Đúng hẹn với Cố Bằng, một tiếng sau Lê Tư Thanh đã làm xong hết. Hai ngừoi cùng nhau dọn thức ăn ra bàn. Hết dĩa này đến bát nọ, mặt bàn rộng rãi cứ như vậy bị lấp đầy.

Cố Bằng nhìn bàn ăn trước mắt, gãi gãi đầu:

“Gì đây? Em định bày đại tiệc sao?”

“Lâu lâu mới có một lần thôi đấy, anh cứ ăn cho đã. Về sau tự đi mua đồ mà ăn.”

Lê Tư Thanh bĩu môi ngồi xuống ghế đối diện với Cố Bằng, cảm thấy một bàn này của mình đúng là tốn không ít công sức. Dù sao đã hứa là thết đãi Cố Bằng một bữa rồi, làm lớn một chút cũng hợp lý. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, đúng là dịp tốt để ăn uống thả ga.

Cơm chiên và súp nấm là hai món Cố Bằng luôn nhớ mong, Lê Tư Thanh đương nhiên không quên làm. Một nồi lớn cơm chiên đặt một bên, vàng óng lẫn với vài loại rau củ thái nhỏ và xúc xích chiên, Cố Bằng muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Chiên cơm lần này đặc biệt nhiều, nếu ăn không hết còn có thể đem bỏ tủ lạnh, lúc đói lấy ra chiên sơ là lại có bữa ngon. Cố Bằng cũng không cần phải đi nhớ mong làm gì.

Súp nấm nóng hôi hổi, gà xé, nấm hương, cà rốt, khoai tây,… kết hợp với nhau, thơm như trong ký ức của Cố Bằng vậy.

Ngoài hai món đó ra, Lê Tư Thanh còn làm thịt bò sốt cay, cá chua ngọt, canh trứng gà, cà tím xào dầu hào, chả thịt rán, salad rau xanh. Mấy món này không tính là mới lạ, nhưng đảm bảo đủ ngon đủ đẹp.

Cố Bằng hấp tấp múc cho mình một bát súp, vừa uống một ngụm đã hạnh phúc khà một tiếng.

“Quá ngon! Ngon hơn nhà hàng!”

Lê Tư Thanh lắc đầu, đưa qua một chén cơm chiên đầy, lại gắp cho Cố Bằng một đũa lớn thịt bò.

“Làm sao em có thể nấu ăn ngon như thế này chứ? Đến mẹ anh cũng không thể nấu ngon bằng em!”

“Lại phô trương rồi. Mấy món này rất dễ nấu, nêm nếm hợp ý là được rồi. Sống một mình chỉ cần để ý một chút, nhìn theo công thức là có thể nấu ăn nên hình nên dạng.”

“Không phải anh mỗi lần nấu ăn đều hỏng sao? Chứng tỏ cái việc vào bếp này cũng phải có năng khiếu mới được! Lê Tư Thanh em thật là lợi hại!”

Cố Bằng đưa ngón cái khen ngợi, trong miệng còn không nhừng nhai cơm, nếu bình thường đã bị Lê Tư Thanh quở trách tướng ăn quá là xấu. Nhưng hôm nay nhìn thấy người ta khen ngợi mình như vậy, cậu chỉ có thể hồng mặt ăn phần của mình.

Mỗi lần ăn chung với Cố Bằng, Lê Tư Thanh đều không nhịn được ăn thêm một chút, có lẽ là do người đối diện ăn nhìn ngon quá, bản thân cũng có thêm vị giác. Đương nhiên một bàn tiệc này Cố Bằng múa đũa là phần nhiều, chờ khi anh buông đũa ngả người ra ghế, tất cả đều đã bị diệt sạch!

“Quá ngon! Quá no! Sống như vậy mới thật là hạnh phúc!”

Còn không phải sao? Ở nhà sang, ăn đồ ngon, còn có mỹ nhân bầu bạn, tâm trạng Cố Bằng chưa bao giờ tốt như hiện tại.

Lê Tư Thanh vừa định thu dọn một chút, Cố Bằng đã ngăn lại:

“Em nấu nướng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Anh rửa chén không như lúc nấu ăn đâu, sẽ không hỏng hết!”

Nói rồi, Cố Bằng lăng xăng dọn dẹp bàn ghế, lại nhanh chóng thu dọn xoang chảo dơ trong bồn. Lê Tư Thanh đứng đằng sau theo dõi, cảm thấy ông hàng xóm này cũng có lương tâm lắm, còn biết rửa chén giúp cậu!

Chờ Cố Bằng rửa chén lau bếp gọn gàng sạch sẽ xong, quy qua đã thấy Lê Tư Thanh tiếp tục bận rộn. Cậu bóc vỏ không ít trứng gà, đặt vào hộp đựng chuyên dụng, rồi lại rưới nước tương lên ngâm ngập chỗ trứng.

“Em lại làm gì vậy? Nhiều trứng như vậy?”

“Anh đi làm bận rộn như vậy, nhiều khi không kịp mua đồ ăn. Tôi àm chút trứng ngâm, khi nào đói quá có thể lấy ra ăn với cơm trắng.”

Lê Tư Thanh cắt một quả trứng, bên trong là lòng đào đỏ vàng. Cậu nhét vào miệng Cố Bằng, để anh ăn thử một chút món mới mình học được.

“Rất ngon!”

“Hiện tại còn hơi nhạt một chút, ăn với nước tương sẽ hợp hơn. Nhưng ngâm qua ngày ăn sẽ vừa miệng, lúc đó không cần chan nhiều nước tương, sẽ thành quá mặn. Đúng rồi, anh có ăn cay được hay không?”

Cố Bằng nhai trứng, chóng tay lên bàn bếp, khoảng cách với cậu hàng xóm thật gần.

“Ăn được chứ.”

“Vậy sẵn tiện ngâm thêm ít ớt, có thể trợ vị bớt ngán.”

Mỹ nhân lại nhanh tay rửa ớt, xẻ đôi bỏ hạt rồi ngâm chung với số trứng vừa rồi. Trong nước tương đậm màu vừa có màu trắng của trứng xen lẫn với đỏ xanh của ớt, nhìn thật là đẹp mắt.

“Em đảm đang quá, ngay cả con gái cũng chưa chắc giỏi như em.”

Nghe một câu như vậy, Lê Tư Thanh mỉm cười, ngước lên nhìn Cố Bằng, rồi vén tóc mai ra sau tai.

“Việc nấu ăn không chỉ dành cho phụ nữ, đàn ông cũng có thể giỏi nội trợ mà.”

“Đúng vậy, thời đại này nam nữ bình đẳng, nên hỗ trợ lẫn nhau.”

“Anh nghĩ như thế là tốt, sau này bạn gái sẽ rất có phúc.”

Cố Bằng gõ gõ mặt bàn, nghe Lê Tư Thanh nói đến “bạn gái” trong lòng anh có hơi kì lạ, bản thân anh cũng không biết là cảm giác gì.

“Anh không có bạn gái đâu. Ai cũng chê.”

“Sao cơ? Chê á?”

Lê Tư Thanh nhướn mày nhìn Cố Bằng, có vẻ không tin được một câu từ miệng người ta. Một người có khả năng thuê hay mua một căn chung cư hạng sang như thế này, thì chắc chắn gia cảnh hay hoặc thu nhập không tệ. Nghề nghiệp có chút nguy hiểm, nhưng vẫn xem là ổn định đi. Tư tưởng của Cố Bằng rất tiến bộ, lại còn rất tốt tính. Người này lại còn cao to đẹp trai, ai lại đi mà chê kiểu đàn ông như thế này chứ?

Thấy Lê Tư Thanh không tin tưởng, Cố Bằng vội giải thích:

“Trước đó có quen mấy người, nhưng ai cũng chủ động chia tay. Họ chê anh nhàm chán, không quan tâm đến họ…”

“Phụ nữ chính là như vậy, muốn được người yêu yêu chiều che chở. Anh quen bạn gái, nhất định phải nâng như trứng hứng như hoa, ngày đêm đưa đón mới được. Cũng không thể xem nhẹ cảm xúc của người ta, nhất cử nhất động đều phải để ý.”

“Phiền đến như vậy sao?” Cố Bằng gãi gãi đầu. “Không phải chỉ cần thỉnh thoảng hẹn hò, tặng quà dịp lễ, cùng ăn uống cùng trò chuyện sao?”

Lê Tư Thanh liếc xéo anh:

“Đâu đơn giản đến như vậy. Anh thấy phiền là do hiện tại còn chưa tìm được người mình yêu thật lòng. Chờ đến khi gặp được chân ái, thế nào cũng muốn dính lấy người ta cả ngày thôi. Còn nữa, cùng ăn uống cùng trò chuyện, như thế thì làm sao mà tính chung với yêu đương được. không phải chúng ta cũng ăn chung rồi nói chuyện với nhau sao?”

Chỉ một câu như vậy, Lê Tư Thanh đã làm Cố Bằng chấn động.

Đúng vậy, hiện tại không phải anh và Lê Tư Thanh cũng như thế sao? ở chung… một tòa chung cư, cách nhau hai cánh cửa một hành lang. Cùng ăn chung, cùng trò chuyện, lại còn làm cơm hộp cho mình mang đi… dù chỉ có hai lần.

Cố Bằng sờ cằm, đột nhiên cảm thấy mình vừa giác ngộ một điều gì đó.

Nhìn qua cậu hàng xóm còn đang bận rộn chuẩn bị món khác cho mình.

Xinh đẹp? Cực kì xinh đẹp.

Tính cách? Rất tốt bụng vui vẻ, lúc mình khó khăn đã ra tay giúp đỡ. Người tốt 100%. Không quá dịu dàng yểu điệu như con gái, nhưng không quá thô kệch như đàn ông. Dịu dàng nhu hòa vừa đủ. Tuy có hơi ngại ngùng biệt nữu, nhưng rất đáng yêu!

Gia thế? Hẳn là có của ăn của để?

Còn rất tháo vát đảm đang, nấu ăn ngon, chăm việc nhà.

Lê Tư Thanh cái gì cũng tốt, nếu là con gái thì hẳn là con dâu lí tưởng của các bà mẹ chồng rồi!

“Con dâu lí tưởng” lúc này lại ngẩng đầu lên, thấy Cố Bằng ý vị thâm tường nhìn mình, không nhịn được rùng mình.

“Cố Bằng, nhìn gì mà ngẩn người vậy?”

“Không có gì…”

Cố Bằng mỉm cười, trong mắt léo lên tinh quang không rõ ý tứ. Lê Tư Thanh cho là mình nghĩ nhiều, trở lại với công việc của mình.

“Tư Thanh này, em làm cơm hộp cho anh được không?”

Lê Tư Thanh xoay người chống nạnh, híp mắt nhìn Cố Bằng. Cái tên họ Cố này, đã đãi một bữa cơm, giờ còn muốn cơm hộp?

“Không cần cầu kì! Em ăn gì thì làm cho anh một phần là được!” Cố Bằng vội giải thích. “Anh sẽ trả tiền công! Ba trăm một ngày được chứ.”

“Ầy, phiền phức quá đi, không làm đâu.”

Cậu bĩu môi, đóng hộp trứng ngâm lại, cất vào tủ lạnh cho Cố Bằng. Tủ lạnh của tên này vẫn trống trải như vậy, đúng là không thiết sống chết mà. Hôm nay mua nhiều đồ là vừa hay rồi, có thể chất vào một ít.

Cố Bằng lẽo đẽo sau lưng Lê Tư Thanh năn nỉ:

“Đi mà… Đồ ăn em làm quá ngon, anh ăn ngoài hàng không được nữa rồi. Mấy hôm trước đem cơm em đi làm, đồng nghiệp đứa nào cũng khóc lóc ngưỡng mộ!”

“Khoa trương cái gì, hâm mộ cái gì chứ? Chỉ là mấy món đơn giản dễ nấu…”

“Đúng vậy! Đơn giản dễ nấu! Em làm mấy món đơn giản dễ nấu là được, không tốn bao nhiêu thời gian phải không?”

Lê Tư Thanh cứng họng, thật là bực mình nhìn qua anh hàng xóm. Thoạt nhìn đẹp trai nghiêm nghị như vậy lại còn biết đi năn nỉ, đúng là quá kì cục mà!

Cố Bằng hoàn toàn không từ bỏ, liên tục mè nheo năn nỉ. Một hồi sau Lê Tư Thanh không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.

“Tôi nói trước, chỉ nấu mấy món đơn giản thôi đó!”

“Được được được! Đơn giản! Em làm món gì cũng ngon, anh đều thích!”

Lê Tư Thanh vuốt mặt thở dài, thật là hết nói nổi mà.

*

Sáng ngày hôm sau, Cố Bằng ra khỏi cửa, bên phòng Lê Tư Thanh đã sớm mở, mùi đồ ăn thơm phức bay ra. Còn chưa đợi anh gọi, người đã bước ra. Lê Tư Thanh bộ dạng ngái ngủ, trên người còn mặc pijama lụa màu hồng, đầu tóc rối xù nhét cho Cố Bằng hai túi đồ. Vừa nhét xong đã ngáp dài, lập tức đóng cửa.

Cố Bằng dở khóc dở cười nhìn bản thân mình bị cửa đập vào mặt, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi đến cơ quan ngực ưỡn cao, cằm hướng lên trời, bộ dáng cực kì huênh hoang.

“Ơ, lại mang theo đồ nhà làm sao! Xem cằm đã gần chạm tới trời rồi kìa!”

Tiểu Lý cùng mấy đứa đồng nghiệp không ngừng trêu chọc, bảo là đội trưởng Cố thế mà thay đổi rồi, có bạn gái liền huênh hoang như vậy! Mau trả lại đội trưởng Cố lạnh lùng đây!

Cố Bằng đương nhiên không để ý, tâm tình rất tốt mà mở túi đồ ăn kí hiệu buổi sáng ra. Bên trong như cũ là mấy hộp giữ nhiệt. Vừa bày ra bàn ăn đã bị người ta khóc lóc ghen tỵ.

Cơm nắm nhân cá hồi! Thịt lươn xào lăn! Miến trộn cay! Đùi gà chiên bơ!

Món tráng miệng còn có bánh cá nhân đậu đỏ! Nửa quả táo cùng một chai sữa đậu nành!

Một đám đồng nghiệp khóc lóc đòi chia phần, còn muốn nhanh chóng được gặp chị dâu. Cố Bằng gãi gãi tai, liên tục dùng đũa đánh vào mấy cái ma trảo đang lén lút vươn tới muốn trộm đồ ăn của mình. Đùa giỡn chán rồi, anh mới lấy ra một hộp giữ nhiệt lớn gói riêng:

“Em ấy chuẩn bị riêng cho mấy cậu, chia nhau mà ăn.”

Tiểu Lý vội vã đoạt hộp, mở ra thì thấy chính là một đống tôm chiên bột mình ngày nào cũng nhớ mong, còn có rau củ chiên bột thơm ngon!

“Chị dâu! Em muốn gặp chị dâu! Đội trưởng anh phải nắm chắc vào! Phải cưới ngay! Cưới ngay trong năm!”

Một đám người nhao nhao hô chị dâu vạn tuế, than thở nhà họ Cố thế nào có phúc như vậy, được cô vợ trẻ nấu ăn ngon ơi là ngon!

Cố Bằng vừa ăn vừa cười, vô cùng đắc ý.

*

“Cô vợ trẻ nhà họ Cố” hiện tại còn đang ngủ đến hăng say, đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh một chút, ăn vài món đơn giản lúc sáng để lại, rồi mới đăng nhập trò chơi.

Vừa online, đã nhận được tin nhắn riêng của một người.

Lê Tư Thanh ôm chân cười gian xảo. Hết thảy đều giống như dự định.

Bang Tiềm Phong lần này không lật không được!