Đã gần đến ngày sinh nhật của Lâm Ân Tú rồi mà Đinh Tuyết Hương vẫn chưa duyệt việc nghỉ phép cho Minh Tuệ. Cô vừa sốt ruột lo lắng vừa bận rộn chạy khắp nơi tìm kiếm món quà thật ưng ý tặng cho chị.

Tình cảm của cô và Ân Tú dạo gần đây ngày càng nhạt dần, một phần do cả hai ít nói chuyện hẳn do chị ấy bận tăng ca, một phần do chính Minh Tuệ nghĩ như thế, nên cô dứt khoát bằng mọi giá phải xin nghỉ đi cho bằng được.

Tối hôm đó, Minh Tuệ quyết định nhắn tin xin nghỉ phép lần cuối cùng, nếu không được nữa thì cô sẽ liều một phen:

Huỳnh Minh Tuệ: “Chị ơi, cho em xin nghỉ bốn ngày được không? Em sẽ tranh thủ làm hết mọi việc rồi mới nghỉ mà.”

Đinh Tuyết Hương: “Em vẫn kiên trì vậy sao? Nếu chị không cho thì?”

Huỳnh Minh Tuệ: “Thật sự rất quan trọng với em, từ trước đến giờ em chưa xin chị cái gì cả, mỗi lần này thôi mà.”


Đinh Tuyết Hương: “Hừm.”

Huỳnh Minh Tuệ: “Em năn nỉ đó.”

Đinh Tuyết Hương: “Nếu chị vẫn không cho thì sao?”

Huỳnh Minh Tuệ: “Thì em sẽ nghỉ đại để đi, rồi mọi việc tính sau...”

Huỳnh Minh Tuệ nhất định phải đi Nha Trang cho được để hâm nóng tình cảm của mình, không thể để cho nó như tro tàn mà lụi dần như vậy được.

Cô sẽ không vì bất cứ thứ gì mà từ bỏ kế hoạch đã định trước đâu.

Trong yêu xa, đại kị nhất chính là để cho tình cảm nhạt nhòa như thế này, đây sẽ là cơ hội tốt nhất cho những kẻ thứ ba chen chân vào. Cô chắc chắn không muốn như thế đâu.

...

Một tuần sau.

Buổi tối ngày 23 tháng 6 năm 2017.

Sân bay Tân Sơn Nhất, Quận Tân Bình, Thành phố Hồ Chí Minh.

Cuối cùng dưới sự chấp thuận miễn cưỡng của chị trưởng phòng, Huỳnh Minh Tuệ hiện tại đang ở Sân bay và chuẩn bị bay thẳng ra thành phố biển Nha Trang xinh đẹp để gặp người yêu.

Đương nhiên là Lâm Ân Tú không hề biết đến kế hoạch này của cô rồi. Cô muốn cho chị một bất ngờ cực lớn mà.


Minh Tuệ vốn nói dối với chị họ Trúc Thư là đi du lịch với công ty bốn ngày và dễ dàng được chị chấp thuận. Mọi người đừng nghĩ Minh Tuệ đã lớn rồi có thể tự do làm mọi thứ, không hề đâu, mọi hành động của cô, vẫn luôn bị ba má dõi theo nên cô buộc phải làm vậy.

Cô vẫn chưa thật sự được tự do khi sống và làm việc xa nhà như thế này.

Huỳnh Minh Tuệ vận một chiếc váy thun chữ A màu xám tro đơn giản, bước xuống từ chiếc taxi. Cô nhìn quanh một lượt xác định quầy check in của hãng Vietnam Airline rồi kéo chiếc vali màu xanh navy quen thuộc đi theo hướng đó.

Thời gian vẫn còn sớm lắm, cô bay chuyến lúc hai mươi tư giờ mười lăm phút, bây giờ chỉ mới hai mươi giờ thôi. Minh Tuệ cứ thong thả mà đi. Trong lòng ngập tràn vui sướng:

“Chắc chị sẽ bất ngờ lắm đây.”

Khi Minh Tuệ đã làm xong thủ tục check in, cô lẳng lặng đứng vào dòng người xếp hàng để vào cổng an ninh. Vì đang là mùa du lịch nên hàng người dài đằng đẵng. Sau khi cô qua được cổng an ninh, Minh Tuệ đi thẳng vào quán trà sữa R&B oder một ly trà sữa và ngồi nhâm nhi chờ đến chuyến bay của mình.

Có quá nhiều thời gian rảnh rổi, Minh Tuệ lên mạng xã hội Facebook tìm kiếm một cửa hàng hoa thuận đường với công ty của Ân Tú. Sau khi đã chọn được một cửa hàng ưng ý, cô liền nhắn tin cho họ:

“Chị làm cho em một bó hoa hướng dương lớn với ạ, cứ trang trí như thế nào bên chị cảm thấy đẹp. Em tặng sinh nhật bạn. Ngày mai chín giờ sáng em sẽ sang lấy.”

Sau khi kiểm tra vé, chứng minh nhân dân, phòng khách sạn,... và mọi thứ khác một lượt, Minh Tuệ mới yên tâm mà nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Mấy ngày nay vì lo lắng cô đã không đêm nào ngủ ngon giấc rồi.

“Xin mời những hành khách cuối cùng trên chuyến bay mang số hiệu VN\-311 khởi hành từ Thành Phố Hồ Chí Minh đi Thành Phố Nha Trang vào lúc hai mươi tư giờ mười lăm phút nhanh chóng đến cổng số 12, máy bay hiện đang sắp đóng cửa.”

“Xin nhắc lại: Xin mời những hành khách cuối cùng trên chuyến bay mang số hiệu VN\-311 khởi hành từ Thành Phố Hồ Chí Minh đi Thành Phố Nha Trang vào lúc hai mươi tư giờ mười lăm phút nhanh chóng đến cổng số 12, máy bay hiện đang sắp đóng cửa.”


Minh Tuệ giật mình ngồi bật dậy lắng nghe, nhìn lại vé trong tay mình. Hóa ra đúng là chuyến bay của cô. Hoảng hốt mà kéo vali chạy nhanh lại cửa số 12. Dường như cô nín thở để chạy cho thật nhanh.

Khi đã yên vị ngồi trên ghế máy bay và thắt dây an toàn đầy đủ, Huỳnh Minh Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm. Minh Tuệ cũng chính là hành khách cuối cùng lên máy bay, mồ hôi nhễ nhại khắp người, cô tự thầm trách tính đảng trí của mình:

“Suýt chút nữa là cô ngủ quên mất, suýt chút nữa là lỡ mất chuyến bay gặp chị rồi.”

Minh Tuệ đưa tay phải lên mà ôm lấy trái tim đang đập như điên trong lòng ngực khẽ vỗ về:

“Thật là may mắn quá!”

Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, máy bay bắt đầu lăn bánh, chạy đến đường băng để thực hiện việc cất cánh.

Tiếp viên hàng không đang hướng dẫn các thao tác an toàn trên chuyến bay, Minh Tuệ lại một lần nữa hồn thả vào mây gió vì quá mệt mỏi.

\- HẾT CHƯƠNG 55 \-