Be đi theo nhóm Tân ra nơi phân đất, nó bồn chồn không yên cứ đi qua đi lại hoài, cố tìm cơ hội để nói chuyện với Tân. Và cuối cùng cơ hội cũng tới.

Nhân lúc anh nghỉ tay uống miếng nước cạnh gốc cây rừng, Be lấy can đảm chuyển về hình người đi tới.

Đó là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn, dáng người cao gầy, khá nhỏ con, tóc trắng bung lên như bờm sư tử, hai tai vẫn duy trì nguyên dáng tai thú không hoàn toàn hóa về người, lồng ngực cùng hai bắp tay và hai bắp chân lộ ra ngoài váy da thú bám đầy lông thú màu trắng.

Trông tổng thể sự tiến hóa của tộc Be vẫn chưa dứt thú hoàn toàn, cũng may khuôn mặt thì đã gọn ghẽ hình người.

Nhìn thấy cậu ta đi tới trước mặt mình, Tân không hiếm lạ, chỉ lẳng lặng nhìn.

Be khá ngạc nhiên, cậu cất lời, giọng nói cực trầm và ồ không thanh thoát được như những thú nhân Chim Lạc:

“Vương Lạc Cư ngài không ngạc nhiên sao?”

Tân đậy nắp ống trúc lại. Phía dưới các thú nhân đã để ý thấy hình dạng của Be, họ xôn xao, di chuyển vội lên đây vây Be thành một vòng.

Tân trả lời một cách thong dong:

“Ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã nghi ngờ thân phận của cậu. Một loài thú hoang thì không thể nào thông minh đến như vậy.”

Anh hơi nhíu mày quan sát Be, rồi nói:


“Nhưng tôi cũng không ngờ, trình độ tiến hóa của tộc cậu vẫn còn thấp đến vậy.”

Đây chỉ là câu nói, còn thái độ của Tân rất bình tĩnh, anh không hề tỏ ra khinh thường tộc Be.

Phương nhíu mày lên tiếng:

“Cậu rốt cuộc thuộc tộc loài nào, sao lại ẩn nấp trong Lạc Cư Quốc suốt một mùa đông? Cậu có mục đích gì?”

Tất cả các thú nhân trong thành Lạc Cư đều cho rằng hai con vật nhà Vương chỉ là thú loài thông minh, họ không nhận ra được sự khác biệt của chúng. Một phần là do sự tiến hóa chưa hoàn chỉnh của chúng nên mùi hương thú nhân nhạt đi rất nhiều, chỉ có người tỉ mỉ hay đề phòng như Tân mới chú tâm nghĩ tới hướng đó.

Cũng may Be mang theo thiện ý đủ để Tân cảm nhận được, chứ không là anh đã tống hoặc trừ khử cậu ta lâu rồi.

Be nhìn một vòng các thú nhân mới trước đó thôi vẫn dành cho mình nụ cười, thì giờ lại chuyển qua đề phòng, cảm thấy buồn bã khó chịu.

Rất nhanh cậu lấy lại tinh thần, thẳng thắn cúi đầu tỏ ý xin lỗi:

“Tôi không cố ý giấu mọi người, nhưng lại không đủ can đảm phô hình thú của mình ra, bởi chúng tôi đã từng gặp phải sự phản bội đến từ một tộc loài y hệt tộc Chim Lạc.”

Nói đoạn Be nhìn qua Tân:

“Lần đầu tiên trông thấy Vương ngài đây cùng bạn đời của ngài tại cánh đồng hoa, cả hai chúng tôi cực kì đề phòng, vì lúc đó ở mi tâm ngài không có ấn kí tộc loài. Vừa hay nhóm thú nhân lúc trước tộc chúng tôi cứu giúp cũng không có ấn kí giữa mi tâm như thế.”

Mọi người nghe Be nói ngạc nhiên, ai cũng không ngờ nơi này còn tồn tại một nhóm thú nhân không có mi tâm như họ.

Tân nhìn Be, anh không một lời cắt ngang, ánh mắt chuyên chú nói cho Be hay. Anh đang rất nghiêm túc lắng nghe. Nhóm thú nhân xung quanh Be cũng thế.

Be cảm nhận được sự tôn trọng đến từ các thú nhân quanh mình nên nói tiếp:

“Khi thấy ngài không có ấn kí tôi và Niên liền thấy lo lắng, bởi nhóm thú nhân kia đã khiến tộc chúng tôi không thể sống yên suốt nhiều năm qua.”

Nói tới đây như chợt nhớ ra gì đó, Be giới thiệu lại:

“Thật ngại quá, tên của tôi là Bàu, còn thú nhân mọi người gọi là Gi thật ra tên là Niên.”

Tân gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ, anh hỏi:

“Lo lắng sao còn đi theo?”

“Bởi vì bên cạnh ngài có một Phụ, và Phụ ấy rất thương yêu ngài, đây là điều mà bọn thú nhân kia không có, chúng đến đây chỉ toàn là thú nhân, vừa thô kệch lại hung hãm.”

Nói tới đây Bàu dành một sự tôn trọng lẫn ngưỡng mộ mà nói:

“Hơn nữa hình người và hình thú của ngài không giống chúng, lớn hơn, đẹp hơn chúng nhiều. Vì những sự khác biệt ấy nên chúng tôi mới bạo gan theo hai người. Đặc biệt khi biết về nơi ở của Lạc Cư, thức ăn, và cách Lạc Cư trôi qua mùa đông, tôi và Niên đã không thể im lặng được nữa.”


Nói tới đây, Bàu nhìn vào mi tâm của Tân:

“Đặc biệt hơn lễ cưới của ngài, ngày hôm đó ánh sáng từ trời lao xuống, cực kì lớn, đây là dấu hiệu cho thấy sự chấp thuận yêu thương từ thần thú. Tộc Chim Sóc chúng tôi tôn thờ thần thú, dấu hiệu để nhận biết một thú nhân có được sự yêu thương của thần thú hay không chính là ánh sáng và ấn kí. Cả hai điều này các vị đều có được.”

Bất thần khi vừa kết câu Bàu quỳ sụp xuống đất, ngước mắt lên Vương Lạc Cư, cầu ngài:

“Tôi hôm nay tới đây, quỳ xuống xin ngài hãy giúp đỡ tộc Chim Sóc chúng tôi.”

Bàu nghiến răng:

“Lũ thú nhân không ấn kí, mang dáng hình hung bạo mà chúng tôi rủ lòng thương cứu giúp khi chúng trôi dạt vào bờ biển ba năm trước, đã bắt các Phụ và Mẫu của chúng tôi, ép họ quan hệ nhằm duy trì nòi giống cho chúng. Nhiều Phụ và Mẫu trong tộc đã chết dưới sự cưỡng bức tàn bạo của chúng.”

Bàu cúi gằm mặt:

“Tộc chúng tôi nổi dậy nhưng do sức mạnh quá yếu nên bị đàn áp dã man, nhiều thú nhân đã chết. Giờ đây chúng tôi chỉ còn cách lẩn trốn trong vùng sương đen do chính tộc nhân mình tạo ra, dùng hương loài hoa mà Hậu nhà Vương gọi là sen cạn che giấu mùi vị của mình.”

Bàu ngửa mặt nhìn lên, ánh mắt xa xăm buồn bã:

“Nhưng chắc chắn điều đó không giúp chúng tôi duy trì được bao lâu nữa, muốn an ổn chúng tôi phải tống bọn khốn đó khỏi nơi này!”

Giọng Bàu như nghẹn lại, nỗi uất hận cậu chàng nhỏ tuổi giấu sâu trong lòng lần này được giãi bày ra, trong từng lời như thấm đẫm máu, nước mắt, sự ân hận, và cả căm thù.

Các thú nhân nghe vậy đồng loạt nuốt nước bọt.

Chưa chờ họ tiêu hóa xong những lời mình vừa nói, Bàu nện thêm một thông tin:

“Hôm ngài bắt gặp chúng tôi tại đồi hoa sen cạn, ngài có hóa hình thú dùng tiếng thú của mình gửi cảnh báo tới vùng sương đen. Sau hôm đó chúng tôi bắt đầu canh chừng khu rừng phía nam, và phát hiện được những dấu vết di chuyển của thú nhân, trên người lũ thú nhân bẩn thỉu ấy mang một mùi hương thối đến khó ngửi, và cái thú mùi hương ấy ngày càng bay rộng.”

Bàu tỏ ra lo lắng:

“Hôm nay sáng sớm tôi đi vào rừng kiểm tra, lần này không chỉ mùi hương mà cả dấu chân đã xuất hiện ngay bên ngoài thành của các ngài. Bọn chúng đã chú ý đến Lạc Cư Quốc các ngài, ngài giúp chúng tôi, cũng chính là giúp tộc ngài.”

Ngay khi Bàu dứt lời, Tân hốt hoảng, ánh mắt anh long lên sòng sọc, miệng run rẩy nói vội với các thú nhân xung quanh:

“Mau... mau trở về, nhóm phụ-”

Lời anh thình lình bị cắt ngang bởi tiếng huýt báo nguy vọng tới từ trời xanh.

Trong nhóm, Lâu hóa hình phóng vút lên cao đón bạn mình.

Nhịp tim trong lồng ngực của Tân đập gia tốc, nhóm Phụ của Lạc Cư, Lĩnh bạn đời của anh! Họ có lẽ đã xảy ra chuyện.

Ngay khi thú nhân truyền tin vừa đáp đất liền hóa hình, mặt không còn cắt máu báo tin:


“Vương không xong rồi, nhóm Phụ đi rừng hôm nay bị ba thú nhân lạ tập kích, hiện tại chúng đã tóm đi Hậu và Mây, Biêu thú nhân đã bay theo chúng. Chúng phóng về phía nam!”

Thông tin vừa thả ra toàn bộ thú nhân Lạc Cư liền gào lên. Có kẻ đã bắt đi tộc nhân của họ, Hậu của họ.

Máu nóng đang sôi sùng sục trong họ, các thú nhân lập tức biến về hình thú gầm rú lao thẳng xuống phía nam.

Tân ép xuống nỗi lo trong lòng mình, hét lớn một tiếng dừng ngay đội hình kích động kia lại.

Anh lạnh giọng phân công:

“Phương dẫn theo một số thú nhân về thành, nhiệm vụ bảo vệ thành và các Phụ cùng tiểu thú nhân còn lại. Một số thú nhân theo tôi đi cứu hai mẫu và xem lũ thú dám sờ tới Lạc Cư Quốc này là thần thánh phương nào!”

Phương hít sâu một hơi gật đầu cùng một phần thú nhân bay trở lại tộc. Anh phân người tản ra tứ phía thành tuần tra trên không, truy tìm bóng dáng của lũ thú khốn nạn kia.

Tân ở lại anh nhìn chằm chằm Bàu mất hồn từ khi nào, lạnh giọng ra lệnh:

“Cậu đứng lên, dẫn đường!”

Bàu vội vã đứng lên chân cậu đang run. Cậu không ngờ bọn chúng đã ra tay còn bắt đi Lĩnh, đó là người cậu tôn trọng, quý mến, là một Phụ thông minh ôn hòa cũng cực tài giỏi, một Phụ như thế không thể bị bọn thú khốn nạn kia vấy bẩn được!

Nghĩ tới đó Bàu gằn giọng:

“Tôi sẽ nghiền nát chúng. Niên đã trở về nơi cư trú của tộc Chim Sóc, nhắn tộc trưởng chúng tôi đã tìm được người giúp, nếu bọn chúng đã ra tay vậy thì không cần chờ nữa.”

Nói rồi Bàu hóa hình lao về phía trước, đôi cánh da thú vỗ mạnh tăng tốc độ cao nhất.

Phía sau Bàu nhóm thú nhân Lạc Cư cũng dang cánh, đôi cánh thường ngày chỉ bình tĩnh vỗ, giờ đây đập mạnh, tạt cơn gió giận dữ xuống núi rừng nơi họ đi qua.

Lũ thú nhân kia, ta không phạm ngươi, nhưng ngươi lại phạm ta, lòng bao dung của ta có hạn, đừng có trách ta không nể tình!

****

Rất có thể sắp tới mình phải sửa lịch đăng Lạc Cư tại các chương dự trữ của mình đã hết, chắc tầm 1-2 ngày mới có chương mới các bác thông cảm! Tạ lỗi nhiều!!