Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật Tề Nhược, Tề gia từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn làm việc. Nhưng mà Diệp Thuấn cũng không đến tham gia buổi sinh nhật này, có lẽ bởi vì năm đó lúng túng, lại có lẽ bởi vì hắn thật sự có việc bận không đến được. Bất quá lễ vật thì đã cho người đưa đến từ sớm.

Diệp Thuấn không tới, Tô Tiệp rất vui vẻ. Tuy rằng sự kiện năm đó hai người kia đều bị ép buộc, nhưng vẫn để lại ngăn cách trong lòng bọn họ.

Trịnh Dật ngược lại có tới ngồi một hồi, bất quá cũng chỉ trong thời gian một ly trà liền đi.

Tề Nhược gần đây trạng thái tinh thần không tệ, căn bản coi như khôi phục bình thường. Từ sáng sớm nàng đã dậy chuẩn bị tiệc sinh nhật hôm nay, mọi khi chẳng qua chỉ là hình thức, nhưng mà năm nay nàng tìm được đứa nhỏ, lần sinh nhật này sẽ có chút hứng thú hơn.

Nửa buổi sáng, Cố Tô An cuối cùng cũng gõ cửa phòng ngủ cách vách, Diệp Thời Tầm mơ mơ màng màng nhìn người đứng ngoài cửa: "An An? Chào buổi sáng a!"

"Sắp mười giờ rồi, còn không đi người ở nhà cũ sẽ chờ sốt ruột." Kỳ thực đêm qua cùng Diệp Thời Tầm chuẩn bị lễ vật quá muộn, nàng cũng ngủ quên, cho nên trễ như vậy mới gọi tỉnh Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm giật mình, vào phòng tìm điện thoại di động, bốn năm lượt báo thức thiết lập sẵn đều đã vang hết.

Nàng vội vội vàng vàng thay y phục, sau khi rửa mặt liền thấy Cố Tô An đang đợi ở phòng khách.

Diệp Thời Tầm vào phòng cầm lễ vật, vội vàng nói với Cố Tô An: "Mau đến ăn điểm tâm."

"Không ăn không ăn, trễ nữa thì không kịp mất." Diệp Thời Tầm nghe vậy vội vàng chuẩn bị mở cửa rời khỏi, vừa đi vừa nói: "Vậy ta đi lái xe, thu thập xong thì ra ngoài."

Cố Tô An đã thu thập xong từ sớm, cầm lên túi xách liền đi theo Diệp Thời Tầm ra ngoài.

Chờ xe khởi động, Diệp Thời Tầm mới thở phào nhẹ nhõm: "Hy vọng không kẹt xe."

"Đừng có gấp, ngươi không tới, yến hội chắc chắn không bắt đầu." Cố Tô An rất hiểu Tề Nhược thương yêu Diệp Thời Tầm bao nhiêu, Diệp Hàm không đến sợ là dù kéo dài tới ngày mai, sinh nhật cũng sẽ không tổ chức.

"Ta không gấp, ta không gấp!" Diệp Thời Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm hai cái, coi như tự mình an ủi mình.

Cố Tô An không khỏi tức cười: "Lái chậm một chút. Ta gửi tin nhắn nói một tiếng với Tô Vận rồi, đã ở trên đường, để cho bọn họ không cần lo lắng."

Diệp Thời Tầm gật đầu, tốc độ xe cũng trở nên chậm chút.

Chờ Cố Tô An nhận được tin nhắn trả lời từ Tô Vận, nàng cùng Diệp Thời Tầm nói một tiếng liền bắt đầu nhắm mắt ngủ tạm.

Nội tâm Diệp Thời Tầm tựa hồ rất sợ hãi lái nhanh, cho nên bất tri bất giác tốc độ xe trở nên thong thả. Cố Tô An cũng ngủ rất an ổn.

Đến nhà cũ, Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm hai người xuống xe.

Tiệc sinh nhật sẽ tổ chức hai trận, buổi sáng ở nhà cũ sẽ có bằng hữu thân thích tới, chờ đến tối chính là lấy lý do mừng sinh nhật để thương nghiệp tụ hội. Tề Nhược không thích có quá nhiều người ngoài trong nhà cũ, cho nên yến hội buổi tối đã đặt trước ở khách sạn.

Những chuyện này cũng không cần Diệp Thời Tầm bận tâm, Tô Vận ba ngày trước đã an bài thỏa đáng toàn bộ.

Trước khi đi vào, Diệp Thời Tầm đột nhiên chần chừ: "Lát nữa làm sao giới thiệu ngươi? Bạn gái hay là vị hôn thê?"

"..." Cố Tô An thoáng ngẩn người, tức thì nổi giận: "Chúng ta hiện đang là quan hệ bằng hữu bình thường!"

Diệp Thời Tầm nửa nghẹo đầu nghĩ một chút, quan hệ bằng hữu sao? Bất quá nhìn ra được Cố Tô An đang tức giận, nàng đang bực bội cái gì?

Cố Tô An hừ lạnh: "Ngươi hiện tại mất trí nhớ, vừa không tỏ tình cũng không hướng ta cầu hôn. Ngươi nói xem chúng ta có phải là quan hệ bằng hữu bình thường? Cho dù không phải bằng hữu bình thường, ngươi nhiều nhất cũng chỉ xem như bạn gái cũ."

"..." Diệp Thời Tầm nghe Tiêu Luyến nói, thời điểm không mất trí nhớ nàng là công, đột nhiên thật muốn lấy lại ký ức làm sao giờ, tức phụ quá lằng nhằng!

Diệp Thời Tầm không biến sắc đi tới bên cạnh Cố Tô An, đem người ôm vào lòng, dán vào bên tai Cố Tô An nhẹ giọng nói: "Vậy ta lại tỏ tình một lần nữa với ngươi vậy. Bất kể ngươi mạnh miệng thế nào, ngươi đều là của ta."

"Hừ, vậy cũng chưa chắc." Cố Tô An tránh khỏi vòng tay nàng, lỗ tai hơi ửng đỏ, ngạo kiều vào xe lấy lễ vật.

Nếu là lúc ban đầu, Diệp Thời Tầm chắc sẽ bị câu nói ngạo kiều này dọa lui, nhưng hiện tại lý giải được thuộc tính ngạo kiều của Cố Tô An, Diệp Thời Tầm cười nghĩ xem nên làm thế nào tỏ tình lần nữa.

Nhất định phải lãng mạn, ấn tượng sâu sắc, còn phải tràn đầy tình cảm, điểm trọng yếu nhất —— tìm ai cũng không tìm Mạc Duẫn thương lượng chuyện này!

Diệp Thời Tầm đang thầm háo hức nghĩ, Cố Tô An cầm lễ vật đưa cho nàng: "Đi thôi, Diệp tổng!"

"Ừ, phục vụ không tệ. Diệp tổng có thể cân nhắc một chút làm kim chủ của ngươi, bao ăn bao uống bao ở, còn giúp làm ấm chăn nha ~" Diệp Thời Tầm được nước lấn tới.

Cố Tô An hết sức không ưu nhã thưởng nàng một cái liếc mắt khinh bỉ, đột nhiên nghĩ đến hồi còn bé nói với tỷ tỷ, 'An An muốn kết hôn với tỷ tỷ xinh đẹp nhất có tiền nhất thông minh nhất', quả nhiên mộng tưởng thật vĩ đại, thực tế thật đáng sợ, chênh lệch quá lớn!

Diệp Thời Tầm trước kia thì cũng phù hợp, nhưng mặt hàng hiện tại lại không lúc nào không cho nàng cảm giác husky.

Diệp tổng vẫn không rõ tại sao bị liếc xéo, buồn bực gãi đầu đi theo: Phương pháp của Mạc Duẫn sao lại không hữu hiệu? Nàng cũng có thể rõ ràng cảm giác được bản thân càng ngày càng ngu xuẩn!

"Chúng ta tới rồi." Diệp Thời Tầm cầm lễ vật cùng Cố Tô An tiến vào đại sảnh.

Người còn chưa thấy, thanh âm đã truyền tới.

Chờ Diệp Thời Tầm đi vào mới phát hiện người đến hôm nay cũng không ít, bất quá đều là một số thân thích đã gặp. Dĩ nhiên Tiêu Luyến bọn họ cũng sớm tới rồi, dù sao cũng là Diệp Thời Tầm tự mình mời.

Cho nên không làm Cố Tô An quá nổi trội, Diệp Thời Tầm hướng các trưởng bối hỏi thăm sức khỏe, sau đó cầm lễ vật trong tay đưa tới trước mặt Tề Nhược.

Tề Nhược hơi ngẩn người, nhìn Diệp Thời Tầm: "Đây là lễ vật Tiểu Hàm tặng mẹ sao?"

"Ừ, đây là con tự mình làm. Mẹ mở ra nhìn xem có thích không." Diệp Thời Tầm đáy lòng có chút nhát, bên trong là đàn tranh do nàng đến một tiệm nhạc cụ học làm từ một vị lão bản.

Trong trí nhớ mẫu thân rất ôn nhu, Tô Tiệp nói mẹ nàng rất thích đàn tranh, nhưng mà dù sao cũng không phải đại gia khuê tú thời cổ đại, mẫu thân bị bà ngoại cưỡng bách học piano, buông tha đàn tranh. Chuyện này đối mẫu thân mà nói là một sự tiếc nuối, cho nên Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An thương thảo rất lâu, quyết định làm một cây đàn tranh xem như quà sinh nhật.

Diệp Thời Tầm ở một số phương diện đích xác rất thông minh, có thiên phú hơn người, nhưng không có nghĩa là nàng vạn năng, cây đàn tranh này là nàng không ngủ không nghỉ ba ngày mới học làm được, nhiều chỗ đều rất xù xì, sư phụ kỹ thuật bảo Diệp Thời Tầm đưa đi hỗ trợ chế tạo hậu kỳ, Diệp Thời Tầm cự tuyệt, đêm qua cùng Cố Tô An hai người ở nhà loay hoay một đêm, cuối cùng cũng hoàn toàn làm xong.

Diệp Thời Tầm không quá hiểu đàn tranh, nhưng nàng hiểu âm nhạc, nàng biết cái loại khát vọng muốn tiếp xúc với nhạc cụ nào đó, cũng biết cảm giác bất đắc dĩ cùng khổ sở khi bị người cưỡng bách học tập nhạc cụ mình không có hảo cảm.

Chỉ nhìn biểu tình Tề Nhược liền biết nàng vô cùng thích lễ vật Diệp Thời Tầm tặng.

"Cảm ơn!"

Tề Nhược ngẩng đầu nhìn Diệp Thời Tầm, rất lâu mới hướng nàng nói tiếng cám ơn.

Diệp Thời Tầm sửng sốt một hồi, vẫn là Cố Tô An chọt chọt cánh tay nàng mới hoàn hồn lại, Diệp Thời Tầm lập tức ôm lấy Tề Nhược cười lên: "Hôm nay là sinh nhật mẹ, đây là quà sinh nhật. Mẹ thích là được, cần gì nói cảm ơn."

Tề Nhược gật đầu liên tục: "Đúng vậy, lễ vật rất đẹp, rất thích."

Đích xác rất thích, đã đến trình độ yêu thích không buông tay, đến mức mấy ngày sau Tô Tiệp lặng lẽ châm kim Diệp Thời Tầm: Nhãi con, ai bảo ngươi đem tới cho ta cái bóng đèn lớn như vậy!

Nếu Diệp Thời Tầm đã tới, các bằng hữu khác cũng đến gần như đông đủ, vậy thì yến hội cũng có thể bắt đầu. Bất quá may chỉ là gia yến, bằng hữu cùng nhau ăn cơm trưa mà thôi.

Đám người Diệp Thời Tầm ngồi ở bàn chính, Cố Tô An vốn chuẩn bị cùng đám người Tiêu Luyến ngồi chung một chỗ, nhưng lại bị Diệp Thời Tầm cản lại.

"Cho dù là bạn, ngươi cũng là bạn thân tốt nhất nhất của ta!"

Đương lúc hai người ngồi chung một chỗ, Cố Tô An cảm nhận được Tề Nhược cùng Tô Tiệp quan sát, nàng đột nhiên có chút muốn chạy trốn, loại cảm giác không hiểu ra sao gặp gia trưởng này thực không tốt.

Nhưng mà yến hội còn chưa thật sự bắt đầu, bên ngoài đột nhiên có hai người đi tới.

Nhìn giống như hai cha con, Tô Tiệp lập tức đứng dậy nghênh đón.

"Trần đại phu, ngài tới rồi." Tô Tiệp đối đãi người đến rất nhiệt tình, ít nhất đối với vị nam tử trung niên có vẻ rất quen thuộc.

Mà một người khác, đám người Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm đều không xa lạ gì, bởi vì đó chính Trần Dược vẫn luôn quấn lấy Diệp Thời Tầm.

Thời điểm Trần Dược nhìn thấy Diệp Thời Tầm hai tròng mắt nháy mắt biến sáng, hắn cho rằng hắn với Diệp Thời Tầm thật sự không còn chút hy vọng nào, nhưng ai ngờ được nhiều năm như vậy, cha hắn vẫn luôn chữa bệnh cho mẫu thân Diệp Thời Tầm.

Hôm nay sinh nhật Tề Nhược, dĩ nhiên cũng mời vị bác sĩ Trung y quen biết nhiều năm này. Cho nên hắn đặc biệt xin bệnh viện nghỉ đi theo phụ thân đến đây.

Diệp Thời Tầm hơi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vận bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao hắn lại tới đây?"

"Tề di thân thể không tốt, nhiều năm qua vẫn luôn là Trần đại phu giúp đỡ điều chỉnh. Cho nên tiệc sinh nhật lần này mời ông ta tới cũng là bình thường, về phần Trần Dược là con trai Trần đại phu, Trần đại phu nguyện ý mang chúng ta cũng không thể nói gì." Tô Vận nhìn ra Diệp Thời Tầm nghi hoặc, vì vậy kỹ lưỡng giải thích.

Trong lúc nhất thời trong lòng Diệp Thời Tầm rất phức tạp, bất quá nghe nói ngày trước nàng ở ven đường cứu Trần đại phu, cái này có tính là hai bên hòa nhau?

Bất quá bộ dáng kia của Trần Dược thật làm người tức giận, Diệp Thời Tầm khó chịu quay đầu đi, vừa vặn tầm mắt rơi lên người Cố Tô An.

Chẳng ngó ngàng gì xung quanh thưởng thức một hồi, Diệp Thời Tầm coi như tự rửa mắt: Vẫn là tức phụ ta xinh đẹp nhất.

Cố Tô An không hề biết suy nghĩ của Diệp Thời Tầm, nàng lẳng lặng quan sát Trần Dược, nghĩ đến ngày đó Trần Dược bị Đường Hiểu Chi đánh rất ác, nàng đột nhiên bắt đầu oán trách Đường Hiểu Chi đánh quá nhẹ, sao người này còn không tàn phế?

Đường Hiểu Chi bỗng nhiên nhỏ giọng hắt hơi một cái, Hứa Tiểu San cầm tay nàng, ân cần hỏi: "Có phải là đêm qua cảm lạnh?"

"Không phải, ta cảm giác có người đang lén mắng ta." Đường Hiểu Chi nói như đang giỡn, mà con mắt nàng cũng chăm chú phong tỏa trên người Trần Dược: Ngày đó đánh cũng không nhẹ, sao tên này còn dám tới lăn lộn?

Trần Dược nhìn nhìn Đường Hiểu Chi, trong mắt toát ra khinh bỉ, chẳng qua là một ký giả nhỏ mà thôi, lại dám động thủ với hắn, chờ hắn cưới Diệp Thời Tầm, có được gia sản Tề gia Diệp gia, nhất định phong sát đồ ký giả nhỏ nhoi kia.

Mặc dù không biết Trần Dược lấy tự tin đâu ra, nhưng hiện tại vẫn như cũ bày bộ dáng vui vẻ hòa thuận. Tô Tiệp rất cảm kích trò chuyện với Trần đại phu, Trần Dược cũng cố gắng đem bản thân biến thành bộ dáng thanh niên đẹp trai có chí, hy vọng Tề Nhược có thể chú ý tới hắn.

Hắn tin tưởng, bất kể là cha mẹ nhà nào cũng sẽ luôn hy vọng con mình có thể sinh hoạt hạnh phúc. Hắn càng tin tưởng loại đại gia tộc như Tề gia chắc chắn sẽ không dung túng con gái biến thành đồng tính luyến ái, càng huống chi Tề gia Diệp gia chỉ có một đứa con là Diệp Thời Tầm, về sau Diệp Thời Tầm nhất định cần tìm người ở rể, hơn nữa người này còn không thể có bối cảnh mạnh mẽ.

Vậy thì cơ hội của Trần Dược liền trở nên rất lớn, nhà hắn mấy đời hành nghề chữa bệnh, huống hồ cha hắn còn là bác sĩ riêng của Tề Nhược, giúp Tề Nhược điều dưỡng thân thể hơn mười năm, hắn rất ưng ý hôn sự của mình và Diệp Thời Tầm. Thậm chí đã có thể thấy được gia tài bạc triệu cùng mỹ nhân trong lòng hướng hắn ngoắc ngoắc.

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày nào đó, Trần Dược chặn lại Diệp Thuấn!

Trần Dược: Diệp thúc thúc, xin chào ngài! Ta là Trần Dược, là bằng hữu của Thời Tầm. Trước mắt ta đang theo đuổi nàng, nhưng mà ta phát hiện một chuyện, nàng lại là đồng tính nữ!

Diệp Thuấn: (mừng rỡ như điên) Có thật không? Trời ạ, thật là quá tốt rồi.

Trần Dược:... Vị gia trưởng này sao không ra bài theo đúng kịch bản?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴