Qua một hồi cải trang của Mạc Duẫn, phối với kỹ thuật ma quỷ của Hàn Diệc, ba người thành công từ bệnh viện chạy ra ngoài.

Sau khi lên xe, Hàn Diệc bảo các nàng buộc chặt dây an toàn.

Bầu không khí rất khẩn trương, dẫu sao các nàng đều là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này. Nhưng mà Hàn Diệc lại rất vui mừng, may mà xe này nàng đã chỉnh sửa một phen. Tuy không chơi đua xe nữa, nhưng mỗi lần xe tới tay đều thích sửa đổi một chút.

Mạc Duẫn thấy mọi người căng thẳng tinh thần, nàng hưng phấn hạ thấp giọng nói với Tô Vận: "Ngồi yên, hiện tại lão tài xế phải mang ngươi đi thể nghiệm tốc độ của gió!"

"Ừ." Tô Vận vốn không muốn để ý cái người thần kinh thô này, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng thương tiếc của Mạc Duẫn, đáy lòng Tô Vận đảo qua một dòng nước ấm, nàng hướng Mạc Duẫn nhàn nhạt cười: "Được."

Hàn Diệc lắc đầu một cái: "Đáng thương ta lão tài xế độc thân lâu năm a."

Hàn Diệc giờ phút này còn chưa lái xe, bởi vì chung quanh còn một người nhìn chằm chằm, bất quá người nọ hẳn là trong lúc vô tình lái xe tới nơi này nghỉ ngơi, cho nên nàng nghĩ đợi một chút, có lẽ người nọ chờ một lát sẽ rời đi.

Đúng như dự đoán, người nọ hút hai điếu thuốc xong liền lái xe đi.

Hàn Diệc cũng ngay sau đó lái xe rời khỏi, nàng quay đầu nhìn hai người: "Ngồi vững vàng."

...

Đêm xuống, xe cộ trên đường càng ngày càng ít, người đi đường cũng dần dần biến mất, duy chỉ có một chiếc xe chớp lóe vụt qua tựa như đầu báo lao đi trong đêm tối.

Bên trong xe, biểu tình của Hàn Diệc nhìn rất thoải mái, thậm chí coi như hưởng thụ. Ngay cả nàng đều rất hoài nghi, ban đầu vậy mà lại có thể hoàn toàn rút khỏi giới đua xe, đã chừng hai năm không cảm thụ qua loại tốc độ này rồi.

Mạc Duẫn cũng thường xuyên chạy xe nhanh, cho nên dù không thích ứng lắm loại tốc độ này, nàng cũng không lộ ra khó chịu. Duy chỉ có Tô Vận, vốn đã rất suy yếu, hơn nữa vẫn luôn là thanh niên ngoan ngoãn lái xe bình ổn, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy cả người đều chao đảo, cảm giác khó chịu lộn mửa bao quanh nàng.

Mạc Duẫn đem người ôm vào trong ngực: "Ráng nhịn chút nữa, chờ đi xa, chúng ta lại nghỉ một lát."

Tô Vận đã khó chịu đến không nói nên lời, bất quá vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Thấy vậy Mạc Duẫn đau lòng, cẩn thận khẽ vuốt sau lưng Tô Vận, muốn giúp nàng thở thông suốt, để nàng thoải mái một ít, kết quả Tô Vận lại nhào vào lòng nàng.

Hai tay Tô Vận ôm chặt lấy eo thon của Mạc Duẫn, mặc dù không chắc khỏe như nam giới, nhưng lại mềm nhũn ấm áp, mang cho nàng cảm giác vô cùng an toàn.

"Đừng sợ. Ta luôn ở đây." Mạc Duẫn rất nhạy bén với tâm tình biến hóa, cho nên thời điểm Tô Vận cảm thấy bất an, nàng liền lên tiếng an ủi.

Đem Tô Vận ôm chặt, che chở nàng.

Hàn Diệc ở phía trước vừa lái xe vừa vô cùng buồn bực, không phải là tốc độ xe nhanh chút xíu sao, hai người phía sau đến mức buồn nôn như vậy sao?

Lão tài xế, không hiểu nổi tâm tư mấy con gà a!

Thời điểm Hàn Diệc đi ngang qua một con đường ngoằn ngoèo, thông qua kính chiếu hậu nhìn xe cộ phía sau, nàng đột nhiên giữ nguyên tốc độ quẹo đi.

Xe sau lưng suýt nữa bay ra khỏi con đường ngoằn ngoèo, Hàn Diệc đã có thể tưởng tượng được tài xế phía sau nội tâm đmm.

Chỉ chốc lát sau lại có hai chiếc xe quấn lên, đường nơi này ngoằn ngoèo rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng dốc. Mạc Duẫn ngồi sau xe nhìn địa hình nơi này cũng không nhịn được lo lắng, nhưng mà Hàn Diệc lại huýt sáo một cái, hết sức hưng phấn hô: "Tới nha, để chúng ta so tài một chút xem ai được ông trời che chở hơn!"

Liên tục bốn phát cua, tốc độ của Hàn Diệc càng lúc càng nhanh, xe phía sau dần dần bị bỏ rơi, thậm chí có một chiếc xe lúc cua gấp muốn liều mạng, cuối cùng trực tiếp lật xe.

Tô Vận giờ phút này đã tương đối tỉnh táo, nhìn chiếc xe phía sau, trong lòng nàng rất là kinh ngạc, không ngờ tài lái xe của Hàn Diệc tốt như vậy.

"Ngươi lái xe đúng là càng ngày càng đỉnh." Mạc Duẫn không chút khách khí khen nàng, Hàn Diệc phồng mũi cười một tiếng: "Nói nhảm, ngươi cho rằng ba cái cúp quán quân trong nhà ta là mua được a?"

Nghe vậy Tô Vận hiểu rõ, nhưng đáy lòng lại đột nhiên mất mát. Người này có lẽ lại là bằng hữu của Diệp Thời Tầm bọn họ. Quán quân, thiên hậu, nhà văn biên kịch nổi tiếng, còn có đạo diễn tân tấn, streamer siêu nhân khí, tiểu hoa đán thực lực, trong tứ đại gia tộc tỉnh S, Diệp Thời Tầm là hậu nhân của hai nhà, tương lai là người thừa kế duy nhất. Mà hai đại gia tộc còn lại, còn là người yêu của cha mẹ nàng...

"..." Tô Vận cảm thấy Diệp Thời Tầm các nàng đại khái là được ông trời mở hack rồi.

Tâm tình Tô Vận đã không thể dùng chữ thấp để hình dung, đây quả thực là lòng rối hỏng bét, còn không chỗ phát tiết!

Mạc Duẫn nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tô Vận, giống như dỗ con nít đi ngủ vậy.

Tô Vận ngẩng đầu nhìn nàng, rất là không hiểu.

"Ngủ một giấc đi, ngươi quá mệt mỏi, ta đau lòng." Mạc Duẫn có chút xấu hổ giải thích.

Lỗ tai Tô Vận hơi ửng đỏ, nàng cũng là may mắn đi, ở thời điểm nguy hiểm nhất khổ cực nhất bất lực nhất, người này vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Tô Vận lặng yên không tiếng động ôm chặt Mạc Duẫn, an tĩnh tựa vào trong ngực nàng, lặng lẽ ở đáy lòng nói: Cảm ơn.

Đột nhiên bị Tô Vận lẳng lặng ôm lấy, người nào đó không biết là đắc ý cùng cực hay là càng thêm thương tiếc, bởi vì nàng vừa bổ óc ra một tuồng kịch Tô Vận giờ phút này hết sức ủy khuất thống khổ. Cho nên ánh mắt nhìn Tô Vận đều tự mang hào quang thánh mẫu chói lọi, nữ nhân của nàng là đáng thương nhất, nàng phải luôn luôn yêu mến, vĩnh viễn cưng chiều!

Tô Vận cũng không biết, trong lúc vô tình nàng bị người yy thành đứa nhỏ đáng thương không nơi nương tựa.

"Lại có cái đuôi, các ngươi ngồi vững vàng." Lão (độc) tài (thân) xế (cẩu) Hàn Diệc dặn dò hai người sau lưng.

Vừa ra khỏi huyện thành, không ngờ Tô Vân đã an bài người đi theo.

Xem ra dọc đường này không có cơ hội dừng lại nghỉ ngơi, người cần cắt đuôi phía sau khẳng định còn rất nhiều.

"Lại tới?" Mạc Duẫn ngữ khí có chút chán ghét, nàng không vui nhíu mày một cái, đám người kia thật là phiền!

Tô Vận vừa định ngẩng đầu hướng phía sau nhìn xem, kết quả bị Mạc Duẫn đè lại: "Ngoan ~ tử tế ngủ."

"..." Được rồi, tạm thời nghe ngươi một lần. Tô Vận ngoan ngoãn ở trong ngực nàng ngủ.

Hàn Diệc nghe Mạc Duẫn nói mà câm nín, đang phải đào vong chạy trốn, ai có rảnh rỗi đi ngủ a.

Nhưng mà mấy phút sau, Hàn Diệc bị vả mặt, Tô Vận ở trong ngực Mạc Duẫn ngủ rất say.

Mạc Duẫn đắc ý hướng Hàn Diệc nhướn mi: "Đây là ta cấp nữ nhân của mình cảm giác an toàn! Loại độc thân cẩu EQ thấp nhà ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu."

"..." Hứ! Đồ chết tiệt không biết xấu hổ, xe là ta lái, truy binh phía sau là ta cắt đuôi, có quan hệ cọng lông nào với ngươi a! Ngươi có thể cho cảm giác an toàn cái con quỷ!

Mạc Duẫn chầm chậm híp mắt nhìn qua: "Luôn có cảm giác ngươi lại ở trong lòng nói xấu ta, aiz... Dù sao người nào đó hiện tại không có vị giác, về sau bên trong thức ăn có gì nàng cũng không biết."

"Khụ khụ..." Hàn Diệc trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi ác!"

Bình tĩnh lái xe, trên trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa. Hàn Diệc cau mày một cái: "Phía trước có một đoạn đường đất bùn, hiện tại đổ mưa, lát nữa nhất định sẽ rất trơn."

"Có nắm chắc không?" Mạc Duẫn biết nếu như vấn đề không lớn, Hàn Diệc sẽ không nói ra, nhưng bây giờ Hàn Diệc không chỉ nói ra, ngữ khí còn có gì đó rất không đúng.

Hàn Diệc khẽ cau mày: "Không nắm chắc lắm, đoạn đường kia lúc trước ta từng đi cùng đoàn. Chính là lần mà đoàn bọn ta lật xe cuối cùng tất cả lạc vào trong núi. Lần đó, chúng ta tổng cộng bảy người, cuối cùng còn sống bốn mạng."

Mạc Duẫn bây giờ đã biết chuyện nghiêm trọng hơn bản thân tưởng tượng nhiều, nàng lo âu nhìn nhìn Tô Vận, ngay sau đó hỏi Hàn Diệc: "Có cách gì không?"

"Có! Chúng ta quay đầu trở về!" Sắc mặt Hàn Diệc rất nghiêm túc, một chút cũng không giống nói giỡn.

Mạc Duẫn thoáng ngẩn người, sau đó rất khẳng định nói: "Ngươi quyết định!"

Đột nhiên xe thắng gấp rồi dừng lại, xe phía sau thấy vậy lập tức chuẩn bị tăng tốc tới vây quanh. Nhưng mà Hàn Diệc nhanh chóng quay đầu xe đi lui, ngược hướng tỉnh S, mấy chiếc xe muốn ngăn bọn họ lại cũng không biết nên làm gì.

Đột nhiên Hàn Diệc đạp lút cần ga, hai chiếc xe nhìn thấy Hàn Diệc đột nhiên muốn đụng vào, đáy lòng sợ hãi càng ngày càng sâu, cuối cùng trực tiếp nhường đường.

Hàn Diệc thành công đem xe về lại con đường ban đầu, nhưng mà hai chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng quay đầu muốn đuổi kịp.

Hàn Diệc lái xe đến một thôn nhỏ phụ cận, nàng tìm một chỗ khuất tấp xe vào, ngay sau đó lập tức ra cốp sau lấy đồ.

"Ngươi đang làm gì?" Mạc Duẫn rất không hiểu, Hàn Diệc vừa làm gì đó ở bánh xe, vừa trả lời Mạc Duẫn lời: "Ta chỉnh sửa bánh xe một chút, đến lúc đó có thể đi được đoạn đường đất bùn kia, ta thử qua rất nhiều lần, tuyệt đối có thể được. Ngươi hiện tại đem những người kia dẫn đi, cho ta thêm mười phút."

Động tác trên tay Hàn Diệc rất nhanh, nhưng mà ngữ khí lại một chút cũng không gấp, cứ như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Mạc Duẫn liếc nhìn Tô Vận trên xe, Tô Vận đã ngủ, dĩ nhiên trong này phải quy công cho hương an thần của Mạc Duẫn.

"Giúp ta chăm sóc kỹ Tô Vận, nếu nàng có chuyện, ta xử đẹp ngươi!" Mạc Duẫn không yên tâm nói, Hàn Diệc gật đầu liên tục: "Mau đi đi. Nếu ném mất nàng, ta lấy chết tạ tội!"

Hàn Diệc nhìn bóng lưng Mạc Duẫn rời khỏi, không tiếp tục chần chờ nữa lập tức bắt đầu chỉnh sửa bánh xe.

Mạc Duẫn xoa nắm tay tìm cơ hội 'trêu đùa' đám người kia, để cho bọn họ biết cái gì gọi là tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Thật kích thích a!" Mạc Duẫn vừa chạy vừa cảm thán, trước kia một mình nàng du lịch tứ phương, đến tiểu lưu manh cũng hiếm khi gặp qua, từ lúc gặp phải Tô Vận sinh hoạt của nàng thật hứng thú, không hổ là nữ nhân nàng thích, đi đến đâu cũng mang theo nguy hiểm chí mạng, nàng thích!

Mấy chiếc xe phía sau chạy tới, Mạc Duẫn từ trong túi nhỏ thường mang theo người lấy ra chai chai lọ lọ, nếu nói đến đánh nhau quyền cước, Mạc Duẫn còn không lợi hại bằng Giang Ngữ Nhu càn quấy hồ nháo, nhưng mà không đỡ được các loại gia vị nàng mang trên người, không cẩn thận đối phương có thể trực tiếp sặc chết.

Nhìn xe dần dần đến gần, Mạc Duẫn tính toán thời gian cùng tốc độ, ngay sau đó chợt nhíu mày, mưa càng ngày càng lớn, đồ vật trên tay nàng sợ là không có ích gì. Đem đồ cất đi, nàng tìm lấy một cái đèn pin, đồ chơi này đã chuẩn bị cả mấy năm, nàng thời khắc mong mỏi có thể gặp được thiên tai nhân họa, sau đó một thân một mình phiêu lưu đến địa phương không người làm một trận cầu sinh nơi hoang dã! Nhưng ngặt nỗi đi đến đâu cũng đều có đèn đường, cho dù không có đèn đường cũng sẽ có người tốt bụng tới giúp nàng chiếu sáng!

Đèn pin phát ra ánh sáng, Mạc Duẫn lấy mấy khối bánh mì đã rắc gia vị, ném vào sân của vài gia đình.

Tức thì gà chó trong thôn vô cùng náo nhiệt, Mạc Duẫn đứng ở cửa la lớn: "Mau đến đây, nơi này có người ăn trộm gà! Mọi người mau tới a. Nơi này có kẻ trộm gà!"

Tức thì bên trong nhà nháo ra tiếng vang binh binh bang bang, nhà nhà cầm côn gỗ người người đội mưa chạy ra.

Người dân vây quanh hai chiếc xe, Mạc Duẫn lại lặng lẽ cua trở về tìm Hàn Diệc.

Mà những người kia thấy chó gà nhà mình đều ngã xuống đất, bộ dạng muốn chết không muốn sống, tức thì nổi lòng căm hận đám 'ăn trộm gà' này, sau một hồi gậy gộc còn muốn báo cảnh sát xử lý.

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Duẫn: Đây chính là nữ nhân ta thích, mọi nơi mọi lúc đều có thể gặp được nguy hiểm chí mạng, kích thích! Ta thích!

Hàn Diệc:... Mẹ nó thiểu năng!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴