*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



10 giờ 15 phút sáng mùng Một tết, máy bay đáp xuống sân bay Thiên Hà, Đường Hành lập tức gọi điện ngay, cứ như làm thế sẽ giúp họ gặp nhau sớm hơn một chút. Từ sân bay Thiên Hà đi đến đường Khẩu, sau đó, Đường Hàng rẽ vào đại học Hán Dương, điện thoại hai người vẫn luôn kết nối với nhau. Lý Nguyệt Trì nói Đường Hành đi đường từ từ thôi, Đường Hành nói được, rồi cũng không nói thêm gì nữa nhưng vẫn không ngắt máy. Lý Nguyệt Trì tập trung lắng nghe hơi thở của cậu khi đi trên đường.

Đi được nửa đường, Đường Hành chợt hỏi: "Điện thoại anh còn đủ tiền không?"

Lý Nguyệt Trì tưởng tượng ra bộ dáng sốt ruột của cậu, không khỏi cười: "Chắc chắn đủ, em yên tâm."

"Còn được nhiêu tiền?"

"27 tệ 3 hào."

"Biết rõ như vậy......"

Tất nhiên rồi. Lý Nguyệt Trì khẽ nói trong lòng, sợ không nhận được điện thoại của em nên mỗi ngày đều kiểm tra số dư tiền điện thoại, —— mười bốn ngày trôi qua thì điện thoại anh cũng có thêm 14 tin nhắn nhà mạng China Mobile gửi đến.

Khi Đường Hành chạy gần tới bên dưới tòa ký túc xá của anh, Lý Nguyệt Trì nghe thấy tiếng bước chân cậu chạy. Hơi thở cậu nặng nề, bước chân cũng nặng và to dần, cùng với tiếng lạch cạch từ bánh xe của vali.

Lý Nguyệt Trì đứng dậy từ trên ghế, lo lắng nói "Em chạy từ từ thôi coi chừng té."

Đường Hành nói: "Má nó, em chờ hết nổi rồi!"

Lý Nguyệt Trì hất tóc, lao nhanh ra ngoài không đóng cả cửa phòng. Đêm qua trời đổ một cơn mưa nhỏ, mặt đất lúc này hãy còn ẩm ướt. Anh chạy một mạch ra khỏi khu nhà ký túc xá, vừa rẽ vào một góc thì thấy bóng dáng Đường Hành từ phía xa. Đường Hành vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm quen thuộc, chòm đuôi ngựa cột sau gáy phất phới lúc ẩn lúc hiện. Lý Nguyệt Trì chạy nhanh tới, gọi lớn "Đường Hành!"

Cho đến tận khi ôm Đường Hành vào lòng anh mới nhận ra mình không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng mà trời thì thật lạnh.

Ngày mùng Một tết sân trường vắng tanh, ngay cả lao công cũng không có ai, vì thế hai người lớn mật ôm nhau trong chốc lát. Mười bốn ngày, suốt hai tuần liền, Lý Nguyệt Trì cảm thấy họ như đã xa nhau lâu lắm rồi.

Lý Nguyệt Trì quan sát gương mặt Đường Hành. Vì phải biểu diễn nên Đường Hành hay đến tiệm tóc tỉa lông mày, lông mày cậu mảnh và thẳng, nhìn rất sắc. Có lẽ do lâu lắm không phải lên sân khấu biểu diễn nên lông mày của cậu lúc này rậm hơn trước, đen như mun, trông có chút trẻ con.

Đường Hành nói: "Anh có nhớ em không?" Thực tế thì cậu ít khi hỏi thẳng mấy câu như thế này.

Lý Nguyệt Trì nói: "Nhớ."

"Em cũng vậy," Đường Hành thở hổn hển, lúc đưa tay nắm vali cho anh, cậu nắm lấy bàn tay anh, "Lý Nguyệt Trì, sau này hai đứa mình đừng như vậy nữa được không?"

Là chính em nói hai bên cần thời gian bình tĩnh lại, sau đó bỏ anh đi mười bốn ngày, thế mà giờ người nói câu này cũng là em? Lý Nguyệt Trì nhìn vào mắt cậu, con tim chợt nhói lên như bị ai đấm một cái.


"Ừ, sẽ không như vậy nữa," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Không cãi nhau nữa."

Họ quay về phòng ký túc xá trước để lấy áo khoác và chìa khóa, sau đó đi thẳng tới căn phòng thuê ở thôn Đông Hồ. Đường Hành ồn ào than thở đói quá, cậu bảo vì phải dậy sớm để kịp chuyến bay nên chưa ăn gì, mà đồ ăn trên máy bay lại khó ăn. Nhưng giờ đang là mùng Một tết, hàng quán ven đường đều đóng cửa hết rồi.

Chẳng còn sự lựa chọn nào khác, cuối cùng Lý Nguyệt Trì đành phải lấy gói mì bò dưa cải muối Lão Đàn duy nhất còn lại trong phòng nấu cho cậu ăn. Đường Hành lấy thêm hai cây xúc xích từ trong thùng đựng đồ ra. Cậu ngồi khoanh chân trên ghế, một tay cầm tô, một tay cầm đũa gắp mì liên tục. Lý Nguyệt Trì không hiểu vì sao lại có người có thể ăn mì gói một cách ngon lành như thế mà lại chê cơm trên máy báy khó ăn, mặc dù Lý Nguyệt Trì cũng chưa ăn cơm trên máy bay bao giờ.

"Anh muốn ăn một miếng không?" Trong tô chỉ còn sót lại vài sợi mì thì Đường Hành như sực nhớ ra gì đó, xấu hổ nói "Tại em đói quá."

"Không sao, anh ăn sáng rồi."

"Không ăn thật à?"

Lý Nguyệt Trì nhận lấy tô, húp vài ngụm nước mì, cơ thể ấm lên rất nhiều.

Đường Hành đi rửa chén. Lý Nguyệt Trì bật nước nóng trong nhà tắm, khi Đường Hành rửa chén xong, nhà tắm đã phủ đầy hơi nước và vô cùng ấm áp. Đường Hành vừa cởi qu@n áo vừa hỏi: "Tắm ch ung không?"

Lý Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào chiếc eo trắng bóc của cậu "Vừa mới bay xong, em có mệt không?"

"Không mệt."

"Tốt," Lý Nguyệt Trì cởi cúc quần jeans, "Là em nói đấy nhé."

Làm một trận tới hơn 3 giờ chiều, giống như đòi lại đủ nợ trong mười bốn ngày qua. Cuối cùng Đường Hành khàn khàn kêu, đôi mắt đỏ ửng, gương mặt đáng thương: "Em chỉ ăn có một tô mì gói......"

"Và hai cây xúc xích." Lý Nguyệt Trì bổ sung.

"Anh có phải người không vậy."

"Anh rất nhớ em."

Đường Hành không nói gì. Lý Nguyệt Trì có vẻ hơi mệt gác cánh tay lên lưng cậu, dùi cằm vào bờ vai mướt mồ hôi của câu. Trời đã về chiều, ánh nắng rạng ngời, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con vui đùa và tiếng pháo nổ tách tách dưới lầu vọng lên.

Đường Hành nghỉ ngơi trong chốc lát, bỗng nhiên dùng ngón chân đá nhẹ vào cẳng chân Lý Nguyệt Trì: "Da anh bị nứt hả?"

"Có một chút." Trên khớp ngón chân sưng tấy và bóng loáng lên.

Đường Hành ngồi dậy, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Sao lại bị vậy."

"Lạnh quá."


"Anh không bật điều hòa ở ký túc xá à?"

"Ừ."

"Vậy chăn đâu? Chăn không đủ dày à?"

"Không phải, chỉ là mấy ngày nay trời lạnh quá thôi."

"Trường đã phát chăn mùa đông rồi mà?"

Lý Nguyệt Trì cũng ngồi dậy, vòng lấy vai Đường Hành ôm cậu vào lòng: "Chị anh đang ở cữ nên anh gửi chăn về cho chị rồi."

Đường Hành liếc anh một cái, tức giận. Lý Nguyệt Trì không nhịn được xoa xoa tóc cậu, cười nói: "Một người ngủ thì có hơi lạnh lẽo thật."

"Sao anh không về quê?"

"Xa quá, mua không được vé." Lại còn có thể tiết kiệm được một khoản chi phí đi lại.

"Anh có thể ——"

"Sao?"

"Không có gì," Đường Hành dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Ba má anh có nhớ anh không?"

Nhớ chứ, sao lại không nhớ được. Nhưng ba anh đang nằm trong bệnh viện huyện, tết năm nay cũng phải ở lại bệnh viện luôn. Mẹ anh nói chuyện qua điện thoại, bảo bây giờ đi khám bệnh tốn kém quá. Tiết kiệm được tiền đi đi về về sẽ giúp gia đình họ trang trải được nhiều bữa cơm hơn.

"Hè năm nay về cũng được," Lý Nguyệt Trì mơ hồ chuyển đề tài, "Đúng rồi, em nói với mẹ em sao?"

"Nói gì cơ?"

"Mùng Một lại về đây."

"Về thu âm bài hát."

"An Vân không có ở Vũ Hán mà đúng không? Mấy hôm trước anh gặp cậu ấy, cậu ấy bảo sẽ đi Nhật Bản chơi."

"Không sao," Đường Hành vùi mặt vào trong chăn, nửa giỡn nửa thiệt nói, "Kệ cậu ấy, em muốn bay một mình."


Lý Nguyệt Trì cũng đáp lại lời nói đùa của cậu: "Bay sang Chicago à?"

"Bay đi Bắc Kinh. Dù sao mẹ em cũng không muốn em đi du học."

Giọng điệu của cậu nghe thật tự nhiên, Lý Nguyệt Trì chợt thấy hơi bất an, hỏi: "Tối hôm giao thừa, có phải chị Lâm đó liên hệ em, đúng không?"

Đường Hành cười cười: "Cực thân anh vẫn còn nhớ tới chị ấy."

"Chị ấy còn muốn ký hợp đồng với em?"

"Thì vẫn luôn muốn mà," Đường Hành trở mình, thoải mái nói, "Công ty của chị ấy cũng có tiếng lắm. Anh từng nghe đến 《 Nguyệt Lạc Huyền Nhai 》 chưa? Ban nhạc này thuộc công ty chị ấy đó."

《 Nguyệt Lạc Huyền Nhai 》. Lý Nguyệt Trì nhớ rõ Đường Hành từng hát bài này, có lẽ vào một đêm mùa thu nào đó.

"Đường Hành, em muốn xuất ngoại học cao học đúng không?"

"Em đang suy nghĩ."

Lý Nguyệt Trì ngơ ngác, vài giây sau mới nói: "À ——"

"Anh không có gì muốn nói à?" Đường Hành xoa x0a nắn nắn đầu ngón tay anh, cười nói, "anh học trưởng."

Cho dù là bạn trai em —— nhưng tôi xứng đáng sao? Lý Nguyệt Trì thầm nghĩ, lòng thấy xót xa. Em giỏi giang như vậy, ưu tú như vậy. Em học giỏi, chơi nhạc hay, những thứ em có được tôi không bao giờ có thể với tới. Em đi du học, tôi chẳng thể nào đồng hành, em chơi nhạc, tôi cũng không thể biểu diễn cùng em. Liệu tôi có xứng đáng với hết thẩy?

Lý Nguyệt Trì có ý muốn thương lượng: "Đại học Chicago vô cùng tốt."

"Công ty của Lâm Lãng cũng tốt."

"Học và hát, em thích cái nào hơn?"

"Em thích anh hơn."

"......"

"Ngủ đi," Đường Hành vẫn còn nói đùa, "Mệt chết em rồi."

Dường như mọi sự xui xẻo và không thuận lợi đều đã bị bỏ lại ở năm cũ. Trong ký ức của Lý Nguyệt Trì, mùa xuân năm 2012 là khoảng thời gian tươi đẹp —— mặc dù mùa xuân ở Vũ Hán thường rất ngắn ngủi.

Sau khi khai giảng, Điền Tiểu Thấm nói với Lý Nguyệt Trì, giáo sư Đường đã có lời xin lỗi chân thành đối với hành vi trước đó của ông ta. Ông ta nói lúc ấy, tình cảm vợ chồng có bất hòa, mà thái độ của Điền Tiểu Thấm làm làm ông ấy hiểu lầm nên nhất thời mất kiểm soát và có những hành động gây xúc phạm.

Điền Tiểu Thấm khó hiểu nhìn Lý Nguyệt Trì, hỏi "Mình có thái độ gì với thầy chứ? Rồi mình làm gì mà khiến thầy hiểu lầm?"

Lý Nguyệt Trì lắc đầu, anh cũng không hiểu, nhưng vẫn nhắc nhở Điền Tiểu Thấm: "Về sau đừng ở chung phòng với thầy Đường khi không có ai."

"Mình biết rồi. Ôiiii," Điền Tiểu Thấm vẫn còn rất lo lắng, nhưng không còn bộ dạng bất lực như trước nữa, "Mình muốn tốt nghiệp cho thật lẹ ấy."


Lý Nguyệt Trì nói: "Mình cũng vậy."

"Mình nghĩ kỹ rồi, năm ba mình sẽ đến Trường Sa thi công chức, sau đó đưa bố mẹ đến đó ở luôn với mình," Điền Tiểu Thấm dừng một chút, như đang đắm chìm trong cái viễn cảnh ấy, "Cậu thì sao hả Lý Nguyệt Trì?"

"Mình đến Bắc Kinh."

"Hả? Nếu vậy thì xa nhà cậu lắm."

"Lương ở Bắc Kinh cao."

"Cái này thì đúng......"

Đường Hành dường như đã quyết định làm ca sĩ cho công ty giải trí, cho dù cậu đã đóng phí giữ chỗ ở trường đại học. Tháng 3, cậu lại nhận được thư mời nhập học của đại học Washington và đại học Nam California; đại học Nam California cấp học bổng cho cậu. Đường Hành đến Bắc Kinh hai lần, mỗi lần chỉ đi hai ba ngày. Sau khi về Vũ Hán, cậu bực bội nói, mắc gì mà ở Bắc Kinh tối ngày có bão cát vậy?

Tuy nhiên, có thể thấy cậu rất hài lòng với công ty giải trí Linh Lai. Cậu nói, phòng thu âm của công ty rất đỉnh, mà quan trọng hơn là công ty đồng ý ký hợp đồng với Tưởng Á. Khi ấy, đường cao tốc từ Vũ Hán đến Bắc Kinh vẫn còn chưa khánh thành, Đường Hành toàn phải đi bằng máy bay. Lý Nguyệt Trì âm thầm xem lịch tàu lửa đi từ Vũ Hán đến Bắc Kinh, bắt đầu bằng chữ Z, nhanh nhất cũng phải mất mười một tiếng đồng hồ, nhanh hơn nhiều so với đường về nhà anh. Bỗng nhiên, anh thật khát khao việc mình sẽ đến Bắc Kinh tìm việc sau khi tốt nghiệp; nghe nói tiền lương công chức ở Bắc Kinh rất thấp, nên anh sẽ không bao giờ suy xét về việc này, có lẽ vào làm cho mấy xí nghiệp là một lựa chọn không tồi. Anh biết ở Bắc Kinh có rất nhiều xí nghiệp của doanh nghiệp nước ngoài.

Lúc Đường Hành đi vắng, anh gọi điện về cho nhà. Ba anh ăn tết trong bệnh viện, và sức khỏe đã hồi phục khá tốt sau khi xuất viện, thậm chí còn đòi lên huyện đi làm thêm và bị mẹ anh cấm tiệt. Sức khỏe mẹ anh cũng khá ổn, trừ việc thỉnh thoảng bị đau lưng. Về phần em trai anh, nó vẫn vậy, những lúc anh đang nói chuyện với bố mẹ, em anh sẽ ngồi bên cạnh gọi to "Anh hai" "Anh hai", đưa điện thoại cho nó thì lại không nói được gì.

Lý Nguyệt Trì gửi về nhà một khoản tiền, là tiền lương anh làm thêm ở một nhà hàng vào năm ngoái. Khi đó nhà hàng rất đắt khách, họ trả lương khá cao cho các nhân viên làm theo giờ, anh kiếm được 3000 tệ. Mẹ anh hỏi "Tiền con đưa hết về cho nhà thế này, con còn tiền xài không?"

Lý Nguyệt Trì nói: "Con còn, mẹ yên tâm."

"Con trai sống một mình ở ngoài như thế không cần phải chắt chiu từng đồng đâu......"

"Mẹ, tốt nghiệp xong con sẽ đến Bắc Kinh tìm việc," Lý Nguyệt Trì không nhịn được nói cho gia đình kế hoạch của mình, "Ở Bắc Kinh lương cao, đợi con kiếm đủ tiền sẽ đưa em đến học ở trường chuyên biệt."

"Em con? Em con có thể học được gì chứ!"

"Có những nơi có thể dạy cho các trường hợp đặc biệt như em ấy."

"Vậy thì tốt," mẹ anh cười, "Vậy thì chờ con kiếm tiền nhé."

Lý Nguyệt Trì cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng có chút vui sướng. Anh chỉ vừa học xong một học kỳ mà lại hay nghĩ đến những chuyện của 2 năm sau sẽ diễn ra như thế nào, cứ như tháng sau anh sẽ được tốt nghiệp và đi làm ngay vậy. Anh muốn tốt nghiệp và lập tức tới Bắc Kinh tìm Đường Hành, sau đó sẽ đi làm kiếm tiền. Trời đất bao la, họ có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau.

Hoa anh đào nở rộ khoe sắc khắp sân đại học Hán Dương, không gian tràn ngập một màu hồng phấn, hòa vào nhau như một vùng đất sương mù. Lúc này, sân vườn đông đúc khách đến xem, vào những lúc cao điểm, có rất nhiều người chen lấn, ai nấy đi san sát nhau. Sinh viên trường thường không hứng thú mấy dịp thế này, dù sao ngày nào cũng tới trường lúc nào xem mà chẳng được. Nhưng năm nay, Đường Hành và Lý Nguyệt Trì cũng chen chúc trong dòng người để ngắm hoa anh đào. Vì quá đông người nên họ có thể trộm nắm tay nhau. Đường Hành mới từ Bắc Kinh về, lười biếng nói: "Mùa thu năm nay em với anh đi Bắc Kinh chơi mấy ngày đi."

"Sao lại là mùa thu?"

"Mùa thu để ngắm lá đỏ đó, mà mùa thu ở Bắc Kinh dễ chịu lắm... Em không muốn ở ký túc xá công ty nên sẽ thuê nhà, cũng tiện cho anh tới ở nữa."

"Được," Lý Nguyệt Trì nghiêm túc đồng ý với cậu, "Anh chưa đến Bắc Kinh bao giờ."

Đường Hành cười, cong lên đôi mắt. Cảnh xuân như nước, một thoáng ngẩn ngơ, và Lý Nguyệt Trì cảm thấy dường như họ đã yêu nhau rất nhiều năm rồi.

------- HẾT-------