Làm sao cô gái nhỏ này có thể hiểu được một thứ rộng lớn và sâu sắc như trung y chứ!
Bác sĩ Chu vốn đã tức giận với thái độ của Phó Chi, hơn nữa lần phẫu thuật này ông cũng không có quá nhiều chắc chắn, lời nói của Phó Chi cũng quá đen đủi.

Sau khi nghe thư ký Lưu giới thiệu là danh y, căn bản cũng không tin: "Chỉ dựa vào cô bé này? Đã thành niên chưa? Thư Ký Lưu, chắc cậu cũng biết ở trung y, không có hơn mười năm làm việc chăm chỉ, căn bản là không đủ để trở thành danh y!"
"Theo tôi thấy, hoặc là cậu bị lừa nhặt nhầm người đem về, hoặc là cậu đã mang về một cô gái từ trong bụng mẹ đã bắt đầu học trung y!"
Hai cái luận điểm này, bất luận là cái nào, đều thể hiện ra sự khinh thường của bác sĩ Chu đối với Phó Chi.

Thư Ký Lưu chần chờ một lát, đem tầm mắt đặt ở trên người chính chủ.

"40 phút, tôi có thể làm anh ấy tỉnh lại.

" Khóe môi Phó Chi hơi nhếch lên, đôi mắt diễm lệ có chút lạnh lùng xa cách.

Cũng không phải bác sĩ Chu cười nhạo cô: "40 phút có thể làm Lệ thiếu tỉnh lại? Ôi, thật là câu chuyện buồn cười, chỉ bằng cô bé thôi sao?"

"Bằng không là ông sao?"
Phó Chi liếc mắt nhìn ông ấy: "Chẳng lẽ giống ông cứ phẫu thuật tới lui, cắt chỉ khâu lại?"
"Ông đang ở trong tú phường thêu hoa sao?"
Bác sĩ Chu híp mắt, tức giận nhìn cô, chỉ vào cô rồi nhìn về phía Thư Ký Lưu: "Nghe này, cậu nghe đi, nó còn châm chọc nói tôi này nọ!"
"40 phút làm Lệ thiếu tỉnh lại sao? Người trẻ tuổi bây giờ đúng thật trơ trẽn! Tôi còn đang muốn hỏi, cô có thể sử dụng cái biện pháp gì để giải quyết vấn đề mà chúng tôi không ai làm được!"
Phó Chi nhẹ nhàng nói: "Châm cứu.

"
Tay phải cô cầm một miếng vải màu vàng đậm đựng kim châm cứu, hàng mi mảnh mai đổ bóng xuống mí mắt, không nhìn rõ biểu cảm ra sao.

"Châm cứu?! Thật nực cười!" Bác sĩ Chu hừ một tiếng: "Còn dám nói châm cứu dùng để chữa bệnh, cô là xem chúng tôi là kẻ ngu sao?"
Thông thường thì mọi bác sĩ đều đã nghe qua thuật châm cứu, đây là một phương pháp điều trị bệnh độc đáo trong y học cổ truyền Trung Quốc, sử dụng sự dẫn truyền của các kinh mạch và huyệt đạo, đồng thời áp dụng một số thao tác để điều trị các bệnh trên toàn cơ thể.

Thao tác này có thể gọi là một phép lạ trong giới y học.

Bình thường người học trung y không có mấy chục năm tinh thông cũng không dám dùng châm cứu để chữa bệnh, một khi mắc sai lầm có thể dẫn đến bệnh nhân tử vong!
Bác sĩ Chu liền giậm chân tại chỗ: "Cái này thật đúng là vớ vẩn! Ngay cả Tôn Tam Châm ở chỗ này đều không thể làm Lệ thiếu tỉnh lại trong 40 phút đâu.

Chỉ là một cô gái trẻ không chuyện, lại dám dùng châm cứu để điều trị bệnh, nếu làm loạn mất mạng người, cô có đền nổi không?"
Các bác sĩ có mặt đều nhìn Phó Chi với vẻ mặt bất mãn.

"Thư ký Lưu, cậu có thể không biết, trên cơ thể con người tổng cộng có 720 huyệt vị, trong đó có 108 huyệt đạo, còn có huy.ệt động và huyệt đạo, nếu hơi lệch một chút sẽ dẫn đến tử vong! "
"Về năng lực và kinh nghiệm lâm sàn, cô gái này đây chắc chẵn không bằng bác sĩ Tôn Tam Châm, ngay cả ông ấy cũng nói không làm được mà cô gái này lại bảo được, quả thực buồn cười!"
"Cái gì mà danh y, còn không phải là kẻ giả danh bịp bợm sao, chó ngáp phải ruồi cứu được vài người, dựa vào mồm mép thuyết phục Lệ lão gia cùng giáo sư Hà, cô thật sự cho rằng chính mình có bản lĩnh à?"
"Đừng tưởng rằng biết một chút y thuật thì mình sẽ trở thành danh y, tuổi còn nhỏ không nghĩ làm đến nơi đến chốn, ngược lại trong lòng quá bốc đồng, nếu có thể chữa khỏi cho Lệ thiếu, mặt trời nhất định phải mọc từ hướng Tây!"

Mọi người đều cho rằng Phó Chi tuổi nhỏ không chịu học, chẳng phân biệt đây là nơi nào mà vào càn quấy.

Bác sĩ Chu trong ánh mắt đầy lạnh lùng, chán ghét việc Phó Chi cứ tự cho mình là đúng: "Thật là không biết trời cao đất dày, hôm nay ở đây tôi liền nói, bệnh của Lệ thiếu, tôi nắm chắc 50% sẽ chữa khỏi, cho dù không thể chữa được, cũng không tới phiên một người trẻ tuổi như cô nhúng tay vào!"
Vừa nói, ông ấy vừa chỉ đạo các bác sĩ dưới quyền: "Không cần trì hoãn thêm nữa, trực tiếp sắp xếp phẫu thuật.

"
Phó Chi lạnh lùng liếc ông ấy một cái, bác sĩ Chu bị khiêu khích, còn muốn cãi lại, lại bị một lực kéo lại, lảo đảo lui về sau vài bước.

"Nắm chắc 50% mà cũng không sợ ngại nói ra, thật xấu hổ!"
Giờ khắc này, bác sĩ Chu tức đến phát run, ngực phập phồng, đang muốn cùng Phó Chi mặt đối mặt chất vấn mấy câu.

Nhưng mà Phó Chi đã đi vào trong phòng bệnh của Lệ Nam Lễ.

"Bụp" một tiếng.

Cửa phòng đã bị khóa trái.

Đã chuẩn bị từ ngữ kỹ càng để chất vấn, bác sĩ Chu: "! "

Ông hận!
Anh hùng thế nhưng không có đất dụng võ!
Bác sĩ Chu tức giận hét lên: "Mau đi ra ngoài!"
Nhìn xuyên quá cửa kính lớn, Phó Chi liếc mắt nhìn bác sĩ Chu một cái.

Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: "Tôi sẽ không ra ngoài đâu"
Bác sĩ Chu thấy Phó Chi đi về hướng mép giường, trong lòng hoảng hốt, nói với Thư Ký Lưu: "Trung y không giống Tây y, không có dụng cụ chuyên dùng để đo mạch, kết quả bắt mạch có thể sai lệch.

Bản thân châm cứu đã có rủi ro rất lớn, ngay cả bác sĩ gạo cội mấy chục năm dày công nghiên cứu cũng không thể đảm bảo không xảy ra rủi ro, cô gái này tuổi còn nhỏ, Thư Ký Lưu, cậu suy nghĩ kỹ đi!"
Những người khác cũng sôi nổi khuyên nhủ.

Thư Ký Lưu trầm giọng nói: "Tâm ý của các vị tôi sẽ thay Lệ tổng nhận lấy, nhưng Phó Chi tiểu thư là Lệ lão gia mời đến chữa bệnh, chúng ta vẫn là nên yên lặng xem tình hình tiếp theo!"
(P/s: toàn bộ nội dung về y học trong truyện được viết theo quyển sách y học mà tác giả đọc, sẽ không đúng hoàn toàn về kiến thức!!).