Lê Tư Thanh nhìn tin nhắn trên màn hình, tuy là dự đoán đúng người gửi, nhưng nội dung bên trong có hơi kì lạ một chút.

 Hạc Đỉnh Hồng: Nhìn Thấy Mỹ Nhân, hỏi cậu một chút.

Cái người có tên Hạc Đỉnh Hồng này không phải ai khác, chính là bang phó của bang Tiềm Phong. Người này nói ra cũng khá có nhân khí, xem như là dễ nói chuyện, biết lý lẽ nhất trong bang bọn họ.

Hạc Đỉnh Hồng từng thay mặt Tiềm Phong muốn mượn sức Nữ Nhi Hồng, muốn bang của cậu mỗi tuần lại cung cấp thuốc men vật tư cho bọn họ. Nhưng Lê Tư Thanh vốn không có thiện cảm với đám người này, lại còn chơi khá thân với hai bang Lung Linh Khí Giới và Bắc Nam, cho nên luôn tìm cớ từ chối.

 Hạc Đỉnh Hồng: Cậu với Đại Gia bên bang chúng tôi có thân với nhau không vậy?

Đại Gia? Cái tên đáng ghét đó? Có thân hay không?

Mấy ngày trước nếu có người nhắn tin cho mình hỏi một câu như vậy, Lê Tư Thanh đã bốc hỏa mà đuổi giết rồi. Thế nhưng hiện tại lại khác, hỏi như vậy chứng tỏ điều gì?

Bọn họ nghi ngờ Đại Gia đã tuồn thông tin cho cậu?

“Ha ha ha, đúng là mấy đứa điên.”

Lê Tư Thanh lắc đầu cười, không biết mấy người bên Tiềm Phong kia nghĩ gì mà có thể nghi ngờ tên Đại Gia kia. Trước khoan nói đến việc hắn ta là chủ lực chiến đấu của Tiềm Phong, việc Đại Gia phản bội, tuồn thông tin trong bang ra ngoài gần như là không thể.

Dù Lê Tư Thanh có ghét gã ta, nhưng thông qua quan sát cùng vài lần tiếp xúc, có thể khẳng định tên này làm người cũng không tệ lắm, tuy là tâm nhãn hơi kém lại còn hơi mê gái.

Nghi ngờ ai không nghi, lại đi nghi ngờ chủ lực chiến đấu của bang mình. Không biết là bọn này sinh ra đã đần như thế, hay là do luyện lên nữa?

Lê Tư Thanh suy nghĩ một lát, nhắn lại:

 Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Sao thế? Có chuyện gì sao?

Không khẳng định cũng không phủ định, còn hỏi ngược lại một câu. Trình độ lươn lẹo của Nhìn Thấy Mỹ Nhân không phải là chuyện đùa.

 Hạc Đỉnh Hồng: Không phải nghe đồn hai người có gian tình sao? Tôi định hỏi để biết còn chuẩn bị hồi môn ha ha ha…

Lê Tư Thanh bĩu môi, tên độc dược này diễn trò cũng tự nhiên lắm. Đúng là mấy vị bang khó mồm mép lúc nào cũng vượt trội hơn hẳn.

Cậu xoay chuyển đầu óc một chút, mạnh dạn vẽ ra tình huống trước mắt.

Chủ lực bang mình có tinh đồn gian tình với người khác, không đi hỏi anh ta, lại đi hỏi người kia? Điều này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ tên Đại Gia kia không quá thân thiện với bang hội của mình, hoặc rất kiệm lời không thích nói chuyện gì đó… Hoặc là nhân khí không tốt, không ai dám hỏi thẳng anh ta.

Mới đầu bày ra trò thu sạch dế lửa này, Lê Tư Thanh chỉ đơn thuần muốn quấy rối Tiềm Phong một chút, thuận tiện ngáng chân bọn họ, khiến cho họ gặp khó khăn trong kì bang chiến sắp tới.

Thế nhưng tình hình trước mắt lại có vẻ nghiêm trọng hơn. Bọn họ thế nhưng nghi ngờ tên Đại Gia kia!

Phải biết tên top 1 Cấm Vệ kia chính là vũ khí hủy diệt ghê gớm nhất mà Tiềm Long có! Anh ta không chỉ đệ nhất Cấm Vệ Quân, mà còn đệ nhất trong cả cái trò chơi này!

Đừng thấy Đại Gia chỉ có một người, thế nhưng nói anh ta gánh Tiềm Phong cũng không phải là điều sai. Nếu mất đi tên Đại Gia này, Tiềm Phong xem như là một con rồng bị chặt đứt hai cánh vậy.

Trong tình huống này, Lê Tư Thanh có thể ra mặt giải thích một chút, chứng minh Đại Gia vô tội, sau đó để bọn họ tự rối rắm tìm ai tuồn thông tin trong bang.

Thế nhưng Lê Tư Thanh ngẫm thấy mình không phải người tốt.

Không phải mấy tên khốn Tiềm Long từng mắng cậu là nhân yêu lừa gạt sao?

Lê Tư Thanh sẽ cho họ biết thế nào là nhân yêu lừa gạt người khác!

 Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Đi mà hỏi tên đáng ghét đó đi!

Một câu như vậy không phải phủ định, càng thêm chút giận dỗi vô lý. Không phải người ta đồn Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đại Gia là tình nhân trước đánh sau dỗ sao? Mấy cái đồng nhân cũng là cậu trong vai nữ vương!

Lê Tư Thanh thuận theo diễn vai tiểu yêu tình giận dỗi bạn trai của mình. Còn lại để Hạc Đỉnh Hồng và đồng bọn của anh ta tự đoán! Nếu bọn họ còn có não, có thể đi hỏi thẳng Đại Gia, một câu như thế của cậu cũng không có ý nghĩa gì, hoàn toàn không thể buộc tội!

Điện thoại của Lê Tư Thanh rung lên, là tin nhắn của Cố Bằng.

Cố Bằng: Đồ ăn sáng em làm ngon lắm.

Cố Bằng: Sắp trưa rồi em đã ngủ dậy chưa?

Lê Tư Thanh: Đã dậy rồi…

Cố Bằng: Tôm chiên bột rất ngon, ai cũng khen.

Lê Tư Thanh: Còn phải nói sao! Tui dậy sớm như vậy làm cho anh tất nhiên phải ngon rồi!

Cố Bằng: Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.

Nhắn qua nhắn lại một hồi, Lê Tư Thanh quên mất mình đang trò chuyện với Hạc Đỉnh Hồng trong game rồi. Anh ta có nhắn lại một tin, đại khái là dò hỏi, nhưng cậu dứt khoát tắt khung chat đi luôn.

Lại nhìn đồng hồ một chút, Lê Tư Thanh không nhịn được hỏi Cố Bằng:

Lê Tư Thanh: Mà lúc này còn đang trong giờ làm, anh thế nào lại nhắn tin cho tôi? Có phải là làm việc riêng không? Tôi phải báo cáo với sếp của anh mới được!

Cố Bằng: Ha ha ha, công việc của anh tương đối đặc thù… Khi bận thì rất bận, nhưng mấy ngày rảnh rỗi thì còn có thể chơi game trong giờ làm việc đấy!

Lê Tư Thanh: Oa, cảnh sát gì đó thật là vô trách nhiệm! Tôi nhất định phải đi tố cáo! ఠ_ఠ

Lê Tư Thanh: Nhưng mà chơi trò gì thế? ఠ_ఠ

Cố Bằng: Game kiếm hiệp linh tinh mà thôi. Còn em? Có chơi trò chơi gì không?

Lê Tư Thanh: Tui đâu phải con nít, làm thế nào sẽ chơi trò chơi, hứ!

Cố Bằng: Ha ha, còn định rủ em chơi trò này rất vui luôn.

Lê Tư Thanh: Anh mau trở lại làm việc đi! 눈_눈

Cố Bằng: m(_ _)m

Trở lại với trò chơi của mình, Lê Tư Thanh chẹp miệng muốn đi phó bản hàng ngày, đột nhiên lại hiện ra thông báo.

Người chơi Đại Gia mời vào đội.

Lê Tư Thanh ngẩn người, tình huống này là quỷ gì đây? Đại Gia? Mời mình vào đội?

Như vậy không phải quá trùng hợp sao?

“Xem ra ông trời cũng đứng về phía mình.”

Lê Tư Thanh cười hì hì ấn chấp nhận, trong đội thế mà chỉ có hai người bọn họ. Còn chưa để Lê Tư Thanh lo lắng không biết tên này muốn làm gì, thì người ta đã hỏi:

<đội> Đại Gia: Đi tháp chọc trời không?

<đội> Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Gì đây? Cá tháng tư?

<đội> Đại Gia: Thấy cậu mạnh thì mời thôi, không ngờ chấp nhận thật. Hôm nay muốn đột phá tầng 50.

Chỉ mấy câu như vậy, Lê Tư Thanh liền có cái nhìn khác hẳn về tên Đại Gia này. Gã ta không hề quan tâm đến khuất mắc giữa hai người bọn họ, lại thấy cậu thực lực mạnh nên mời vào đội sao?

Cái này gọi là chí công vô tư? Vì nghĩa lớn bỏ qua thù riêng?

Nhưng mà thấy người ta bảo muốn vượt tầng 50 tháp chọc trời, Lê Tư Thanh liền hiểu được.

Tháp chọc trời hay còn gọi là phó bản Thông Thiên, là phó bản có độ khó cao nhất trong “Thần Võ”. Đây là nơi tương đối đặc biệt, là một phó bản không có điểm dừng.

Tiến vào phó bản tựa như leo tháp vậy, mỗi tầng đều có thử thách khác nhau, có thực lực thì leo lên. Cứ lên một tầng thì độ khó càng tăng, cho đến nay vẫn chưa có ai leo lên được tầng 50. Bản thân Nhìn Thấy Mỹ Nhân đi chung với mấy người Chuối Ca Ca cũng chỉ có thể lên được tầng 45 là thất thủ rồi.

Đương nhiên càng lên cao thì càng rớt ra nhiều thứ tốt, tỉ lệ rớt đồ tím ở tầng 40 trở lên đã bắt đầu tăng rồi. Những người có thực lực, đích xác là nên chạy tới đây mò mẫm một chút, có khi lại lụm được mấy món đồ tím không chừng. Đáng tiếc, cái phó bản này mỗi tuần chỉ có thể vào một lần.

Rất nhanh Đại Gia đã mời được bốn người khác. Lê Tư Thanh nhìn bốn cái tên lần lượt vào đội, cảm thấy hôm nay trời muốn sập hay sao?

<đội> Đinh Đa Đinh Đang: Oa, mỹ nhân! Lại gặp nhau rồi!

<đội> Không Gian Vô Định: Chào mọi người!

<đội> Cam Thảo Không Ngọt: Chà chà… hôm nay đông đủ ghê!

<đội> Hắc Sơn Quái: Ê, đội hình hôm nay đỉnh vậy? Lên tầng 50 được không?

Lê Tư Thanh ngoáy tai, cảm thấy rất có khả năng!

Đại Gia là đệ nhất Cấm Vệ, cậu là đệ nhất Ngũ Tiên! Đinh Đa Đinh Đang là đệ nhất Điệp Hoa, vú em đệ nhất “Thần Võ”!

Không Gian Vô Định chính là bang chủ bang Lung Linh Khí Giới! Là một tên đệ tử Đạt Ma, cũng là đệ nhất môn phái luôn. Phái Đạt Ma và Long Thương tương đối giống nhau, đều có thể đảm nhận vị trí tank cứng trong đội. Không Gian Vô Định có thể nói là ngang sức ngang tài với Chuối Ca Ca!

Cả Đinh Đa Đinh Đang và Không Gian Vô Định đều thuộc bang Lung Linh Khí Giới, còn không phải muốn một mất một còn với Tiềm Phong sao? Hôm nay như thế nào lại bỏ qua khuất mắc, đi cùng nhau muốn vượt tháp Thông Thiên vậy?

Lại nhìn qua hai người còn lại, Lê Tư Thanh lại cảm thấy thật là ghê gớm.

Cam Thảo Không Ngọt là một nhân vật nam phái Thanh Sơn, chuyên ma pháp quần công. Không phải cu cậu Tả Xung chuyên bán manh trước đó cũng Thanh Sơn sao? Thế nhưng cái vị Cam Thảo này chính là đệ nhất môn phái, trên người toàn là ngọc 7, so với em trai Tả Xung càng có tính công kích hơn.

Hắc Sơn Quái nghe tên như vậy nhưng kì thực lại là đệ nhất đệ tử Huyền Hỏa, chuyên giải khống chế cho đồng đội. Tên này chơi theo kiểu trộn lẫn, nửa này nửa nọ, vừa có thể giải khống chế vừa có thể gây sát thương. Có thể nói dư sức đảm nhận vị trí vú em khi đi mấy phó bản bình thường.

Sáu vị đệ nhất tụ lại với nhau là muốn phá banh tầng 50 luôn sao?

Lê Tư Thanh ôm mặt, nhìn cái đội hình này thật là quá đã mà!