, bỏ qua con người chân chính của mình. Anh ấy không thể, cũng không nên sống chỉ vì Tinh Hải và nhà họ Giang.”

Giang Độ há hốc mồm.

“Mấy ngày nay anh làm rất tốt.” Bạch Diễn và Giang Trạm ở xa dõi theo Giang Độ ứng phó đám cổ đông cáo già, nỗ lực chống đỡ Tinh Hải, “Mấy ngày hôm nay không chơi bời gì à?”

“Tôi có được nghỉ đâu.” Giang Độ oán hận, “Anh à, loại chuyện này đừng lôi nó ra làm trò đùa nữa!”

Giang Trạm bình tĩnh: “Thứ cậu chịu đựng từng ấy ngày được tôi gánh vác cả chục năm nay rồi đấy.”

Tim Giang Độ như bị thít lại.

Khí thế của anh ta xìu xuống.

Giang Hoán vẫn chưa đến tuổi thấu hiểu, cô bé chỉ quan tâm đến sức khỏe Giang Trạm: “Thế chuyện anh hôn mê rồi hộc máu là sao?”

“Không hộc máu, ăn nhiều đồ bổ quá nên chảy máu mũi thôi mà.” Giang Trạm nhấn mạnh, “Còn chuyện té xỉu…”

Anh nhìn Bạch Diễn, dựa theo cuộc nói chuyện trước đó của họ, anh lựa chọn thẳng thắn: “Phân hóa giới tính.”

Cả Giang Độ lẫn Giang Hoán đều mờ mịt: “Phân hóa cái gì cơ?”

“Để tôi giải thích vậy.” Bạch Diễn cười híp mắt tiếp lời, “Ăn bữa cơm giao thừa đi đã, ăn xong nói chuyện sau.”

Bữa giao thừa nhà họ Giang vô cùng đầy đặn, mười mấy món bày đầy bàn tiệc, ba anh em họ Giang thêm Bạch Diễn vui vẻ ngồi chung.

Chính xác hơn, Giang Độ và Giang Hoán cùng nhau trợn tròn mắt nhìn Giang Trạm và Bạch Diễn vung đũa.

Bạch Diễn ăn nhiều vì có em bé, Giang Trạm vì phân hóa giới tính.

Người hầu bưng chén đĩa rỗng đi, Bạch Diễn lau miệng nhìn anh em Giang Độ – Giang Hoán, im lặng một lúc rồi nói: “Đầu tiên, tôi không phải người của thế giới này.”

Giang Độ: “…”

Giang Hoán: “…”

Giang Độ phản ứng lại, giật mình đứng lên: “Cậu là ác ma?!”

Bạch Diễn: “… Không phải.”

Cậu tằng hắng một cái, giải thích sơ qua về lai lịch và thân phận mình.

Alpha – Beta – Omega loạn cào lào, Giang Độ đầu váng mắt hoa.

Giang Hoán hít một hơi: “Đây là bối cảnh tiểu thuyết Omegaverse mà?”

Bạch Diễn từng nghe có người dùng ABO để viết tiểu thuyết. Cậu ít đọc tiểu thuyết, thế giới của cậu chỉ có tác phẩm viết về bối cảnh hai giới tính hoặc không có giới tính, không biết nên nói thế nào.

“Hiểu là tốt rồi.”

Giang Độ sắp xếp lại một lần, ánh mắt rơi lên bụng Bạch Diễn. Trước đó xem ảnh còn thấy bụng Bạch Diễn hơi to, tưởng Bạch Diễn chỉ lơ là giữ dáng thôi.

“Vậy nên… Cậu đang có em bé?”

Bạch Diễn gật gật đầu.

Giang Độ theo bản năng nói: “Của ai?”

Giang Trạm im lặng bắn sang vài ánh mắt đủ để chém chết người.

Giang Độ trong nháy mắt phản ứng lại, cười trừ: “Tôi chưa nói gì nhé.”

Sau một hồi, Giang Độ mới hỏi tiếp: “Chưa bàn đến tính xác thực, chuyện này liên quan gì đến cơ thể anh tôi?”

“A Trạm đang phân hóa theo giới tính Alpha, khi phân hóa sẽ xuất hiện trạng thái không khỏe. Nhất là phân hóa khi trưởng thành, tương tự với đập đi xây lại ấy, sẽ xảy ra nhiều phản ứng.”

Bạch Diễn ra lệnh cho hệ thống AI chiếu lên TV trong phòng ăn: “Dữ liệu chỉ số cơ thể của A Trạm thời gian này luôn được tôi quản lý, không có vấn đề gì, ăn được ngủ được là tiên đấy.”

Giang Độ sắp xếp lại cho có logic: “Bởi vì cậu là… Omega nên anh ấy mới phân hóa thành Alpha?”

“Không.” Bạch Diễn lắc đầu, “Trong dòng máu nhà họ Giang có gene ABO sẵn rồi.”

Giang Độ và Giang Hoán ngu người.

“Tôi từng kể rồi, tôi có hai thuộc hạ cùng xuyên vượt thời không tới thế giới này.” Bạch Diễn mở hai bức ảnh, “Đây là Ophelia và Trình Vũ, thời gian họ tới có sai lệch so với tôi, sớm hơn cả trăm năm.”

“Một trăm năm? Vậy nên bọn họ hiện tại đã qua đời?”

“Ừm.” Bạch Diễn gật đầu, “Ophelia và Trình Vũ là Beta nhưng con của hai người là Alpha. Tôi đã điều tra tư liệu trong VOE, đứa con này vì vài lí do cãi nhau um xùm với cha mẹ, một thân một mình về nước, đổi họ rồi lập nghiệp.”

Giang Trạm trầm ổn mở miệng, hai chữ xác nhận suy đoán của bọn họ: “Tinh Hải.”

Anh nhìn về phía quản gia.

Quản gia mang một chiếc rương gỗ cổ ra, bên trong là một thiết bị AI đã cũ.

Giang Độ nháy mắt mấy cái đã nhận ra: “Là đồ cổ trăm năm bị trộm đi?”

“Đây là thiết bị AI của Trình Vũ.” Bach Diễn chạm lên rương gỗ, “Thiết bị của Ophelia để lại VOE, của Trình Vũ đưa cho con cái.”

Mạnh Châu không biết bằng cách nào biết VOE liên quan đến hậu đại của Trình Vũ và Ophelia, cố ý lẻn vào họ Giang với mục đích trộm đi thiết bị AI cũ này.

Nó cũ lắm rồi nhưng chức năng cơ bản vẫn hoạt động được, mấu chốt có thể sử dụng như tấm thẻ chứng minh thân phận vào VOE.

Sau khi Mạnh Châu bị bắt tại nước Y, thiết bị AI này lại về với tay Giang Trạm.

“Mạnh Châu vốn định giả làm người nhà họ Giang đến VOE lừa gạt pheromone mô phỏng.” Bạch Diễn nói qua về Mạnh Châu, “Trình Vũ đã điều chỉnh quyền hạn sử dụng, con cháu họ Giang cũng có thể đăng nhập.”

“Tại sao Mạnh Châu có thể dùng nó?”

Bạch Diễn mỉm cười nhìn Giang Độ: “Tại anh chứ tại ai.”

Giang Độ: “Tôi?”

“Bùi Thâm là người của Mạnh Châu.” Bạch Diễn đóng rương gỗ lại, lời ít ý nhiều, “Dục vọng chiếm hữu của Alpha mạnh mẽ hơn người thường nhiều, dù Bùi Thâm chỉ là công cụ thì gã cũng không muốn chia sẻ. Dưới tình huống như vậy, tại sao Bùi Thâm lại bò lên giường anh? Đương nhiên là để thu thập thứ mở mã khóa gene của thiết bị AI này.”

Giang Độ: “… Tại sao lại là tôi?”

Ok ok, anh ta là ngốc bạch ngọt của nhà họ Giang, tại sao ai cũng tìm đến anh ta để phá nhà họ Giang vậy?

Giang Trạm thờ ơ nở nụ cười.

Giang Độ sắm vai chính, biết quan tâm sức khỏe Giang Trạm còn biết suy nghĩ, nhìn lại bản thân ngày xưa mới biết Giang Trạm trừng trị đúng người.

Bạch Diễn bổ sung thêm vài chỗ rồi nói: “Còn câu hỏi gì nữa không?”

Giang Độ lắp bắp mãi mới nói ra được: “Chứng cớ đâu?”

“Bên trong hệ thống AI của Trình Vũ có ghi chép về các đời gia chủ họ Giang, bao gồm sự hình thành của nhà họ Giang cũng như kỹ thuật mô phỏng theo hệ thống AI giúp nhà họ Giang làm giàu.”

Vì con cháu không biết bảo dưỡng nên thiết bị AI kia đã hư hỏng, Bạch Diễn tốn không ít công sức mới lấy được thông tin bên trong ra, mở cho người nhà họ Giang xem.

Gia chủ đời đầu là Giang Diệp, trong ảnh chụp có thể nhìn ra vài nét tương tự Trình Vũ và Ophelia.

Bên trong ghi chép lượt truy cập cuối cùng ngoài Mạnh Châu còn có một lần nữa vào mười mấy năm trước – Giang Hoài Càng.

Cũng chính là cha ruột ba anh em họ Giang.

Giang Độ mờ mịt: “Tại sao… Cha lại không kể cho chúng tôi?”

“Lịch sử họ Giang là bí mật sâu nhất.” Giang Trạm đáp, “Ông ta dự định bồi dưỡng cậu làm người thừa kế, cậu quá nhỏ, nói cho cậu chỉ sợ sẽ lộ.”

Giang Trạm bị tước quyền thừa kế càng không có tư cách biết.

Giang Hoài Càng chết trong tay vợ kế, Giang Trạm sau khi kế thừa tài sản không muốn bước vào phòng của cha, chuyện này cứ như vậy chìm vào quên lãng.

Giang Độ im lặng, cố gắng tiêu hóa hết thông tin.

Giang Hoán khẽ giơ tay: “Anh Diễn ơi, em có câu hỏi… Ý anh là nhà em từ trăm năm trước đã có gene ABO rồi ạ?”

Bạch Diễn gật đầu: “Ừm. Nhưng dần dà sau khi kết hôn sinh con với người bình thường, gene của nhà họ Giang sẽ ngày càng giống người bình thường hơn.”

Hiện tại ba anh em nhà họ Giang đã chẳng thấy mấy đường nét giống Trình Vũ hay Ophelia nữa rồi, không khác người bình thường chỗ nào.

Chuyện khiến Bạch Diễn an tâm hơn cả là đứa bé cậu đang mang trong mình sẽ không dị tật bẩm sinh.

Họ Giang cha truyền con nối nhiều đời không bệnh tật, có thể thấy người nơi này không xảy ra trường hợp cách ly sinh sản với người mang giới tính ABO.

Giang Độ gãi đầu: “Vậy nên… Anh trai đã là Alpha à?”

Giang Trạm lắc đầu: “Không, vẫn là người bình thường thôi.”

“Phân hóa sau khi trưởng thành có xác suất thành công rất thấp.” Bạch Diễn bổ sung, “A Trạm đang ở ranh giới giữa Alpha và Beta, là một người bình thường vô cùng mạnh mẽ.”

Giang Hoán chần chừ: “Bọn em… Liệu sẽ phân hóa chứ?”

Giang Độ nhìn anh trai cao hơn cả cái đầu mà thèm.

Bạch Diễn nghiêm túc suy nghĩ: “Hẳn là không. A Trạm tiếp xúc phải thuốc hướng dẫn, lại bị pheromone của Mạnh Châu khiêu khích nên mới phân hóa. Huống hồ A Trạm cũng không phải Alpha hoàn chỉnh, chỉ là một người khỏe mạnh hơn bình thường thôi.”

Giang Hoán thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé sinh ra là người bình thường như bao người, tự dưng bị thay đổi chủng tộc khiến cô không chịu nổi.

Giang Độ lại thất vọng. Nghe nói Alpha thể lực tốt lắm, làm tăng ca cả ngày chắc chẳng biết mệt là gì nhỉ?

Giang Độ bi ai nhận ra mình đang dần bị công việc đồng hóa. Trước kia nhất định anh ta sẽ nghĩ ngay đến chuyện ngày đêm đắm mình trong hoa hoa cỏ cỏ…

Giang Hoán chú ý đến bụng Bạch Diễn, chần chừ hỏi: “Anh Diễn sinh em bé sẽ mang giới tính nào nhỉ…”

Bạch Diễn dịu dàng vuốt ve bụng dưới, cười híp mắt đáp: “Sinh mới biết được.”

Giang Độ bất lực gãi gãi đầu sắp xếp mọi thứ theo trình tự thời gian: “Vậy nên cả nhà chúng tôi là hậu duệ của người ngoài hành tinh? Em bé trong bụng cậu là người ngoài hành tinh nhỏ? Có sợ ngày nào đó bị người ném thứ gì đến không?”

Giang Trạm lườm anh ta.

Giang Độ xấu hổ: “Em đùa mà…”

Không cần Bạch Diễn nhiều lời, ai cũng hiểu đây là thứ không thể tiết lộ ra ngoài.

“Cuối cùng, còn một chuyện quan trọng nữa.”

Giang Độ và Giang Hoán gấp gáp: “Chuyện gì nữa ạ?”

Còn quan trọng hơn nguồn gốc dòng dõi họ Giang?

Sắc mặt Giang Trạm dịu dàng hơn hẳn, nhận lấy tấm giấy đỏ chói từ tay quản gia, giọng nói mang theo nụ cười: “Anh đã đăng kí kết hôn với Bạch Diễn rồi.”

Cả Giang Độ và Giang Hoán đều choáng váng.

Trong nước đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, có điều trong quần chúng vẫn có người chưa thể tiếp thu.

Nhìn Giang Trạm và Bạch Diễn ngọt ngào ân ái, anh em Giang Độ – Giang Hoán đã chuẩn bị tinh thần rồi, thế nhưng…

“Cái này có thể coi là chuyện quan trọng nhất nhỉ?”

Giang Trạm nghiêm mặt.

Anh em họ Giang đổi giọng: “Quá quan trọng! Trăm năm hảo hợp!”

Giang Trạm giờ mới mỉm cười: “Lễ cưới phải chờ em bé sinh ra mới làm, A Diễn giờ đã là người một nhà rồi.”

Giang Trạm nâng ly: “Dù sao năm mới cũng đến rồi, mong rằng chúng ta sẽ khỏe mạnh và thuận lợi.”

Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Bạch Diễn mỉm cười uống nước trái cây: “Giám đốc Giang à, anh là người đầu tiên có thể coi nước lọc như rượu nốc khí thế như vậy đấy.”

Giang Trạm: “…”



Qua tết, Giang Trạm trở lại Tập đoàn Tinh Hải.

Giang Trạm đi chơi nửa tháng, Giang Độ nở nụ cười méo mó chống đỡ cả Tinh Hải.

Không ít cổ đông nghĩ Giang Trạm bệnh tật, nhìn Giang Độ ngốc bạch ngọt lên thay thì nổi tâm tư.

Ai mà không muốn làm chủ Tinh Hải, đoạt cây rụng tiền từ nhà họ Giang chứ?

Giang Trạm khó chơi, Giang Độ từng phong lưu, chỉ cần dung mạo đẹp sẽ không chối, cho họ bao nhiêu lợi ích?

Đám người muốn tặng mỹ nhân cho Giang Độ muốn đạp vỡ cổng nhà họ Giang.

Giang Độ ngày ngày xử lý công việc mệt chết mẹ, trong nhà còn có quản gia và Phương Trình, đành nhịn đau từ chối.

Anh ta biết, những kẻ nhân lúc này nịnh bợ đều không có ý tốt.

Giang Trạm trở lại, Giang Độ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bàn giao công việc cho Giang Trạm.

Giang Trạm đưa ra vài hạng mục anh từng chịu trách nhiệm: “Trừ Tài vụ và Nhân sự, chọn đại một chỗ đi.”

Giang Độ run rẩy: “Anh, em làm không nổi.”

Thư ký Phương lễ phép: “Thưa cậu Tứ, nếu Giám đốc Giang tiếp tục làm việc với cường độ cao sẽ chịu không nổi.”

Câu nói này khiến Giang Độ cứng đờ, trên mặt bối rối.

Giang Trạm cảm thấy hơi ấm lòng.

Nghĩ đến dặn dò của Bạch Diễn, Giang Trạm nghiêm mặt đáp: “Làm tốt lắm.”

Giang Độ đành nhận lời.

Có Giang Độ đỡ đần, Giang Trạm được thả lỏng không ít, mỗi ngày có thể đúng giờ tan làm về với Bạch Diễn.

Bụng Bạch Diễn ngày càng lớn, bắt đầu có phản ứng không tốt, buổi tối ngủ không nổi, tính tình cũng trở nên khó chịu.

Giang Trạm nhớ trong cuốn sổ tay chăm sóc Omega kia có nhắc đến chuyện Omega mang thai càng thêm khát khao pheromone Alpha.

Giang Trạm mang nước hoa theo, rảnh tay sẽ ôm Bạch Diễn, cho cậu hít hà đủ.

Có lúc Bạch Diễn sẽ ngủ quên trong vòng tay anh, Giang Trạm ngồi im tại chỗ để cậu có thể ngon giấc.

Bạch Diễn tỉnh ngủ nhìn Giang Trạm xoa bả vai tê rần, vừa buồn cười vừa cảm động: “Anh bế em về giường là được mà.”

“Em dễ tỉnh.” Giang Trạm hạ cánh tay, đau lòng vuốt ve mi tâm Bạch Diễn, “Em mấy hôm nay ngủ không ngon.”

Bạch Diễn ngáp một cái: “Em ổn mà, em ngủ nhiều giấc.”

Bạch Diễn mấy ngày nay ăn theo thực đơn của bác sĩ dinh dưỡng, mặt mũi thế nhưng vẫn hơi hốc hác.

Giang Trạm xót ruột tới mức hận mình không thể thay cậu mang bầu: “Sau này anh mang bao.”

Bạch Diễn lần đầu có em bé, tinh lực không đủ thì vẫn cảm nhận được sinh mệnh nhỏ kia lớn từng ngày, ngoài ý muốn cảm thấy khó tin: “Anh đừng lo, thể chất Omega chỉ mang thai khi khoang sinh sản mở, không động dục hoặc không có tác động bên ngoài sẽ không mở.”

Sắc mặt Giang Trạm dịu đi.

Anh nhớ lại Bạch Diễn khi bị kỳ động dục chi phối mà phát sợ.

Theo lời em ấy, chẳng lẽ không động dục cũng phải “ấy ấy” nhiều lần?

Cơ thể sau khi phân hóa càng thêm cường tráng nhưng Giang Trạm vẫn hơi tự ti, cân nhắc mua thêm thực phẩm chức năng của bác sĩ Hứa.

“Em bé sao rồi?”

Ngón tay Bạch Diễn đè lên tai trái để hẹ thống AI kiểm tra: “Là bé trai, phát triển vô cùng khóe mạnh.”

Giang Trạm ngạc nhiên: “Anh tưởng sau sinh mới biết?”

“Giới tính ABO sau sinh mới biết, nam nữ không thành vấn đề.” Bạch Diễn nheo mắt nhìn anh, “Sếp Giang của em muốn Alpha, Omega hay Beta nào?”

Giang Trạm chần chừ: “Beta đi. Con sống dễ thở hơn.”

Thế giới này không quá phú hợp với Alpha và Omega.

“Em cũng mong vậy.” Bạch Diễn thở dài xoa bụng, “Nhưng Alpha x Omega sẽ có xác suất sinh ra Alpha hoặc Omega lớn hơn.”

Giang Trạm giãn lông mày, an ủi cậu: “Có nhà họ Giang và Tinh Hải bảo vệ, em đừng lo lắng.”

“Em không lo chuyện ấy.” Bạch Diễn xoa cằm, “Em đang nghĩ đến chuyện để VOE chế tác riêng nước hoa cho con.”

Giang Trạm: “…Sớm quá.”

“Dựa theo gia tộc em, trẻ con một đến ba tuổi sẽ phân hóa giới tính thứ hai.” Bạch Diễn suy nghĩ, “Bé con chừng ấy tuổi mới phân hóa bước đầu, đến khi trưởng thành tuyến thể mới phát triển hoàn thiện.”

Cậu nhìn Giang Trạm: “Nếu sếp Giang năm ba mươi tuổi phân hóa coi như thành công, tuyến thể của anh cũng sẽ nhỏ hơn Alpha bình thường nhiều.”

Giang Trạm không để bụng, chỉ răm rắp nghe lời Bạch Diễn: “Theo em hết.”

Bạch Diễn nói nhiều cũng buồn ngủ, ngáp một cái: “Em đi ngủ tiếp đây.”

“Ừ, ngủ đi em.”

Bế Bạch Diễn về, nhìn Bạch Diễn mơ màng, Giang Trạm cởi áo khoác trèo lên giường ôm lấy Bạch Diễn, hít lấy mùi hương thảo nhàn nhạt trên cơ thể cậu rồi dần chìm vào giấc ngủ theo.



Vài tháng sau.

Bạch Diễn sắp tới ngày sinh, Giang Trạm xin nghỉ dài hạn mỗi ngày ở nhà với cậu, Bạch Diễn động đậy nhỏ cũng khiến anh sốt ruột.

Bạch Diễn mang thai không thoải mái, Giang Trạm so với cậu càng khó chịu hơn. Bạch Diễn buồn ngủ sẽ tự giác đi ngủ, Giang Trạm thấy cậu ngủ ngon mới dám ngủ, thấy cậu cựa quậy lại tỉnh.

Cậu nôn nghén ăn không nổi, Giang Trạm cũng ăn không ngon theo.

Hay có lúc cậu bực mình, Giang Trạm dỗ cậu xong rồi lại chạy vào thư phòng lạc cạch hành hạ bàn phím thả lỏng…

Càng gần ngày sinh, Giang Trạm so với cậu càng tiều tụy hơn.

Bạch Diễn dở khóc dở cười: “Em mang thai hay anh mang thai đấy?”

Giang Trạm không chút chần chừ: “Nếu anh có thể thay em, anh sẽ là người mang thai.”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Sếp Giang nghiêm túc? Hệ thống AI có tài liệu về tử cung nhân tạo đấy.”

Liên quan đến y học, cả Bạch Diễn và Tinh Hải đều là tay mơ.

“Anh nghiêm túc mà.” Giang Trạm sốt ruột nhìn Bạch Diễn ngồi trên ghế salon rung chân, dịu giọng khuyên nhủ, “Hay em dựa vào ghế sofa đi? Sẽ thoải mái hơn đấy.”

“Em có mỏng manh thế đâu…”

Bạch Diễn vừa dứt lời, cậu cau mày ôm bụng.

“Bạch Diễn?”

“Hình như con muốn ra rồi anh.”