Cần Giờ cách trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh khoảng 50 kilomet về phía Đông Nam. Do Đặng Minh Châu chạy khá chậm nên khi đến phà Bình Khánh thuộc địa phận Cần Giờ cũng đã sáu giờ tối hơn. Khi qua khỏi phà, không khí đột nhiệt giảm đột ngột, mát lạnh đến run người.

Minh Tuệ dường như có thể nghe được mùi vị của biển. Không khí mát lạnh, con đường lớn vắng tanh, hai bên đường cây cối xanh rì dài bất tận chìm hẳn vào bóng tối dày đặc.

Dường như nơi đây cách biệt hẳn với thành phố tấp nập, xô bồ ngoài kia.

Khi đi được giữa đường, Minh Châu đột nhiên run rẩy:

"Tớ lạnh quá, lại quên mang áo khoác, cậu ngồi xích vào tớ được không?"

Minh tuệ nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi sát vào Minh Châu, tay để hờ trên đùi của mình.

Chạy được một đoạn, Minh Châu lại giở trò, cậu ấy với tay dài ra sao, kéo tay Minh Tuệ ôm eo cậu ấy. Minh tuệ hơi hoảng rụt tay nhanh lại, hỏi trong nghi hoặc:

“Cậu lạnh lắm sao?”

Minh Châu run run:


“Ừ, lạnh thật.”

Vốn dĩ Minh Châu đang run lên vì lạnh là thật, cậu cố tình không mặc áo khoác để dụ dỗ cô gái ngốc nghếch này mà.

Minh Tuệ nghệch mặt ra suy nghĩ hồi lâu, rồi cô cởi áo khoác đang mặc, khoác vào sau lưng Minh Châu, còn cẩn thận vòng tay lên trước, buộc hai tay áo vào nhau giúp cậu ấy giữ ấm cổ.

Đặng Minh Châu dường như muốn tức hộc máu mà chết:

“Hừ.”

Tiếng hừ nhỏ phát ra từ miệng, làm Minh Tuệ không thể nào nghe được sự bất mãn trong đó...

Đặng Minh Châu không cam tâm mà tăng tốc nhanh chóng chạy đến khách sạn đã được đặt trước từ trước, có cảm giác như cậu còn ngốc hơn cả Minh Tuệ nữa.

...

Sau khi Minh Tuệ cùng Minh Châu vào nhận phòng, cả hai cũng đã đói meo. Minh Châu có vẻ khá rành về Cần Giờ, dường như cậu ấy đã từng đi rất nhiều lần:

“Tớ và cậu ra chợ hải sản gần đây ăn hải sản nhé!”

Minh Tuệ gật gật đầu, cả hai cùng đi bộ ra chợ vì nó cũng khá gần khách sạn.

Khác với những biển du lịch khác, ở đây khá vắng vẻ thưa thớt. Chợ cũng khá nhỏ. Từng thau hải sản tươi sống được bày bán, Minh Châu chọn tôm tít, ghẹ và vài loại ốc, nhờ người ta làm món luôn tại chỗ, kêu thêm vài chai bia rồi cùng Minh Tuệ ra bàn ngồi chờ.

Khi các món ăn đã lên đủ, Minh Châu tỉ mỉ ngồi bóc vỏ tôm tít và ghẹ cho Minh Tuệ, dường như chỉ cần thấy cô ăn ngon là cậu ấy cũng đủ vui rồi.

“Nè, cậu cũng ăn đi, mình tự làm được.”

Minh Tuệ khá ngại ngùng vì sự quan tâm đặc biệt này, cô từ chối khi Minh Châu lại bỏ hai con tôm tít to đã được lột vỏ qua chén của cô.

Bỗng dưng lại nhớ lại những ngày qua, Minh Tuệ nhanh miệng hỏi:

“Mấy hôm nay sao cậu buồn thế?”

Dường như Minh Châu muốn tránh né không trả lời chuyện này, cậu nhẹ giọng:

“Không có gì, tí chuyện gia đình thôi, hôm nay sinh nhật tớ, cậu đừng nhắc những chuyện không vui này nhé!”


Minh Tuệ tỏ ra thông cảm, không nhắc nữa, cả hai ăn uống vui vẻ đến khi ngà ngà say thì cùng nhau trở về khách sạn.

Minh Tuệ lấy trong balo ra, tặng Minh Châu món quà cô đã chuẩn bị sẵn. Hai mắt Minh Châu long lanh, dường như rất thích, cậu ta cười toe toét:

“Cám ơn cậu nhiều lắm.”

Trời khuya dần, không khí ở biển về đêm giảm thấp, Minh Tuệ thấy lạnh liền chui vào chăn ấm, nằm cách Minh Châu một đoạn, còn cẩn thận chắn gối ở giữa, nhắm mắt lại:

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu ngủ ngon – Minh Châu.”

Đêm tối dần, Minh Tuệ vẫn không thể nào ngủ được, những suy nghĩ cứ bủa vây cô, Minh Châu bên cạnh dường như cũng vậy, cậu ấy thở dài mấy lượt còn liên tục trở mình.

Càng lâu, bia càng thấm vào máu, Minh Tuệ trong cơn say bỗng nhớ về Ân Tú da diết, cảm giác buồn khổ làm cô buộc miệng không kịp cản lại:

“Cậu buồn chuyện gì sao? Minh Châu?”

Một khoảng im lặng kéo dài, Minh Châu cất giọng run rẩy:

“Khi tớ qua Mĩ, tớ có người yêu. Chị ấy quan tâm tớ lắm, nhưng cứ dây dưa mãi với chồng cũ. Tớ muốn gì chị ấy cũng cho, nhưng quản tớ và xen vào cuộc sống tớ rất nhiều. Rồi đến khi tớ không chịu nổi cuộc tình tay ba này nữa, tình cảm dành đối với chị ấy cũng nhạt dần, tớ quyết định quay trở về Việt Nam.”

Minh Châu nuốt nước bọt, rồi nói tiếp:

“Ngày mà tớ đã gặp cậu ở Pub, tớ đã rất ngạc nhiên, rồi vài ngày sau, vô tình cậu lại làm cùng công ty với tớ. Minh Tuệ, tớ nói thật, cũng sắp bảy năm trôi qua rồi, nhưng tớ vẫn còn yêu cậu rất nhiều.”

Minh Tuệ khó xử, không biết phải làm sao, nhưng đối với Minh Châu cô thật sự không còn một tí tình cảm yêu đương gì cả, không muốn cậu ấy hiểu lầm, cô lên tiếng:

“Tớ xin lỗi, nhưng tớ đã có người yêu rồi.”

Minh Châu lớn giọng:

“Chị Ân Tú sao? Người cậu gọi là người yêu mà mười bốn ngày cậu nằm bệnh viện không một lời thăm hỏi sao? Người cậu gọi là người yêu mà toàn để cậu một mình, làm gì cũng một mình, lạnh lùng, vô tâm sao?”

Như là chạm trúng nổi đau, Minh Tuệ uất ức:

“Đừng nói nữa, dù gì chị ấy cũng là người yêu tớ.”


Minh Châu tức giận:

“Tại sao tớ bên cạnh tốt với cậu như vậy, nhưng cậu mãi mãi không nhìn tớ một lần vậy hả Minh Tuệ?”

Minh Châu kích động đá văng gối chăn xuống đất, xoay người nằm đè lên Minh Tuệ, nhanh chóng đặt môi mình lên môi cô. Lần đầu tiên cậu ấy thô bao như vậy, mút mạnh môi Minh Tuệ làm cô đau rát, hai tay nắm chặt cổ tay cô, đè mạnh cô xuống giường.

Minh Tuệ vùng vẫy bất lực, cảm giác Minh Châu đã điên rồi, cậu ấy đang làm đau cô. Minh Tuệ cũng giận dữ, dùng hết sức lực mà cắn mạnh vào môi Minh Châu.

Máu nhanh chóng chảy ra, Minh Tuệ cảm nhận được vị tanh tưởi đến buồn nôn, Minh Châu có vẻ rất đau đớn nên buông cô ra, Minh Tuệ được dịp ngồi bật dậy:

“Xin cậu, đừng làm vậy nữa, dù Ân Tú thế nào tớ cũng yêu chị ấy, nếu cậu còn hôn hay ép buộc tớ nữa, tớ sẽ ghét cậu cả đời này, không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.”

Minh Châu có vẻ sợ hãi:

“Tớ xin lỗi cậu, đừng giận tớ, sau này tớ không dám nữa.”

Minh Châu nhặt chăn dưới đất lên, tự động nằm xuống cách xa Minh Tuệ một đoạn, nghiêng người xoay lưng vào cô, một dòng nước ấm nóng chảy ra từ mắt: “Cậu thật sự chưa từng có hy vọng.”

Hôm sau là chủ nhật, vì muốn cho Minh Châu có một cái sinh nhật vui vẻ, Minh Tuệ quyết định tạm thời không nhắc lại chuyện hôm qua nữa. Cô và Minh Châu chỉ đi dạo biển, rồi Minh Tuệ ngồi lặng im trên bờ cát nhìn Minh Châu chụp ảnh linh tinh, cả hai cùng ăn hải sản ở chỗ cũ, rồi về khách sạn nghỉ trưa.

Khi trời đã bớt nắng, họ cùng nhau chạy về lại Sài Gòn.

Kết thúc chuyến đi đáng nhớ nhất nhưng đầy ngắn ngủi trong cuộc đời của Đặng Minh Châu...

\- HẾT CHƯƠNG 74 \-