Anh hai của Lâm Ân Tú lập tức có mặt tại bệnh viện, sau khi nghe Huỳnh Minh Tuệ kể sơ về tình hình, anh lập tức chạy đi gọi điện thoại cho ai đó.

Minh Tuệ ngồi trên ghế chờ của bệnh viện mà run rẩy dữ dội, hai tay ôm mặt, mặt mũi tái xanh :

“Lâm Ân Tú, em không cho phép chị có chuyện gì. Nếu chị có gì, em sẽ tiếp tục hận chị cả đời này.”

Nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi, Minh Tuệ ngăn không cho tiếng nấc mình bậc ra, chưa bao giờ cô sợ hãi như thế này.

Lâm Ân Tú là lẽ sống của cô, tại sao? Tại sao ông trời lại bất công đến vậy? Cô chỉ vừa mới hiểu ra mọi chuyện, quyết tâm thay đổi mình thôi mà.

Chưa đầy một tiếng sau, ba má của Ân Tú ở dưới quê cũng lên đến:

“Ân Tú nó sao rồi?”

Anh hai Ân Tú gấp gáp:


“Nó thiếu máu, phải truyền máu gấp, hơn nữa bệnh của nó cũng tiến triển xấu, chắc phải chuyển gấp nó vào Sài Gòn mà làm ngay thôi.”

Cả gia đình chị sau khi bàn bạc với bác sĩ, quyết định sẽ chuyển Ân Tú vào Sài Gòn ngay lập tức. Minh Tuệ cũng hốt hoảng mà chạy theo băng ca đẩy chị, anh hai của Lâm Ân Tú kéo cô lại:

“Em ở đây đi, Ân Tú sẽ không sao đâu, đã có anh với ba má lo rồi. Em là người yêu nó, sống với nó ba năm, em không biết nó bị bệnh hay sao mà còn để xảy ra chuyện này?”

Minh Tuệ hụt hẫng, cô nghe lời anh mà đứng chững lại, ngóng nhìn theo bóng mọi người khuất xa dần, đến khi chiếc xe cấp cứu đi xa mất, tiếng hú còi cũng vụt tắt.

Minh Tuệ gần như vỡ vụn. Hóa ra ba năm qua cô thật sự mới chính là người vô tâm.

Ân Tú làm tất cả cũng vì cô, vậy mà ba năm qua cô lại giày vò chị như vậy.

Huỳnh Minh Tuệ cầm theo điện thoại chị, lê bước quay về phòng trọ của hai người. Minh Tuệ ngồi phịch xuống, trượt dài xuống bức tường lạnh lẽo, ôm mặt khóc nức nở:

“Ân Tú, chị đã hứa sẽ bên em cả đời, nhất định không được có chuyện gì.”

Huỳnh Minh Tuệ cả ngày ngồi như thế, cô không muốn ăn hay uống gì, lại không dám nhắn tin hỏi thăm tình hình của Lâm Ân Tú.

Trời đã tối dần, bên ngoài phố đã lên đèn, bên trong căn phòng lại tối như hũ nút.

Tiếng tin nhắn Messenger của điện thoại Ân Tú vang lên. Minh Tuệ đầu tóc rối bù như cái xác không hồn, chậm chạp mở lên xem.

Là tin nhắn từ nick facebook JJ Hong Quan, đây chính là cô gái tình một đêm ba năm trước với Ân Tú đây mà, cô ta cũng chính là nguyên nhân của lòng thù hận, sự giày vò ba năm qua.

Minh Tuệ run run mở tin nhắn lên xem:

“Lâm Ân Tú, là em đây, ba năm rồi em mới dám nhắn tin lại cho chị. Sự thực là ba năm trước em quá trẻ con nên mới làm ảnh hưởng đến chị. Ba năm qua em đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy thật có lỗi với chị.

Thật ra, ba năm trước, giữa em và chị không có xảy ra chuyện gì, lần đó chị buồn chuyện người yêu mà uống say, em đã đưa chị về phòng em, rồi giả vờ như em và chị đã xảy ra quan hệ.


Lúc đó em thích chị, em ngưỡng mộ tài năng của chị, em đã cố tình nhắn tin như thể là chúng ta đã có chuyện gì rồi. Em rất muốn người yêu chị biết, rồi nhanh chóng chia tay chị.

Khi người yêu chị phát hiện, chị muốn cắt đứt với em, em đã quyết tâm phải đeo bám chị đến cùng. Em đến công ty hâm dọa, em nhắn tin dọa tự tử, em đòi gặp chị lần cuối. Làm đủ thứ chỉ mong chị chú ý đến em.

Nhưng cuối cùng chị cũng quyết tâm chặn em tất cả, ba năm qua, em thấy nên nói sự thật cho chị biết, vì ngày đó chị đã dằn vặt chính mình, chỉ vì nghĩ làm lỗi với người yêu chị, làm cho hai người phải chia tay.

Nhìn thấy chị đau khổ, em mới biết thật ra mình chỉ là một con tiểu tam khốn nạn mà thôi. E thật sự xin lỗi chị và cô ấy rất nhiều.

Hồng Quân."

Huỳnh Minh Tuệ mắt ráo hoảnh, ba năm qua cô đã làm gì? Chỉ vì một chuyện không có thật mà giày vò Ân Tú sao? Chỉ vì một điều bịa đặt mà sống trong day dứt suốt ba năm sao?

Tại sao? Tại sao cô ta lại chọn ngay lúc này nói ra sự thật, tại sao cô ta tàn nhẫn xác muối vào vết thương của cô?

Lâm Ân Tú, em xin chị, xin chị hãy để em có cơ hội chuộc lỗi, em sai rồi, em bị trừng phạt như vậy là đủ rồi.

Lâm Ân Tú, đừng tàn nhẫn với em như vậy, hãy mạnh khỏe mà trở về với em. Em hứa sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình mà.

Hai giờ sáng,

Thành phố Nha Trang,

Căn phòng trọ nhỏ.

Tiếng tin nhắn zalo của Huỳnh Minh Tuệ vang lên, là nick của anh hai:

“Ân Tú mất rồi, không cứu kịp nó, vì đường xa quá. Từ nay về sau, em hãy tránh xa gia đình của anh ra. Ba má anh đã biết chuyện của hai đứa, họ không muốn thấy mặt em. Cút khỏi gia đình anh và cút khỏi hoài ức về em gái anh.”

Huỳnh Minh Tuệ như chết điếng, tim cô dường như trong một vài giây phút dừng đập hẳn.


Tất cả kết thúc thật rồi.

Lâm Ân Tú, chị thật sự tàn nhẫn mà trả thù em theo cách này sao?

\- HẾT CHƯƠNG 132 –

Ghi chú:

Rối loạn sinh tủy hay rối loạn tăng sinh tủy, là nhóm các rối loạn do các tế bào máu hình thành không bình thường hoặc không hoạt động gây ra.

Có nghĩa là hội chứng rối loạn sinh tủy xảy ra khi có bất ổn trong tủy xương, nơi sản sinh ra các tế bào máu.

Triệu chứng của bệnh:

\- Da xanh xao nhợt nhạt, yếu ớt, mệt mỏi, khó thở do bị thiếu máu.

\- Sốt do giảm bạch cầu trung tính.

\- Tăng bầm tím, chấm xuất huyết, chảy máu mũi do giảm tiểu cầu.