*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Tuần cuối cùng của tháng tư, Lý Nguyệt Trì thấy Đường Hành xuất hiện trên TV. Khi đó anh đang ở huyện Đại Ngộ, chiếc TV ở nhà khách nhỏ đến đáng thương, âm thanh nghe cũng rất kỳ, lại còn có tiếng rè rè như muỗi kêu. Đó là một chương trình giải trí của đài Bắc Kinh, Đường Hành và Tưởng Á lên sân khấu với tư cách là khách mời bí ẩn để biểu diễn. Đường Hành mặc một chiếc áo thun trắng tinh và quần jeans ống rộng, dưới chân mang chiếc Converse màu đen được cậu mua ở thành phố sáng tạo cùng với anh. Tạp âm của TV quá lớn, Lý Nguyệt Trì không thể nào nghe được âm thanh của Đường Hành, anh nhưng vẫn xem hết chương trình dài 45 phút.

Thực tế, Đường Hành chỉ xuất hiện có vài phút với một bài hát.

Khi tiết mục của cậu kết thúc, Lý Nguyệt Trì gọi điện cho Đường Hành. Gọi lần đầu Đường Hành không nhấc máy, mười bốn phút sau, lại gọi lần thứ hai, cậu nhận cuộc gọi.

"Nãy em đang ngủ..." Đường Hành đáp, giọng lười biếng, "Bên bọn anh sao rồi?"

"Buổi chiều sẽ kiểm đếm vật tư, mai về Vũ Hán."

"Ừm, ngày mốt em về."

"Chứ không phải ngày mai hả?"

"Hiện có thêm một cái sự kiện nữa phải đi, sáng nay em cũng vừa mới biết nên chưa kịp nói với anh —— phiền chết mất."

Lý Nguyệt Trì không khỏi cười một cái. Anh có thể tưởng tượng được vẻ mất kiên nhẫn của Đường Hành. Anh chàng đại thiếu gia này xưa giờ chả thèm kiêng nể gì ai, cho dù có đến Bắc Kinh, vào công ty giải trí cũng vẫn là ông trời con chẳng sợ bố con thằng nào —— trích nguyên văn lời của Tưởng Á.

"Sự kiện gì?"

"Một bữa tiệc từ thiện," Đường Hành thở dài, "Lâm Lãng nói chị ấy cực khổ lắm mới kiếm được cơ hội cho bọn em tham gia nên là bắt buộc phải tới."

"Vậy thì nên đi," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Cũng chỉ mất hai ngày."

"Ờ. Em cũng nói với Lâm Lãng rồi, lần này về Vũ Hán em sẽ ở lại nhiều ngày hơn."


Lý Nguyệt Trì vội hỏi: "Mấy ngày?"

"Chắc cỡ nửa tháng."

"Có làm trì hoãn công việc của em không?"

"Trì hoãn cái gì," Đường Hành thoải mái nói, "Lao động nhập cư đã đến Bắc Kinh bằng tàu tuyến 28, trì hoãn thì cũng phải có việc thì mới trì hoãn được chứ."

Hai người lại nói vu vơ vài câu, đa phần là Đường Hành nói, Lý Nguyệt Trì nghe —— cậu nói lượng công việc dành cho nghệ sĩ không phải là dành cho người, quá mệt mỏi, nhưng cũng may mà buổi chiều còn có thời gian thu âm; lại nói cuộc thi đấu Chu Hắc Áp kia không còn nghe thêm được tin tức gì nữa, nghe nói là hết quỹ rồi, cũng không biết cái cuộc thi củ chuối như thế thì có thể tốn được bao nhiêu tiền......

Cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lý Nguyệt Trì mới không thể không ngắt lời cậuu: "Bọn anh sắp xuất phát rồi, tối lại gọi em."

Đường Hành mềm mại "Vâng" một tiếng: "Em đến phòng thu âm đây."

Người gõ cửa là Vương Lệ Lệ, Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm gọi cô ta là chị Vương. "Nè, cầm theo để uống trên đường," Vương Lệ Lệ đưa tới một chai sữa chua, "Uống đồ chua chua cho đỡ say xe."

Nơi họ sắp đến là một nhà kho cách đây vài cây số. Vào tháng trước, Công ty Thiết bị Y tế Thánh Khoa đã quyên tặng một lô các thiết bị y tế cho huyện Đại Ngộ thông qua đề án của Giáo sư Đường, các thiết bị này vừa mới đến đây vào hôm qua. Theo Vương Lệ Lệ nói, sếp của cô ta và giáo sư Đường là bạn đại học cho nên vị sếp ấy đã giao toàn quyền cho giáo sư Đường về việc này, chỉ cử một mình cô làm đại diện đến tham dự buổi lễ quyên góp.

Chiều nay, bọn họ đến kho hàng kiểm kê số lượng thiết bị. Tất nhiên, Vương Lệ Lệ nói, đây chỉ là hình thức, cô đã sớm có được bảng danh sách thiết bị. Tuy đã là cuối tháng tư, mọi người ra đường đều mặc áo ngắn tay, nhưng vừa bước vào kho, Lý Nguyệt Trì vẫn rùng mình. Điền Tiểu Thấm nhẹ giọng nói: "Hơi lạnh."

Các thùng giấy to nhỏ lớn bé đều được sắp ngay ngắn trước mặt họ, Điền Tiểu Thấm nói: "Chị Vương, chỗ này trị giá bao nhiêu tiền vậy chị?"

Vương Lệ Lệ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "chắc tầm 30 vạn!" (hơn 1 tỷ VND)

Điền Tiểu Thấm há hốc miệng: "Nhiều tiền như vậy cơ à."

"Cái này cũng chưa là gì đâu," Vương Lệ Lệ cười nói, "Sếp bọn tôi nói chủ yếu là để hỗ trợ đề án của giáo sư Đường nên ra tay giúp đỡ một chút."

Hai người câu đến câu đi trò chuyện với nhau, Lý Nguyệt Trì bước lên vài bước và dừng lại bên bốn thùng carton đặt cạnh nhau. Trên thùng có viết: Nội soi phế quản bằng sợi quang.


Lý Nguyệt Trì biết dụng cụ này, khi ba anh làm phẫu thuật phổi có dùng qua nó. Đó là việc của chín năm về trước. Lúc ấy, bệnh bụi phổi của ba anh chưa đến mức nghiêm trọng, đủ để chống đỡ cho một ca phẫu thuật rửa phổi, tuy rằng chi phí đắt đỏ nhưng bác sĩ khuyên gia đình họ là nếu có thể thì cứ làm đi. Sau đó bệnh tình ba anh lại dần chuyển biến xấu đi, ngay cả rửa phổi cũng không làm nổi.

Bây giờ nhớ lại, thật ra câu "Nếu có thể thì cứ làm đi" của ông bác sĩ nói khi đó là đang thương hại họ.

Lý Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào bốn thùng giấy, xuất thần nghĩ không biết chúng sẽ được chuyển đến bệnh viện nào, và bệnh nhân nào sẽ được sử dụng? Anh muốn chụp các thùng giấy này rồi gửi tin nhắn bằng hình ảnh cho Đường Hành xem. Anh đang dùng điện thoại cũ của Đường Hành —— trước khi Bắc Kinh, Đường Hành đã mua điện thoại mới, sau đó cứ đòi đưa điện thoại cũ cho anh xài. Thật ra nó không hề cũ một chút nào, lại còn chụp hình rất sắc nét. Không hiểu vì sao nhưng anh rất muốn cho Đường Hành biết là hồi trước ba anh từng dùng thiết bị này. Lý Nguyệt Trì cảm thấy, có lẽ anh đang nhớ nhà, cũng đang hơi nhớ Đường Hành. Trước kia thì không thấy gì, nhưng bây giờ không có Đường Hành bên cạnh, anh chợt thấy mình hơi ủy mị vì rất hay nhớ cậu.

"OK, cứ như vậy đi," giọng Vương Lệ Lệ từ một chỗ nào đó trong kho truyền tới "Chúng ta về thôi tiểu Lý!"

Lý Nguyệt Trì đi tới, thấy Vương Lệ Lệ và Điền Tiểu Thấm đã ký tên vào danh sách thì hỏi "Tôi có cần ký tên không?"

Vương Lệ Lệ xua xua tay: "Không cần đâu, một trong hai người ký là được!"

Sáng ngày hôm sau, buổi lễ quyên góp từ thiện được tổ chức ở bệnh viên nhân dân của huyện Đại Ngộ. Vì vướng lịch dạy, giáo sư Đường không thể tham gia nên trước đó đã yêu cầu quay video đầy đủ. Các vị khách tham dự và ban tổ chức đều vui vẻ hòa thuận.

Buổi chiều, Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm quay về Vũ Hán. Giáo sư Đường nói chuyến đi này cũng cực cho hai em rồi, nên hào phóng rút ra 500 tệ mời hai người họ ra ngoài ăn một bữa. Điền Tiểu Thấm nhút nhát sợ sệt nói, bọn em tự lo được, thầy không cần phải mời bọn em đâu ạ. Giáo sư Đường trực tiếp nhét tiền vào tay cô, hào sảng nói, khách sáo với thầy làm gì hả?

Cuối cùng, bên cạnh trường họ có quán bán đồ ăn Tứ Xuyên, đi cùng còn có Từ Dung và một đàn chị năm ba khác. Dùng bữa xong, Từ Dung nói phải đi tìm bạn trai nên gọi xe rồi chia tay mọi người. Lý Nguyệt Trì, Điền Tiểu Thấm và đàn chị cùng đi về trường. Hai cô sinh viên ríu rít nói chuyện với nhau, Lý Nguyệt Trì cúi đầu nhắn tin với Đường Hành, Đường Hành lại đang than thở mệt mỏi, giọng điệu như đang làm nũng.

Tới nơi cần tách ra, Lý Nguyệt Trì nghe thấy đàn chị nói với Điền Tiểu Thấm: "Không thì em thử đổi kiểu tóc khác đi, chị thấy nếu em để tóc ngắn sẽ xinh lắm đó."

Điền Tiểu Thấm như có chút bất ngờ "A, thật hả chị?"

"Cổng phía đông có tiệm salon tóc Huyên Huyền Phong, làm rẻ lắm," đàn chị sờ sờ cái bím tóc của Điền Tiểu Thấm, như đang suy tư gì đó, nói, "Em tới đó làm thử xem."

Rất lâu về sau, mỗi khi Lý Nguyệt Trì nhớ lại cảnh tưởng này, anh đều dấy lên một nỗi sợ rất thật như đang có cây kim đâm vào lòng.

Hai ngày sau, Đường Hành về.


Đợt này cậu đến Bắc Kinh hơn nửa tháng, người gầy hẳn đi. Lúc Lý Nguyệt Trì ôm cậu, cảm thấy vòng ôm của mình có chút trống vắng. Cơ thể Đường Hành như không có xương cốt dựa sát vào Lý Nguyệt Trì, già mồm nói: "Tại lâu quá rồi anh không ôm em đó chứ."

Mái tóc của cậu đã nhuộm một màu đen thuần "Lâm Lãng nói tạo hình phong cách của em là kiểu nam sinh viên thuần khiết," Đường Hành bất đắc dĩ nói, "Nhuộm đen thui thế này nhìn em có bị ngu không?"

"Không, đẹp lắm." Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng lấy ngón trỏ quấn lọn tóc dài của cậu, không biết có đi dưỡng tóc không mà tóc cậu mềm mại hơn trước rất nhiều.

Hai người đang nằm cùng nhau trên chiếc giường trong căn phòng thuê. Vũ Hán nóng rất nhanh, Đường Hànhn bật điều hòa, chùm chăn quanh người, một tay nắm chặt tay Lý Nguyệt Trì, một tay cầm điện thoại.

"Tối nay con thực sự không tới được mà bác," Đường Hành làm bộ làm tịch nói, "Con bận quá, tối này vẫn phải làm việc...... thì làm nhạc đó bác, con có nói bác cũng không biết...... vâng vâng, mai con tới ăn cơm, chào bác!" Cậu cúp điện thoại, mặt mày hớn hở nhìn Lý Nguyệt Trì: "Tối này tụi mình ăn gì?"

Lý Nguyệt Trì nhịn không được sờ khóe miệng cong cong của cậu "Em muốn ăn gì?"

"Ở Bắc Kinh có chuỗi nhà hàng gọi là Làng mì Tây Bối, chuyên về đồ ăn Tây Bắc, em không biết ở Vũ Hán......" Đường Hành nói chưa hết câu thì dừng lại, như chợt nhớ ra cái gì, "Bọn mình đến mấy sạp đồ ăn khuya ăn đi."

"Không ăn đồ ăn Tây Bắc nữa à?"

"Vũ Hán không có."

Lý Nguyệt Trì nói: "Để anh tìm."

Đường Hành vội vàng ấn tay anh xuống: "Em muốn ăn ở mấy cái quán ăn khuya đó!"

"Nhà hàng Tây Bắc đó giá cao lắm đúng không?"

Vẻ mặt Đường Hành có chút rối rắm, sau một lúc lâu, cậu nói: "Để em mời cơm đi. Tiền em kiếm được ở Bắc Kinh còn chưa nộp anh mà."

Lại là cảm giác này, trái tim giống như có ai nhấn một cái, không nặng không nhẹ, vừa đau đớn cũng vừa tê dại. Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành, nhẹ giọng nói: "Em cũng có ý định nộp lương à?"

"Thì đương nhiên mà, cái này được coi là —— tài sản chung của hai đứa, đúng không?" Đường Hành nở một nụ cười có chút trẻ con, "Em định là để dành đủ ba vạn rồi nộp anh luôn."

"Em giữ là được."

"Để em giữ tiền thì hai ngày là hết. Anh học toán mà, anh quản tiền đi."


Mặt trời ngã về tây, ráng chiều len lỏi qua tấm kính nhỏ rọi vào căn phòng, đọng lại giữa hàng lông mày xinh đẹp của cậu. Nguyệt Trì chợt ngỡ ngàng, hỏi cậu: "Bây giờ em có fan chưa?"

"Có," Đường Hành cười nói, "Có một cô làm trong căn tin công ty em thích em lắm đó."

"À ——"

"Sao nào, đừng nói anh ghen với cái cô đó nha?"

Đúng vậy. Lý Nguyệt Trì nói trong lòng, em có biết em tốt đẹp đến thế nào không? Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu thích em, nam nữ già trẻ lớn bé, em sẽ có rất nhiều người hâm mộ. Họ sẽ giống trong các bản tin giải trí chạy theo xe em, ra sân bay đón em, đến khách sạn em ở tìm em.

Còn tôi chỉ có thể ghen tị. Tôi ghen tị với hết thảy mọi thứ xung quanh em, Tưởng Á, Lâm Lãng, MC gameshow, những người nghe em hát, thậm chí là với cả thời khắc hoàng hôn này.

Sau đó là đến nghỉ lễ Ngày quốc tế Lao động, ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp của Đường Hành đang gần đến. Thật ra cậu đã hoàn thành tốt bài luận văn của mình, không gì cần chỉnh sửa cả, nhưng cậu vẫn mỗi ngày chôn mình ở thư viện chờ Lý Nguyệt Trì tan học để đi ăn cơm với anh ở căn tin. Có hai lần Lý Nguyệt Trì nghe được Lâm Lãng gọi điện cho Đường Hành, có lẽ là hối cậu mau về Bắc Kinh, nhưng đều bị cậu thoái thác bằng câu "Chị Lâm à, giờ em còn chưa viết xong luận văn nữa thì sao mà tốt nghiệp được".

Ngày 5 tháng 5 —— Lý Nguyệt Trì sẽ không bao giờ quên được ngày này —— anh đã hoàn thanh phương pháp khảo sát xã hội của giáo sư Đường và đang định nhắn tin cho Đường Hành thì bỗng nhiên nghe thấy giáo sư Đường gọi tên mình: "Lý Nguyệt Trì, Điền Tiểu Thấm, hai em ở lại một chút."

Bọn họ đi theo giáo sư Đường vào văn phòng, trên đường có sinh viên chào hỏi giáo sư Đường, ông ta mỉm cười đáp lại, nhưng vừa bước vào cửa, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Hai em ngồi đi." Giáo sư Đường ngồi trên chiếc ghế làm việc bằng da của mình, cau mày, mười ngón đan vào nhau, bộ dạng vô cùng lo âu.

Cứ như thế qua vài phút, điện thoại trong túi quần rung lên, Lý Nguyệt Trì biết chắc chắn là tin nhắn của Đường Hành. Anh không nhịn được cất tiếng hỏi: "Thầy, thầy tìm bọn em...... có việc gì không ạ?"

Giáo sư Đường ngẩng mặt lên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Thầy luôn sẵn sàng tin vào học trò của mình. Nhưng...... chuyến công tác ở Đại Ngộ vào tháng tư vừa rồi, có phải hai em và cô Vương kia cùng nhau kiểm đếm và đối chiếu số lượng thiết bị y tế được quyên tặng, đúng không?"

Lý Nguyệt Trì nói: "Dạ đúng."

"Bây giờ số liệu đang bị lệch," giáo sư Đường đỡ đỡ mắt kính, "Ban đầu là phía bệnh viện phát hiện số lượng không chính xác, bởi vì một vài thiết bị là thiết bị ngoại vi thì số lượng của chúng phải giống nhau. Bệnh viện gọi điện hỏi thầy, thầy lại hỏi ông chủ của công ty Thánh Khoa —— là bạn học của thầy —— họ nói, các thiết bị được quyên tặng đều là các thiết bị ngoại vi."

Lý Nguyệt Trì nhất thời chưa nhận ra vấn đề: "Tại sao số lượng phía bệnh viên kia lại không khớp?"

"Thầy đang hỏi hai em," giáo sư Đường hạ giọng nói, "Lúc kiểm kê hàng hai em làm như thế nào?"

- ------- HẾT--------