Bác sĩ Chu suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Không thể đợi thêm được nữa, giáo sư Hà không ở đây, mà tình hình của Lệ thiếu gia không thể trì hoãn, phải lập tức tiến hành phẫu thuật!"
Bác sĩ Chu là phó viện trưởng của bệnh viện số 1 Bắc Kinh, y thuật cao siêu, ở giới y học nhận về không ít giải thưởng, thậm chí còn được coi là bàn tay phải của Thần.

Một bác sĩ bên cạnh nói: "Nhưng phó viện trưởng Chu, dù sao người trên giường bệnh cũng là! nếu như anh tiến hành cuộc phẫu thuật một cách hấp tấp, không có 100% sự chắc chắn và phán đoán thì rất dễ xảy ra sự cố.

"
Bác sĩ Chu nhíu mày: "Như tôi đã nói, dạ dày là nguyên nhân chính khiến bệnh nhân liên tục nôn ra máu, thậm chí hôn mê, chỉ có lập tức tiến hành phẫu thuật thắt nội soi mới có thể tránh được tình trạng xuất huyết dạ dày của bệnh nhân.

Nếu chúng ta không thực hiện phẫu thuật bây giờ, lại đợi thêm mấy giờ đồng hồ, Hoa Đà* cho dù còn sống cũng cứu không được!"
( Hoa Đà, biểu tự Nguyên Hóa, là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.


Ông được xưng tụng như một Thần y nổi tiếng không chỉ trong Trung Quốc mà trong các nước đồng văn hóa như Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc, được xem là một trong những ông tổ của Đông Y – Wikipedia)
Mắt thấy ba bốn bác sĩ xung quanh không nói lời nào, thần sắc ngưng trọng, bác sĩ Chu lại nói: "Cho dù phán đoán của tôi sai, trong quá trình phẫu thuật cũng không tìm ra triệu chứng ở đâu, thì cùng lắm khâu miệng vết thương lại, toàn bộ quá trình cũng không lấy mạng người được!"
Các bác sĩ khác: "! "
Không phải, ông ấy tự do tự tại như thế từ khi nào vậy?
Phó viện trưởng Chu xua tay: "Mục đích nghiên cứu y học của chúng ta vốn là để cứu người, Lệ thiếu hiện tại tiến hành phẫu thuật, tất cả hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Một vị bác sĩ thẳng thắn nói: "Tôi đồng ý với bác sĩ Chu.

Nếu không làm phẫu thuật, đừng nói mặt trời của ngày mai, ngay cả ánh trăng đêm nay, Lệ thiếu cũng không thể nhìn thấy!"
Sau một lúc trầm mặc, mọi người dần đạt được sự đồng thuận.

Biệt thự cũng trang bị đầy đủ dụng cụ, bác sĩ Chu cùng các bác sĩ khác lập tức chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.


Đột nhiên, giọng nói lãnh đạm của Phó Chi từ phía sau vang lên, nháy mắt lọt vào tai của mọi người: "Trong tình huống này lại vội vàng phẫu thuật cho bệnh nhân, là muốn lấy mạng người?"
Giọng nói đột ngột xuất hiện.

Bác sĩ Chu cay mày, lần theo nơi phát ra âm thanh quay đầu lại, liền thấy Thư Ký Lưu đi theo bên người Phó Chi.

Cô gái nhỏ nhìn qua bộ dáng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, bác sĩ Chu sắc mặt âm trầm nói: "Cô bé từ nơi nào tới? Còn dám lộn xộn ở đây!"
Những ánh mắt không thiện cảm của các bác sĩ khác cũng lần lượt đổ dồn về phía Phó Chi, công việc nặng nhọc mấy ngày nay đã khiến tinh thần họ căng thẳng đến cực điểm, cũng không mở miệng nói gì.

"Thư Ký Lưu, chúng tôi đã nghĩ ra phương án điều trị, cậu đem người ra ngoài đi, đừng để cô bé làm ảnh hưởng đến thao tác của chúng tôi!"
Đối mặt với sự không kiên nhẫn của bác sĩ Chu, Thư Ký Lưu chỉ lắc đầu: "Phó viện trưởng Chu, đây là danh y mà giáo sư Hà cùng Lệ lão gia mời đến.

"
Danh y?
Là cô gái này á hả?.