*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Lý Nguyệt Trì mở to hai mắt.

"Con tưởng mẹ không biết gì hết hả Đường Hành?" tiếng người phụ nữ khóc nức nở, bén nhọn và đầy đau đớn, "Con gạt được ai chứ không gạt được mẹ! Con nói đi, vì sao con không xuất ngoại nữa? Nói đi, vì sao con không đi du học nữa hả?!"

"Đây không phải là điều vừa lòng mẹ sao!" Đường Hành lên tiếng, giọng điệu đầy khó chịu, "Mẹ không muốn con xuất ngoại thì con không đi nữa, như vậy chưa đủ sao?"

"Nhưng vốn dĩ không phải vì mẹ!"

"Con ——"

"Con vì cậu ta, đúng không? Con bỏ công bỏ sức chuẩn bị trong bốn năm qua, tới khi đậu được trường như mong muốn thì con lại bỏ ngang! Trước đây, mẹ và con vì chuyện du học này mà cãi nhau bao nhiêu lần, con còn nhớ không? Chẳng phải con đưa ra nhiều lý do chính đáng lắm à? Con nói là con muốn làm học thuật, con nói môi trường ở nước ngoài tiên tiến hơn, phù hợp cho việc nghiên cứu, những lời này đều là chính con nói, đúng không Đường Hành? Mẹ chưa từng hỏi nhưng mẹ biết,...... khi còn nhỏ, có phải ba con vẫn hay nói là chờ con lớn lên để đi theo con đường nghiên cứu khoa học, đúng không?"

Đường Hành im lặng một hồi, tựa như muốn an ủi mẹ mình, nói, "Mẹ, ai rồi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ của mình...... bây giờ con muốn ở lại trong nước, mẹ muốn gặp con lúc nào cũng được, không tốt hơn hay sao? Với lại mẹ cũng thấy đó, con hợp tác với một công ty uy tín, con cũng rất thích ca hát mà,...... điều này không phải đẹp cả đôi đàng sao."

"Mẹ thà rằng để con ra nước ngoài đó Đường Hành," Phó Lệ Linh thống khổ nói, "Sao mà con có thể vì một...... một đứa con trai... mẹ thà để con đi du học còn hơn."

Đường Hành không nói gì, nhìn chằm chằm vào ánh đèn pha lê sáng bóng phản chiếu xuống sàn nhà.

"Con trước đó cứ nằng nằng đòi xuất ngoại, mẹ chỉ có thể tự nói với bản thân là do con đã trưởng thành rồi, con có lý tưởng của con, đây là chuyện tốt cho con —— cho nên dù mẹ có không nỡ hay lo lắng cho con đến đâu thì mẹ cũng không nên ngăn cản con theo đuổi lý tưởng của mình. Nhưng giờ thì sao hả, con nói con không đi nữa là thôi, tiền đóng phí giữ chỗ con cũng không thèm đóng, con quyết không chừa cho mình một đường lui nào hết! Đường Hành, con chỉ vì một mối tình mà từ bỏ chính lý tưởng của mình sao? Vậy con những lời trước đây con nói vào mặt mẹ thì tính sao hả Đường Hành?!"

"Đây là cuộc đời của con," Đường Hành không dám đối diện với ánh mắt của mẹ mình, "Con tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình."


"Con thì chịu trách nhiệm cái chó má gì!" Phó Lệ Linh bất ngờ nói th ô tục, "Con mới 21 tuổi, con biết vì về chịu trách nhiệm, hả? Con có hiểu những điều con làm thì sau này phải trá giá thế nào không? Mẹ nói cho con biết, Đường Hành —— có một số việc, con sẽ không đủ sức chịu trách nhiệm mà chỉ có thể chấp nhận trả giá đắt thôi."

"Mẹ," Đường Hành cúi đầu, gằn từng chữ nói, "Con yêu anh ấy thật nhiều."

"Đó là mộ tên con trai ——"

"Con chỉ yêu anh."

"Yêu, tình yêu có ăn được không Đường Hành?" Phó Lệ Linh che mắt, nước mắt chảy ra từ những kẽ ngón tay của cô, "Con yêu tên đó như thế, vậy còn cậu ta thì sao, cậu ta yêu con được bao nhiêu?"

"Anh ấy cũng rất yêu con."

"Con bảo cậu ta yêu con rồi sau đó trước mặt cả lớp thừa nhận đang quen một cô gái khác?"

Đường Hành biến sắc: "Sao mẹ biết."

"Làm sao mẹ biết —— mẹ đã sớm biết quan hệ giữa hai đứa! Buổi tối hôm cậu ta tới đây mượn sách là hai đứa con đã yêu nhau rồi đúng không? Cậu ta đến đây không phải để mượn sách, đúng chứ? Mẹ là mẹ con, sao mà mẹ có thể không nhìn ra được chứ? Không chỉ có mẹ, mà bác con cũng biết, chúng ta đều biết! Con bảo cậu ta yêu con, vậy cậu ta có nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Có dám thừa nhận quan hệ giữa con và cậu ta không? Cậu ta coi con là gì, hả?"

Đường Hành vội vàng nói: "Lần đó anh ấy chỉ giúp đỡ! Cô gái kia bị một anh đàn trên quấy rầy nhiều lần nên anh ấy chỉ hỗ trợ đóng giả bạn trai!"

"Quấy rầy sao? Vậy sao cậu ta không trực tiếp tìm con để con báo cho bác con giải quyết. Thậm chí tự cậu ta cũng có thế trực tiếp đến gặp bác con để trình bày mà, bác con sẽ không mặc kệ! Vậy mà cậu ta cứ phải đóng giả bạn trai của người khác là sao? Hết cách rồi hay sao? Đường Hành —— rốt cuộc là cậu ta giúp cô gái đó hay vốn dĩ cậu ta không dám thừa nhận quan hệ với con, nên mới là người nhờ cô gái kia đóng giả làm một đôi tình nhân?"

Đường Hành nhất thời không nói nên lời. Cậu bỗng nhiên nhớ tới bữa ăn liên hoan ở Phú Xuân Hiên hôm đó, khi Từ Dung nói Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm đang quen nhau, mọi người đều náo nhiệt ồn ào. Lúc ấy, bác cậu đã biết mối quan hệ của cậu và Lý Nguyệt Trì rồi sao? Vậy Từ Dung có biết không? Những sinh viên khác có biết không? Đúng rồi, bạn cùng phòng của Lý Nguyệt Trì vốn đã biết anh có người yêu từ lâu, cho dù người khác có nghe về điều này thì họ cũng sẽ hiểu việc Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm "Đang quen nhau" chỉ là một lời nói dối.

Vậy vào ngày hôm đó, khi cậu đứng dậy rời đi, họ đã nghĩ gì?


Hàng loạt ký ức bỗng nhiên trỗi dậy trong tâm trí cậu, cũng với những suy nghĩ mà cậu đã quên đi hoặc không còn để trong lòng nữa. Lại là cảm giác này, não cậu như bị xé toạc thành từng mảnh, một nửa nói đừng nghĩ đến nữa, một nửa lại nói mày biết rõ những suy nghĩ này là đúng......

"Mẹ," Đường Hành hít một hơi sâu, "Đợi con và mẹ bình tĩnh rồi thì nói tiếp được không? Tối nay con không đi đâu cả."

"Con lại đang lảnh tránh đúng không? Con né tránh được bao lâu hả?"

"Mẹ ——" Đường Hành gần như cầu xin, "Mai lại nói tiếp...... con không đi đâu nữa."

Khi Lý Nguyệt Trì đi ra hàng hiên của khu chung cư thì mưa cũng đã tạnh. Bầu trời đêm ở Vũ Hán không đen tuyền như ở quê anh; nó có một chút đỏ nhẹ phớt qua, hệt như một lớp sắt rỉ dơ bẩn bám vào nền trời. Lý Nguyệt Trì lê bước nặng nề đi trong sân trường, có lẽ vì trời mưa nên trên đường rất ít người qua lại.

Chưa tới giờ đóng cửa nhưng anh không muốn về ký túc xá. Anh chậm chạp đi về hướng căn phòng trọ. Đại học Hán Dương rất rộng, khoảng cách đến phòng thuê còn rất xa. Lý Nguyệt Trì ấn nhẹ lên chiếc điện thoại, màn hình tối đen, không có phản ứng vì đã sớm tắt máy. Anh nhớ lại Đường Hành từng dặn anh đừng để chế độ im lặng, lúc rảnh rỗi, Đường Hành cũng hay gửi cho anh dãy số để nạp tiền điện thoại. Hình như Đường Hành vô cùng sợ hãi khi hai người mất liên lạc, bất cứ lúc nào anh gọi điện cho Đường Hành, Đường Hành đều bắt máy rất nhanh.

Hóa ra khi bạn muốn liên lạc với một ai đó nhưng làm cách nào cũng không thể liên lạc được, chính là cảm giác này sao.

Lại nhớ về những lần cãi nhau ích ỏi giữa họ, hầu như đều là Đường Hành chủ động tìm anh trước. Vì an ủi Điền Tiểu Thấm mà lỡ hẹn nghe Đường Hành hát, ngày hôm sau Đường Hành đến phòng trọ tìm anh; tết nguyên đán, Đường Hành nói hai người cho nhau thời gian để bình tĩnh lại, nhưng Đường Hành cũng là người gọi cho anh trước vào đêm giao thừa; Thậm chí, khi Đường Hành đột ngột chạy khỏi buổi liên hoan hôm đó, nhưng sau cùng, cậu vẫn quay về căn phòng trọ này.

Anh vẫn nhớ rõ, đêm đó Đường Hành ngồi ở cầu thang trước cửa phòng, cậu như tự dẫn lối cho mình đến đây, sợ anh nếu tìm không thấy cậu sẽ không còn đi tìm cậu nữa.

Nghĩ lại, có lẽ anh thực sự là một người yêu tệ?

Lý Nguyệt Trì mệt mỏi vì đi bộ nên ngồi xuống băng ghế dài ở sân trường. Anh chợt ngạc nhiên với chính mình vì có thể bình tĩnh rồi đây suy xét một vài vấn đề. Chẳng hạn như, mẹ của Đường Hành nói cũng không sai —— con yêu cậu ta như thế, vậy cậu ta thì sao, cậu ta yêu con được bao nhiêu?

Cảm giác giống như đang giải một bài toán khi còn học cử nhân vậy, làm thế nào chứng mình một phương trình là bằng nhau, một mệnh đề là tương đương nhau? Nếu chia đôi tờ giấy làm hai cột rồi gạch đầu dòng những việc anh và Đường Hành hi sinh cho nhau, thì sẽ là, Lý Nguyệt Trì từ bỏ ý muốn trở về Quý Châu sau khi tốt nghiệp, từ bỏ ý định "Cải thiện quê nhà" của anh khi đăng ký học thạc sĩ ở Khoa khoa học xã hội, thay vào đó sẽ đến Bắc Kinh tìm Đường Hành. Tương ứng với điều này, vì để ở bên Lý Nguyệt Trì, Đường Hành từ bỏ cơ hội nghiên cứu học thuật, từ bỏ thư mời nhập học của đại học Chiacago, ở lại nước dấn thân vào con đường ca sĩ không có tương lai rõ ràng.


Để yêu đương với Đường Hành, Lý Nguyệt Trì đã đi dạy thêm, tiền gửi về nhà mỗi tháng đã bớt lại 200 tệ (trước đây gửi về 2000 tệ, sau khi yêu thì gửi về1800 tệ).

Để yêu đương yêu với Nguyệt Trì, Đường Hành đã đi thuê phòng, mua đồ đạc trong phòng, trả trước tiền điện nước, mỗi tuần đều phải đi đi về về giữa Bắc Kinh và Vũ Hán (đã vậy còn luôn mua vé máy bay đắt tiền).

Để tiết kiệm và nạp tiền điện thoại, Lý Nguyệt Trì đã bớt hút thuốc so với trước đây rất nhiều.

Để có nhiều thời gian ở bên Lý Nguyệt Trì, Đường Hành luôn ăn cơm ở căn tin bán đồ ăn giá rẻ mà trước giờ cậu không hề thích.

Lý Nguyệt Trì cảm thấy mọi sự trên đời đều phải trả giá mà có.

Đường Hành nói, em yêu anh, là miễn phí.

Lý Nguyệt Trì dựa vào ghế, ngẩn ngơ ngắm bầu trời đêm. Anh phát hiện, cho dù có liệt kê chi tiết hay tính toán chi li thế nào, thì cũng không thể đặt một dấu "bằng" cho mối quan hệ giữa họ. Tất nhiên là anh không thể nào lấy những con số rạch ròi kia mà gán cho việc "Trả giá" được, tôi cộng thêm một điểm, anh được thêm hai điểm —— không thể tính như vậy được.

Nhưng nếu không làm vậy, anh càng không có cách nào chứng minh là mình yêu Đường Hành nhiều đến bao nhiêu.

Lý Nguyệt Trì nhớ đến câu chuyện Tỷ Can moi tim (*). Đêm buông xuống, đêm mồi côi trăng. Anh chợt có suy nghĩ, nếu anh có thể khoét ngực moi tim mình ra, giống như luyện đồng, sẽ nung nó trong ba ngày ba đêm cho đến khi nóng sáng lên, sau đó đặt trên bàn rèn đập liên tục, đập đến khi có được thành phầm cuối cùng là một mảnh trăng mỏng. Trăng đồng.

(*) Tỷ Can là một nhân vật trong Đắc Kỷ Trụ Vương – Bảng Phong Thần. Ông ngoài trung cam nghĩa đảm, ông còn được trời ban cho trái tim Thất Khứu Linh Lung, tương truyền là có khả năng làm cho bách yêu trách xa, chính vì điều đó mà yêu hồ Đắc Kỷ không thể tấn công trực tiếp mà phải mượn tay vua Trụ moi tim ông. Khi ông thấy triều đình trở nên mục nát, ông xin vua cáo lão hồi hương, sống an nhàn thanh đạm những ngày cuối đời. Nhưng cũng vì có trái tim thần ban, cộng với tính khí không thể chịu nhường nhịn, khuất phục, mặc kệ cho bọn yêu ma tác quái, ông quay về triều đình và kết quả lãnh nhận cái kết quá bi đát – tự moi tim cứu vua mà chết.

Lấy tim anh mà mắc lên trời cao, để khi nào Đường Hành nhớ anh, có thể ngước lên và nhìn thấy.

Có ánh đèn trắng rọi đến từ xa, một chiếc Volkswagen màu xám dừng trước mặt Lý Nguyệt Trì. Giáo sư Đường quay cửa kính xe xuống, kinh ngạc nói: "Tiểu Lý, sao em ở đây?"

Lý Nguyệt Trì lấy lại tinh thần: "...... Em ngồi ở đây một lát."

"À, có phải còn lo lắng vụ thiết bị không?" giọng điệu Giáo sư Đường vô cùng ôn hòa, thậm chí có chút áy náy, "Gọi điện cho em mà không có ai bắt máy! Thầy muốn báo với em là phía Vương Lệ Lệ đã thừa nhận, trước khi em và Tiểu Thấm đến Đại Ngộ thì cô ta đã vận chuyển các thùng thiết bị ra ngoài."


Lý Nguyệt Trì sửng sốt vài giây: "Ý thầy nói...... là không liên quan đến bọn em."

"Đúng vậy! Hai ngày này thầy cũng sốt ruột quá nên hồ đồ," giáo sư Đường chân thành nói, "Em và Tiểu Thấm đều là những đứa trẻ ngoan! Haizz, em cũng biết dư luận trên mạng xã hội đáng sợ thế nào mà, nếu việc này mà bị lan truyền ra ngoài, rồi bóp méo "Th@m nhũng ở đại học Hán Dương" thì sẽ gây phiền phức đến thế nào, nên thầy mới lo như thế!"

Lý Nguyệt Trì vuốt mái tóc ướt đẫm mồi hôi của mình, cảm thấy hốt hoảng "Vì sao Vương Lệ Lệ lại vu oan cho bọn em?"

"Cô ấy không ngờ những thiết bị này đều đi theo bộ với nhau, tưởng là có thể trốn được tai mắt của mọi người, bây giờ bị phát hiện nên muốn kéo hai em vào liên lụy," giáo sư Đường cười một chút, "Dù sao hai em vẫn còn đang đi học, cô ta biết nhà trường sẽ bảo vệ hai em. Nhưng mà cũng may là cô đã thừa nhận tất cả......"

Cửa sổ xe nâng lên, giáo sư Đường lái xe rời đi. Trước khi đi, hắn ta còn quan tâm nói với Lý Nguyệt Trì: "Đề án ở Đại Ngộ em cứ tiếp tục tham gia nhé, đừng cảm thấy áp lực gì cả. Hai ngày nay em cũng vất vả rồi, thế này đi, tạm thời em cứ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó lại tham gia nhóm đề án."

Lý Nguyệt Trì muốn nói em có thể rời nhóm được không, nhưng trước khi mở miệng nói điều gì, anh lại nghĩ đến tiền lương 800 tệ mỗi tháng khi tham gia nhóm.

Cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ gật đầu với giáo sư Đường.

Đêm nay, Lý Nguyệt Trì cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Trở lại căn phòng trọ, anh tắm rửa qua loa rồi nằm vật xuống giường. Sự cố biến mất một cách bất thình lình như thế làm anh trở tay không kịp, nghĩ đến Đường Hành vì anh mà từ bỏ cơ hội du học, lòng anh vẫn nặng trĩu.

Lý Nguyệt Trì ngủ thật say và thấy một giấc chiêm bao thật sống động. Anh mơ thấy hè đã về, vào kỳ nghỉ hè, anh dẫn Đường Hành về quê mình. Nhiệt đột trên núi luôn thấp hơn so với nhiệt độ nơi thành thị, gió lạnh thổi quét qua chỏm tóc đuổi ngựa của Đường Hành. Đường Hành mặc chiếc áo thun trắng có hình trái tim đỏ trên ngực, cậu duỗi thẳng chân, ngồi hát bên một dòng suối nhỏ trong thôn làng. Nước suối trong vắt, ánh nắng long lanh, anh nhìn Đường Hành, cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp đến không thể thốt nên lời.

- ------ HẾT-------

Đây là chương mang tính bước ngoặt và với mình, cũng là chương đúc kết rõ ràng và trọn vẹn tình yêu của anh Trì, tác giả dùng hình ảnh ánh trăng để ẩn dụ, rất hợp với anh. Nguyệt Trì là một mảnh trăng của núi rừng hoang vu, trăng lạnh đầy dã tính mà cũng rất tình, rất dịu và rất đậm đà. Đây là ánh trăng mà Đường Hành tìm kiếm một đời ah. Nên là đừng bạn nào nói anh công không yêu thụ nhiều như thụ yêu anh nữa nha, mình buồn đó.

Thủ khoa khoa toán như anh cân đo đong đếm cuộc tình này rồi lại nhận ra nó là một phương trình anh không giải được, nên anh chỉ có thể khoét ngực moi tim mình để làm một mảnh trăng êm mắc lên trời soi sáng người yêu của anh thôi =(((((. Đêm nay không trăng, vì có một vầng trăng đang âu sầu tìm cách chứng mình mình yêu nhiều đến bao nhiêu.

Nhớ lại những buổi chiều tàn, lúc tiểu Đường phát bệnh và nhớ về anh Trì, làm mình nhớ đến 1 câu thơ của Hàn Mặc Tử:

Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm

Cho trăng ngập dần lên tới ngực