“Có nhiều người, cứ như là đôi giày vậy,

Chỉ cần cùng size thì ai cũng xỏ vào được.”

 

 

Có lẽ Lâm Ân Tú chính là một người như thế. Sống với nhau đã lâu. Con người chị suy nghĩ gì, chẳng lẽ Minh Tuệ còn không biết?

Chị dễ dàng ga lăng, bao dung với những cô gái khác, nhưng lại nặng nề, khó chịu với Minh Tuệ.

Số lần Minh Tuệ và Ân Tú gây nhau vì những cô gái khác, nhiều đến mức không đếm xuể. Ân Tú không có khái niệm cách xa với mọi người. Hơn nữa chị và cô cũng không công khai tình cảm. Nên trong mắt mọi người chị vẫn là một cô gái xinh đẹp còn độc thân.

Lâm Ân Tú từng nói:


“Hãy tin tưởng chị, chị chỉ có và chỉ yêu mỗi mình em thôi.”

Minh Tuệ nghe thấy, chỉ bật cười, bản thân cô cũng biết điều này:

“Chúng ta có thể tin tưởng mà không yêu nhau, nhưng không thể yêu nhau mà không tin tưởng được.”

Nhưng vấn đề ở chỗ, cô tin chị mà chẳng cách nào tin những đứa con gái khác. Chúng nó thích chị, ve vãn chị, làm sao cô có thể cấm được chứ?

Tốt nhất là giết sạch mấy cái suy nghĩ của tiểu tam đó từ trong trứng nước, để không cần phải giải quyết hậu quả về sau này.

Một lần vào ba năm trước đã là quá đủ rồi.

Huỳnh Minh Tuệ đang cố nén “ngọn núi lửa” nhỏ sắp phun trào trong cô, liếc nhìn qua Ân Tú đang nằm trên giường dùng điện thoại cô mà xem phim:

“Chị mua chứng khoán dùm bà Trần Tú Trinh sao?”

Ân Tú vẫn chưa thấy có gì không ổn:

“Ừ, nó bận nên nhờ chị mua dùm.”

Minh Tuệ nghiến răng kèn kẹt:

“Bận sao? Chị ta ngồi làm việc trên máy tính, mà bỏ ra vài phút thực hiện lệnh cũng không được, còn dư thời gian ngồi nhắn tin nhờ chị mua nữa hả?”

Ân Tú bỏ điện thoại xuống, nhìn cô tỏ ý khó hiểu:

“Thì nhờ thôi.”

Minh Tuệ run rẩy dữ dội hơn:

“Chị bị điên hay giả ngu hả Lâm Ân Tú, chị ta tin tưởng chị đến mức giao tài khoản chứng khoán, liên kết với ngân hàng của chị ta cho chị sao?”


Cô nuốt nước bọt, rồi tiếp tục, mặc kệ Ân Tú đang mở miệng định nói gì đó:

“Thân thiết tới mức nào mà biết mật khẩu tiền bạc của nhau?”

Minh Tuệ tức giận bắt đầu nói ác:

“Chị ta bị cụt tay, hay bị đần độn, nếu chị ta chơi được thì chơi, không chơi được thì nghỉ, chị ta là cái thá gì mà chị phải giúp chị ta kiếm tiền. Nhiệt tình như điên như vậy? Chị muốn cái gì?”

Ân Tú yếu ớt, cả gương mặt ánh lên tia xanh xao yếu ớt:

“Em đừng nói vậy, chị biết rồi.”

Minh Tuệ hoài nghi có phải chính mình đã đóng vai ác quá lâu rồi không? Tại sao lần nào cũng là Lâm Ân Tú làm lỗi, nhưng hình như, người như cô cuối cùng lại giống như kẻ điên mà la hét hơn.

Lại có lúc giống như kẻ ác đang chì chiếc con người yếu ớt là Lâm Ân Tú vậy chứ?

Minh Tuệ vẫn chưa thỏa mãn được cơn giận đang bùng lên như ngọn lửa ẩn nhẫn dưới tro tàn, cô mặc kệ tất cả, bắt đầu lớn tiếng:

“Tôi làm sao? Chị muốn cái gì? Chị muốn thân thiết với nó không? Muốn trao đổi tài khoản ngân hàng cho nhau không hả? Được thôi, tôi không chơi chứng khoán với chị nữa, nhường sân chơi lại cho hai người mà cùng nhau bàn bạc giúp đỡ nhau. Tôi là người dư thừa được chưa?”

Ân Tú thở hắc ra, bắt đầu nhẹ giọng mà ỉ ôi:

“Em đừng nói vậy, chị xin lỗi mà.”

Minh Tuệ càng tức giận khi Ân Tú bỗng dưng có vẻ dịu giọng để nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Minh Tuệ sợ chuyện này lại trôi vào dĩ vãng như nhưng lần gây nhau trước. Để rồi người chịu uất ức mỗi khi nhớ lại chuyện cũ vẫn là cô:

“Tại sao? Tại sao biết sai mà vẫn làm hả? Chị xem tôi là cái gì, hết lần này đến làm khác. Làm ơn đừng lăng nhăn nữa giúp tôi đi Lâm Ân Tú, xem như là tôi cầu xin chị đi mà.”

Ân Tú yếu ớt, lẩm nhẩm, nhìn chị yếu ớt đến tội nghiệp:

“Chị xin lỗi mà.”


Minh Tuệ bình tĩnh đến lạ:

“Tôi nói lần cuối, cấm chị ngoài việc ngân hàng mà liên lạc với nó. Nó không chơi chứng khoán được nữa thì nghỉ. Đến tiền trong tài khoản của mình mà không biết cách sử dụng thì vứt. Mặc kệ nó, biết chưa? Chị mà bàn bạc, góp ý giúp đỡ nó một lần nữa thì đừng trách tôi.”

Nhìn Ân Tú như cây khô trước gió, mặt mũi trắng bệt, bất giác Minh Tuệ không muốn gây chuyện nữa.

Rõ ràng mới phút trước còn nóng nảy muốn điên lên, giờ đây lại bất giác thấy đau lòng, tội nghiệp cho Ân Tú đến không tả nổi.

Huỳnh Minh Tuệ có vẻ đã yêu Lâm Ân Tú đến quên mất bản thân mình là ai rồi...

Minh Tuệ không nói gì nữa, cô thở hắc ra, tự trấn an giúp mình bình tĩnh lại, trong bóng tối lại nhếch môi khinh bỉ cực kì. Mọi chuyện xem như đã giải quyết, cô không muốn lại nổi điên, la hét để làm Ân Tú chán ghét, cũng không muốn làm chị mệt mỏi nữa nhiều nữa. xem như là cô xui xẻo vậy.

Yêu Lâm Ân Tú gần bảy năm, Minh Tuệ từ một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, dần biến thành một cô gái hung dữ, toxic mất rồi. Thời gian, môi trường sống, những biến cố, làm con người ta thay đổi thật nhiều.

\- HẾT CHƯƠNG 125 -