*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Đường Hành gặp Lâm Lãng ở sân bay Thiên Hà. Cậu bay từ Vũ Hán đến Tam Á, còn Lâm Lãng thì từ Bắc Kinh bay đến Vũ Hán, thời gian hoàn toàn trùng khớp, 30 phút, không hơn không kém. Đường Hành đi rất vội, ngay cả máy tính đều không cầm theo, chỉ mang bên mình một chiếc túi thể thao đeo chéo hiệu Adidas, thứ đáng giá nhất trên người cậu lúc này là cây đàn ghi-ta vác sau lưng.

Lâm Lãng nhìn cậu từ trên xuống dưới, có chút ngưỡng mộ nói, "Làm người trẻ sướng thật đấy, tự do tự tại muốn đi lúc nào thì đi."

Đường Hành nói: "Mùng mấy tết công ty chị đi làm lại?"

Lâm Lãng hơi bất ngờ: "Mùng bảy tết, sao vậy, cậu muốn đến Bắc Kinh chơi à?"

Bọn họ ngồi trong tiệm KFC ở sân bay Thiên Hà, đây là thời gian nghỉ đông của nhiều trường đại học nên KFC hiện chật kín các nhóm sinh viên đứng chờ nhau, vô cùng ồn ào.

Đường Hành đang đội một chiếc mũ ngư dân màu cà phê, vành nón bị kéo sát xuống che khuất quầng thâm đậm dưới mắt cậu. Giọng cậu nghe thật mệt mỏi, hoàn toàn lạc lõng với không khí náo nhiệt lúc này.

Đường Hành nói: "Tôi muốn tới công ty chị xem chút."

"Ồ, hoan nghênh! Cậu định tới lúc nào?"

"Càng sớm càng tốt."

"Vậy mùng tám tới đi," Lâm Lãng nghĩ nghĩ, "Mùng tám sếp tôi có ở công ty, anh ấy chuyên về điều phối và quản lý ban nhạc...... Nếu cậu không muốn gặp anh ấy cũng không sao. Tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan phòng thu âm, ký túc xá, phòng tập."

Đường Hành cúi đầu cười một chút: "Chị giống như chắc chắn tôi sẽ ký hợp đồng vậy"


"Không, tôi chỉ muốn cho cậu biết là tôi thật lòng muốn ký hợp đồng với cậu," Lâm Lãng dừng một chút, hơi ngập ngừng, "Vậy cậu...... Không đi du học nữa à?"

Đường Hành không trả lời câu hỏi của cô, hãy còn im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: "Tôi nhận được thư mời nhập học của trường rất xịn."

"Chúc mừng cậu nhé, trường nào vậy?"

"Đại học Chicago."

"Đỉnh vậy!" Lâm Lãng nhướng mày chúc mừng, "Lớp tôi có thủ khoa thành phố cũng học ở đó đó, đang làm giảng viên, nghe đồn là một năm kiếm được mấy trăm ngàn đô lận."

Đường Hành gật gật đầu: "Vậy chị thấy tôi nên chọn như thế nào?"

Lâm Lãng không nói gì giống như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cô hỏi "Cậu có thể xin nhập học trễ một năm đúng không?"

"Ừ, trễ một năm là tối đa."

"Nếu cậu vẫn đam mê ca hát thì...... thử hoãn lại một năm xem, thấy sao?"

Đường Hành nhìn cô, nở một nụ cười điềm tĩnh.

"Để tôi suy nghĩ." Đường Hành nói.

"Ừ, dù sao cũng liên quan đến tương lai của cậu nên cần trao đổi với người nhà."


Không, chẳng cần trao đổi gì cả. Đường Hành nghe thấy một giọng nói cất lên.

Hoãn một năm nhập học —— một năm thì tính là gì chứ? Sau một năm đó cậu cũng phải rời Lý Nguyệt Trì để đến Mỹ, cách này chỉ làm kéo dài vấn đề chứ không giải quyết được vấn đề. Liệu sau một năm đó Lý Nguyệt Trì có thích người khác không? Lỡ có một người nào đó xuất hiện, đối xử với anh tốt như cậu đối với anh thì sao? Cho dù người đó không phải là Điền Tiểu Thấm, thì vẫn còn Vương Tiểu Thấm hay Trương Tiểu Thấm, chẳng có gì khác nhau.

Cách tốt nhất đương nhiên là —— buổi sáng, trước khi rời khỏi nhà đến sân bay, Đường Hành mở laptop, bật trang web của đại học Chicago và click vào mục Thủ tục nhập học. Hôm nay là hạn cuối cùng đóng phí giữ chỗ. Phí giữ chỗ của đại học Chicago không quá cao, cũng chỉ mấy chục ngàn đô mà thôi. Cậu hoàn toàn có thể đóng luôn phí này, cùng lắm là sau này không tới học thôi.

Bản thân mày hiểu rõ mà, một giọng nói như cất lên từ một cõi xa xăm, mày biết làm vậy cũng chẳng khác gì chọn học trễ một năm, dù là sớm hay muộn cũng phải đi đến lựa chọn, mà chính mày cũng đã có sự lựa chọn cho bản thân rồi đúng không? Mày đang sợ gì, sợ anh ấy cảm thấy mày là đứa có bệnh à? Nhưng mày yêu anh ấy cơ mà, tình yêu sao có thể là bệnh tật được? Tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên cõi đời này.

Đường Hành suốt đêm không ngủ, đầu óc tê dại, mất hết mọi cảm xúc.

Âm thanh click chuột nhẹ nhàng vang lên, cậu biết, vào chính giờ phút này.

Cậu đã có lựa chọn.

Đường Hành ngủ rất say trong suốt chuyến bay. Một cú xốc nẩy khi máy bay hạ cánh làm cậu hoảng hốt tỉnh lại. Đã gần trưa, nắng vàng tươi rực rỡ.

Cậu đi theo những hành khách khác ra khỏi cabin, sau khi băng qua dãy hành lang dài và tiến vào ga sân bay cậu mới ý thức được sự khác thường của mình. Đã đến Tam Á, Đường Hành cởi áo khoác, vẫn rất nóng, lại cởi thêm áo len ra, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ, rồi tùy tiện cột tóc lên thành một cái đuôi ngựa bù xù.

Đường Hành khởi động điện thoại, tin nhắn liên tục thông báo đến. An Vân nhắn "Cậu có liên hệ được với Tưởng Á không?" Cục du lịch Hải Nam nhắn "Chào đón quý khách đến với Hải Nam"; Phó Lệ Linh nhắn "Con tới khách sạn trước đi, mai mẹ đến sau". Đường Hành đứng nhìn hộp thư đến một hồi thật lâu, cuối cùng đành phải thừa nhận, Lý Nguyệt Trì không liên hệ gì với cậu.

Mà cũng không thể trách Lý Nguyệt Trì được, họ đã nói rõ với nhau. Đường Hành đi ra khỏi sân bay, ánh mặt trời hừng hực rọi thẳng xuống khiến cậu phải nheo mắt lại. Trời xanh ngắt, gió hiu hiu, những tán lá cọ đang nhẹ nhàng đung đưa từ phía xa. Những chuyện đêm qua lại như hiện về ngay trước mắt cậu, Đường Hành chợt thấy hốt hoảng, giây phút hiện tại có phải là giả không? Cậu cảm thấy chính mình lúc này còn đang ở Vũ Hán, còn mắc kẹt trong giọt nước băng giá đó.

Lý Nguyệt Trì nói, anh chưa bao giờ thấy em có bệnh.


Lý Nguyệt Trì nói, anh không hề thương hại em.

Lý Nguyệt Trì nói, Đường Hành...... Đường Hành.

Lý Nguyệt Trì ôm chặt lấy cậu, mạnh đến mức như muốn khảm cậu vào trong xương tủy anh. Một đêm đông giá rét và tê tái, Đường Hành cảm thấy giọng nói của mình đang dần bị đóng băng.

"Anh có thấy em rất quái gở không?" Cậu vòng qua Lý Nguyệt Trì, nghiêm túc nói, "Anh biết không, em tin là anh và Điền Tiểu Thấm không có gì với nhau, nhưng mà em, nhưng em không thể nào buông bỏ nhưng suy nghĩ ấy, chắc chỉ khi cô ấy chết em mới không nghĩ đến nữa —— không phải là em đang nguyền rủa cô ấy. Lý Nguyệt Trì, có đôi khi em thật muốn nói với tất cả mọi người anh là của em, nhưng em không muốn làm anh bị tổn thương...... Có đôi lần em còn muốn nhốt anh lại, hoặc là anh nhốt em lại, sao cũng được, như vậy sẽ không có ai cướp anh khỏi em...... Em rất đáng sợ có phải không?"

Lý Nguyệt Trì không trả lời, đôi mi nhắm chặt đang run rẩy. Đường Hành không biết anh đang sợ hay đang nhẫn nhịn điều gì.

"Em chỉ là yêu anh thôi mà, em không biết...... vì sao tình yêu của em lại biến thành thế này," Đường Hành lẩm bẩm nói, "Tụi mình cho nhau thời gian để bình tình lại nhé."

Đường Hành nhìn chằm chằm chiếc điện thoại im lìm của mình, cười khẩy một tiếng —— cười bản thân mình thật giả dối. Ngoài miệng nói "Bình tĩnh lại", sau đó lại giả mù sa mưa chạy tới Tam Á, nhưng thực ra là để chứng minh bản thân là "Người bình thường", đúng không? Cậu thật sự đã từ bỏ cơ hội nhập học ở đại học Chicago, không thể nào tưởng tượng được nếu Lý Nguyệt Trì biết việc này sẽ phản ứng như thế nào, chắc anh cũng sẽ nghĩ cậu có bệnh chăng? Tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên đời này. Không sai! Nhưng cậu phải thừa nhận rằng cậu cũng không biết một tình yêu tốt là như thế nào. Cậu nghĩ, có thể tình yêu mà cậu dành cho Lý Nguyệt Trì, là tình hư. Mà dù có là tình hư đi chăng nữa thì nó vẫn là tình yêu mà —— cớ sao tình yêu cậu dành cho Lý Nguyệt Trì lại trở thành như thế? Cậu không hiểu.

Tết nguyên đán 2012, Đường Hành và Phó Lệ Linh ở trong căn hộ mới mua của họ ở Tam Á. Đêm giao thừa, cậu không nhịn được nữa đành gọi cho Lý Nguyệt Trì—— thật ra họ chỉ mới chia xa 13 ngày mà thôi.

Gần đến 0 giờ, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ đinh tai nhức óc. Đường Hành cuộn mình trong chăn, lúc cuộc gọi được kết nối, tim cậu run lên một cái.

"Lý Nguyệt Trì......" Tự nhiên lại có chút không quen, "Em đây."

Giọng Lý Nguyệt Trì như mang chút ý cười "Anh biết."

"Ở nhà anh có lạnh không?"

"Lạnh chứ."

"Em tưởng chỗ anh cao hơn so với mực nước biển nên sẽ ấm hơn được chút.


"Ở trên núi lúc nào cũng lạnh hơn mà, với lại không có điều hòa."

"Có đốt pháo bông không?"

"Có."

"Lý Nguyệt Trì......"

"Sao đó?"

"Em rất nhớ anh."

Lý Nguyệt Trì không nói năng gì, nhịp tim Đường Hành càng ngày càng tăng tốc. Chẳng lẽ anh thấy cậu phiền sao? Hay là anh không còn cách nào đáp lại những lời cậu nói nữa? Mà dù có vì nguyên nhân nào thì cũng chẳng khác biệt nhau là bao.

Tiếng pháo nổ ngoài cửa càng ồn hơn, Đường Hành dí sát điện thoại bên tai, sợ mình sẽ bỏ lỡ âm thanh của Lý Nguyệt Trì, nhưng cậu chỉ nghe được tiếng thở mơ hồ của anh mà thôi.

Một lát sau, Lý Nguyệt Trì bỗng nói: "0 giờ rồi."

"À," Đường Hành nói vấp, "Nhanh vậy à."

"Năm mới vui vẻ."

"Anh cũng thế...... năm mới vui vẻ."

"Nhớ anh thì mau trở về đi," Lý Nguyệt Trì khẽ nói, "Anh đang ở Vũ Hán. Anh cũng rất...... nhớ em."

————- HẾT———–