Khi Minh Tuệ đến công ty vào ngày hôm sau, do không đủ chỉ tiêu mà Cẩm Tiên đã đề ra, nên cô bị chị ta công khai chỉ trích trước những đồng nghiệp ở những bộ phận khác.

Huỳnh Minh Tuệ dư biết rằng Bùi Cẩm Tiên cố tình làm vậy để cho cô bẽ mặt trước mọi người nên Minh Tuệ một mực không quan tâm tới.

Cẩm Tiên tựa lưng vào chiếc bàn cao, mắt nhìn thẳng Minh Tuệ trước mặt, cả khuôn mặt ánh lên vẻ hả hê không có vẻ gì là tức giận khi Minh Tuệ không hoàn thành được việc.

Dường như chị ta dư biết rằng Minh Tuệ sẽ không bao giờ làm được việc chị ta giao đâu:

“Em là nhân viên xuất sắc của công ty mấy tháng liền mà, tại sao chỉ có ba mươi khách hàng cũng không khảo sát hết được. Còn nữa, báo cáo em gửi tôi, em xem thử có bao nhiêu sơ sài hả?”


Minh Tuệ không sợ chết mà nhìn thẳng chị ta, vẫn bình tĩnh mà im lặng không cải dù chỉ là nửa lời. Trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, Bùi Cẩm Tiên cố gắng dùng những lời khó nghe nhất để chì chiếc Minh Tuệ.

Huỳnh Minh Tuệ cứ tưởng cả buổi sáng hôm nay sẽ được nghe "buổi diễn thuyết" không mấy hay ho này, cho đến khi có ai đó lên tiếng, giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên:

“Tại sao là lỗi của Minh Tuệ? Chị xem Hóc Môn và Củ Chi xa như thế nào? Chưa kể tôi đã xem qua danh sách ba mươi khách hàng chị đưa cho em ấy, khoảng cách rất xa nhau, lại không biết vô tình hay cố ý mà mấy công ty đó còn nằm toàn những nơi hẻo lánh, mà lại ít khi lấy bao bì của công ty mình nữa.”

Đinh Tuyết Hương cất lời, khuôn mặt lạnh tanh, nhìn thẳng Cẩm Tiên mà nói. Không để chị ta lên tiếng, Tuyết Hương tiếp tục:

“Những người làm lâu năm cũng dư biết, không thể hoàn thành được trong vài ngày, huống chi chỉ là một ngày, lại còn phải có một báo cáo hoàn chỉnh nộp cho chị. Là do chị cố tình không biết hay là do năng lực của chị vốn cũng chỉ có tầm nhìn đến thế là cùng?”

Bùi Cẩm Tiên thoáng một chút tức giận khi Đinh Tuyết Hương dám bật lại cô trước bao người, nhưng vốn là một người có kinh nghiệm nhiều năm trong những việc này, cô dư biết nếu tiếp tục cãi qua cãi lại như thế này, cũng không phải là chuyện hay. Để nhân viên khác thấy sẽ làm họ không phục.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cẩm Tiên hừ lạnh:

“Hừ, hôm nay có người bảo vệ nữa sao? Vậy Minh Tuệ, cô về làm báo cáo mười bảy khách hàng cô đã gặp, gửi bản hoàn chỉnh chi tiết qua cho tôi ngay trong hôm nay.”

Thấy Cẩm Tiên đã nhượng bộ một bước, Đinh Tuyết Hương cũng không làm lớn chuyện, chỉ im lặng quay về công việc của mình mà không nói gì nữa.

Sau đó, cuối cùng Huỳnh Minh Tuệ cũng chịu nhận sự giúp đỡ của Đinh Tuyết Hương, hoàn thành được bản báo cáo một cách chi tiết của những khách hàng mà cô đã gặp ngày hôm qua.

Trước giờ tan làm buổi chiều, Huỳnh Minh Tuệ cũng kịp gửi mail cho Bùi Cẩm Tiên, rồi thở phào nhẹ nhõm mà lấy xe chạy về nhà, lại kết thúc một ngày làm việc không mấy vui vẻ.


...

Những ngày cuối tháng 11, tình hình giữa Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú vẫn không mấy khả quan. Những tin nhắn đếm được trên đầu ngón tay, những câu trả lời cụt lũng, không cảm xúc của Ân Tú làm Minh Tuệ thật sự bất lực.

Minh Tuệ dường như đã từng có lúc hết hy vọng vào đoạn tình cảm này...

Bùi Cẩm Tiên vẫn thường gây khó dễ cho cô, nhưng lần nào Đinh Tuyết Hương cũng xuất hiện kịp thời mà nói đỡ. Cũng vì thế, công việc của Minh Tuệ ở công ty khá dễ thở hơn vào những tháng cuối năm như thế này.

Dạo gần đây tâm trạng Đặng Minh Châu sa sút hẳn, Minh Tuệ không biết là tại sao. Một người hài hước vui tính như cậu ấy lại suốt ngày ủ rũ, không nói năng gì. Huỳnh Minh Tuệ khá lo lắng nhưng lại không dám an ủi cậu ấy, chỉ sợ lại gây hiểu lầm, thế là cứ im lặng mà theo dõi.

Cho đến ngày sinh nhật của Minh Châu, cậu ấy chủ động tìm đến Minh Tuệ, vẻ mặt cầu khẩn:

“Sắp đến sinh nhật tớ rồi, tớ muốn thấy biển, cậu đi Cần Giờ với tớ một ngày một đêm được không?”

Minh Tuệ định từ chối nhưng thấy vẻ mặt cậu ấy, lại cảm thấy không nỡ:

“Qua đêm sao?”

Minh Châu hồi hộp:


“Ừ, chiều thứ bảy mình đi, ngủ lại một đêm, chiều chủ nhật về để sáng thứ hai đi làm nữa.”

Minh Tuệ im lặng suy nghĩ, liếc nhìn qua gương mặt chờ đợi của Minh Châu, không kiềm lòng được mà gật đầu đồng ý.

Thế là sau suốt mấy ngày ủ rũ, cuối cùng gương mặt “đẹp trai” của Minh Châu cũng bừng sáng, cười vui vẻ một cách ngốc nghếch.

Trưa thứ bảy hôm ấy, Minh Tuệ về nhà thay đồ và soạn thêm vài bộ đồ chuẩn bị cho cuộc hẹn, không quên bỏ hộp quà đã chuẩn bị sẵn cho Minh Châu vào balo, đó la một chú thỏ bằng len trắng xinh xắn.

Đúng năm giờ ba mươi chiều, Minh Châu chạy xe máy qua đón Minh Tuệ, cô vui vẻ mà leo lên xe. Minh Châu tỏ vẻ hớn hở chưa từng thấy, cậu ấy chở cô chầm chậm qua từng con đường, nhằm hướng đường qua Quận 7 và chạy theo đường Huỳnh Tấn Phát mà đi tới.

\- HẾT CHƯƠNG 73 \-