Biên tập: Ginny.

Trước nhận xét kỳ quặc của Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Huy nheo mắt: “Vậy ở trong lòng A Cẩm, ca ca là người như thế nào?”

Diệp Trọng Cẩm thầm đáp, Diệp đại công tử là dạng người gì thì tuyệt đối cũng không phải là người sẵn sàng ra mặt chấp nhặt với một tiểu cô nương.

Ký ức của y đọng lại rất nhiều lời đồn về công tử nhà họ Diệp, có người nói hắn là trích tiên đương thời, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn không ăn ngũ cốc lương thực như phàm nhân bọn họ, khát thì uống sương mai trên núi, đói thì làm vài ba bài thơ cho no bụng, nói không chừng còn là Văn Khúc tinh hạ phàm lịch kiếp nữa cơ, tuy tất cả chỉ là lời đồn phóng đại, nhưng khí chất của Diệp Hằng Chi thật sự không thể xem thường, hệt như nước tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, lạnh mà không cứng, cách biệt hoàn toàn với phàm trần tục thế.

Nếu phải hình dung cho đúng, người này và tục nhân như Tống Ly là điển hình cho hai đầu thái cực, tương phản cực kỳ rõ ràng.

Nhớ lại những chuyện ấy, Diệp Trọng Cẩm cong môi nở nụ cười: “A Cẩm càng thích ca ca như bây giờ hơn.”

Trích tiên tuy tốt nhưng lại thiếu đi nhân khí, khiến cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám gần, làm sao tốt bằng người ca ca nhìn được chạm được trước mắt này.

Diệp Trọng Huy nghe y nói vậy thì rất vui, A Cẩm rất ít khi đem chữ “thích” và “ca ca “ đặt chung một câu, còn ẩn ý trong lời đệ đệ đến cùng là gì hắn căn bản không thèm truy cứu, chỉ cần biết A Cẩm thích mình là đủ, còn gì quan trọng hơn đáp án này đâu.

Đoàn người tiến vào đại sảnh, An lão thái gia đã đợi ở nhà chính từ rất sớm.

Phụ thân An Thị là An Thế Hải, hiện là Lễ Bộ Thị Lang, là một chức quan tam phẩm trong kinh, bên ngoài thì vẫn đủ mặt mũi để ra oai với người khác, nhưng thực tế lại đội ô dưới chân thiên tử, ở cái nơi mà tiện tay ném một cục đá cũng có khả năng ném trúng quý nhân này suy cho cùng cũng không có gì đặc biệt.

Cho nên thấy Diệp Nham Bách tiến vào, ông cũng không dám bày ra dáng vẻ của nhạc phục đại nhân, từng lời nói hay cử chỉ đều cực kỳ cẩn thận.

An Thị dẫn con đến trước mặt phụ thân, “Huy nhi, A Cẩm, đây là ngoại tổ phụ mà mẫu thân vẫn thường nhắc với các con, các con mau ra mắt ngoại tổ phụ của mình đi.”

Trước mặt là lão giả râu tóc bạc trắng, vẻ ngoài ước chừng còn già hơn cả Diệp lão thái gia, Diệp Trọng Huy đoan chính gọi một tiếng: “Ngoại tổ phụ.”

Diệp Trọng Cẩm cũng ngoan ngoãn vấn an: “Ngoại tổ phụ mạnh khỏe.”

Thấy hai cháu ngoan hiền hiểu chuyện như vậy, An Thế Hải hòa ái mỉm cười, liên tục gật đầu: “Hai cháu được nuôi dạy rất tốt, ta mỗi dịp ra ngoài thường nghe người ta nhắc đến Huy nhi, nói con tuổi còn nhỏ đã thi đậu vào Thái An thư viện, tương lai tiền đồ rộng mở, nay gặp mặt, quả nhiên là đứa trẻ thiên tư thông minh, A Cẩm cũng là đứa trẻ làm cho người ta yêu thích.”

Vừa nói ông vừa kéo tay hai cháu trai nhỏ, thấy đứa bé mở to hai mắt nhìn mình, hốc mắt An Thế Hải bỗng cay cay.

An Thành Hâm vội vàng lên tiếng: “Phụ thân, năm hết tết đến, cả nhà đoàn viên là chuyện vui, cha như vậy muội muội sẽ khó xử.”

An Thành Lỗi cũng phụ họa: “Phải đó phụ thân, hiếm có dịp được gặp A Cẩm và Huy nhi, cha đừng làm bọn nhỏ sợ.”

An Thế Hải kiềm lại nước mắt, không để ý đến hai người con trai của mình, nhìn cháu trai cười nói: “A Cẩm năm nay bốn tuổi rồi ấy nhỉ, nhìn gương mặt nhỏ xinh của cháu ông này, thật là giống với mẫu thân con khi con bé đến mấy phần, nhất là đôi mắt, sau này trưởng thành nhất định sẽ là một lang quân anh tuấn lắm cho xem. Dạo trước ông ngoại tìm một thợ thủ công danh tiếng làm riêng cho con một cái khóa trường mệnh, nếu con không thích đeo thì đặt nó ở dưới gối nhé.”

Diệp Trọng Cẩm cảm nhận được tình cảm chân thật trong từng câu từng chữ của ông, ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ ngoại tổ phụ, A Cẩm sẽ đeo.”

An Thế Hải vui vẻ ra mặt, quay sang nói với An Thị: “Mẫu thân rất nhớ các con, dạo này sức khỏe bà ấy không tốt lắm, đang phải tĩnh dưỡng trong viện, hai vị tẩu tử của con cũng đang hầu hạ bên đó, con dẫn bọn trẻ sang thăm bà ấy một lát đi, bà ấy nhìn thấy các con biết đâu tâm tình sẽ tốt lên, bệnh tình cũng giảm.”

An Thị vâng lời, thăm hỏi phụ thân thêm vài câu rồi dẫn hai đứa trẻ đến hậu viện. Diệp Nham Bách không tiện đi theo vẫn ở lại tiền thính trò chuyện nhạc phụ và hai vị cữu ca.

Viện tử của lão thái thái rất thanh tĩnh, An lão thái thái là một Phật tử, hơn nữa đã bước qua tuổi này, chẳng còn cầu chi danh lợi phù hoa, chỉ mong một nhà lớn bé hòa thuận đoàn viên là mãn nguyện lắm rồi, do đó bà đối xử với hai người con dâu rất tốt, so ra cũng chẳng kém gì nữ nhi ruột thịt của mình.

Mấy năm nay cổng nhà An gia đìu hiu lạnh lẽo, phu thê hai người càng lúc càng lớn tuổi, gia sản lớn lại trở thành tâm bệnh dày xéo mãi trong tim, chỉ e hai lão già bọn họ vừa xuôi tay, cái nhà này phỏng chừng sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

An Thành Hâm và An Thành Lỗi tuy là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng mỗi đứa đều đã vợ con đuề huề, hiện cũng đã phân ra đứa ở tây viện đứa ở đông viện, vậy mà xung đột giữa chị em cột chèo vẫn không thể nào tránh khỏi, huống chi con cái hai nhà dần lớn, cha mẹ chúng tự nhiên sẽ có tính toán riêng cho tương lai của con mình.

Mấy việc này lão thái thái đều nhìn trong mắt, giữ trong tim.

An Thị biết nỗi lòng của mẫu thân, tiếc là như ông bà ta thường nói, con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, đã làm vợ người ta rồi thì nào dám nhúng tay vào chuyện nhà huynh trưởng.

Năm ấy An Khởi Dung gả vào Diệp gia suy cho cùng vẫn xem là trèo cao, cho nên An gia chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi duy nhất của mình vô cùng long trọng, một phần tuy cũng có ý muốn lấy lòng Diệp lão thái gia bên ấy, nhưng phần lớn vẫn là vì yêu thương con gái, sợ con gả về nhà chồng chịu khổ, bèn dốc sức làm lớn để tạo chút ít thể diện cho con.

Chuyện này căn bản không có gì đáng trách, chẳng qua hai vị tẩu tử của An Khởi Dung không phải đèn đã cạn dầu, đến nay thỉnh thoảng vẫn lời ra tiếng vào, bóng gió rằng hai lão trong nhà thiên vị cô nhỏ. Sau này mỗi khi An Khởi Dung về thăm nhà, lão thái thái muốn nhét ít tiền riêng cho con đều phải tránh mặt con dâu, sợ bọn họ biết lại ồn ào sinh chuyện.

Những chuyện phiền lòng của nhà mẹ mình, An Thị chỉ có thể giấu trong lòng, quà cáp cho hai vị tẩu tử luôn chọn loại quý nhất tốt nhất.

Tính tình An Khởi Dung dịu dàng ôn nhu, có điều lưng nàng là nhà họ Diệp, trong kinh thành rộng lớn này phu nhân nhà nào mà không khách khí với nàng, đến cả Thành vương phi còn cùng nàng xưng hô tỷ muội, nàng đương nhiên phải có dáng dấp của một phu nhân thừa tướng, sao có thể làm mất mặt nhà chồng mình được.

Trong phòng, lão thái thái hỏi phu nhân của An Thành Lỗi: “Tuyết Oánh, Dung nhi và hai cháu có thể đã đến rồi đấy.”

Mạnh Tuyết Oánh đáp: “Mẫu thân, không nhanh như vậy đâu, dẫu sao cũng phải dừng lại tiền thính trò chuyện với phụ thân vài câu mà, người cứ thong thả, chốc nữa hẵng ra cũng không muộn.”

“Thật là, cứ phải mất thời gian chỗ lão già ấy. Huy nhi sanh đầu năm ấy nhỉ, cũng sắp chín tuổi rồi, không biết thằng bé trông giống ai, ngược lại nghe nói A Cẩm rất đẹp, nghe đâu Trung Thu yến năm rồi thái tử điện hạ ôm A Cẩm mãi không rời tay, đến cả hoàng thượng cũng đích thân bế cháu nó, ôi chao, thằng bé nhà này, phúc khí nhất định là lớn lắm.” Lão thái thái vừa nói vừa ho khù khụ.

Mạnh Tuyết Oánh giúp bà thuận khí, bất đắc dĩ nói: “Người bớt lại vài câu, đừng làm mình mệt.”

Phu nhân An Thành Hâm rót một ly trà sâm cho lão thái thái, bâng quơ nói: “Đứa bé đó đương nhiên là phúc khí lớn rồi, phụ thân là thừa tướng đương triều, nội tổ phụ là thầy của đương kim thánh thượng, gia thế như vậy không phải là đại phúc đại khí thì cái gì mới đại phúc đại khí nữa, cho dù có khó coi đi chăng nữa, thử hỏi ai dám lắm miệng nửa câu.”

Thanh âm của Lưu Thục Vân không lớn, ngoài phòng vừa vặn nghe đủ, ánh mắt An Khởi Dung xẹt qua không vui, nắm chặt bàn tay mềm của con trai.

Đợi khi tiếng ồn trong phòng từ từ lắng lại, nàng xốc lên liêm trướng bước vào, cười nói: “Mẫu thân, Dung nhi đưa Huy nhi và A Cẩm về thăm người, thân thể người đã khỏe chút nào chưa?”

Lão thái thái vừa thái con gái và cháu ngoại xuất hiện, chán nản trên mặt bay biến hết, nhìn Diệp Trọng Huy và Diệp Trọng Cẩm bằng ánh mắt tràn đầy từ ái, gương mặt rạng rỡ hẳn lên: “Tốt rồi tốt rồi, nhìn thấy các con, bệnh tật gì cũng tiêu hết, đây là Huy nhi và A Cẩm của bà sao?”

Diệp Trọng Huy nắm tay Diệp Trọng Cẩm đến trước giường, đồng thanh nói: “Ngoại tổ mẫu mạnh khỏe.”

Lão thái thái liên tục đáp “Tốt, tốt”, nhìn đứa trẻ như ngọc tuyết trước mắt, bà cười đến cong khóe mắt: “Từ lâu bà nghe người ta nói A Cẩm nhà chúng ta rất đẹp, hôm nay gặp rồi mới thấy, cháu của bà nào giống mấy đứa trẻ ăn ngũ cốc để lớn đâu, nhìn đi, có khác gì tiên đồng bên cạnh Quan Âm nương nương đâu nào, toàn thân đều là linh khí thế này cơ mà.”

Trước mặt mẫu thân, An Khởi Dung buông xuống tư thái của thừa tướng phu nhân, làm nũng với bà: “Mẫu thân nói gì thế, A Cẩm cho dù có tốt có đẹp thế nào thì cũng từ trong bụng con gái người chui ra, là cháu ngoại của người đấy, sao có thể làm tiên đồng được.”

Lão thái thái được nàng dỗ ngọt mà cười ngặt nghẽo: “Nha đầu này, đã làm mẹ của hai con rồi, sao vẫn không biết giữ mồm giữ miệng thế hả?”

Vừa nói vừa kéo hai cháu trai lại hỏi han, Diệp Trọng Cẩm vốn rất được người yêu thích, chỉ hai ba câu đã chọc lão thái thái vui vẻ ra mặt, ôm ấp cháu mình không nỡ buông, không quên oán giận: “Người ông bên kia của con đọc sách nhiều thì nhiều, nhưng là một lão già khó ưa biết chừng nào, cản trở bà cháu chúng ta gặp mặt bấy lâu, hại bao năm nay bà chưa được ôm cháu ngoan A Cẩm của bà lần nào.”

Các cụ càng lớn tuổi chẳng hiểu sao càng giống hệt trẻ nhỏ, thích được dỗ dành, Diệp Trọng Cẩm hết cách, đành nói: “Vậy bà ngoại phải mau mau khỏe lại để còn ôm A Cẩm, không thôi A Cẩm mập lên rồi bà ngoại lại ngại A Cẩm nặng, không chịu ôm A Cẩm nữa.”

Thanh âm bé con mềm mại ngọt ngào như rót mật vào tai, lão thái thái cười híp cả hai mắt: “Chỉ cần là A Cẩm của bà, cho dù có nặng đến mấy bà cũng không chê.”

Đến thời gian dùng ngọ thiện, An Khởi Dung thấy lão thái thái đã mệt, biết bà cần nghỉ ngơi, vội khuyên bà mau nghỉ ngơi cho mau khỏe rồi cùng mọi người ra ngoài dùng bữa.

Mạnh Tuyết Oánh và Lưu Thục Vân ở trước mặt nàng rất nề nếp quy củ, liên tục khen hai đứa nhỏ khiến người ta yêu thích, oán than con mình nhìn sao cũng không thể sánh bằng, thật sự kém hai cậu quý tử nhà thừa tướng đại nhân nhiều lắm.

An Khởi Dung phối hợp khiêm tốn đáp lại vài câu: “Muội muội lần này trở về có chuẩn bị chút lễ mọn tặng hai vị tẩu tử và chất nhi chất nữ, mong hai vị tẩu tử đừng ghét bỏ.”

Hai người miệng thì đáp không nên tốn kém như vậy, trong lòng ngầm hiểu, đồ từ tay An Khởi Dung tặng hiển nhiên không phải hạng thường rồi.

An Khởi Dung ngược lại rất vui, trước kia hai người tẩu tử này muốn bắt chẹt nàng cũng chỉ lấy được cái cớ con trai nhỏ của nàng yếu ớt. Vi nhi và Phan nhi tuổi còn nhỏ, làm sao biết A Cẩm dưỡng bệnh ở hậu trạch không gặp người ngoài, nói tới nói lui còn không phải do đám mẫu thân này nhiều chuyện, bị bọn trẻ nghe được rồi học theo mẹ chúng, lén lút đàm tiếu sau lưng sao?

Những người này hẳn là mười mươi khẳng định A Cẩm của mình dung mạo quá xấu không dám ra khỏi cửa, nàng cũng chẳng thiết phản bác, dẫn con về một lần, không cần vả thì mặt của bọn họ cũng tự rát rồi.

Trên bàn cơm, huynh trưởng An Khải Phan của An Linh Vi lúc này mới lộ diện, vừa thấy Diệp Trọng Huy, gương mặt thoắt cái trở nên vặn vẹo, hiển nhiên còn ghi thù chuyện bị sỉ nhục trong thư trai hôm nào, cho nên thái độ đối với Diệp Trọng Cẩm cũng chẳng mấy tốt đẹp, tiếc là huynh đệ nhà họ Diệp người ta đâu có thèm để ý.

Diệp Trọng Huy gắp một miếng trứng cuộn vào chén của Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm ăn nhiều rau và trứng cho thông minh hơn.”

Diệp Trọng Cẩm gắp trứng nhét vào miệng, nhỏ giọng đáp: “Ta đã đủ thông minh rồi.”

Diệp Trọng Huy xoa đầu đệ đệ: “Đương nhiên rồi, bằng vào A Cẩm nhà chúng ta… phỏng chừng bảy tuổi là có thể thi vào Thái An thư viện được rồi.”

An Khải Phan ngồi ngay bên cạnh hai huynh đệ nhà họ Diệp nên nghe không sót một chữ nào, tức tới cơm cũng nuốt không trôi.

Diệp Trọng Huy rõ ràng đang đâm thọc gã, mà gã lại chẳng thể nào phát giận ra mặt, người ta đã điểm mặt chỉ tên ai đâu, tất cả chỉ tại thính lực gã quá tốt, huynh đệ bọn họ đối đáp đâm thọc tai mình bắt không sót chữ nào.

An Khải Phan bực bội đặt đũa xuống, kéo tới ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đồng loạt nhìn qua, mà gã e ngại nhất là uy nghiêm của tổ phụ, huống hồ hôm nay còn có thừa tướng đại nhân ngồi cùng, ngay cả phụ thân gã còn phải thận trọng từng li từng tí, gã nào dám dương oai trước mặt lão hổ, cuống quýt giải thích: “Tổ phụ, tôn nhi… tôn nhi ăn no rồi ạ.”

An lão thái gia nhíu mày: “Khải Minh đâu, đứa bé kia lại cáu kỉnh gì nữa rồi?”

Bàn nữ quyến chỉ cách bên này một tấm bình phong, Mạnh Tuyết Oánh cung kính đáp: “Phụ thân, lúc sáng Khải Minh ăn muộn, giờ vẫn chưa đói, hẳn là đợi đến tối dùng bữa luôn, xin phụ thân chớ lo.”

An lão thái gia thở dài: “Lát nữa nhớ cho người mang ít thức ăn đến phòng nó.”

Diệp Trọng Cẩm vừa cắn muỗng sứ trắng vừa suy ngẫm, theo lời An ma ma nói, An Khải Minh này là con trai độc nhất của nhị cữu, không thể đi lại, tính tình có chút quái gở, có lẽ là không muốn gặp nhà mình nên mới từ chối không muốn dùng bữa cùng.

Nhưng mà mấy chuyện này cũng chẳng quan hệ gì tới mình, Diệp Trọng Cẩm lại cầm muỗng tiếp tục phấn đấu, phát hiện trước mặt có hai bát cơm tẻ thật lớn, còn chất đủ loại thức ăn, nhất thời không biết nên xuống tay từ chỗ nào. An Khải Phan và An Linh Vi bên kia dùng một loại ánh mắt không thể diễn tả thành lời nhìn sang.

Diệp Trọng Huy như không phát giác điều gì, gắp một miếng cá trông khá béo đưa đến môi y, “A Cẩm, a~”

Khóe môi Diệp Trọng Cẩm giật giật mấy cái, giả vờ ngây thơ nói: “Ca ca, huynh quên rồi sao, lượng cơm của A Cẩm rất nhỏ, nhiều như vậy làm sao A Cẩm ăn hết.”

Diệp Trọng Huy ngẩn người, ở nhà không phải đệ cũng ăn nhiều như vậy à? Nhưng bị cái lườm thẳng thừng của đệ đệ bắn qua cũng có chút e ngại, lúng túng nói: “Ờ… Ừ nhỉ…”

===========

Hết chương 32.