Biên tập: Ginny.

Dùng xong ngọ thiện, Diệp Nham Bách nán lại trò chuyện thêm một lúc rồi bái biệt hai cụ An gia, đưa vợ con hồi phủ.

An lão thái thái trông mong cháu ngoại ngần ấy năm, đến tận hôm nay mới được gặp, chưa được nửa ngày bọn nhỏ lại phải trở về, lòng bà làm sao nỡ, cứ ôm Diệp Trọng Cẩm không chịu buông tay, vành mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào: “Bà lão này không biết còn được mấy ngày, cái lão tổ phụ bên kia của A Cẩm thật đúng là một kẻ ngang ngược không chịu nói lý, sau hôm nay không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại cháu của bà, không chừng đây là lần cuối bà cháu ta sum vầy, để lão thân nhìn cháu thêm chút nữa, mai này dẫu có nhắm mắt cũng thấy an lòng.”

An Khởi Dung nghe mẫu thân thổn thức cũng bùi ngùi không nỡ, ngoài mặt vẫn an ủi bà: “Mẫu thân, thân thể mẫu thân vẫn còn khỏe lắm, huống chi cha chồng con xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đồng ý rồi thì sẽ không có chuyện đổi ý, con gái xin mẹ an lòng, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khỏe, đợi thêm ít ngày nữa, con gái lại dẫn A Cẩm và Huy nhi về thăm người.”

“Đúng đấy mẫu thân, người phải mau khỏe lại, kinh thành có lớn cỡ nào thì cũng chỉ chừng ấy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy thôi mà, ngày dài tháng rộng, sợ gì không thể gặp nhau.” An Thành Lỗi cũng lựa lời khuyên nhủ, hai người con dâu cũng an ủi vài câu.

Mấy đạo lý này lão thái thái sống gần hết đời người đương nhiên hiểu rõ hơn bọn họ, chẳng qua lòng vẫn không cam, rõ ràng là cháu ngoại ruột thịt của bà, từ lúc chúng ra sinh đến tận bây giờ bao nhiêu năm rồi chứ, vậy mà đến nay mới có thể gặp mặt cháu mình, lẽ nào không thể để chúng ở lại thêm vài ngày được ư?

An Thế Hải từ đầu chí cuối chỉ lẳng lặng uống trà, chẳng quản bạn già mình hồ đồ trước mặt con cháu, cháu ngoại mình bị nhà họ Diệp giấu nhiều năm như vậy, chính ông còn giận nữa là, huống chi ông cũng thật lòng mong con gái và cháu mình ở lại thêm ít hôm cho thỏa nhớ mong, con rể muốn về thì cứ về một mình đi, có ai cản đâu nào.

Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, sao có thể không nhìn ra tâm tư mấy người này được, tám phần mười là bị Diệp lão gia tử ức hiếp quá lâu, giờ chộp được cơ hội nên trả đũa cho bỏ tức.

Mấy cụ này, người này so với người kia càng không hiểu chuyện.

Y kéo ống tay áo An lão thái thái, ngọt ngào nói: “Bà ngoại bệnh, A Cẩm cũng bệnh, hay chúng ta thi xem ai mau khỏe hơn, người thua phải học tiếng chó con sủa, bà ngoại thấy có được không?”

Diệp Trọng Cẩm vừa dứt lời, đám trưởng bối trong phòng vừa buồn cười vừa yêu thương không chịu được, An Khởi Dung xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “A Cẩm, sao lại nói vậy với ngoại tổ mẫu, chẳng may ngoại tổ mẫu thua con, lẽ nào con nhất quyết bắt ngoại tổ mẫu chịu phạt sao?”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, như có điều phiền não lắm, ngẫm nghĩ một hồi rồi lầm bầm: “Thì A Cẩm nhường ngoại tổ mẫu là được mà.”

Lão thái thái nghe vậy càng đau lòng cháu nhỏ, thằng bé này từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm thuốc, chịu không biết bao nhiêu đau khổ đắng cay, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, còn lão già sống gần hết đời người như bà lại nổi tính trẻ con trước mặt cháu nó, quá là không nên. Nghĩ vậy, mặt mày lão thái thái dần dãn ra, cười nói: “Bà không muốn A Cẩm nhường bà, bà chỉ cần A Cẩm của bà có thể mau chóng khỏe lên, bảo bà học tiếng chó sủa bà cũng thấy đáng.”

Diệp Trọng Cẩm ghé sát vào tai lão thái thái nhỏ giọng nói gì đó, còn giảo hoạt nháy mắt mấy cái, dáng vẻ y vốn đã nho nhỏ đáng yêu, lúc này lại lộ ra nét tinh ranh dồi dào sức sống, đôi mắt đen láy như hai hạt minh châu ngâm giữa sương mai, lão thái thái giống như được lây dính sức sống từ đứa bé nhỏ xinh ấy, cười tít cả mắt: “Được được được, bà nghe theo A Cẩm hết.”

Hai bà cháu cùng giơ ngón út ngoắc tay hứa hẹn.

Trên đường từ An gia trở về, Diệp Trọng Cẩm vùi vào lòng cha mình ngủ gà ngủ gật.

Diệp Trọng Huy chống cằm nhìn gương mặt say ngủ của y, An Thị hiếu kỳ hỏi: “Khi nãy không biết A Cẩm và mẫu thân nói gì mà mẫu thân vui như vậy, trước đó còn mặt ủ mày chau, luyến tiếc không chịu thả người cơ đấy.”

Diệp Trọng Huy đáp: “Ngoại tổ mẫu chịu cười không phải vì A Cẩm nói gì đâu, mà vì sự săn sóc của A Cẩm đó mẫu thân.”

“Huy Nhi biết A Cẩm nói gì sao?”

Diệp Nham Bách xoa gương mặt nhỏ của con trai, nói: “Có gì khó đoán đâu, nhóc này đề nghị nếu nhạc mẫu đại nhân thua phải học tiếng chó sủa thì chỉ cho một mình nó nghe thôi, A Cẩm nhà chúng ta thông minh nhất, sao có thể khiến cho lão nhân gia khó chịu được.”

Diệp Trọng Huy gật đầu: “Đúng ạ.”

An Thị trầm mặc không lên tiếng, quý nữ trong kinh ai cũng ước ao có thể tìm được một mối hôn nhân tốt như nàng, nào biết những khó xử mà nàng phải chịu, phu quân là tài tử, phụ thân của phu quân là đại nho đương đại, huynh đệ tỷ muội của phu quân ai cũng là danh sĩ nổi danh tài hoa hơn người, ngay cả con trai nàng sinh ra cũng thông minh vượt trội, thường nói phận làm vợ phải giúp chồng dạy con, nhưng nàng có thể dạy được ai đây?

Cũng may Diệp Trọng Cẩm không bao lâu thì tỉnh, chút tâm tình mất mát của An Thị chỉ kéo dài đến một khắc trước khi con trai nhỏ mở mắt, nàng hôm nay vạn sự đã như nguyện, chút suy nghĩ ấy cũng chỉ lướt qua đầu trong chốc lát rồi thôi.

Nàng ôm con trai nhỏ từ ngực phu quân nhấc vào lòng mình, dịu dàng hỏi: “A Cẩm tỉnh rồi, có lạnh không?”

Diệp Trọng Cẩm xoa hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, thanh âm hơi khàn, non nớt đáp: “Không lạnh, vẫn chưa về đến nhà ạ?”

Diệp Trọng Huy xốc rèm che cửa sổ lên một khe thật nhỏ rồi nhanh chóng khép lại, “Qua hết con đường này là về tới nhà rồi, ca ca thấy A Cẩm không phải lạnh đâu, đói lắm rồi phải không?”

Diệp Trọng Cẩm ngước mắt liếc hắn một cái, không phủ nhận, hôm nay ở An phủ y bị hai huynh muội nhà đó nhìn chằm chặp, xấu hổ chết đi được, cho nên chỉ ăn lưng chừng bụng chứ đã no đâu.

Diệp Trọng Huy trêu mãi không tha: “Ca ca quên mất, lượng cơm của A Cẩm rất nhỏ, ăn không hết hai bát cơm tẻ, hồi phủ ca ca sẽ báo lại với An ma ma, để An ma ma sau này giảm bớt phần ăn cho A Cẩm, không thôi A Cẩm ăn không hết, lãng phí lương thực thì không nên.”

An Thị lúc trưa ngồi bên bàn nữ quyến dùng bữa nên không hiểu hai huynh đệ chúng nó nói gì, Diệp Nham Bách thì biết rõ, hôm nay nhóc này nói lượng cơm mình ăn rất nhỏ, sau đó đúng là ăn rất ít, giờ nghe chúng nhắc lại ông vẫn ngơ ngác một lúc mới nhớ ra, liếc Diệp Trọng Huy một cái: “Bảo An ma ma chuẩn bị đồ ăn ít hơn, vậy chứ đồ ăn người ca ca này đưa tới còn ít lắm chắc?”

Diệp Trọng Huy lập tức nghẹn lời.

Vừa về tướng phủ, hạ nhân vội vã truyền lời, báo rằng thân thể lão thái gia không ổn, cả đám người nào còn nhớ nổi cái gì, lật đật kéo nhau đến Khang Thọ Viện.

Diệp Trọng Cẩm thật sự rất sợ, khoảng thời gian này ở đời trước Diệp lão gia tử luôn triền miên trên giường bệnh, mấy hôm trước thấy thân thể ông còn khỏe, y còn ngỡ rằng trời đất xui khiến sửa lại mệnh của ông, lúc này mới giật mình nhận ra, y nghĩ quá đơn giản rồi.

Trong phòng lão gia tử bày một đôi sơn lô kim hạc đang tung cánh, hơi nóng hòa cùng mùi huân hương thảo mộc thanh nhã rất dễ chịu, thật khó liên tưởng với lão nhân sắp gần đất xa trời bên trong.

Diệp Nham Bách vọt đến trước giường bệnh phụ thân, khẩn thiết gọi: “Phụ thân, người sao rồi, sáng nay trước khi đi còn thấy người rất tốt mà, là hạ nhân nào không có mắt chọc giận phụ thân?”

Diệp lão thái gia nhíu mày, hơi thở suy yếu, thều thào mắng: “Cái thằng bất hiếu này, nếu lão phu có gặp bất trắc gì thì đều do ngươi chọc cho tức chết cả thôi.” Mắng xong, tầm mắt dời đến phía sau lưng Diệp Nham Bách, giọng càng suy yếu: “A Cẩm và Huy nhi về rồi đấy à?.”

Hai đứa trẻ vội vàng tiến lên, Diệp Trọng Cẩm úp sấp bên mép giường, nức nở gọi: “Ông ơi…”

“A Cẩm hôm nay về thăm nhà ngoại có vui không?”

Diệp Trọng Cẩm vô thức gật đầu, rồi chợt nhớ lão gia tử luôn không thích An gia, lại vội vã lắc đầu: “Nhà ngoại tổ tuy tốt nhưng không bì được với nhà mình. Hơn nữa bên ngoại tổ không có ông nội, A Cẩm không thích, A Cẩm thích ông nội nhất, ông nội đừng bệnh nữa có được không?”

Nghe giọng non nớt ân cần của cháu cưng, lòng lão gia tử như được xoa dịu, suýt chút gật đầu với cháu mình, may mà lý trí vẫn còn. Ông ho khan hai tiếng: “Ông cũng lớn tuổi rồi, không còn dùng được nữa, cũng không biết còn có thể bồi A Cẩm của ông được bao lâu…”

Diệp Nham Bách chen vào: “Phụ thân đừng nói những lời không may như thế, đại phu sắp đến rồi, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, bình bình an an nhìn A Cẩm và Huy nhi lấy vợ sinh con mà.”

Lão gia tử liếc con mình một cái: “Cái thằng bất hiếu như mi bớt chọc giận lão phu chút ít, cái thân già của lão phu còn có thể gắng gượng thêm được vài năm.”

Vì vậy Diệp tướng không dám nói thêm một câu nào nữa, lão gia tử nhìn sang Diệp Trọng Huy, hỏi: “Huy nhi cảm thấy nhà ngoại tổ thế nào?”

Diệp Trọng Huy nghiêm túc đáp: “Nhà ngoại tổ từng là nguyên lão hai triều, dinh trạch hiển nhiên cực kỳ phong phạm, đình đài thủy tạ, từ thủ công chạm trỗ đến tranh treo hội họa, luận về phong quang cảnh trí, so với tướng phủ chỉ hơn không kém. Có điều… Tôn nhi càng yêu thích bút mặc thư hương, không có hứng thú phẩm giám cảnh sắc.”

Lão gia tử gật đầu, ho khù khụ, định nói vài câu ngôn luận, lại nghe trưởng tôn mình bình thản tiếp lời: “Cho nên ông nội cứ yên tâm, không cần giả bệnh dọa chúng con đâu.”

Lão gia tử vốn định giả vờ ho thêm vài tiếng, nghe cháu trai nói xong thì ho thật một tràng.

Diệp Trọng Cẩm quay đầu lườm Diệp Trọng Huy, kỳ thực vừa vào cửa y đã phát hiện rồi, lão gia tử giả bệnh rất giống, chỉ tiếc ánh mắt không lừa được người, mấy hôm trước ông trải qua một trận bệnh nặng, đáy mắt xám xịt uể oải, lần này tuy sắc mặt trắng bệnh, nhưng ánh mắt lại rất có thần, nào có dáng dấp của người bệnh nặng.

Y không vạch trần, sợ chọc lão nhân gia tức đến ngã bệnh thật thì nguy to, ai ngờ huynh trưởng mình ngốc như vậy, trực tiếp huỵch toẹt ra trước bao nhiêu con mắt, chẳng phải là càng chọc cho lão gia tử không vui ư?

Lão gia tử ho cả buổi trời, Diệp Nham Bách ngồi bên không dám lên tiếng, phỏng chừng cũng phát hiện từ khuya nên mới nín thinh không hó hé nửa chữ.

Trong phòng rơi vào thinh lặng, tới tận khi An Thị cẩn thận mang thuốc vừa sắc bước vào, nàng dâu chưa rõ thực hư, giọng đầy lo lắng: “Phụ thân, đây là thuốc đợt trước còn lại, lỡ phát bệnh có thể dùng đỡ, con dâu hầu hạ phụ thân dùng thuốc.”

Mãi một lúc lâu lão gia tử mới lên tiếng bảo được, Diệp Nham Bách lập tức bưng thuốc rồi đỡ lão gia tử ngồi dậy, Diệp Trọng Cẩm thấy mọi chuyện đã xong vội kéo ca ca mình ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Diệp Trọng Cẩm bắt đầu cằn nhằn: “Ca ca ngốc vừa thôi, cho dù ông nội không có bệnh thì cũng bị huynh chọc cho tức chết.”

“Huynh biết, nhưng nếu cứ hùa theo ông nội thì sau này mỗi lần chúng ta về nhà ngoại một lần là ông nội lại bệnh một trận, phụ thân và mẫu thân không phải càng khó xử sao?”

Diệp Trọng Cẩm biết lời Diệp Trọng Huy nói không sai, nhưng y định về sau từ từ tìm cơ hội thích hợp nói riêng với Diệp lão gia tử, nào như tên ngốc này vạch trần ông trước bao người, lão gia tử xưa nay là người sĩ diện, lần này ở trước mặt con cháu lại không thể xuống đài e là lòng lại nặng thêm uất ức.

Nghĩ vậy, y bật cười: “Ca ca nghĩ lại xem, tính tình của ông nội thế nào chứ, sau này ca ca cứ thong thả mà hứng đủ.”

Diệp Trọng Huy không thấy có vấn đề gì, hắn không quen nhìn ông bà mình hết người này tới người khác cứ lấy bệnh tật ra đánh cược, âm mưu đoạt mất A Cẩm, nếu có bản lĩnh thì sao không so xem ai tốt với A Cẩm hơn đi, chỉ biết giả bệnh tranh thủ tình thương của A Cẩm, không thú vị chút nào.

Chớp mắt đã gần Nguyên Tiêu, trời vẫn chưa sáng khắp nơi đã vang lên tiếng pháo đùng đoàng.

Diệp Trọng Cẩm ngủ không được, ngồi đờ ra trên giường, hai mắt đen láy ngập nước, mấy sợi tóc quăn trên trán cũng chán nản rủ xuống.

An ma ma cầm một kiện xiêm y hai lớp màu lam bằng gấm Vân Nam thay cho y, đau lòng không thôi: “Tiểu chủ tử cố qua vài hôm nữa, hết lễ tết năm mới là có thể ngủ ngon rồi.”

Diệp Trọng Cẩm uể oải ừm một tiếng.

Hạ Hà tháo búi tóc nhỏ trên đầu Diệp Trọng Cẩm, cầm lược gỗ hồng sam cẩn thận chải tóc cho y, thuận miệng nói: “Nhắc đến mấy sự kiện mới nhớ, tiểu chủ tử vẫn còn một con bạch lộc đang nuôi ở hậu viện đấy nhé, là món quà mà thái tử nhờ Thành vương mang đến dạo trước ấy.”

“Bạch lộc đó làm sao?”

Hạ hà đáp: “Đêm qua người nuôi nó bảo, hình như nó rơi lệ.”

Diệp Trọng Cẩm cả kinh, y trước đây không tin thần Phật, nhưng từ sau khi bản thân trải qua chuyện hoàn sinh thì tin hay không không còn là chuyện mà y có thể đắn đo nữa rồi.

An ma ma nghe thế cũng lấy làm lạ lẫm: “Nghe nói bạch lộc là vật có linh tính, lẽ nào sắp đến đoàn viên, nó cũng nhớ thân nhân chăng?”

Im lặng một hồi, Diệp Trọng Cẩm nói: “Ma ma, A Cẩm đi xem thử.”

An ma ma nhanh chóng mang hài giúp y, khoác thêm lên người bé con một cái áo choàng da thỏ, lúc này mới an tâm dẫn tiểu chủ tử ra hậu viện.

Con bạch lộc đó Diệp Trọng Cẩm đã thấy rồi, rất đẹp, tứ chi thon dài, tư thái ưu nhã, ngay cả mắt cũng mang màu lưu ly hiếm có, chẳng qua con vật này là do Cố Sâm tặng, một đứa con trai như y nuôi ở hậu viện khó tránh khỏi mấy lời đồn đãi không hay, chỉ còn cách giao cho người khác nuôi giùm.

Mới mấy tháng không thấy, linh vật này gầy đi rất nhiều.

Bạch lộc được nuôi trong một cái lán đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó, mặc cho tiết trời lạnh căm của tháng chạp trong lán vẫn ấm áp không khác gì mùa xuân. Thức ăn nước uống ngày thường cũng do người có chuyên môn quản lý, mà giờ bạch lộc đang suy yếu rúc trong góc phòng, giống như đã không còn thiết tha sự sống.

Diệp Trọng Cẩm ngồi xổm xuống vỗ về lớp lông ủ rũ của nó, lẩm bẩm: “Có phải mi nhớ nhà không?”

Bạch lộc bỗng mở mắt, nhìn y một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt.

Hạ Hà đứng cạnh nói: “Bạch lộc này ngày thường được chăm sóc còn cẩn thận hơn con người, nếu về lại núi rừng hoang dã, làm gì tìm được chỗ nào tốt hơn tướng phủ chúng ta, đã vậy còn phải tự mình tìm ăn tìm uống, nếu không may gặp phải sài lang thì nhất định sẽ mất mạng, sao cứ không phân tốt xấu như thế.”

Diệp Trọng Cẩm lại nghĩ có thể là nó không phân tốt xấu đi, nhưng thế nào là tốt, thế nào là xấu?

Không biết từ lúc nào, bên ngoài lán xuất hiện một thiếu niên cẩm bào huyền sắc, trầm mặc dõi theo biến động bên trong, đứa bé trông như món đồ sứ quý báu nhất thiên hạ đang ngồi xổm trước mặt một con vật, dùng bàn tay nhỏ vỗ về an ủi con thú ấy, cảnh tượng như vậy chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy nhói lòng.

Nhóc con này bất kể thời khắc nào cũng có thể tác động tâm tư của hắn như vậy đấy.

===========

Hết chương 33.