Giang Trạm xốc lại tinh thần, nghĩ đến một trường hợp: “Bạch Diễn là người song tính?”

“Không, thưa ngài.” Quản gia sắp xếp lại từ ngữ, giải thích đơn giản về thân phận Bạch Diễn, “Cậu Bạch là một người có thể chất đặc biệt, gọi là Omega, giới tính nam nhưng vẫn có thể sinh nở. Giám đốc Giang là Alpha ghép đôi bla bla…”

Giải thích một hồi, Giang Trạm mặt không gợn lên chút cảm xúc.

Chờ tới khi quản gia nói xong. Giang Trạm mới cau mày gật đầu: “Dù tôi mất trí nhớ thật nhưng bác không cần lừa tôi bằng mấy chuyện phào phào này đâu…”

Quản gia: “…”

Ông bất lực xua tay: “Ngày trước khi ngài giải thích cho tôi, tôi cũng y như ngài bây giờ.”

Phong thủy thay đổi rồi.

Giang Trạm mặt không cảm xúc: “Tôi biết rồi.”

Sau khi tỉnh lại anh im lặng quan sát người trong nhà, đương nhiên bao gồm cả quản gia và cậu trai tự dưng xuất hiện Bạch Diễn.

Người trong nhà họ Giang ai cũng quen Bạch Diễn, hiển nhiên Bạch Diễn đã sống ở đây một thời gian dài rồi, cậu cũng không có ác ý với anh.

Quản gia vừa thân thiết lại vừa cung kính với Bạch Diễn, Bạch Diễn được tôn trọng cũng dễ hiểu.

Đứa con chắc chắn có mẹ.

Căn cứ theo suy đoán của Giang Trạm, chắc anh không chơi đùa con gái nhà người ta rồi tòi sản phẩm đâu… Nhỉ?

Mười năm có quá nhiều thay đổi, Giang Trạm cũng không chắc mình sẽ trở thành thế nào.

Lẽ nào mười năm sau anh đã tiến hóa thành tra nam chân đạp hai thuyền?



Quản gia đương nhiên biết Giang Trạm không tin: “Ngài có thể nhìn đôi mắt cậu chủ nhỏ ạ.”

Giang Trạm trở về đúng lúc Tiểu Bạch Nghĩa tỉnh ngủ, vùi trong lồng ngực Bạch Diễn chơi đùa, Bạch Diễn thì đưa tay lên nhéo nhéo má con.

Giang Trạm cố ý liếc về phía con ngươi của bé.

Tròng mắt rất đẹp và tinh xảo, giống Bạch Diễn y đúc.

Giang Trạm ngơ ngác.

Bạch Diễn đoán được anh vừa hỏi quản gia cái gì, cười híp mắt bế Tiểu Bạch Nghĩa lên: “A Trạm ơi, anh không muốn bế con chúng mình hả?”

Mặt Giang Trạm cứng đờ, im không nói gì bước tới, nhận Tiểu Bạch Nghĩa từ tay Bạch Diễn.

Tiểu Bạch Nghĩa lâu rồi không được cha ôm ấp, ngẩng lên hôn chụt một cái tặng kèm nước miếng.

Giang Trạm theo bản năng giật giật cánh tay, điều chỉnh để em bé thoải mái hơn chút.

Trong trí nhớ anh chưa từng ôm bé con như vậy, thân thể lại theo bản năng muốn Tiểu Bạch Nghĩa thoải mái hơn.

Ôm Tiểu Bạch Nghĩa, Giang Trạm bỗng thấy hơi sai sai – khi ôm Tiểu Bạch Nghĩa, bên người cần có…

Một cơ thể ấm áp khác dán lại.

Bạch Diễn cười híp mắt: “Anh nhớ được gì chưa?”

Sự trống rỗng trong Giang Trạm dần vơi đi, anh im lặng xoa xoa mi tâm: “Xin lỗi em.”

“Không sao.” Bạch Diễn không để bụng, “Anh cứ từ từ, đừng gấp.”

Giang Trạm im lặng nhìn cậu, khẽ gật đầu.



Ăn xong bữa tối, Giang Trạm đẩy cửa vào phòng ngủ, thấy Bạch Diễn đi ra khỏi phòng tắm, tay vẫn đang lau tóc.

Cơ thể anh cứng đờ.

Anh nhớ ra, anh và Bạch Diễn đã kết hôn.

Sau khi kết hôn, hai người ngủ chung một giường…

Bạch Diễn mới tắm xong chỉ quấn khăn tắm quanh hông, trên làn da trắng nõn nà hầm hập hơi nước, nước nhỏ từ tóc xuống dọc theo hõm vai và xương quai xanh, chảy qua đầu nhũ đỏ bừng trước ngực…

Hơi thở Giang Trạm nặng nề hơn.

Bạch Diễn híp mắt nhìn anh, cố tình trêu chọc: “A Trạm à, nhanh lên còn nghỉ ngơi.”

Giang Trạm đứng ở cửa một hồi lâu mới dám vào, im lặng lết vào phòng tắm.

Bạch Diễn thấy Giang Trạm y như đi chạy nạn, nhịn không nổi cười thành tiếng.

Giang Trạm muốn trốn nên mới lủi vào phòng tắm, sau khi vặn nước nóng còn hỏng bét hơn.

Không hiểu Bạch Diễn dùng nước hoa gì khiến trong phòng ngập tràn mùi hương thảo, khiến Giang Trạm miệng khô lưỡi khô một cách rất khó hiểu.

Giang Trạm cúi đầu nhìn chính mình.

Ngửi mùi hương thảo cũng cứng được…

Tẹ lậu quá sức tưởng tượng, mười năm sau chẳng lẽ anh đã thành một thằng biến thái?

Giang Trạm im lặng điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn.

Từ buồng tắm đi ra, Giang Trạm nằm ở trên giường.

Bạch Diễn dùng điện thoại xem báo cáo của Bạch Trụ và VOE, nhìn Giang Trạm nằm cứng còng thì hơi buồn cười: “Anh không thấy khó chịu hả A Trạm?”

Giang Trạm chiếm 1/3 cái giường, ở giữa đặt một chiếc gối ôm lớn.

Giang Trạm cứng rắn nói: “Anh rất ổn.”

Bạch Diễn nhíu mày: “Thế em tắt đèn đây.”

Ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, trong phòng một mảnh tối tăm.

Giang Trạm cảm thấy tệ thật sự…

Mắt không nhìn thấy, khứu giác lại vô cùng nhạy bén.

Tiếng drap giường và chăn đệm ma sát với làn da Bạch Diễn vô cùng rõ ràng, trong khoang mũi ngập tràn mùi hương thảo nồng hơn cả lúc ở trong phòng tắm.

“Người anh em” bị cưỡng ép hạ hỏa bằng nước lạnh lại có xu hướng thức tỉnh.

Giang Trạm cứng đờ cả người, hai chân ép chặt, nhích một chút ra ngoài.

Để khống chế bản thân, Giang Trạm bắt đầu lẩm nhẩm đọc thuộc các công thức toán học.

Một trăm lần bảng số nguyên tố.

Biểu đồ phân tích lực ma sát, lực quán tính trên mặt phẳng nghiêng.

Còn có… Nguồn gốc của đứa con.

Quản gia nói đúng, con mắt của đứa bé và Bạch Diễn giống nhau y đúc.

Khả năng lớn nhất là…

Mẹ đứa bé và Bạch Diễn có dung mạo cực kì tương đồng?

Giang Trạm ngẩn người, nhanh chóng suy nghĩ rồi xìu xuống.

Anh để ý, không có vết tích của phụ nữ tới nhà họ Giang.

Còn có, chính mẹ anh còn có một đứa con qua đời vì khó sinh.

Cô gái kia đã qua đời? Nhà họ Giang chẳng có lý do gì để che dấu sự tồn tại của cô ta.

Mẹ đứa bé qua đời nên anh cưới Bạch Diễn, coi người ta như thế thân?

Giang Trạm suy nghĩ rất nhiều, đây có lẽ là khả năng hợp lý nhất.

Mồ côi từ trong bụng mẹ, cường thủ hào đoạt, bao dưỡng, thế thân, ngược luyến…

Không hiểu sao, trong đầu Giang Trạm lại lóe lên vài tình tiết.

Giống như cuốn tiểu thuyết nào đó, nhưng Giang Trạm nhớ mình chưa từng đọc qua mấy thứ này.

Đáy lòng Giang Trạm hơi khó chịu.

Anh không ngờ bản thân mười năm sau lại thành một thằng tồi.

Giang Trạm nghiêng đầu nhìn Bạch Diễn.

Trong bóng tối, anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cậu.

Trong lúc mải ngắm nhìn thì Bạch Diễn bỗng xoay lại, tiếng cười hì hì vang lên: “Sao thế, ngủ không nổi à?”

Giang Trạm gật gật đầu, nhớ tới bây giờ cũng muộn rồi, tính “ừ” một cái thì Bạch Diễn nói: “Anh nghĩ về ký ức bị mất hả?”

“…Ừm.”

“Anh đừng gấp.” Bạch Diễn tiến lại gần, giọng nói dịu dàng, “Anh cứ từ từ. Không nhớ cũng không sao, anh về nhà là tốt rồi.”

Giang Trạm im lặng một hồi mới thì thầm: “Giữa anh và em… Từng phát sinh thứ gì?”

“Rất nhiều chuyện.” Bạch Diễn suy nghĩ, tính kể vài ký ức ngọt ngào của hai người, chưa kịp nói lại thấy làm vậy không vui, chọn kể vài câu chuyện mất mặt, “Đã từng có một thời gian dài anh nghĩ rằng em thích anh, tự mình suy diễn câu chuyện tình yêu trọn vẹn, em lại không hề hay biết…”

Giang Trạm nghe vậy, con ngươi tối đi.

Bạch Diễn chỉ kể theo góc nhìn của em ấy.

Dù gặp được con riêng rồi, em ấy vẫn không nghi ngờ anh là một thằng tồi ư?

Bạch Diễn chấp nhận mọi thứ, tất cả chỉ để anh vui vẻ?

Giang Trạm cảm thấy hổ thẹn với cậu.

“Sao rồi, anh nhớ được gì chưa?”

Giang Trạm lắc đầu: “Em yên tâm, dù anh không nhớ ra thứ gì thì anh cũng không chối bỏ trách nhiệm đâu.”

Bạch Diễn ngơ ngác, khẽ mỉm cười: “Thế anh muốn thực hiện trách nhiệm không?”

Giang Trạm ngẩn người, nhận ra Bạch Diễn đang ám chỉ cái gì, cả người cứng còng còn nói lắp: “Kh-không hay lắm…”

Bạch Diễn cười hì hì: “Anh mới ra viện, em có đói khát mấy cũng không ép khô anh lúc này đâu.”

Giang Trạm: “…”

Anh cảm thấy mờ mịt vô cùng.

Đây là những lời thoại của Bạch Diễn nhu nhược, vô tội và đáng thương trong tưởng tượng của anh nên nói à?



Giang Trạm mất đi mười năm ký ức bao gồm cả chuyện sự vụ trong Tinh Hải, tạm thời anh chưa đi làm được.

Giang Độ mang công việc về đưa cho Giang Trạm, hi vọng anh trai có thể thức tỉnh ký ức của một workaholic.

Giang Trạm rất quen thuộc với số liệu và báo cáo này, thuận miệng nói vài câu khiến Giang Độ bị công việc chèn ép mừng rỡ: “Anh à, em thấy anh đi làm được rồi đấy!”

Giang Trạm nhớ mình có em trai, nhưng Giang Độ trong trí nhớ của anh là thằng nhóc mười mấy tuổi, nhìn không quen Giang Độ to đùng ngã ngửa còn làm nũng, mặt không biến sắc quay đầu: “Không đi.”

Giang Độ tủi thân: “Anh lại thông đồng với Bạch Diễn lừa em thêm kì nghỉ chứ gì?”

“Lại?”

Giang Độ thêm mắm dặm muốn oán trách chuyện hai người lừa gạt anh trai mắc bệnh nan y, sau đó chạy đi chơi nửa năm mới chịu về nhà, ném hết công việc lên đầu anh ta.

Giang Trạm càng nghe càng thấy phức tạp.

Hình tượng Bạch Diễn xoay như chong chóng, anh mường tượng không ra.

“Hai người về nhà tuyên bố đã lấy giấy đăng kí kết hôn, còn nói Bạch Diễn đang mang bầu cháu trai.” Giang Độ bất mãn lầm bầm, “Anh biết em bị dọa thế nào không hả?”

Giang Trạm ngẩn người: “Đi lấy giấy đăng kí trong thời gian này?”

“Đúng rồi.”

“Em bé cũng thế?”

“Chắc vậy.” Giang Độ lườm một cái, “Em làm sao biết được hai người bumbalabum sản xuất em bé khi nào.”

Giang Trạm câm nín.

Anh tự động bỏ qua “Bạch Diễn mang bầu”, trong đầu xuất hiện thêm tình tiết mới.

Hôn nhân hợp đồng, vợ chồng trên giấy tờ, bạch nguyệt quang…

Đây chính là ký ức anh mất đi?

Mắt Giang Trạm tối đi, môi mím lại.

Anh cư xử khốn nạn với Bạch Diễn đến thế nào nữa?

“Chết, suýt thì quên!”

Giang Độ bật ra: “Lễ cưới của anh và Bạch Diễn vào tháng sau đấy!”

Giang Trạm ngẩn ra.

Giang Trạm kể lại anh từng kiên quyết muốn tổ chức một lễ cưới long trọng ra sao, thông báo toàn quốc, tỉ mỉ thiết kế bao nhiêu phương án, tiến hành hai lần diễn tập, tiêu hao rất nhiều tiền bạc…

“Anh à, anh nghĩ mình có thể tham dự nữa không?”

Giang Trạm khép đôi mắt.

Anh nghĩ dù anh yêu Bạch Diễn đến mấy cũng không đời nào tổ chức hôn lễ lớn như vậy, khác nào thằng điên tình hết thuốc chữa.

Hôn lễ dùng để bù đắp cho Bạch Diễn, hay để che dấu thứ gì?

Giang Trạm nhớ tới nụ cười tươi tắn của Bạch Diễn, con ngươi từ từ mở ra, chắc như đinh đóng cột: “Giữ nguyên kế hoạch cử hành hôn lễ.”

Dù mục đích ngày xưa là gì, hiện tại anh có trách nhiệm phải trân trọng Bạch Diễn.