*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Trong phủ Khang Vương náo loạn một trận, La Anh mặt đầy nước mắt chỉ huy đám thị nữ đỡ Thẩm Minh Họa nằm lên giường, lại vội vàng cho gọi thái y tới chẩn bệnh, náo loạn đến người ngã ngựa đổ.

Mã đại phu của thái y viện là một người hơn năm mươi tuổi gầy còm mảnh khảnh, nhưng y thuật rất không tệ, sau khi dùng sợi tơ bắt mạch cho Thẩm Minh Họa xong, ôn hòa nói cho La Anh, “Đại thiếu phu nhân yên tâm, tuy rằng Vương phi bị kinh sợ, nhưng không đáng lo ngại. Hạ quan viết đơn thuốc, mỗi ngày Vương phi dùng một thang, trước chậm rãi điều dưỡng.”

Tâm tình vô cùng lo lắng của La Anh được bình ổn một chút, “Mã thái y phí tâm.” Kêu thị nữ đưa Mã thái y đi kê đơn thuốc.

Như Ký biết mình là người mang tin tức xấu đến, nhất định không được chào đón, cho nên liều mạng trốn ra phía sau, tránh bị La Anh nhìn thấy. Cố tình La Anh mắt tinh, vẫn thấy được Như Ký núp ở phía sau, trong mắt bốc lửa, sai người bắt nàng đến trước mặt, trực tiếp quất nàng hai bạt tai, quất thẳng đến mắt nàng nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, “Đồ đĩ tìm đường chết, chuyện như thế bẩm báo cho Vương phi làm chi? Ngươi không muốn thấy Vương phi tốt, muốn hại con bé sao?”

Ánh mắt La Anh hung ác, giống như muốn ăn thịt người, Như Ký bị sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng biện giải cho mình, “Nô tỳ không dám, Vương phi sai nô tỳ đến trong cung để thăm dò tin tức, nô tỳ chỉ bẩm báo lại tình hình thực tế...”

Nàng không muốn nói cũng không được, không phải do nàng.

La Anh luôn là một người không phân rõ phải trái, hung hăng chửi nàng, “Phi! Cái gì mà hồi bẩm lại tình hình thực tế, ngươi nô tài này rất ghê tởm, nếu chậm rãi nói, cũng sẽ không chọc tức Vương phi!”

Trong lòng tức giận không thôi, phân phó Tằng ma ma, “Đi, đánh nha đầu này hai mươi hèo, nhốt vào trong phòng chứa củi, không cho ả ta cơm nước!”

Tằng ma ma thấy La Anh đang nổi nóng, chỉ sợ lại chọc giận nàng, không dám trái lời, luôn miệng đáp ứng, “Dạ, dạ, đại thiếu phu nhân, lão nô lập tức tiến hành.”

Như Ký rất uất ức, khóc thút thít cầu khẩn, “Nô tỳ cũng chỉ nói lời thật, trung tâm vì chủ.”

La Anh nhìn Thẩm Minh Họa đang sắc mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền ở trên giường, vừa đau lòng lại tức giận, bụng đầy tức không có chỗ xả, một cước uất ức đá vào trên ngực Như Ký, quát lên, “Cái gì mà trung tâm vì chủ, ngươi rõ ràng muốn hại Vương phi!”

Một cước này của La Anh đạp cực kỳ dùng sức, Như Ký chỉ là một nữ tử yếu ớt, nhất thời trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Tằng ma ma nhìn thấy không ổn, vội vàng lệnh cho thị nữ kéo Như Ký xuống.

Thẩm Minh Họa té xỉu vốn khiến cho người ta luống cuống tay chân, La Anh lại náo loạn như vậy khiến cho người ta có cảm giác hoảng loạn nhốn nháo, trong phòng ảm đạm âm u.

La Anh phát tác với Như Ký xong, mắt thấy thị nữ cẩn thận bưng chén thuốc cho Thẩm Minh Họa uống vào, trên mặt Thẩm Minh Họa dần dần có huyết sắc, nàng mới hơi yên tâm.

Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới tiểu nữ nhi Thẩm Minh Châu, nhìn chung quanh, “Minh Châu đâu? Lục tiểu thư đâu?”

Thẩm Minh Châu núp sau cây cột run như cầy sấy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

La Anh vô cùng đau lòng, vội vàng sai khiến thị nư, “Nhanh ôm lục tiểu thư tới.”

Ai ngờ không biết Thẩm Minh Châu sợ hãi hay như thế nào, một khi thị nữ tới gần nàng sẽ kêu to, La Anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn đành đích thân ra tay, chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Minh Châu, dịu dàng an ủi, “Không sao, Châu nhi, không sao.”

Thẩm Minh Châu ôm lấy cây cột thét chói tai khóc thút thít, không chịu đi cùng La Anh, La Anh hoang mang lo sợ, “Châu nhi con đây là như thế nào? Đừng dọa nương.” Cũng chảy nước mắt bất lực xuống.

Mã thái y mới rời khỏi phủ Khang Vương không lâu đã bị hộ vệ Vương phủ đuổi theo, “Mã thái y, làm phiền đại giá ngài, lục tiểu thư Thẩm gia còn phải làm phiền ngài kiểm tra thử xem.”

Mã thái y thường hầu hạ quý nhân trong cung, tính khí tốt nhất, gật đầu nói: “Được, hạ quan lại quay lại.”

Đi theo hộ vệ trở