"Những chuyện này không quan hệ đến ngươi, sắp mở máy rồi, sao ngươi nhàn nhã như vậy?" Diệp Thời Tầm không vui liếc nàng một cái, bởi vì câu hỏi của Tiêu Luyến chọt trúng tâm sự nàng.

Tiêu Luyến bĩu môi: "Không nói thì không nói, làm gì dữ vậy."

Chờ Diệp Thời Tầm đi, Tiêu Luyến mới hậu tri hậu giác nhớ tới: "Ta là biên kịch, mở máy không phải nhàn nhã nhất là ta sao?"

Có thể là vậy, nhưng Tiêu Luyến không nên lượn lờ lắc lư trước mặt nàng.

Thời gian quay rất nhanh, hơn nữa đoàn phim ở chỗ này rất hài hòa, cũng không phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nào. Một ngày nọ trong lúc quay phim Diệp Thời Tầm nhận được ba cuộc gọi nhỡ đến từ Tô Vận, sau đó gửi tin nhắn hỏi mới biết sắp đến sinh nhật của Tề Nhược. Tô Vận gọi điện thoại hỏi nàng ngày đó có thể chạy trở về hay không.

Hôm nay còn một màn diễn cuối cùng, là Trần Tử Hân cùng Cố Tô An đối diễn. Hai người ở trong trấn nhỏ nổi lên tranh chấp, cuối cùng do một người đi đường đến khuyên giải mới xem như tạm ngừng.

Cảnh này đối với hai người mà nói cũng không khó, dẫu sao thời gian qua diễn xuất của mọi người đều có tăng lên, bao gồm Trần Tử Hân cùng Diệp Thời Tầm vốn không biết diễn.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác đoạn quay này Sở Tích rất không hài lòng, vốn định buổi sáng kết thúc quay, buổi chiều thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Nhưng mà cố tình lại là Trần Tử Hân, nàng tựa hồ rất kháng cự, mỗi lần diễn đều không vào được trạng thái. Không có biện pháp, Sở Tích chỉ phải đích thân chỉ đạo Trần Tử Hân, hơn nữa còn gọi Tiêu Luyến tới giảng giải nội dung cụ thể của cảnh này, cho Trần Tử Hân một nhận thức chuẩn xác hơn.

Trần Tử Hân rất rõ ràng lại không vào trạng thái, thẳng đến cuối cùng Sở Tích buông tha, phất tay một cái nói: "Đều dừng lại đi, hôm nay đợi một ngày nữa, ngày mai trở về. Tử Hân, ngươi cẩn thận ngẫm lại."

Trần Tử Hân sắc mặt như cũ, cho dù giờ phút này vẫn vô kế khả thi, nhưng nàng cảm thấy bản thân lĩnh ngộ kịch bản cũng không sai, sai chỉ là hôm nay tâm tình nàng dị thường.

Diệp Thời Tầm tiến lên đưa một chai nước cho nàng: "Còn do dự sao?"

"Không có, tiền đã để cho Ngữ Nhu giúp ta gửi đi. Hôm nay là ngày lão gia tử giải phẫu, ta không khống chế được bản thân không suy nghĩ chuyện này." Trần Tử Hân ngữ khí rất thấp, vẻ mặt quá mức đưa đám, rõ ràng rất hận lão nhân máu lạnh kia, nhưng mà đến khi thật sự cảm thấy hắn mệnh treo sợi tóc, nàng lại đưa tiền thuốc thang qua.

Sáng sớm hôm nay, đôi nam nữ kia gọi điện thoại cho nàng, bảo hôm nay là ngày lão gia tử phẫu thuật, còn nói lão gia tử hối hận rồi, giải phẫu nguy hiểm rất lớn, lão nhân muốn trước khi giải phẫu gặp Trần Tử Hân một lần.

"Ta nên làm gì?" Trần Tử Hân biết quay xong màn này, nàng có thể chạy về tỉnh S, đến lúc đó bất kể có đi gặp lão nhân hay không, đó cũng là lựa chọn sau đó. Nhưng vấn đề bây giờ là, cả buổi trưa trong đầu nàng chỉ quanh quẩn chuyện này, lời kịch căn bản không nhớ được, biểu cảm lúc diễn xuất trở nên quỷ dị vô cùng.

Diệp Thời Tầm vỗ vỗ bả vai nàng an ủi: "Thả lỏng ung dung, nếu ngươi quyết định đi gặp lão gia tử, liền đi ngay bây giờ. Nếu không định đi gặp lão gia tử, vậy ngươi liền tĩnh tâm xuống tử tế quay phim."

"Ta tưởng rằng ta sẽ hận bọn họ, nhưng mà ta vẫn không nhịn được để Ngữ Nhu giúp ta gửi tiền qua, ta cho rằng ta đối đám người kia không chút tình cảm nào, nhưng mà ta hiện tại lại bởi vì chuyện của bọn họ mà khổ sở. A Tầm, nói cho ta biết ta rốt cuộc nên làm gì?"

Nỗi khổ của Trần Tử Hân rất ít người có thể lãnh hội, nàng không qua được đạo khảm trong lòng. Không đi trở về thì nàng giải được hận, nhưng mà tại sao hiện tại nàng do dự như vậy? Nếu trở về, tiến độ của đoàn phim sẽ bị kéo dài bởi vì nàng, hơn nữa nàng lại bản năng kháng cự trở về.

Chẳng biết từ lúc nào Tiêu Luyến đi tới, trầm mặc một hồi nói với Trần Tử Hân: "Cảnh diễn này ta sửa lại rồi, đem vai diễn của ngươi bỏ đi. Hiện tại ngươi không cần lo lắng vấn đề của đoàn phim nữa, như vậy ngươi vẫn còn khổ sở sao?"

Trần Tử Hân không nói, Tiêu Luyến ngồi xổm người xuống bên cạnh nàng: "Phải nói là, hiện tại ngươi còn lý do trốn tránh chuyện này sao?"

Phải, Trần Tử Hân đúng là đang trốn tránh. Cho dù nàng bỏ lỡ lần cuối gặp mặt lão nhân, về sau nàng cũng có thể dùng chuyện đoàn phim quay phim để tê dại bản thân, mà Tiêu Luyến làm như vậy không khác nào ép nàng đến tuyệt lộ, là nhất định phải lựa chọn một con đường.

Trần Tử Hân thống khổ vỗ đầu: "Để ta ngẫm lại, đừng thúc giục ta."

"Trở về đi, cho lão nhân một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội. Bất kể cuối cùng có gặp hắn hay không, ít nhất ngươi cũng nên về tỉnh S trước." Tiêu Luyến bình tĩnh khuyên nhủ.

Rất ít khi thấy được Tiêu Luyến có thời điểm đứng đắn như vậy, bất quá đối với lời của Tiêu Luyến, Diệp Thời Tầm bày tỏ rất đồng ý.

"Về tỉnh S trước đi, cho dù không gặp lão gia tử, ngươi chờ bên cạnh Ngữ Nhu cũng còn dễ chịu hơn ở lại chỗ này." Diệp Thời Tầm khẽ thở dài, cùng Tiêu Luyến khuyên nhủ Trần Tử Hân về tỉnh S trước.

Tiêu Luyến hợp ý gật đầu một cái: "Đúng đúng, về tỉnh S trước, các ngươi bàn tiếp đi, Tiểu 19 khát rồi, ta phải đi tưới nước."

Nhìn Tiêu Luyến rời khỏi, Trần Tử Hân đột nhiên đứng dậy: "Ta trở về, chăm sóc kỹ Tiêu Luyến."

"Đi đi, nơi này có ta." Lúc Tiêu Luyến nói muốn tưới nước cho Tiểu 19, hai người biết nàng lại phát bệnh rồi.

Trần Tử Hân cũng bởi vì Tiêu Luyến đột nhiên phát bệnh mà thay đổi chủ ý, nếu xem lão gia tử giống như Tiêu Luyến, có cùng loại bệnh, vậy thì hiện tại lão nhân biết hối hận, nàng nên cho lão nhân cũng như bản thân một cái cơ hội.

Chờ Trần Tử Hân rời khỏi, Tiêu Luyến đã ôm Tiểu 19 vừa bị rót nước sôi, miệng ngậm que kẹo ngoan ngoãn ngồi trong góc nhìn Sở Tích bận rộn làm việc trên phim trường.

Tiêu Luyến đã sửa lại cảnh này, chỉ có một mình Cố Tô An diễn, Cố Tô An lại lần nữa ghi nhớ kịch bản sau khi sửa đổi, tìm một chút cảm giác liền bắt đầu đầu nhập vai.

Đến buổi chiều, quay phim kết thúc, Cố Tô An thở phào nhẹ nhõm, cả đoàn phim cũng thanh tĩnh lại, mọi người cũng bởi vì sự việc này càng khâm phục Tiêu Luyến, lâm thời đổi kịch bản nói đổi liền đổi, còn không để người ta nhìn ra chút dấu vết nào.

Buổi chiều kết thúc quay, Sở Tích lập tức kêu gọi mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Dọc đường đi Diệp Thời Tầm đột nhiên rất bình tĩnh, ngồi ở bên cạnh Cố Tô An không ngừng liếc nhìn điện thoại di động.

"Làm sao vậy?" Cố Tô An rất tò mò, hiếm khi thấy Diệp Thời Tầm nghiêm túc trầm tư như vậy.

Diệp Thời Tầm cất điện thoại di động, sau đó nói với Cố Tô An: "Qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật mẹ, ta đang nghĩ xem nên tặng lễ vật gì thì tốt. Ngươi có đề nghị gì không?"

Diệp Thời Tầm không hiểu những thứ này, trong trí nhớ nàng trước nay chưa từng có chuyện chúc thọ cho trưởng bối, thậm chí bởi vì đều là 'cô nhi' phiêu bạt bên ngoài, mấy người các nàng cũng rất ít tổ chức sinh nhật, không biết ngày tháng hoặc là không muốn mừng sinh nhật.

Cố Tô An tựa vào trên người Diệp Thời Tầm giúp đỡ nghĩ: "Dựa theo sự thương yêu của a di đối với ngươi, có lẽ ngươi tùy tiện tặng bất cứ lễ vật nào nàng cũng sẽ thích."

"Tùy tiện tặng? Vậy quá không có thành ý." Diệp Thời Tầm khẽ cau mày, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho mẫu thân sao có thể tùy tiện tặng được?

Cố Tô An cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải bảo ngươi tùy tùy tiện tiện lấy một món đưa qua, ý ta là lễ nhẹ tình ý nặng, ngươi chọn một lễ vật có thể đại biểu tâm ý của ngươi, so với việc ngươi bỏ ra số tiền lớn mua một vài thứ xa hoa không tốt hơn nhiều sao. Dẫu sao với tiền của a di, có gì mà không mua nổi?"

Một câu nói thành công làm Diệp Thời Tầm cứng họng, Tề gia thật đúng là không thiếu tiền!

"Vậy để ta nghĩ xem có cái gì có thể đại biểu tâm ý." Diệp Thời Tầm bắt đầu rơi vào trầm tư, hơn nữa còn dành thời gian gửi tin cho Tô Vận, muốn nghe ngóng một chút Tề Nhược có sở thích gì không.

Vấn đề của Diệp Thời Tầm thành công làm khó Tô Vận, nhiều năm như vậy Tề di ngày ngày vô tri vô giác tìm Diệp Hàm, thật đúng là không biết nàng thích gì. Tô Vận nghĩ một chút, bảo Diệp Thời Tầm đi hỏi mẹ nàng còn đáng tin hơn.

Diệp Thời Tầm nhìn Tô Vận trả lời tin nhắn, để cho nàng đi hỏi Tô Tiệp? Tô Tiệp là trưởng bối, muốn hỏi khẳng định không thể trực tiếp gửi tin, vì vậy Diệp Thời Tầm quyết định trở về tỉnh S tự mình đi Tô gia một chuyến.

"Hỏi chưa?" Cố Tô An cũng thật tò mò Tề Nhược thích gì. Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại lắc đầu: "Tô Vận không biết."

"Vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, bất quá cũng không cần gấp, còn có mấy ngày không phải sao?" Cố Tô An khuyên nhủ, nàng không hy vọng Diệp Thời Tầm quá mệt mỏi.

Chờ đến tỉnh S, những nhân viên khác của đoàn phim còn phải bận bịu công việc hậu kỳ, còn các diễn viên thì có thể nghỉ ngơi một đoạn ngắn. Dĩ nhiên lúc Diệp Thời Tầm bọn họ nghỉ ngơi, Lâm Thiển cùng Quý Ngữ vẫn như cũ đến đoàn phim báo cáo, vai diễn của các nàng đều ở phần sau, nhưng mà các nàng đang dịp rảnh rỗi, tình nguyện ở bên cạnh Sở Tích quan sát nhiều một chút, nghe nói Lâm Thiển có ý muốn chuyển ra sau máy quay.

Lâm Thiển tuy luôn diễn nữ phụ ác độc, nhưng lần này lại hiếm có diễn một nhân vật chính phái, ấm lòng lại ôn nhu hơn nữa còn cùng Quý Ngữ có cảnh diễn 'thân mật', hai người đều rất coi trọng.

Trong lúc các nàng nghiên cứu kịch bản thảo luận tình tiết, Diệp Thời Tầm đã từng bước đem ổ của mình dời vào nhà Cố Tô An. Bất quá lại tạm thời ngủ trong phòng dành cho khách ở nhà Cố Tô An, chờ hết thảy thu thập xong xuôi, Diệp Thời Tầm đứng trong phòng thở dài nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng vào ở, ngươi sẽ không bắt ta trả tiền phòng chứ."

"Có, đi làm cơm." Cố Tô An chính đang ở trước tivi chờ phim chiếu, không chút khách khí chỉ thị Diệp Thời Tầm đi làm bếp.

Diệp Thời Tầm ngẩn người một chút: "Ta là khách a!"

"Ngươi không trả tiền phòng, chỉ đành làm việc trả thù lao. Nếu không, đền thịt cũng được." Cố Tô An thưởng cho nàng một cái híp mắt, hơn nữa đả kích nói: "Phải nấu xong cơm trước khi đài chiếu phim."

Diệp Thời Tầm nhìn thời gian, còn hơn bốn mươi phút, chắc là đủ để nàng học công thức làm theo.

Diệp Thời Tầm hiện tại không có ký ức, nàng căn bản không biết nấu cơm, bảo nàng đào hố nướng khoai còn miễn cưỡng làm được. Bất quá nếu 'chủ nhà' đã phân phó, nàng đành ngoan ngoãn đi làm thôi.

Chờ Diệp Thời Tầm ở phòng bếp bận rộn nửa giờ sau, cuối cùng bưng ra một đĩa 'thịt kho'.

Cố Tô An buông xuống quà vặt trong tay, đi đến bàn ăn nhìn, một giây sau mặt lộ khinh bỉ: "Cục than đen này là gì?"

"..."

...

Hai người gọi đồ ăn ngoài, ngoan ngoãn ăn xong liền rúc vào nhau xem phim.

Cố Tô An vừa xem vừa tìm lỗi trong diễn xuất của mình, Diệp Thời Tầm thì vừa nhìn vừa ngủ gà ngủ gật...

Nàng không hiểu, chuyện đã biết hết tiền nhân hậu quả tại sao phải xem một lần nữa? Cái này giống như nàng không thể hiểu được tại sao đã đọc qua tiểu thuyết lại còn muốn xem phim chuyển thể, xem bản truyền hình lại còn muốn xem bản chiếu rạp vậy?

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một cái tay xoắn vặn lỗ tai nàng, làm Diệp Thời Tầm hít một hơi khí lạnh: "Đau quá đau!"

"Còn biết đau? Nói là bồi ta cùng nhau xem ti vi, ngươi lại ngủ gật!" Cố Tô An không vui, người yêu ở bên người, cùng nhau xem tác phẩm các nàng đóng chung, hạnh phúc bao nhiêu lãng mạn bao nhiêu, tên này sao có thể ngủ gật?

Diệp Thời Tầm ủy khuất xoa xoa lỗ tai: "Lời thoại ta có thể đọc ra nguyên xi, xem một lần nữa..."

"Hử?!"

"Xem một lần nữa có thể học được nhiều kiến thức hơn hiểu được nhiều thiếu sót hơn, ta sai rồi! Ta hiện tại nghiêm túc nhìn, bảo đảm không ngủ gà ngủ gật." Diệp Thời Tầm vốn muốn kiện cáo không xem, nhưng mà nhìn ánh mắt sắp muốn ăn thịt người của Cố Tô An, nàng kinh sợ!

Lần nữa tựa vào người Cố Tô An, thanh âm Diệp Thời Tầm rất nhỏ, nhưng đủ để Cố Tô An nghe rõ ràng: "Không phải ta cố ý không bồi ngươi xem ti vi, mà là ở bên cạnh ngươi quá ấm áp, bất tri bất giác ngủ mất."

Cố Tô An tâm tình rất tốt, vì vậy sau đó cũng không ép Diệp Thời Tầm nữa, để cho Diệp Thời Tầm lẳng lặng dựa vào bả vai nàng ngủ tạm.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người hiện tại coi như ở trạng thái mập mờ, Diệp Thời Tầm đã biết yêu, nhưng còn chưa tỏ tình, bởi vì nàng cảm thấy nàng chưa thành công!

Cảm giác mỗi một đôi cp đều có thể kéo ra mấy trăm ngàn chữ 2333

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴