Tô Vận nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nàng đã hỏi qua y tá, địa phương nàng đang ở là một huyện thành hẻo lánh.

Nàng muốn biết tại sao bản thân đột nhiên bị đánh ngất xỉu, lại tại sao bị đưa đến nơi xa xôi như vậy.

Chỉ chốc lát sau Mạc Duẫn đẩy cửa đi vào, làm rối loạn suy nghĩ của nàng.

"Đang suy nghĩ gì?" Mạc Duẫn thấy Tô Vận nằm trên giường mất hồn, bất quá Tô Vận chưa kịp mở miệng, Mạc Duẫn đã cướp trước một bước nói: "Ngươi đang nghĩ đến ta có đúng không? Aiz, ngươi thật là dính người. Ta mới ra ngoài không tới 10 phút, ngươi đã bắt đầu nhớ ta rồi. Thật hết cách, về sau ta chỉ đành luôn luôn chờ bên cạnh ngươi vậy. Tránh cho ngươi nhớ nhung quá độ, hao tổn thương thế."

"..." Tô Vận rất muốn hướng Mạc Duẫn liếc mắt khinh bỉ, nhưng mà không được, Mạc Duẫn tốt xấu gì cũng là ân nhân của nàng.

Nhưng mà Tô Vận chỉ vừa ngừng suy nghĩ, Mạc Duẫn liền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng: "Ta cứu ngươi. Nói chính xác, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi!"

"Ừ." Tô Vận khẽ gật đầu, nàng biết đối phương là ân nhân cứu mạng, Tô Vận nàng đời này sẽ không quên.

Mạc Duẫn cảm thấy thái độ Tô Vận có chút lạnh, không giống đối đãi ân nhân cứu mạng, càng giống như đối đãi kẻ thù. Không được, về sau ngươi là tức phụ ta, sao ngươi có thể không nhiệt tình với ta? Mạc Duẫn xáp gần đến trước mặt Tô Vận hơn một chút, hai người dựa vô cùng gần, cứ như tùy tiện động một cái liền có thể hôn đến đối phương.

Mạc Duẫn mở miệng, hùng hồn nói: "Ta biết ngươi tiếc tiền như mệnh, cho nên cũng không cần ngươi đưa tiền, chỉ cần lấy thân báo đáp là được."

"!!!" Tô Vận trợn to hai mắt, nàng vừa rồi không nghe lầm chứ? Tiếc tiền như mệnh?! Lấy thân báo đáp?!

"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Tô Vận cảm thấy so với lấy thân báo đáp, nàng vẫn là cho một khoản tiền xem như thù lao thì tốt hơn. Còn nữa... Ai nói nàng tiếc tiền như mệnh? Tuy không phải xem tiền như rác rưởi, nhưng nàng cũng tuyệt đối không phải thần giữ của!

Mạc Duẫn lắc đầu một cái: "Không lấy tiền, chỉ cần ngươi —— đền thịt!"

Tô Vận vô lực nghiêng đầu đi, bây giờ chọn trở về bị giam trong phòng tối còn kịp không?

Mạc Duẫn thấy Tô Vận hình như có điểm không vui, nàng ngồi thẳng người cách Tô Vận xa một chút: "Buổi trưa muốn ăn gì?"

"Tùy tiện." Tô Vận không biết bệnh nhân nên ăn gì, cũng không biết có thức ăn gì có thể lựa chọn, cho nên nàng lựa chọn tùy tiện, Mạc Duẫn tự quyết định bữa trưa là được.

Mạc Duẫn thích nghe lời này, nàng ghét nhất người nào lằng nhằng đưa ra những đánh giá không đáng tin đối với thức ăn ngon, làm một mỹ thực gia, nàng càng thích tự mình quyết định món ăn hơn.

Mạc Duẫn sờ sờ cằm, quan sát Tô Vận trên giường bệnh: Thật không hổ là người ta thích, cùng ta thần giao cách cảm.

Tô Vận bị nhìn chằm chằm sợ hãi trong lòng, nàng biết Tiêu Luyến đầu óc không bình thường, Diệp Thời Tầm cũng thường xuyên biến thái, Đường Hiểu Chi là người chính trực nhưng lại khát máu, Trần Tử Hân thì trạng thái tinh thần tựa hồ cũng không giống người bình thường, còn có Giang Ngữ Nhu cũng là một kịch sĩ mười phần.

Bây giờ bị Mạc Duẫn nhìn chằm chằm, đáy lòng Tô Vận rất căng thẳng, Mạc Duẫn có phải cũng có tật xấu gì trên phương diện tinh thần? Nếu không tại sao mở miệng ngậm miệng đều muốn mình lấy thân báo đáp?

Mạc Duẫn nhìn Tô Vận, nghĩ đến buổi trưa ăn gì. Thời điểm suy tư theo thói quen nhìn chằm chằm một vật thể, lúc suy nghĩ chuyện liên quan đến thức ăn, nàng có thói quen nhìn chằm chằm những thứ đẹp đẽ. Đây xem như là một thói quen dở hơi của nàng.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Vận: Buổi trưa ăn cái gì thì tốt? Ừ... Thật muốn ăn Tô Vận. Không được không được, nàng là bệnh nhân. Không sao, nàng chỉ là hư nhược một chút, kỳ thực không bệnh! Không được, đây là bệnh viện, khắc chế khắc chế! Bệnh viện làm sao vậy? Ở bệnh viện càng kích thích!

Mạc Duẫn nhìn Tô Vận, không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

Tô Vận dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn Mạc Duẫn, tức thì bị dọa sợ. Ánh mắt người này nhìn nàng giống như sói đói nhìn dê con vậy.

Hu hu ~ Ma ma... Bảo bảo muốn về nhà!

Đột nhiên cửa mở ra cắt đứt suy tưởng của Mạc Duẫn, nàng nhìn Hàn Diệc ngoài cửa: "Làm sao vậy?"

"Ngươi không phải sốt ruột đi tỉnh S sao? Ta vừa mới mua xe mới, đã chỉnh sửa xong rồi, buổi chiều chúng ta có thể lên đường. Ngươi đi làm thủ tục xuất viện trước đi." Hàn Diệc không biết tại sao Mạc Duẫn cuống cuồng như vậy, nhưng mà Mạc Duẫn có một tật xấu, sau khi gấp gáp thì trở nên rất dửng dưng, như thể không có gì xảy ra vậy.

Mạc Duẫn gật đầu một cái: "Ngươi đi mua ít đồ ăn thả lên xe, ta thu dọn một chút rồi đi."

Sau khi Hàn Diệc đi, Mạc Duẫn trở nên bình thường hơn nhiều. Nàng giải thích với Tô Vận: "Ngươi có biết là, trong một tháng ngươi không ở này, có người đang giả mạo ngươi không!"

"Cái, cái gì?" Tô Vận có chút nghe không hiểu, nàng nhìn Mạc Duẫn mong đợi Mạc Duẫn có thể giải thích rõ.

Mạc Duẫn mở điện thoại di động, tra tìm tin tức gần đây, đưa cho Tô Vận: "Tự ngươi nhìn đi, thu mua một lượng lớn những công ty khác, hơn nữa đã thừa kế Tô thị. Bên dưới còn có bình luận, nói Tô Vận trước mắt rất có thể sẽ nuốt xuống cả tứ đại gia tộc. Tình cảnh của thiên tài thương giới Diệp Thời Tầm tràn ngập nguy cơ. Còn có người mắng to Tô Vận không phải người, lòng lang dạ sói, quá tiếc tiền như mệnh lục thân không nhận."

Tô Vận khó tin nhìn tin tức trên điện thoại di động, hình chụp đích xác là nàng, nhưng lại cảm thấy không đúng, nhìn cảm giác càng thành thục hơn.

"Đây không phải là ta! Không đúng, đây không phải là Tô Vận!" Tô Vận sốt ruột giải thích, nàng sợ Mạc Duẫn không tin nàng.

Mạc Duẫn hơi nhíu mày: "Ta đương nhiên biết người nọ không phải ngươi, nhưng mà mọi người không biết, cho nên chúng ta phải nhanh một chút chạy trở về vạch trần nàng. Nếu không trong tay nàng nắm nhiều thế lực như vậy, thật muốn làm cái gì, ai có thể ngăn được?"

"Tại sao có thể như vậy?" Tô Vận không hiểu, tại sao lại có một người dáng dấp không khác biệt gì nàng xuất hiện, hơn nữa còn ở tỉnh S làm ra động tác lớn như vậy. Mục đích là gì? Người có tài năng như vậy, không cần phải dùng phương pháp xấu xa này làm việc.

Mạc Duẫn thấy Tô Vận không tự chủ nhíu lại chân mày, đáy lòng có chút thương tiếc, nhẹ giọng nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, hàng giả sớm muộn sẽ bị phơi bày."

"Ngươi liên lạc Tiểu Hàm chưa?" Tô Vận hỏi Mạc Duẫn.

"Tiểu Hàm? A... Ngươi nói là A Tầm à." Mạc Duẫn dừng một chút lúng túng cười: "Ta, ta quên..."

Đúng là quên, mấy ngày nay bận chuyện Tô Vận, nào còn nhớ động tĩnh ở tỉnh S.

Hiện tại Tô Vận khôi phục, nàng mới nhớ ra.

"Ta hiện tại liền liên lạc A Tầm." Mạc Duẫn cầm điện thoại di động gọi cho Diệp Thời Tầm, nhưng mà gọi mấy lần đều là thông báo tắt máy.

Mạc Duẫn không còn cách nào chỉ đành gọi cho những người khác, nàng lựa chọn Tiêu Luyến, tuy rằng tên này không đáng tin cậy, nhưng ở thời khắc mấu chốt rất có tác dụng.

Sau khi điện thoại của Tiêu Luyến nối thông, Mạc Duẫn dồn dập nói: "A Tầm có ở đây không?"

"Mạc tiểu thư, ta là Tô Vân, ta đợi ba ngày mới chờ được điện thoại của ngươi, thật không dễ dàng." Thanh âm Tô Vân từ trong điện thoại di động truyền tới, ngay cả Tô Vận nằm trên giường bệnh cũng sửng sốt, giọng nói giống nàng như đúc.

"Tiêu Luyến đâu? Ngươi làm gì nàng rồi?" Mạc Duẫn kịp phản ứng đầu tiên, hỏi Tô Vân.

Đầu điện thoại bên kia truyền ra một trận cười khẽ, sau đó rất bình tĩnh nói: "Đừng gấp gáp, trước khi ngươi gọi điện thoại tới, Tiêu Luyến rất tốt. Nhưng bây giờ thì không xác định."

"Là ý gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Mạc Duẫn không cảm thấy đối phương cùng bọn họ có thâm thù đại hận gì.

"Ta muốn làm một chuyện, giết Diệp Thời Tầm!" Thanh âm Tô Vân rất ngông cuồng, trong đó còn kẹp theo hưng phấn.

Mặc dù thanh âm rất êm tai, nhưng lời nói ra lại làm người ta cảm thấy sợ hãi tận xương cốt.

Mạc Duẫn cẩn thận hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì đây là nàng nợ ta, nàng nên trả." Tô Vân thanh âm rất lạnh, tựa như tu la tới từ địa ngục.

Mạc Duẫn khiếp sợ run rẩy, mà giờ khắc này không phải thời điểm nàng nên sợ hãi, Mạc Duẫn trấn tĩnh tâm thần hỏi: "Ngươi cần ta làm gì?"

Nếu không phải cần lợi dụng nàng, Tô Vân tuyệt đối sẽ không cầm điện thoại của Tiêu Luyến chờ nàng ba ngày.

"Ha ha, có chút đầu óc. Bất quá đáng tiếc, các ngươi không về được tỉnh S đâu. Ngươi, bao gồm cả Tô Vận bên cạnh ngươi." Tô Vân lại phát ra một tiếng cười, tựa như đang cười nhạo các nàng vậy.

Tô Vân lại nói: "Ta không muốn thương tổn người vô tội, trong vòng một tháng chỉ cần các ngươi không ra khỏi huyện thành nhỏ kia, ta sẽ không động đến các ngươi."

Tô Vân tự nhiên sẽ không tốt bụng như vậy, nàng chờ điện thoại của Mạc Duẫn để uy hiếp, mục đích là sợ thương tổn tới Tô Vận, nếu không cũng sẽ không đem người mang tới chỗ kiểm lâm, người kiểm lâm đối Tô Vận không đánh không mắng, chỉ là canh chừng, sau khi Tô Vận bị bệnh cũng lập tức mang nàng xuống núi trị bệnh.

Nhưng mà lo lắng của Tô Vân, hai người Mạc Duẫn cùng Tô Vận đều không biết.

Sau khi Mạc Duẫn cúp điện thoại, nàng bình tĩnh nhìn Tô Vận đang mặt đầy không tưởng tượng nổi, ngay sau đó tựa như nghĩ tới điều gì hỏi: "Ngươi có phải còn có huynh đệ tỷ muội khác?"

"Không có." Tô Vận không biết, nhưng mẫu thân đã nói nàng không có huynh đệ tỷ muội, Tô Vận vẫn còn đang trong kinh ngạc.

Mạc Duẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nàng nói nàng kêu Tô Vân, các ngươi ngay cả tên đều không khác biệt lắm, không phải tỷ muội thì là cái gì?"

"Tô Vân?!" Tô Vận ngẩn người nói: "Đó là tên giả ta đã từng dùng."

"Không phải chứ. Ngươi phân liệt à?" Mạc Duẫn không có ý trêu ghẹo chuyện này, chỉ là ngày thường ở cùng Tiêu Luyến nhiều, não động cũng bị lây.

Nghĩ đến Tiêu Luyến, Mạc Duẫn lại tăng thêm mấy phần lo âu. Tiêu Luyến tên kia cũng không biết hiện tại thế nào rồi, nữ nhân Tô Vân kia không biết sẽ làm gì các nàng.

Hai người chính đang ở trong phòng bệnh trầm tư suy nghĩ, bên ngoài Hàn Diệc xông vào: "Hình như chúng ta bị người theo dõi."

"Làm sao ngươi biết?" Mạc Duẫn biết nếu Tô Vân đã không muốn bọn họ trở về tỉnh S, nhất định sẽ có đề phòng, tuyệt đối không chỉ dùng miệng lưỡi đe dọa một phen.

Hàn Diệc lấy điện thoại ra, trên điện thoại di động có hình nàng vụng trộm chụp lại, cùng một đoạn video ngắn: "Trong vòng ba ngày, có bốn nam nhân khác nhau, lái hai chiếc xe này lượn qua lượn lại bên cạnh ta năm sáu lần. Bọn họ khẳng định đang âm thầm giám sát ta, hoặc là chúng ta!"

Hàn Diệc là tay đua, mặc dù không có năng lực trinh thám như Đường Hiểu Chi, nhưng mà độ nhạy bén của nàng với xe cộ cao hơn người bình thường.

Dừng lại một hồi, Hàn Diệc tiếp tục nói: "Hơn nữa, xe của bọn họ đều đã qua cải tạo."

"Xem ra thật bị quấn lấy rồi." Mạc Duẫn có chút tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Diệp Thời Tầm, song mặc kệ gọi bao nhiêu đều không ai tiếp, thậm chí điện thoại công ty cùng trong nhà Diệp Thời Tầm, tất cả đều không có người nhận.

Mạc Duẫn biết chuyện lớn rồi, không thuộc phạm vi các nàng có thể nắm giữ.

Trên giường bệnh Tô Vận đang xem những tin tức gần đây để nghiên cứu động tĩnh của Tô Vân ở tỉnh S, phán đoán xem tình trạng Diệp Thời Tầm gần đây rốt cuộc như thế nào.

Mạc Duẫn nhìn Tô Vận: "Làm sao bây giờ? Chúng ta ở lại chỗ này, hay là trở về tỉnh S?"

Tô Vận đã nghe rõ nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, nàng mới thật sự là Tô Vận - người thừa kế của Tô thị, hiện tại xảy ra loại chuyện này, nàng dĩ nhiên phải quay về. Nhưng mà Tô Vân uy hiếp nàng rất rõ ràng, chuyến này trở về cũng không dễ đi, không cẩn thận khả năng sẽ chôn thây.

Mạc Duẫn biết Tô Vận chần chờ điều gì, nàng nhìn Tô Vận bình tĩnh nói: "Ta bồi ngươi trở về, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi ở đâu ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi."

Hàn Diệc nghe hai người nói, tuy rằng nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được chuyện không đơn giản.

Nhưng mà Hàn Diệc còn chưa tỏ thái độ, Mạc Duẫn liền nói: "Chuyện này quá nguy hiểm, Hàn Diệc hay là ngươi trở về trấn nhỏ đi. Ta cùng Tô Vận lái xe về S tỉnh là được."

"Ngươi xem ta là gì?" Hàn Diệc có chút nổi giận, đã nói là bằng hữu đồng sinh cộng tử, Mạc Duẫn lại ở thời khắc mấu chốt bảo mình rời khỏi.

"Ta..." Mạc Duẫn muốn giải thích, lại bị Hàn Diệc cắt đứt: "Phải, ta bây giờ trở nên nhát gan, trở nên tiếc mệnh. Nhưng đó là ta không muốn phung phí thời gian của bản thân, nếu như ở loại chuyện này mà còn nhát gan, Mạc Duẫn ngươi còn không cười nhạo ta cả đời sao."

Mạc Duẫn rất cảm động, nhưng vẫn muốn khuyên Hàn Diệc: "Chuyện này quá nguy hiểm, vốn không quan hệ tới ngươi, chúng ta không thể liên lụy người vô tội."

"Nói ngu gì đó?!" Hàn Diệc tiến lên ôm lấy Mạc Duẫn: "Ban đầu đáp ứng bồi ngươi cùng nhau chế tạo mỹ thực, là ta thất hứa. Đồ nhỏ mọn nhà ngươi hận ta suốt năm năm. Lần này đáp ứng đích thân đưa các ngươi đi tỉnh S, nếu ta còn thất hứa, ngươi còn không hận ta thêm mấy cái năm năm sao. Nếu bởi vì ta không ở đây, các ngươi xảy ra ngoài ý muốn, ta cũng phải hận bản thân cả đời."

Nói xong, Hàn Diệc buông Mạc Duẫn, giúp nàng xoa xoa nước mắt: "Càng huống chi, các ngươi một người là bệnh nhân suy yếu, một người là sát thủ xa lộ thỉnh thoảng ngay cả cần ga cùng thắng xe đều phân không rõ, để hai ngươi lái xe đi tỉnh S, sợ là địch nhân còn chưa động thủ, chính các ngươi đã tự tìm chỗ chết."

Nghe vậy không chỉ Mạc Duẫn, ngay cả Tô Vận nằm trên giường bệnh cũng hiếm có lộ ra vẻ tươi cười.

Tô Vận kỳ thực nhiều lúc rất hâm mộ Diệp Thời Tầm, tuy rằng lưu lạc bên ngoài, song bên cạnh lại luôn có một đám đồng bạn bồi nàng cùng nhau khóc cười. Mà nàng, từ nhỏ sống trong nhung lụa, trừ Tô Tiệp đối nàng dạy dỗ có phần nghiêm khắc ra, nàng cũng xem như trôi qua thuận buồm xuôi gió, nhưng lại không có một bằng hữu thật lòng nào.

—— Ngay cả Kỳ An, Kỳ An nàng cũng từ bỏ bản thân.

Thẳng thắn mà nói, thật sự rất ghen tị Diệp Thời Tầm. Rõ ràng luôn ở bên ngoài lưu lạc, còn bản thân từ nhỏ đã được bồi dưỡng dưới tay nữ nhân truyền kỳ trong thương giới, vậy mà cuối cùng khả năng kinh thương của mình vẫn hơi kém so với Diệp Thời Tầm. Tên kia thật đúng là được thần chiếu cố.

"Tô Vận? Ngươi đang suy nghĩ gì? Tỉnh hồn!" Mạc Duẫn nhỏ giọng kêu nàng, nàng nhìn ra tâm tình Tô Vận có cái gì rất không đúng.

----------

Tác giả có lời muốn nói: Ghen tị hâm mộ hận! Thẳng đến khi, ta muốn giết ngươi!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴