Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Năm tháng dài đằng đẵng, có đủ thời gian cho Sư Yển Tuyết hành tẩu trên con đường luận đạo. Kiếm linh thần hồn yếu ớt, nhưng kiếm ý lại sắc bén quét ngang đại hoang, chỉ cần đối phương không dùng cảnh giới áp chế, Sư Yển Tuyết quét sạch cơ bản không thành vấn đề.

Có điều thỉnh thoảng cũng gặp phải tình huống luận đạo không thành, ngược lại còn dùng cảnh giới chèn ép, có vài lần như vậy là Phong Thính Lan ra tay cắt ngang luận đạo, bảo vệ Sư Yển Tuyết không bị trọng thương. Đối với cái này, Sư Yển Tuyết cảm thấy rất vui mừng, có một loại cảm nhận nhìn thấy rồng của mình lớn lên cuối cùng cũng có tiền đồ rồi.

A Trì dưới sự đốc thúc của hai vị phụ thân, duỗi cánh tay nhỏ bắt đầu nỗ lực tu luyện. Làm hậu duệ của tiên thiên thần linh và Long Tộc, tư chất từ nhỏ của bé đã tuyệt vời, tu luyện lại càng suôn sẻ, mặc dù thường xuyên không chịu nổi lại lười biếng ham chơi, tu vi cũng dần tăng thêm.

Sư Yển Tuyết dìu già dắt trẻ, một đường nghiền ép nửa Hồng Hoang. Mãi đến một ngày nào đó, Sư Yển Tuyết giống như dự cảm được gì đó, không đi khắp nơi tìm mục tiêu kế tiếp nữa, mà kéo Phong Thính Lan về núi Lăng Dương. Được biết tin tức Sư Yển Tuyết về nhà bế quan, các vị thần minh đều "Gió lớn, căng hơi thở" cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Tuy rằng luận đạo kết thúc rồi, ngược lại trái tim Phong Thính Lan lại bị xách lên.

Sư Yển Tuyết đã nằm trong lầu trúc hơn nửa tháng rồi, kiếm linh rơi vào ngủ sâu quanh thân nổi lên một tầng ánh sáng bạc, khuôn mặt chụp dưới vầng sáng, hoàn toàn mất đi khí thế đánh nhau cùng người khác, chỉ lưu lại một mảng sắc nhu hòa yên lặng. Tầm mắt của Phong Thính Lan rơi trên cái bụng nhô cao của hắn, hai trứng rồng trong bingj đang vào thời điểm mang dưỡng cuối cùng. Hắn không biết Sư Yển Tuyết phải ngủ bao lâu, có lẽ là trăm năm, cũng có lẽ là ngàn năm.

Phong Thính Lan hạ tầng tầng kết giới xuống, bảo vệ Sư Yển Tuyết dùng toàn bộ sức lực của mình để mang dưỡng trứng rồng. Bản thân thì đứng dậy ra cửa, tìm được rồng nhỏ đang chơi đùa trong biển hoa.

A Trì đã cao lên không ít, màu da của Ngân Long(*) là trắng trong suốt long lanh, dung mạo thanh tú. Rồng nhỏ ngửa khuôn mặt mượt mà lên, túm lấy góc áo của Phong Thính Lan: "Cha, mẫu thân vẫn chưa tỉnh sao?"

(*) Rồng bạc.

Phong Thính Lan học theo dáng vẻ của Sư Yển Tuyết, vò vò sừng rồng nhỏ trắng như tuyết trong mái tóc của con trai, nói: "Nương của con mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ta đưa A Trì đến chỗ của Thiên Đế tổ phụ trước được không?"

Trong mắt A Trì lấp lánh, không nén nổi nhảy nhót nho nhỏ.

Phong Thính Lan bât cười, dắt bàn tay nhỏ của A Trì nói: "Không cần nghĩ nữa, đến chỗ tổ phụ cũng không thể lười biếng, nương của con tỉnh lại nhất định sẽ khảo sát tu vi của con có tinh tiến hay không đấy."

Cái đuôi A Trì lắc lắc sau lưng nháy mắt rũ xuống, vô cùng ủy khuất túm góc áo nói: "Đệ đệ khi nào ra đời vậy ạ?"

"A Trì nóng lòng rồi sao?"

A Trì dùng sức gật gật đầu, vô cùng nôn nóng, cực kì muốn có đệ đệ muội muội đến chia sẻ áp lực học hành.

Phong Thính Lan quay đầu nhìn linh khí vờn quanh lầu trúc, vẻ mặt dịu dàng nói: "Sắp rồi, A Trì lập tức sẽ là ca ca rồi."

Phong Thính Lan mới đưa A Trì đến Tử Tiêu thiên đình, Huyền Uyên đã ôm A Trì không chịu buông tay rồi, miệng đầy lời đồng ý với con trai nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nhóc rồng con ở trong lòng.

"Ngươi ở bên Thần Quân cho tốt, A Trì ở chỗ ta, ngươi yên tâm đi." Huyền Uyên đảm bảo nói.

Phong Thính Lan vẫn có chút luyến tiếc con trai, không yên tâm nói: "Phụ hoàng không cần quá mức chiều chuộng nó, A Tuyết xưa nay nghiêm khắc, nếu chiều hư rồi, không tránh được sẽ bị trừng trị đó."

Không những A Trì bị trừng trị, không chắc là ngau cả hai người bọn họ cũng bị trừng trị đấy.

Ngón tay của Huyền Uyên đang trầm mê dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trì chợt cứng đờ, nghiêm mặt nói: "Sao ta lại tùy tiện chiều chuộng hài tử chứ, còn có quân phụ của ngươi ở đây, ngươi không cần lo lắng đâu."

Lúc này Phong Thính Lan mới từ biệt cùng A Trì, vội vàng đi về núi Lăng Dương.

Biển hoa giữa núi thiếu đi thân ảnh lăn lộn của rồng nhỏ, càng lộ ra vẻ vắng lặng tĩnh mịch. Tất cả linh khí trong linh mạch dưới núi cuồn cuộn không dứt hướng về phía lầu trúc xanh, vầng sáng sắc bạc lúc sáng lúc tối, giống như đang xoay chuyển vùng vẫy.

Phong Thính Lan đẩy cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân ngồi bên giường mây, lẳng lặng chăm chú nhìn Sư Yển Tuyết.

Mi tâm Sư Yển Tuyết hơi nhăn lại, sắc môi hơi trắng, linh tức trong người bị trứng rồng trong bụng quấy nhiễu đến vô cùng hỗn loạn. Thần hồn vốn trải qua gần vạn năm đã phải ổn định rồi lại có sự suy yếu lẳng lặng. Phong Thính Lan áp chế lo lắng xuống đáy lòng, yên lặng nói với bản thân không được suy nghĩ lung tung, A Tuyết của hắn sẽ không có chuyện đâu.

Long tức màu đen chậm rãi bao vây lấy người trên giường mây, linh lực căn nguyên của Long Tộc rót vào trong bụng Sư Yển Tuyết, lại bị hai quỷ tham ăn kia nháy mắt hấp thu sạch sẽ. Theo linh lực căn nguyên của Phong Thính Lan đưa vào, mi tâm Sư Yển Tuyết thoáng giãn ra hơn một chút.

Phong Thính Lan dần dần ổn định tâm trí, đưa tay phủ lên bụng Sư Yển Tuyết, nhẹ giọng nói: "A Tuyết, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi, nhất định sẽ bình an vô sự."

Vật đổi sao dời, núi Lăng Dương mãi mãi không đổi. Sư Yển Tuyết ngủ say ngàn năm sau, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Đáy mắt hắn mang theo mờ mịt nhập nhèm mới tỉnh ngủ, thoáng nghiêng mặt sang, liền nhìn thấy Phong Thính Lan ở bên cạnh.

"A Tuyết? Sao ngươi tỉnh rồi?" Phong Thính Lan có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng Sư Yển Tuyết sẽ ngủ say đến khi trứng rồng muốn ra đời.

Tinh thần Sư Yển Tuyết chậm lại, thấp giọng nói: "Mộng thấy ngươi, muốn tỉnh lại nhìn ngươi một chút." Hắn vừa tỉnh lại, thanh âm không trong trẻo như ngày thường, mang theo chút âm mềm mại, nghe thấy khiến lồng ngực Phong Thính Lan run lên.

"Mộng thấy cái gì về ta?" Mặt rồng của Phong Thính Lan đỏ lên, rụt rè hỏi.

Sư Yển Tuyết nghiêng người, gối lên cánh tay mình, bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Mơ thấy ngươi cùng người khác chạy trốn, còn bán tháo A Trì bằng mười khối linh thạch."

Đầu Phong Thính Lan đang nổi bong bóng bỗng nhiên trống rỗng một mảng, rất lâu sau mới nói: "Ngươi đều nghĩ ta như vậy hả?"

Sư Yển Tuyết thở dài, cánh tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ Phong Thính Lan, lực như có như không kéo hắn về phía mình, khẽ nâng người lên hôn lên cánh môi Phong Thính Lan vì không vui mà kéo căng ra, thở dài nói: "Ài... Thật sự không yên tâm, chỉ đành tỉnh lại nhìn ngươi."

Phong Thính Lan nhíu mày, muốn nhấn mạnh một phen, bản thân không phải không đáng tin như vậy.

Sư Yển Tuyết không cho hắn cơ hội, ngón tay hơi lạnh xoa lên lưng Phong Thính Lan, thoáng dùng lực xoay người đè hắn xuống giường mây. Sư Yển Tuyết có chút mệt mỏi tách đầu gối ra, quỳ ngồi trên người hắn, dụi mắt nói: "Trong bụng nặng đến lợi hại, cứ thế này tới đi, ngươi gánh vác một chút."

Long tức trên người Phong Thính Lan bỗng sinh ra, sắc bạc cùng sắc đen xen lẫn nhau cùng một chỗ, như sương như mành, đem xuân sắc trên giường che kín mơ mơ hồ hồ.

***

Tác giả có lời nói:

Sắp kết thúc rồi sắp rồi sắp rồi sắp rồi.