Bạch Diễn nhìn ánh mắt vừa tỉnh táo lại vừa điên cuồng của Giang Trạm, kì lạ ở chỗ cậu không hề sợ hãi.

Cậu tiến về hướng Giang Trạm: “Thuyền sắp chìm rồi, chúng ta đi thôi.”

Giang Trạm lùi về sau một bước: “Em đi trước đi.”

Ánh mắt anh đổ dồn lên Bạch Diễn, răng hơi ngứa, cảm giác như mình sắp mất kiểm soát: “Đi đi em!”

Bạch Diễn im lặng nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng: “Muốn cắn em hả?”

Giang Trạm nuốt nước miếng.

Bạch Diễn đi tới, ôm Giang Trạm vào lòng.

Mùi hương thảo tuôn trào, tực tiếp đánh vỡ lý trí Giang Trạm.

Bạch Diễn dịu dàng thì thầm bên tai anh: “Không sao, anh muốn thì cắn em đi. Em tin anh, em tin dù anh đánh dấu em rồi cũng sẽ không trói buộc em.”

Giang Trạm nhìn lên nốt ruồi son đỏ chói, nghe được chính mình đang nuốt nước bọt.

Anh hé miệng, hít một hơi mùi cơ thể Bạch Diễn.

Bản năng kêu gào anh mau cắn xuống, xâm chiếm, tàn phá con mồi mỏng manh quyến rũ trước mặt.

Pháo hoa nở rộ, mùi khói lửa xông tới, thuyền gỗ chấn động rung rắc liên hồi.

Giang Trạm lấy lại chút tỉnh táo.

Anh ôm lấy Bạch Diễn, chạy thật xa khỏi khoang tàu.

Có máy bay trực thăng tiến lại.

Bạch Diễn không ngờ Giang Trạm có thể kiềm chế, bật cười nói: “A Trạm ơi…”

Giang Trạm quay đầu, con ngươi đỏ vằn khiến trái tim Bạch Diễn lạnh lẽo.

“A Diễn.” Giọng anh khàn đi, “Anh biết em tin anh, vậy nên anh càng không thể phụ lòng tin của em.”

Bạch Diễn ngây người.

“Anh không muốn trở thành xiềng xích, lỡ như anh có thay đổi, ít nhất anh cũng phải cho em sự tự do.”

Giang Trạm với lấy con dao găm trong khoang thuyền.

Bạch Diễn ngẩn ra, chưa kịp làm gì thì đóa hoa máu đã nở rộ!

“Giang Trạm!”



Đèn phòng cấp cứu chuyển màu xanh, Bạch Diễn đứng bật dậy.

Bác sĩ đẩy cửa, Bạch Diễn xông lên: “A Trạm thế nào?”

“Ngài Giang ổn, may mà vết thương không chạm đến động mạch.” Bác sĩ trả lời, Bạch Diễn thở phào nhẹ nhõm, câu tiếp theo lại khiến cậu suy nghĩ, “Vùng gáy của ngài Giang…”

Bác sĩ suy nghĩ: “Tuyến thể không biết tên bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến rối loạn hormone, vùng đầu chấn động mạnh dẫn tới chấn động não, cần quan sát thêm ạ.”

Bạch Diễn nghiêm mặt gật đầu.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, Giang Trạm được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.

Bạch Diễn đi cạnh anh, ngón tay vuốt ve lên băng gạc sau gáy, trên mặt hiện ra cảm xúc ngổn ngang.

Giang Độ đi theo, mắt nhìn Bạch Diễn: “Anh trai sao rồi?”

“Trừ rối loạn pheromone với chấn động não thì không sao.” Bạch Diễn tổng hợp lại bệnh án bác sĩ đưa và bệnh án chẩn đoán của hệ thống AI, thả lỏng không ít, “A Trạm đã trở thành Alpha hoàn chỉnh, năng lực khôi phục rất mạnh mẽ.”

Giang Độ nghe xong cũng không vui vẻ mấy: “Bác sĩ nói tuyến thể anh ấy bị tổn thương mà? Khác gì…”

Bạch Diễn dịu dàng vuốt ve mặt Giang Trạm: “Anh nghĩ móc tuyến thể đơn giản thế á? Tuyến thể là nơi có năng lực tái sinh kiên cường nhất của cả Alpha và Omega.”

Bạch Diễn vui vẻ, may mà không kể mấy thứ tri thức tà đạo này cho Giang Trạm.

Giang Trạm không biết làm thế nào để móc tuyến thể, một dao kia chỉ là vết thương ngoài da.

Giang Độ an tâm.

Bạch Diễn trên mặt không vui.

Cậu ngồi trước giường bệnh của Giang Trạm, hôn lên vùng mi tâm.

Giang Trạm biết trở thành Alpha là thế nào. Để không trở thành Alpha Bạch Diễn ghét nhất, để Bạch Diễn có thể tự do, Giang Trạm không ngần ngại đâm cho mình một dao.

“Ngốc lắm.”

Môi Bạch Diễn giật giật, thì thầm: “Dù anh là Alpha mạnh mẽ nhất, nếu em muốn đi thì cứ đi như bình thường thôi.”

Qua một lúc, Bạch Diễn mới ngẩng lên, tỉnh táo đáp: “Đêm nay tôi ngủ ở đây, mọi người về đi. Nhớ chăm Tiểu Bạch Nghĩa hộ tôi.”

Giang Độ và những người đang chờ nhìn nhau, gật gật đầu.

Bạch Diễn khẽ vuốt ve lên con mắt nhắm nghiền của Giang Trạm: “Tỉnh nhanh nào, lễ cưới của anh và em chỉ thiếu mỗi anh thôi.”



Khi Giang Trạm tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Bach Diễn chú ý đến ngón tay chuyển động, mừng rỡ lại gần thì thầy Giang Trạm mở mắt: “A Trạm! Anh tỉnh rồi?”

Ánh mắt Giang Trạm hơi hốt hoảng, mờ mịt một hồi mới để ý Bạch Diễn, môi mấp máy: “Ai vậy?”

Khuôn mặt vui vẻ của Bạch Diễn cứng đờ.



Vấn đề khá nghiêm trọng.

Người biết chuyện tụ lại trong vòng nửa canh giờ, chỉ có Giang Hoán đang học cấp ba vắng mặt.

Người đi nườm nượp như đèn cù đủ để Giang Trạm nhận mặt, phát hiện Giang Trạm chỉ nhớ rõ ông quản gia, mờ mịt nhận ra em trai em gái, những người còn lại quên sạch.

Gồm cả Bạch Diễn.

Quản gia hỏi vài vấn đề, cau mày nói với mọi người: “Haiz, ký ức Giám đốc Giang hình như quay về thời cấp ba rồi ạ.”

Những người khác: “…”

Bạch Diễn nhíu mày: “Cấp ba?”

Cậu nhớ tới bức ảnh Giang Trạm ngây ngô kia.

Khi ấy, Giang Trạm đang đứng ở ngưỡng cửa hoang mang nhất cuộc đời.

Cha và mẹ kế chăm chăm bồi dưỡng em trai, một em gái nhỏ tuổi, Giang Trạm là con vợ trước nên đương nhiên bị bỏ qua, chỉ có bác quản gia lớn tuổi và cậu ruột yêu thương anh.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát, không nhìn ra nguyên nhân.

Não là nơi thần bí nhất cả cơ thể, dù là trình độ y học thế giới của Bạch Diễn cũng không thể khai phá hoàn toàn.

“Có lẽ là mất trí do chấn động thôi ạ.” Bác sĩ đưa ý kiến, “Dẫn người bệnh đi làm quen hoàn cảnh chút, có khi ngài ấy sẽ nhớ ra đấy.”

Giang Độ nhịn không nổi: “Lỡ như không nhớ thì sao?”

Bác sĩ chần chừ: “Không nhớ ra thì cũng đành chịu, thế nhưng cơ thể không vấn đề, người thân và bạn bè có thể cho ngài ấy ký ức mới.”

Ký ức mới đâu thể giống quá khứ?

Giang Độ và quản gia cùng nhau lo lắng nhìn Bạch Diễn.

Bọn họ ổn, Giang Trạm vẫn nhớ họ.

Mọi nơi Bạch Diễn xuất hiện, Giang Trạm đã quên sạch.

Đối với người sắp kết hôn, sự thực này tàn khốc nhường nào?

Bạch Diễn theo bản năng nhìn Giang Trạm trên giường bệnh.

Giang Trạm ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt đẹp trai mờ mịt bất an, cố gắng nghiêm nghị để không lộ ra.

Trong lòng Bạch Diễn mềm nhũn.

Chỉ là mất trí nhớ thôi.

Giang Trạm bình an về nhà là tốt rồi.

Cậu cưa được Giang Trạm một lần, sợ gì không cưa nổi lần hai?

Bạch Diễn đi tới trước mặt Giang Trạm, cúi đầu nhìn anh rồi mỉm cười: “Nếu anh không nhớ em là ai, để em giới thiệu nhé.”

Giang Trạm ngẩn ngơ.

“Em là Bạch Diễn.” Bạch Diễn cười, “Em là bạn đời hợp pháp của anh, cũng là chồng tương lai của anh.”



Giang Trạm khôi phục nhanh, không còn vấn đề gì thì cuốn gói về nhà họ Giang thôi.

Bạch Diễn dùng hệ thống AI kiểm tra cho anh một lần, phát hiện hormone đã ổn định lại.

Dọc đường đi, quản gia giới thiệu tình hình họ Giang cho anh một chút.

Phòng ngừa tam quan Giang Trạm đổ nát, ông tạm thời bỏ qua chuyện Alpha – Omega, Giang Trạm quen rồi hẵng nói.

Giang Trạm mang ký ức thời trung học đã biết chuyện cha và mẹ kế lìa đời, anh nắm chức Giám đốc Tinh Hải, kết hôn cùng idol lưu lượng đang “hot” Bạch Diễn.

Giang Trạm im lặng trước hiện thực.

A nh nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ.

Kiến trúc bất đồng với những gì anh nhớ.

Trở về họ Giang, quản gia dẫn anh đi dạo một vòng, giới thiệu tình hình.

Giang Trạm vừa quen vừa lạ, ngời xung quanh không lừa anh – đây chính là gia đình anh mười năm sau.

Hoặc đúng hơn là ký ức anh đã quên.

Giang Trạm mím môi.

Anh nhìn mình trong gương phòng vệ sinh.

Người đàn ông trong gương rất đẹp trai, chiều cao hơn 1m90, đường nét thành thục ổn trọng, khác xa thiếu niên 1m80 ngây ngô anh nhớ.

Giang Trạm sờ lên khuôn mặt mình, nghĩ thầm nếu mình là Giám đốc bàn giấy, sao có thể luyện ra cơ bắp cuồn cuộn thế này?

Anh quen thuộc dùng khăn lông lau mặt, tiện tay phun nước hoa.

Anh nhìn tay mình chốc lát.

Động tác nhiều năm, hiển nhiên đã hình thành ký ức cơ bắp.

Mất trí nhớ cũng chả có gì, ít nhất quản gia vẫn đáng tin, Giang Độ và Giang Hoán cũng rất thân thiết.

Nhiều hơn một cậu trai xinh đẹp như hoa kia thôi.

Tự xưng là đối tượng kết hôn.

Giang Trạm thoáng nhíu mày.

Sau khi trưởng thành, anh cong.

Anh không thể tưởng tượng nổi mình cũng có ngày khắc phục bệnh sạch sẽ, chấp nhận có người gần gũi.

Lại còn là minh tinh nổi tiếng…

Thần kỳ hơn, Giang Trạm không hề bài xích chuyện này. Anh muốn thân thiết với cậu trai đẹp như hoa nọ.

Giang Trạm nhìn mình trong gương.

Giang Trạm trưởng thành mặt không cảm xúc, đã luyện được ra khí chất không giận mà uy.

Giám đốc, minh tinh.

Rất dễ dàng suy đoán.

Anh bao dưỡng Bạch Diễn, sau đó yêu người ta luôn?

Từng đoạn tiểu thuyết Mary Sue xa lạ hiện lên.

Giang Trạm cứ thấy sai sai.

Bên ngoài là tiếng quản gia gọi: “Giám đốc Giang?”

Giang Trạm đặt nước hoa xuống, xoay người ra ngoài tính hỏi quan hệ giữa mình và Bạch Diễn là sao.

Vừa ra thì cứng còng cả người.

Quản gia đẩy một cái nôi em bé ra, bên trong là một đứa nhóc chưa tới một tuổi, vừa trắng vừa mềm đang ngủ say sưa.

Bé con vừa ngủ vừa nắm ngón cái, nét mặt và sống mũi rất quen thuộc.

Giang Trạm tỉnh táo hỏi: “Đây là?”

“Đây là con Giám đốc Giang ạ.” Quản gia hi vọng tình thương của cha mẹ có thể kéo ký ức Giang Trạm về, “Ngài có nhớ gì không?”

Giang Trạm: “…”

Vẻ bình tĩnh trên mặt Giang Trạm dần nứt toác: “Con trai?”

“Tất nhiên!”

Quản gia đã dự tính trước chuyện Giang Trạm không tin, từ phía sau móc ra cuốn sổ: “Giống ngài khi còn bé như đúc.”

Bạch Diễn lúc này vừa vặn vào cửa, tò mò tiến tới: “Đây là Giám đốc Giang khi còn bé ạ?”

Bên trong là bảy tám bức ảnh xếp thành hàng, từ đứa bé đang khóc nhè đến ảnh chổng đít…

Giang Trạm nghiêm túc khép lại: “Tôi tin.”

Khó trách anh thấy quen, đây chính là anh khi còn bé!

Quản gia không lừa anh, chuyện như thế chỉ cần giám định ADN là ra.

Vậy nên đây là con anh?

Giang Trạm ngẩn ngơ, đi tới nôi em bé ngắm nhìn đứa nhóc mềm mại kia.

Bạch Nghĩa bé nhỏ ngủ rất say, trên khuôn mặt mũm mĩm luôn mỉm cười, ngón tay đưa vào miệng mút chùn chụt không biết đang mơ gì.

Đáy lòng Giang Trạm khẽ tê dại, trong cõi u minh hư vô giống như có thứ gì gắn kết anh và đứa bé này.

Bạch Diễn nhìn ánh mắt Giang Trạm từ xa lạ trở nên dịu dàng, mỉm cười đi tới: “Tiểu Bạch Nghĩa đáng yêu lắm đúng không anh?”

Giang Trạm “Ừ” một tiếng, sau đó nhận ra có gì đó không đúng.

Đứa nhóc này là con đẻ của anh, thế còn Bạch Diễn…

Bạch Diễn là đàn ông, không thể sinh con!

Giang Trạm muốn mở miệng hỏi, trực giác nhắc nhở đây là vấn đề nhạy cảm nên đành nhịn.

Bạch Diễn đứng cạnh, Giang Trạm ngửi được một mùi hương thảo nhàn nhạt. Khác với mùi nước hoa, Giang Trạm không thấy nó gay mũi khó chịu, còn cảm thấy là lạ.

Bản năng muốn âu yếm cậu nhưng lại gò bó, trong tiềm thức nhắc nhở anh không thể làm càn.

Giang Trạm nhìn Bạch Diễn.

Bạch Diễn rất đẹp, cậu đang mỉm cười nhìn anh.

Tim Giang Trạm đập nhanh hơn, đáy lòng nổi lên làn gió nhộn nhạo, theo bản năng nghiêm mặt nhìn đi chỗ khác.

Bạch Diễn lâu lắm không được nhìn vẻ mặt này của anh, nụ cười càng tươi tắn hơn.

Sự sợ hãi dần bị xua đi. Nhìn Giang Trạm của hiện tại, Bạch Diễn rất có lòng tin.

A Trạm mất trí nhớ thì vẫn là A Trạm của cậu.



Lựa thời gian, Giang Trạm gọi quản gia từ phòng nghỉ ra: “Mẹ đứa bé là ai?”

Quản gia suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này không có gì phải dấu: “Là cậu Bạch ạ.”

Giang Trạm: “…”