*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Khi Lý Nguyệt Trì tỉnh lại, Vũ Hán vẫn đang mưa, sắc trời đen sẫm, anh không thể biết được lúc này là mấy giờ. Anh ấn nhẹ điện thoại, không có phản ứng, sau đó mới nhớ ra nó đã bị tắt nguồn tối hôm qua và vẫn chưa được sạc pin.

Lý Nguyệt Trì chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương. Anh biết mình đã ngủ một giấc thật dài, nhưng khi tỉnh dậy lại không thấy sảng khoái, ngược lại, đầu óc càng thêm mù mịt giống như bầu trời ngoài khung cửa sổ kia.

Anh cắm dây sạc điện thoại, đợi vài phút, sau đó khởi động máy.

Điện thoại cũ của Đường Hành là một chiếc Nokia đời mới ra mắt vào năm ngoái, máy khởi động rất nhanh. Nhưng lần này sau khi chạy màn hình khởi động xong thì màn hình lại đen kịt đi hai giây. Một tiếng sấm gầm "ĐÙNG" vang vọng bên ngoài, trái tim Lý Nguyệt Trì cũng bất giác mà run theo.

Màn hình điện thoại sáng lên, Lý Nguyệt Trì mở to mắt, thấy từng cuộc gọi nhỡ lần lượt hiện lên, tin nhắn văn bản, thậm chí là tin nhắn hình ảnh cũng ồ ạt hiện lên màn hình chính. Mỗi một thông báo xuất hiện thì điện thoại lại run lên từng cái. Chiếc điện thoại như dây cót của đồng hồ báo thức, rung ong gong không ngừng.

Lý Nguyệt Trì sững sờ đặt điện thoại xuống, nhìn vào màn hình.

Điền Tiểu Thấm, giáo sư Đường, bạn cùng phòng, An Vân, Tưởng Á, giáo viên cố vấn, mẹ... và cả Đường Hành.

Lý Nguyệt Trì vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Đường Hành.

Lại tắt máy.

Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc vẫn đang không ngừng hiện lên, trực giác Lý Nguyệt Trì nói đã có gì đó xảy ra, không kịp nhìn kỹ, bấm gọi cho An Vân.

An Vân như đang cầm sẵn điện thoại trong tay, cuộc gọi chỉ vừa mới được chuyển tiếp đã lập tức bắt máy: "Lý Nguyệt Trì?!"

"Tôi đây," Lý Nguyệt Trì nói, "Cậu tìm tôi sao?"

"...... Cậu đang ở đâu." Giọng cô nức nở.

"Tôi đang ở phòng thuê ở thôn Đông Hồ. Tối qua điện thoại hết pin nên tắt nguồn."

"À, vậy là cậu còn chưa biết."

Lý Nguyệt Trì cảm thấy lòng mình nặng đi: "Cái gì?"

"Điền Tiểu Thấm," giọng An Vân đầy hoảng hốt, "Sáng nay, đã nhảy lầu."

Lúc 2:07 chiều, Lý Nguyệt Trì đứng dưới sân ký túc xá, thấy một hàng rào chắn được dựng lên. Dưới màn trời âm u, những sợi dây vàng của hàng rào lại trở nên vô cùng sáng ngời. Bọn họ rào lại vị trí Điền Tiểu Thấm rơi xuống, nhưng trên mặt đất lại trống không, bởi vì dù có dấu vết gì đi nữa thì chúng đều đã được mưa cuốn trôi sạch.


Không biết là ai đã đặt một cành hoa huệ trắng bên dưới hàng rào. Rất nhiều nữ sinh đứng trên bãi đất trống cách đó vài mét, Lý Nguyệt Trì nghe thấy âm thanh các cô gái nói chuyện với nhau.

"Sợ quá, mình phải ra ngoài thuê phòng ở thôi, không muốn ở đây nữa......"

"Nửa đêm chắc không dám dậy đi vệ sinh quá."

"Tại sao cô ấy lại như vậy. Mới có năm nhất thôi mà, cũng không phải làm luận văn tốt nghiệp mà."

"Cậu thử nghĩ đến bạn cùng phòng của cô ấy xem, xui quá trời xui, kiểu này bị ám ảnh đến mức nào cơ chứ?"

"Bọn mình sống cùng tòa nhà với cô ấy cũng xui quá còn gì!"

"Thôi đừng nhìn nữa, xui đó."

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì để tới mức này cơ chứ?"

Lý Nguyệt Trì im lặng đứng giữa họ, vài nữ sinh rời đi, lại cũng có mấy người mới tới đứng xem. Mưa nhỏ tả tơi bay trong không trung, đám đông tụ tập giống như đàn kiến, im lặng tiến đến rồi cũng lặng lẽ tản đi.

Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.

"Nguyệt Trì!" Bạn cùng phòng túm lấy anh, "Thì ra cậu ở đây...... Đi thôi, giáo viên cố vấn đang tìm cậu."

Lý Nguyệt Trì nói: "Tìm tôi?"

"Ừ...." Bạn cùng phòng có vẻ khó xử, "Thì, nói là muốn hỏi về tình hình của Điền Tiểu Thấm...... cậu đi rồi biết."

Lý Nguyệt Trì gật đầu, cuối cùng nhìn về vị trí được hàng rào bao quanh một cái rồi xoay người rời đi. Xe cảnh sát đậu ở cách đó không xa, bạn cùng phòng vỗ vỗ vai anh, giống như đang an ủi: "Cậu đừng sợ, những sự việc thế này trường lúc nào cũng phải báo cảnh sát."

Lý Nguyệt Trì bước lên xe cảnh sát để đi đến văn phòng của giáo viên cố vấn.

"Lý Nguyệt Trì, tiểu Lý, đúng không?" Một viên cảnh sát khoảng 40 tuổi ngồi đối diện anh, thái độ ôn hòa, "Cậu đừng sợ. Chúng tôi tìm cậu chỉ để biết thêm một chút tình hình thôi, vì chúng tôi nghe nói, cậu và người đã tử vong...... Điền Tiểu Thấm, khá thân thiết với nhau, đúng không?"

Vẻ mặt Lý Nguyệt Trì không có biểu cảm gì: "Anh hỏi đi."

"Ừ, bạn cùng phòng của Điền Tiểu Thấm nói cô ấy rời ký túc xá vào khoảng hơn 5 giờ chiều ngày hôm qua, sau đó về lại ký túc xá trước giờ đóng cổng rồi từ đó vẫn luôn nằm ngủ. Sáng hôm sau, ba người bạn cùng phòng đi ra ngoài, và vào khoảng 9:40, Điền Tiểu Thấm nhảy lầu," người cảnh sát dừng một chút, "Bây giờ chúng tôi không biết tối hôm qua Điền Tiểu Thấm đã đi đâu, nhưng chúng tôi nghe nói, tối qua, cậu không về ký túc xá phải không?"

"Tôi đi tìm học đệ. Nhà cậu ấy ở trong khu chung cư của trường. Bạn cùng phòng cho tôi đi nhờ dù qua đó."


"À, vậy tối qua cậu có thấy Điền Tiểu Thấm không?"

"Không có."

"Có liên hệ với cô ấy không?"

"Không có, điện thoại bị tắt nguồn."

"Có thể xem qua điện thoại của cậu được không?"

Lý Nguyệt Trì im lặng hai giây: "Không tiện."

"Vì sao? Có cái gì mà không tiện?" Giáo viên cố vấn đang ngồi một bên không nhịn được lên tiếng, "Cậu là sinh viên, điện thoại có cái gì mà không thể nhìn?"

"Thôi thôi, thầy Tào đừng kích động," viên cảnh sát nói, "Người trẻ mà, có thể có tin nhắn gì đó xấu hổ không tiện cho chúng ta xem."

"Lý Nguyệt Trì, em phải phối hợp điều tra! Đây không phải là lúc để xấu hổ. Điền Tiểu Thấm ngoan ngoãn như thế, vậy mà lại......"

"Thầy" Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Thật sự là không tiện."

"Không tiện thì thôi vậy," cảnh sát cười cười, "Vậy sau khi tìm học đệ thì cậu đi đâu?"

"Đến phòng thuê của tôi ở thôn Đông Hồ."

"Ồ ——" viên cảnh sát kéo dài giọng "Sống cùng bạn gái à?"

"Không."

"Sống một mình?"

"Vâng."

"Không phải điều kiện nhà em rất khó khăn à?" Giáo viên cố vấn chau mày, "Tiền ở đâu mà em thuê nhà?"

Lý Nguyệt Trì nói: "Em đồng tính, ở ký túc xá không quen."

Lời này vừa nói xong, giáo viên cố vấn và cảnh sát đều là mở lớn hai mắt, vẻ mắt ngớ ra. Vài giây sau, người cảnh sát mới khụ một tiếng, có chút xấu hổ nói: "Thì ra là vậy."


Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Tối qua em có gặp thầy Đường ở trong trường."

"Sau đó thì sao?"

"Thầy lái một chiếc Volkswagen màu xám, hình như vừa mới đi đầu về, lúc ấy là mười giờ tối ——"

Một tiếng gõ cửa cắt đứt lời Lý Nguyệt Trì, giáo viên cố vấn mở cửa, sốt ruột nói: "Thầy về rồi ạ...... cảnh sát Vương, đây là trưởng khoa khoa xã hội học của chúng tôi."

"Hôm nay tôi có cuộc họp ở Trường Sa," trưởng khoa lau mồ hôi trên trán, "Vừa nhận được điện thoại là tôi về ngay nhưng vẫn trễ...... cảnh sát Vương, tôi muốn biết về tình hình sự việc, anh tới văn phòng tôi nói chuyện nhé."

Bọn họ đứng dậy đi đến văn phòng làm việc của trưởng khoa, giáo viên cố vấn nói với Lý Nguyệt Trì: "Mấy ngày này em phải luôn để máy mở, cũng đừng lo quá"

Lý Nguyệt Trì hỏi: "Em có thể đi cùng được không?"

Giáo viên cố vấn vỗ vỗ cánh tay anh, nhẹ giọng nói: "Em về trước đi"

Văn phòng của trưởng khoa nằm ở tầng cao nhất. Sau khi họ rời đi, cả tầng lầu chợt im ắng hẳn. Mọi cánh cửa đều đang đóng chặt, không khí nặng nề như có thể chặn đứng mọi âm thanh bên ngoài. Lý Nguyệt Trì thong thả đi bộ từ bên này qua đầu bên kia của hành lang, sau đó, từ đằng sau một cánh cửa đang đóng chặt, nghe thấy tiếng tranh cãi.

Anh gõ nhẹ lên cửa, bên trong truyền ra giọng nói của thầy An "Ai đó?"

"Lý Nguyệt Trì."

"......"

Một lát sau, An Vân mở cửa ra.

Cô khoác lên một vẻ vô cùng khốn đốn, tóc tai rối bù, hai mắt sưng húp đỏ hoe, căm hơi sưng lên, hình như là do bị té. An Vân nhìn Lý Nguyệt Trì, khàn giọng nói: "Không phải cậu đã đồng ý với tôi là sẽ quan tâm Tiểu Thấm hơn sao."

Lý Nguyệt Trì nói: "Nghĩa là cậu biết chuyện này sẽ xảy ra."

"Tôi không biết!" An Vân bỗng nhiên quát lên như sắp sụp đổ, "Nếu tôi biết sớm chuyện sẽ thành thế này thì làm sao tôi không giúp cậu ấy được?! Lúc ấy tôi chỉ nghi ngờ, bởi vì Đường Quốc Mộc đã có tin đồn với sinh viên nữ từ trước rồi, tôi chỉ mới nghi Đường Quốc Mộc mà thôi......"

"An Vân!" sắc mặt thầy An xanh mét, ngắt lời cô, "Đừng nói nữa!"

"Đường Quốc Mộc đã sớm có tin đồn với các nữ sinh khác, lớp thạc sĩ hay tiến sĩ gì cũng đều có," An Vân không thèm quan tâm tới ba mình, nói, "Trước đó Tiểu Thấm có tới tìm tôi, cậu ấy muốn đổi thầy hướng dẫn, hỏi là có thể đổi sang ba tôi làm giáo viên hướng dẫn được không, ba tôi đồng ý, nhưng điều kiện là tôi không được tham gia ban nhạc nữa mà phải chuyên tâm học hành."

An Vân quay đầu nhìn ba mình một cái, ánh mắt đầy oán hận: "Vốn dĩ có thể đổi từ tháng tư rồi, nhưng ba tôi nói còn phải lo cho cuộc bình chọn Học giả Trường Giang và cần Đường Quốc Mộc hỗ trợ, nên là phải đợi xong cuộc bầu chọn này rồi mới nhắc lại vụ thay đổi thầy hướng dẫn."

"Vậy là do ba hại chết em ấy à?!" thầy An nổi đầy gân xanh, giận dữ quát lên, "Nguyên nhân nhảy lầu của Điền Tiểu Thấm còn đang điều tra! Còn chưa chắc chắn là do Đường Quốc Mộc cơ mà!"

"Không phải lão ta thì còn ai vào đây? Cái công ty kia —— Thánh Khoa —— ba biết rõ, đó là công ty của gia đình lão ấy!"

"Thánh Khoa," Lý Nguyệt Trì lẩm bẩm nói, "Là công ty của Đường Quốc Mộc?"


"Ban đầu Thánh Khoa chỉ là một công ty nhỏ, đầu năm nay đã tuyên bố phá sản và được tái cơ cấu lại, cô Phó là nhà đầu tư của công ty," An Vân nhắm mắt, "Đường Hành nói với cậu chưa? Cô Phó làm chủ doanh nghiệp tên là "Thiên Hoành, hiện tại Thánh Khoa là công ty con của Thiên Hoành chẳng qua chủ sở hữu không phải là cô Phó đứng tên."

Thầy An gầm nhẹ: "An Vân!"

"Con biết ba với lão ta cùng một giuộc, phải vậy không?" An Vân lạnh nhạt nhìn ba mình, "Tại con...... Tại con biết quá trễ."

"Cho dù là Đường Quốc Mộc gây ra, thì những chứng cứ này của con có thể chứng minh được cái gì?!"

"Con không tin cảnh sát không điều tra được ——"

"Tôi có chứng cứ."

An Vân và thầy An cùng nhìn về phía Lý Nguyệt Trì.

Lý Nguyệt Trì móc điện thoại ra, khi nhấn phím, đầu ngón tay anh khẽ run rẩy. Tối qua, từ 11:03 đến 02:30 sáng, Điền Tiểu Thấm gọi cho anh 5 cuộc, nhưng vì điện thoại tắt nguồn nên anh đều không bắt máy. Sau đó, có lẽ Điền Tiểu Thấm đã từ bỏ ý định gọi điện mà chuyển sang nhắn tin cho anh.

Ở đời này, Điền Tiểu Thấm đã gửi cho anh ba tin nhắn cuối cùng, nội dung như sau:

Nguyệt Trì, cậu yên tâm đi, chuyện thiết bị đã được giải quyết xong. Mình không muốn gạt cậu, đêm nay thầy Đường kêu mình đến "ở cùng ông ta", mình đồng ý. Mình cũng biết là sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng mình tự nguyện.

Mình thấy mình bị thầy Đường lừa rồi. Ông ấy đã đồng ý với mình là nếu mình chịu ở bên ông ta lần này thì những chuyện trước đó sẽ được xóa bỏ hết, và mình được phép đổi thầy hướng dẫn. Nhưng ông ta lại chụp hình mình rồi nói mấy ngày sau sẽ liên lạc với mình...... Nguyệt Trì, hy vọng cậu lưu giữ những tấm hình này thật kỹ, nếu sau này ông ta uy hiếp cậu thì cậu không có gì phải sợ nữa.

Thì ra cậu và Đường Hành đang yêu nhau. Thì ra là thế. Chúc hai cậu hạnh phúc.

Sau 3 tin nhắn này là 4 tin nhắn hình ảnh.

Trên cơ thể Điền Tiểu Thấm đầy rẫy những vết trói đỏ bầm; chúng phủ kín từ chiếc ổ mảnh khảnh đến khuôn ngực nhỏ và xuống cặp đùi thon gầy của cô. Lý Nguyệt Trì không thể nào tưởng tượng được cảm giác của Điền Tiểu Thấm khi bị Đường Quốc Mộ trói thế này là cảm giác gì, thật sự là tưởng tượng không nổi. Ở dưới quê, anh đã từng thấy dân làng mình giết heo, một con heo đực vô cùng khỏe lại bị dây thừng trói gô và không thể nào động đậy được. Nhưng Điền Tiểu Thấm là Điền Tiểu Thấm, heo là heo, vì sao lại dùng cách đối xử với một con heo lên một con người?

Thầy An chỉ mới liếc mắt một cái, chân liên tục lùi về sau, "Rầm" một tiếng, ông ngã ngồi trên ghế làm việc. An Vân xem hết 4 bức ảnh, ánh mắt cứng lại như thể linh hồn đã bị rút đi. Vài giây sau, cô run rẩy kịch liệt rồi lập tức phóng tới cửa: "Tôi giết hắn ——"

Lý Nguyệt Trì giữ lấy eo cô nắm lại: "Đừng đi."

"Tôi, tôi tuyệt đối không tha cho hắn, cậu bỏ ra Lý Nguyệt Trì, cậu bỏ tay ra ——"

"Cậu không thể đi."

An Vân ngẩng đầu nhìn Lý Nguyệt Trì, mặt đầy nước mắt: "Vì sao?"

Lý Nguyệt Trì nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bi phẫn của cô, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không giao những tấm hình này cho cảnh sát." Câu tiếp theo, câu tiếp theo nghẹn cứng ở cổ họng, giống như đang có một thanh sắt nung đâm xuyên cổ anh tạo thành một lỗ hổng. Anh biết rằng khi anh nói ra những lời này, anh sẽ trở thành tội nhân, một tên tội đồ chẳng khác gì Đường Quốc Mộc, nhưng anh làm gì còn lựa chọn nào khác? Nếu buộc phải chọn, anh chọn tội lỗi, vì yêu, anh nguyện vác thập giá tội lỗi trên vai mãi mãi.

Cái tên thân thuộc nhất với anh nhưng giờ phút này lại như một cấm chú. Hy vọng đây là lần cuối cùng anh buộc phải gắn tên người ấy với tội lỗi, cứ như anh đang làm vấy bẩn cái tên này.

"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Đường Hành phải làm sao đây?"

- -----HẾT-------