Hệ thống AI đã dự tính ngày sinh, Giang Trạm cho mời bác sĩ hộ sinh chuyên nghiệp tới.

Bác sĩ Hứa dù toàn năng nhưng không phải bác sĩ chuyên khoa phụ sản, Giang Trạm muốn mọi thứ phải được đảm bảo tuyệt đối.

Tình huống của Bạch Diễn tương đối đặc biệt, các bác sĩ thương lượng một hồi quyết định để cậu sinh thường trước, không ổn mới sinh mổ.

Các phương án được đề ra có bảy tám cái, suy xét chuyện máu Bạch Diễn mang gene khác biệt, vài tháng trước họ đã lấy mẫu máu Bạch Diễn xét nghiệm bài xích.

VOE đứng ra cung cấp công cụ – Ophelia và Trình Vũ đã cải tạo máy trị thương của họ thành máy tái tạo tế bào máu.

Người nhà họ Giang đã dung nhập hoàn toàn với thế giới này, thiết bị kia đúng lúc để cho Bạch Diễn sử dụng.

Làm tốt công tác chuẩn bị, Giang Trạm y như đi đánh giặc im lặng ngồi ngoài phòng sinh, tính ra chuyện không may lại khó chịu.

Hai tiếng sau, các bác sĩ mờ mịt đi ra.

Giang Trạm càng nghĩ càng sợ.

Dựa theo kiến thức anh đọc, phụ nữ sinh đẻ phải mất bảy tám tiếng, sao lại nhanh thế đã ra? Bạch Diễn xảy ra chuyện gì?

Anh chưa kịp mở miệng, y tá đẩy ra một chiếc xe chuyên dụng, bên trên là lồng giữ nhiệt.

Trong lồng là một sinh mệ bé nhỏ an tĩnh.

Giang Trạm ngẩn người.

“Chúc mừng ngài Giang, em bé được hạ sinh bình an, là một bé trai ạ.”

Giang Trạm xốc lại tinh thần: “A Diễn đâu? Em ấy sao rồi?”

Bác sĩ phụ trách mỉm cười nhìn Giang Trạm đang sốt ruột: “Cậu Bạch cũng bình an, y tá đang giúp cậu ấy vệ sinh cơ thể, xong xuôi có thể gặp cậu ấy rồi.”

Năm phút sau, một y tá khác đẩy Bạch Diễn ra.

Bạch Diễn nhìn hơi nhợt nhạt, tựa như đang hôn mê trên giường bệnh trắng phau.

Giang Trạm bước tới nắm tay cậu, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bác sĩ đỡ đẻ trấn an: “Thể chất cậu Bạch đặc biệt, quá trình sinh nở nhanh chóng, hơn nữa còn không chảy quá nhiều máu.”

Nói đến đây bác sĩ nọ cũng giật mình: “Trước kia tôi từng có kinh nghiệm đỡ đẻ cho vài vị song tính, người song tính sinh nở so với phụ nữ càng thêm nguy hiểm, thế nhưng dường như cấu tạo cơ thể cậu Bạch sinh ra là dành cho chuyện sinh nở vậy.”

Giang Trạm từng nghe Bạch Diễn nói vài lần “Omega trong mắt người bình thường chính là cái máy đẻ tốt nhất”, anh chỉ đau lòng vì Bạch Diễn bị coi như công cụ, giờ anh mới nhớ ra cậu muốn nhấn mạnh vào chữ “tốt nhất”.

Giang Trạm mang tâm trạng nặng nề đẩy Bạch Diễn về phòng bệnh, ánh mắt một lần nữa quay về chỗ đứa bé.

Giang Trạm ban nãy chỉ lo cho Bạch Diễn, hiện tại mới quan sát kỹ đứa con mang dòng máu của hai người.

Em bé mới sinh vừa nhăn nheo vừa nhỏ nhắn, ngủ khì khì trên tấm đệm mềm mại, một bàn tay lặng lẽ ấn lên thành lồng kính, thoạt nhìn chỉ lớn bằng ngón cái của Giang Trạm.

Không biết xuất phát từ cảm xúc gì, Giang Trạm vươn tay mình lên, cách một lớp lồng kính chạm vào bàn tay bé nhỏ của nhóc con.

Cách một lớp thủy tinh giữ ấm, Giang Trạm cảm thấy như kiểu có dòng điện chạy qua.

Cảm giác kì diệu nhộn nhạo trong lòng Giang Trạm, khiến anh vừa buồn cười vừa thấy cay cay mắt.

Đây là con của anh và Bạch Diễn.

Là kết tinh tình yêu của hai người, kéo dài dòng máu.

Cuộc sống và vận mệnh quấn lấy nhau, nhóc con như thiên sứ hạ phàm này lại chính là người chứng giám tất cả.

Đây chính là cảm giác máu mủ ruột rà…

Giang Trạm cảm thán.

Giống như cảm nhận được tâm tư của Giang Trạm, em bé trong lồng giữ nhiệt mở to đôi mắt.

Giang Trạm nôn nao.

Đôi mắt giống Bạch Diễn quá.

Giang Trạm vừa mới nổi lên chút yêu thương thì nghe được thiên sứ nhỏ “hức hức” một tiếng khóc ầm ĩ.

Giang Trạm.

Thiên sứ bé nhỏ biến thành ác ma bé nhỏ chỉ trong một nốt nhạc.



Tiếng khóc của nhóc con cũng đánh thức Bạch Diễn.

Bạch Diễn thấy Giang Trạm luống cuống chăm sóc cái lồng giữ nhiệt, vụng về đung đưa món đồ chơi, trong miệng không quên thì thầm: “Con khóc nhỏ thôi, A Diễn vẫn đang nghỉ ngơi!”

Bạch Diễn cười phụt thành tiếng.

Giang Trạm lập tức để ý đến Bạch Diễn, nhìn Bạch Diễn đang mỉm cười thì xấu hổ: “Em tỉnh rồi à? Xin lỗi…”

Bạch Diễn vịn lên giường ngồi dậy: “Con thế nào rồi?”

“Nghe tiếng khóc là biết vô cùng khỏe mạnh.” Bác sĩ Hứa đẩy cửa vào, tủm tỉm cười, “Chúc mừng cậu Bạch, chúc mừng Giám đốc Giang nhé.”

Giang Độ, Giang Hoán, quản gia và thư ký Phương nối đuôi nhau vào thăm.

Bọn họ muốn cho một nhà ba người chút không gian riêng tư, không tiện tiến vào.

Giang Trạm không vui lắm nhưng lòng hiếu kì của anh em Giang Độ – Giang Hoán dành cho đứa cháu đã lấn áp cả sự sợ hãi dành cho Giang Trạm, cùng nhau tiến đến nhìn nhóc con đang ngoạc mồm oa oa trong lồng giữ nhiệt.

Giang Độ: “Trông khá giống anh trai đấy.”

Giang Hoán: “Em thấy giống anh Diễn hơn!”

Giang Độ: “Cô nương nhìn kĩ vào, đây chính là nét đẹp của nhà họ Giang.”

Giang Hoán: “Đôi mắt này, không phải con đẻ anh Diễn thì con ai!”

Giang Trạm: “…”

Anh nghiêm mặt đuổi hai đứa em đi, đẩy lồng giữ nhiệt về phía Bạch Diễn mới dịu xuống: “Em nhìn đi, con chúng ta đấy.”

Bạch Diễn cúi đầu nhìn chăm chú vào cơ thể bé nhỏ trong lồng thủy tinh.

Em bé đang khóc nức nở, đôi mắt chạm phải Bạch Diễn thì tiếng khóc dần thành tiếng khụt khịt hít mũi, cuối cùng hoàn toàn chấm dứt.

Giang Trạm nhìn một lớn một nhỏ có đôi mắt y chang nhau, trong lòng dâng lên cảm giác vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc.

Bạch Diễn duỗi tay vào lồng giữ nhiệt ôm đứa bé lên.

Bé con ê a hai tiếng, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Diễn.

Bạch Diễn cúi đầu hôn nhẹ lên trán con, ngẩng lên nhìn Giang Trạm: “Em thấy là lạ.”

Giang Trạm lo lắng: “Cơ thể khó chịu à?”

“Không.”

Ngón tay Bạch Diễn chọc chọc bàn tay em bé một chút, em bé theo phản xạ túm lấy nó.

Cảm nhận được làn da mềm mại kia, Bạch Diễn khẽ bật cười: “Em thấy… Hình như em đã bén rẽ trên thế giới này mất rồi.”



Em bé ra đời, vấn đề lại ngày càng nhiều.

Thấy bé khóc, Giang Trạm luống cuống tay chân đi tìm đồ chơi.

Giang Độ tò mò: “Hay là nó đói?”

Giang Trạm cứng đờ, theo phản xạ nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn nhướn mày: “Sao, muốn nuôi con bằng sữa mẹ à?”

Giang Trạm: “…”

Bạch Diễn chỉ thuận mồm hỏi, sau rồi cũng phải cạn lời nhìn tai Giang Trạm ửng đỏ: “Anh nghĩ cái gì vậy?”

Cậu hắng giọng: “Omega không có chức năng ấy, chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị sữa bột rồi mà nhỉ?”

Giang Trạm bừng tỉnh: “Đúng đúng, đưa đây.”

Bạch Diễn xoa cằm nhìn Giang Trạm y như tên ngốc to xác.

Giang Hoán buột mồm nói ra tiếng lòng thay cậu: “Ai cũng bảo mang thai ngốc ba năm, sao em thấy anh trai em còn ngốc hơn anh Diễn thế?”

Giang Độ nhanh chóng nhào lên bịt miệng cô nhóc: “Be bé cái mồm thôi, đừng để tên ngốc nghe thấy.”

Giang Trạm: “…”

Anh đuổi hết ra ngoài, chỉ để lại bảo mẫu dạy anh đút sữa cho em bé ra sao, chăm sóc bé thế nào.

Ăn xong một bình sữa, ác ma bé nhỏ cũng chịu đi ngủ.

Giang Trạm lau mồ hôi trên trán, hít một hơi: “Cuối cùng nó cũng chịu ngủ.”

Anh đi đến chỗ Bạch Diễn, ôm cậu vào lòng thủ thỉ: “Em vất vả rồi, A Diễn.”

Bạch Diễn duỗi người, thật lòng thở dài: “Còn vất vả dài dài.”



Ở lại bệnh viện thêm vài ngày, Bạch Diễn nhanh chóng hồi phục, bế con về nhà.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Giang Trạm từ ông bố ngốc nhìn con khóc đã quắn lên thành ông bố bỉm sữa chuyên nghiệp.

Xem xét Giang Trạm cực kì sạch sẽ, bọn họ thuê thêm vài bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc đứa bé.

Nhưng vẫn có thời gian bọn họ không ở đó, Giang Trạm trải qua vài lần đã luyện ra bản lĩnh mặt không biến sắc thay tã cho con.

Bạch Diễn bật cười: “Bệnh sạch sẽ của sếp Giang trị hết rồi à?”

“Không có.” Giang Trạm nghiêm mặt, giọng nói cũng cứng nhắc hơn, “Đợi đến lúc nó lớn, anh sẽ bắt nó một tuần phải ăn một bữa sầu riêng và bún ốc.”

Bạch Diễn đang nghĩ đến cảnh nếu hai cha con nhà này cãi nhau, cậu biết mình nên về phe nào rồi.

Bạch Diễn ôm nhóc con vừa ăn no đang nằm phè mút ngón tay lên.

Nói cũng lạ, đứa nhóc này ban nãy vừa khóc lóc ầm ĩ nhưng chỉ cần chui được vào lòng Bạch Diễn sẽ lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

Giang Trạm cảm thấy nuốt không nổi: “Nó đang cố tình dỗ ngọt em.”

“Con thích pheromone của em thôi.” Bạch Diễn xoa xoa sau cổ nhóc, khẽ thở dài, “Khả năng nó kế thừa giới tính thứ hai của em sẽ cao hơn một chút.”

Giang Trạm ngẩn người: “Omega?”

“Chưa biết, nhưng khả năng cao là vậy.” Bạch Diễn lắc đầu, “Để qua một tuổi rồi tính tiếp.”

Hai người chỉ trò chuyện vu vơ, Bạch Diễn nhớ tới một chuyện: “Từ từ, chúng ta còn chưa có đặt tên cho con.”

Sinh ra xong toàn gọi “bé ơi”, “bé à”…

Hai người mới làm phụ huynh, dù chuẩn bị từ trước thì cũng không tránh khỏi bối rối.

Hiện đã có thói quen sinh hoạt mới, Bạch Diễn bắt đầu xem xét: “Mấy cái tên anh nghĩ đâu rồi A Trạm?”

Trước ngày sinh, để Bạch Diễn bớt nghĩ đến cảm giác khó chịu, Giang Trạm từng lôi kéo cậu ngồi đặt tên cho con.

Giang Trạm đưa ra một loạt.

Bạch Diễn khó ở bị một đống phản ứng xấu dày vò, ù ù cạc cạc chứ chả để ý mấy, giờ lại thấy sai sai: “Em thấy cứ sao sao.”

Giang Trạm cũng thấy không ổn: “Em có kinh nghiệm đặt tên không?”

“Em không.” Bạch Diễn nghĩ về chính cái tên của mình, “Ở thế giới kia, tên của đám con nít sử dụng chương trình tính toán của hệ thống AI.”

“Ừm…”

“Em ngày xưa không nghĩ tới chuyện yêu đương với Alpha nào, module ấy đã bị gỡ bỏ.” Bạch Diễn xòe tay, “Chúng mình tự nghĩ đi.”

Đặt tên cho con là việc khiến các bậc cha mẹ cực kì đau đầu.

Giang Trạm và Bạch Diễn ngồi cả buổi không ra, bắt đầu hỏi ý kiến người khác.

Giang Hoán đã đi học lại, thi cuối kì là lúc cô bé đối diện với học bù chương trình trọng tâm, trong nhà chỉ còn Giang Độ, ông quản gia và thư ký Phương là có thể nói chuyện.

Quản gia: “Cậu Bạch đến từ tinh cầu khác… Giang Tinh?”

Thư ký Phương: “Hợp cả họ của cậu Bạch và sếp Giang… Giang Bạch Ngọc?”

Giang Độ: “Sao anh không gọi quách nó là Giang Tiểu Bạch? Giang Biệt Hạc thì sao nhỉ?”

Bạch Diễn: “…”

Giang Trạm: “…”

Giang Trạm gõ gõ bàn, lặng lẽ lườm Giang Độ rồi đáp: “Chúng tôi tính để bé mang họ Bạch.”

Trừ Bạch Diễn, ai cũng ngẩn người.

Giang Độ gãi đầu, nhịn không được hỏi: “Tại sao ạ?”

Anh ta nghi ngờ nhìn Bạch Diễn, là ý của Bạch Diễn?

Giang Trạm không suy nghĩ nhiều: “Tôi và A Diễn tương lai chắc chắn sẽ công khai quan hệ, để bé mang họ Giang thì không biết nên giới thiệu A Diễn với thân phận gì. Dòng họ thôi, không mang cũng chẳng sao.”

Bạch Diễn nghe Giang Trạm đưa ý kiến không cho con theo họ Giang cũng không bận tâm, giờ mới biết tại sao Giang Trạm lại làm vậy, trong lòng ấm hẳn lên.

Giang Độ nhìn Giang Trạm bắt đầu khoe khoang ân ái, cạn lời để chính mình bị bón cho một thìa cơm chó to đùng: “Ok ok…”

Gia chủ họ Giang không quan tâm, anh ta còn dám ý kiến gì?

Họ cho em bé đã xong, mọi người tiếp tục đưa ý kiến.

Quản gia: “Cậu Bạch và Giám đốc Giang quen nhau ở khách sạn Karls… Bạch Nhĩ?

*Chữ Karls (卡尔) phiên âm là Tạp Nhĩ =)))))

Thư ký Phương: “Ghép tên cậu Bạch và sếp Giang lại… Bạch Trạm Đường?”

Giang Độ: “Thế anh gọi quách cháu nó là Bạch Triển Đường đi? Ăn với cơm trắng cũng ngon lắm đấy.”

*Bạch Trạm Đường (白湛棠): Bái zhàn táng/Bạch Triển Đường (白展堂): Bái zhǎn táng. Hai cái tên này đọc gần giống nhau, Giang Độ đang kháy Phương Trình đặt tên cho cháu trai sao không đặt quách theo tên của nhân vật Bạch Triển Đường trong phim “Võ lâm ngoại truyện” đi, mà anh này có biệt hiệu hành tẩu là Bạch Ngọc Thang aka canh đậu hũ nấu rau hoặc rong biển ó =))))))))))

Bạch Diễn: “…”

Giang Trạm: “…”

Không thể tin nổi.

Giang Trạm đuổi hết người ra ngoài, lại tự mình vắt óc suy nghĩ tra từ điển.

“Tên của con cháu họ Giang đều có thanh huyền.” Giang Trạm nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ hồi bé, “Chị gái chết yểu của anh là Giang Liễm, anh là Giang Trạm, sau có Giang Độ và Giang Hoán.

*Giang Liễm (江潋): Jiāng Liàn/Giang Trạm (江湛): Jiāng Zhàn/Giang Độ (江渡): Jiāng Dù/Giang Hoán (江浣): Jiāng Huàn.

Bạch Diễn không biết Giang Trạm có chị gái: “Chị của anh?”

“Khi mẹ sinh chị thì biết cha ngoại tình, ấm ức dẫn tới khó sinh, sinh được một tháng thì chết yểu.” Mặt Giang Trạm lạnh đi, mắt cụp xuống, “Khi sinh anh thì ông ta biết điều hơn, không để mẹ anh biết những chuyện xằng bậy bên ngoài, mẹ anh bình an sinh hạ anh mới biết.”

Bạch Diễn khẽ vuốt lên vai anh.

Có Bạch Diễn, Giang Trạm thật ra không vướng bận chuyện quá khứ nữa. Anh sẽ vĩnh viễn không quên cha chính là gã đàn ông tồi gây tổn thương cho mẹ con anh, nhưng anh đã có gia đình mới rồi, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.

Phiền não hiện tại là đặt tên cho con.

Bạch Diễn tò mò: “Dựa theo vai vế, đời kế tiếp cũng nên theo thanh huyền?”

“Không cần, gia chủ thích là được.”

Giang Trạm tiếp tục lật từ điển, nhưng lật mãi chẳng tìm được.

Nửa đêm Bạch Diễn mót đi vệ sinh, Giang Trạm cũng bừng tỉnh theo.

“Anh ngủ không được à?”

Giang Trạm ngạc nhiên: “Anh vừa mơ thấy con mình nói cái tên nó muốn.”

Bạch Diễn: “…”

Cậu sờ trán anh: “Ừm, không hâm hấp, thế con muốn tên gì?”

Giang Trạm suy nghĩ: “Phát âm hình như là yi.”

Bạch Diễn: “À há, anh chắc là con không ê a với anh chứ?”

Giang Trạm: “…”

Bạch Diễn: “Ngủ đi.”

Giang Trạm: “Ừ.”



Tuy thế, Giang Trạm ngày hôm sau vẫn tra tên theo âm yi.

Tìm một hồi, Giang Trạm tìm được một cái tên không kêu cũng không đại trà, phức tạp nhưng không kém phần tao nhã: “Em thấy chữ Ý này thế nào?”

Bạch Diễn nhìn con chữ nét chi chít kia: “Chữ này có ý nghĩa gì hả anh?”

“Ngụ ý là tốt đẹp.” Giang Trạm còn tham khảo qua, trong đó có đề “Ý – chuyên cửu nhi mi dã”

*Ý (懿): đọc là yì, hàm ý đẹp về mặt tâm hồn.

Bạch Diễn không hiểu lắm mấy cái cổ văn này, không ý kiến về hàm ý con chữ nhưng vẫn chần chừ: “Em thấy không ổn.”

“Sao thế?”

“Cái chữ này…” Bạch Diễn viết thử, cau mày u sầu, “Nét nhiều quá không anh?”

Cậu không viết tay nhiều, nhưng Bạch Diễn xuyên tới thế giới hiện đại gần hai năm rồi nên chữ cũng dễ nhìn hơn chút. Chữ Diễn khá nhiều nét, Bạch Diễn không ít lần cân nhắc chuyện đổi tên thành Bạch Ngôn.

*Bạch Diễn: 白衍/ Bạch Ngôn: 白言

Nghĩ cho em bé sau này phải ôm bút viết con chữ phức tạp, Bạch Diễn cũng đau lòng.

“Bạch Nhất nhé?”

*Bạch Nhất: 白一 =)))))

Viết nhanh, con trai sau này chắc chắn sẽ rất biết ơn phụ huynh.

Giang Trạm: “…”

Anh lâu lắm mới xụ mặt xuống: “Để anh tìm thêm,”

Giang Trạm lật mất cả ngày mới tìm được: “Chữ Nghĩa thì sao? Nghĩa khí, hiệp nghĩa, không tồi nhỉ?”

Anh bồi thêm câu chí mạng: “Nét bút cũng ít.”

*Nghĩa 义 (yì)

Bạch Diễn đồng tình: “A Trạm nghĩ thế nào lại ra vậy?”

Giang Trạm ho khan: “Trong thư phòng treo bức Mã đáo thành công, có một con tuấn mã trong đó tên Bạch Nghĩa.”

Bạch Diễn thưởng thức cái tên này, cảm thấy không tồi, ghé lên hôn má Giang Trạm, cười hì hì đáp: “Sếp Giang của em giỏi quá.”

Giang Trạm nở nụ cười đắc ý.

Tên của Tiểu Bạch Nghĩa cứ như vậy ra lò.



Sau khi sinh con, Bạch Diễn tĩnh dưỡng thêm hai tháng.

Trong hai tháng này, em bé như được ăn bột nở, vừa mũm mĩm vừa trắng trẻo.

Khuôn mặt nhăn nhăn khi mới sinh đã có thể nhìn ra góc mặt Giang Trạm, đôi con ngươi màu xám đậm kia lại giống Bạch Diễn y đúc.

Thêm một em bé chen ngang khiến cuộc sống của hai người đảo lộn, hai tháng trôi qua là đủ để mọi thứ đi vào quỹ đạo.

Bạch Diễn quay lại Hoàng Tinh.

Lần này cậu vắng bóng tổng cộng chín tháng, Mạnh Đan dốc sức tung lần lượt MV quay từ trước và ảnh chụp với các nhãn hàng ra, bảo đảm trong chín tháng cậu không hề mất đi độ hot vốn có.

Dù vậy, fan của Bạch Diễn vẫn cực kì bất mãn: “Alo alo, Bạch Diễn nhà chúng tôi bị quý công ty đóng băng à? Sao lâu lắm rồi không thấy có tài nguyên mới?”

“Hoàng Tinh có thể cho nghệ sĩ tài nguyên không?”

“Nhà người ta ngày ngày đều được thồn hàng, nhà chúng ta lại khổ sở đi moi từng tí nhét vào mồm!”

Mạnh Đan tức giận đưa những comment này cho Bạch Diễn xem: “Cậu không ló mặt, Hoàng Tinh sẽ bị fan nhà cậu xé xác mất.”

Bạch Diễn thật lòng: “Cảm ơn sếp Mạnh ạ.”

Mạnh Đan xua tay: “Cậu chăm chỉ làm việc là được… Cậu nói đi, ngôi sao nổi tiếng tự dưng nghỉ chín tháng, cậu đi đẻ con hay gì?”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Thì có ai chối đâu?”

“Nếu cậu không viết bốn năm bài hát từ trước, ai cũng nghĩ cậu đang bị đóng băng.” Mạnh Đan nghẹn mãi mới được xả, mắng Bạch Diễn khô cả mồm phải uống nước, uống xong mới nhìn cậu, “Cậu định bảo gì?”

Bạch Diễn gãi cằm: “À… Em tính hỏi chuyện come out của em sắp xếp đến đâu rồi nhỉ?”

Mạnh Đan bắt đầu quạo: “Hòm hòm rồi, dẫn dắt chiều dư luận đã xong, cậu tính khi nào come out?”

Đề phòng chuyện Bạch Diễn come out mất quá nhiều fan, Mạnh Đan tốn không ít công sức tạo kịch bản, thật giả lẫn lộn đưa tin, tận lực xây dựng hình tượng fan yêu Bạch Diễn vì tài năng của cậu, không quan tâm đến tính hướng.

Mạnh Đan giật mình: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện come out bây giờ?”

Bạch Diễn lật lật một cuốn sổ màu hồng: “Vì em lấy chồng rồi chị.”

Mạnh Đan: “…”

Mơ màng mất nửa ngày, Mạnh Đan mới đủ tỉnh táo bật dậy: “Hả?!”

Cuốn sổ kia mở ra, bên trong là ảnh chụp ngọt ngào của Giang Trạm và Bạch Diễn.

Mạnh Đan ngẩn ngơ, sắc mặt hơi quái quái nhưng không giận: “Cậu được lên chính thất kìa.”

“Chính cái gì mà chính.” Bạch Diễn bất mãn, “Em không phải bồ nhí nhé.”

Mạnh Đan biết mình lỡ mồm: “Chị sai rồi. Thế nên cậu xin nghỉ vài tháng đi trăng mật đúng không?”

Đám cấp cao đối xử với minh tinh giới giải trí theo hướng vui đùa, rất ít người bằng lòng cưới vào cửa, đừng nói đến cưới đàn ông.

Nhưng Bạch Diễn đã thành công đăng kí kết hôn với Giang Trạm, điều này trái lại khiến Mạnh Đan yên tâm hơn chút đỉnh.

Cô sợ Bạch Diễn đắm mình trong thứ tình cảm này, rơi vào cái kết trái tim bị chà đạp chẳng còn chút tình yêu nào dành cho âm nhạc nữa.

“Cũng đúng.” Bạch Diễn bấm điện thoại, “Nếu chị thấy ổn, em đây thuận theo thôi.”

“Thích thì làm đi.” Mạnh Đan vẫn đang để ý đến chuyện Bạch Diễn kết hôn, “Cưới hỏi thế nào? Trước khi cưới kiểm kê tài sản ra sao? Ly hôn cậu sẽ nhận được bao nhiêu?”

Bạch Diễn: “…Chị Mạnh, chị không muốn em hạnh phúc à?”

“Yêu đương ít thôi, lý trí lên cho chị.” Mạnh Đan tiếc không thể rèn sắt thành thép, “Tình yêu của đàn ông được mấy bữa? Tự bản thân cậu phải mạnh mẽ thì cậu mới hạnh phúc được. Lịch sử họ Giang kéo dài trăm năm, cực kì coi trọng con nối dòng, sao cậu biết Giám đốc Giang không muốn có con?”

Bạch Diễn chả hiểu sao người khác toàn coi cậu thành cuồng yêu đương, cực kì bình tĩnh nói: “Con có rồi.”

Mạnh Đan: “…Của ai?”

Bạch Diễn đáp: “Của em và anh ấy, đương nhiên rồi.”

Mạnh Đan bắt đầu nghĩ theo hướng Giang Trạm có con rồi mới cưới Bạch Diễn vào cửa, cảm thấy Bạch Diễn cực kì đáng thương.

Có gia đình như vậy, Bạch Diễn sẽ được tôn trọng chứ?

Mạnh Đan xốc lại tinh thần, trịnh trọng nói với Bạch Diễn: “Cậu yên tâm, chị sẽ bảo vệ tốt sự nghiệp cho cậu.”

Bạch Diễn biết thừa Mạnh Đan đang nghĩ cái gì, nhưng chuyện Tiểu Bạch Diễn không thể gạt người ta mãi, phần lớn chẳng ai tin cậu có thể sinh con, cậu cũng không muốn nhiều lời: “Kính nhờ chị Mạnh.”

“Trong tay chị có kịch bản và đại ngôn mới…”

Mạnh Đan đang nói dở thì có điện thoại gọi tới.

Mạnh Đan nghe xong thì mặt khẽ biến sắc.

Cô đặt điện thoại xuống, lườm Bạch Diễn cháy mắt: “Cậu đăng Weibo đúng không?”

“Vâng, chính chị đồng ý mà.”

Bạch Diễn cười tủm tỉm giơ điện thoại.

Vài phút trước cậu vừa update trạng thái, chỉ vỏn vẹn một câu.

“Quên không nói cho mọi người, thật ra tôi chỉ thích đàn ông thôi.”