*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138291.png

“No no no, Una, chị tuyệt đối đừng làm hỏng từ ‘bạn trai trước mặt tôi. Nếu chị cứ tiếp tục như thế này, có thể cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ muốn kết hôn đầu. Một tờ giấy nháp mà Cảnh Lạc đã chùi đít rồi, chị nghĩ anh ta còn tư cách để làm bạn trai tôi không? Tôi còn phải vì anh ta mà từ bỏ vai nữ chính nữa? Để cho nhà họ Chiến nhường lại 20%? Có phải chị nghĩ nhiều quá rồi không? Bây giờ tôi nói cho chị biết: Chị bị đuổi rồi! Tôi không cần người quản lý lúc nào cũng nghĩ cho Tân Dịch như chị.”


Cảnh Thiên nói xong liền cúp điện thoại, không đợi đối phương tiếp tục tranh luận với cô nữa.


Ban đầu cô muốn đi mua sắm ở các cửa hàng hàng xa xỉ tại trung tâm thành phố, bởi vì phong cách của Cảnh Thiên rất khác với cô. Nhưng nghĩ đến việc tấm thẻ đen đó còn không quẹt được mười nghìn tệ, tâm trạng nóng lòng muốn thử đó của cô lập tức nguội lạnh.


Không ngờ lại khiến cô xấu hổ như vậy!


Cô muốn xem rốt cuộc là ai đã khiến cô chi toàn bộ số tiền trong thẻ.


Khi rẽ vào một con hẻm và đi ra một lần nữa, những chiếc túi lớn nhỏ trong tay Cảnh Thiên đã không còn. Sau khi mở app ngân hàng trên điện thoại di động và kiểm tra việc sử dụng tiền trong một tháng nay, cô phát hiện nhà họ Chiến cho cô một trăm triệu, ngày nhận được tiền, cô chuyển năm mươi triệu cho nhà họ Cảnh, sau đó chuyển cho Tần Dịch… hai mươi triệu’ll!


Sau đó, số tiền còn lại trong thể được chia làm nhiều lần chuyển vào tài khoản của Tần Dịch. Cộng trước cộng sau lại là hai mươi triệu.


Mười triệu còn lại có dùng để mua đồ.


Qua tài khoản của đối phương cộng với trí nhớ mơ hồ của cô, Cảnh Thiên nhớ ra mười triệu cuối cùng dùng để mua một chiếc vòng tay bốn triệu cho bà Tần. Sáu triệu còn lại, trừ một triệu để mua cho mình một ít quần áo ra, năm triệu còn lại đều là đồ trang sức và quần áo nam tại cửa hàng I.


Nghĩ đến đồ trang sức trên cổ và tay của Tần Dịch đều là của cửa hàng T, Cảnh Thiên hận không thể xông vào màn hình điện thoại để lôi đối phương ra rồi đánh chết.


Đang kiểm tra từng mục đích và đối tượng của từng khoản tiền, ngọn lửa giận trong lòng đang không biết trút vào đầu, Una lại gửi tin nhắn Wechat tới. Đó là một bản hợp đồng.


Cô mở ra xem, đó là một bản thỏa thuận ký với Una trước khi cô vào nhà họ Chiến.


Nội dung chính của thỏa thuận là cô đưa Una từ Trung Trạch Entertainment sang công ty sản xuất phim Trung Bác, để bù đắp thiệt hại cho Una, cô không thể chấm dứt hợp đồng với Una, nếu nhất định phải chấm dứt hợp đồng thì cô cần phải trả cho bà ta hai trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng.


Sau khi xem qua hợp đồng, Cảnh Thiên thực sự không biết phải nói nguyên chủ như thế nào.


Đúng là có thể vì Tần Dịch mà không cần tất cả mọi thứ.


Nhưng tại sao cô không thấy Tần Dịch đẹp trai nhỉ?


Không lâu sau, lại có tin nhắn Wechat của Una.


“Tôi có thể nghỉ, nhưng trước khi tôi nghỉ, cô phải chuẩn bị trước hai trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng, hoặc là để tôi kiểm được hai trăm triệu tiền hoa hồng trước. Thiên Thiên, tôi biết chuyện Tần Dịch vụng trộm với em gái cô đã đả kích cô rất lớn, nhưng đây không phải là lý do cô chia tay với nó. Hai người cần giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Lẽ nào cô quên mục tiêu của cô là khiến cho Tần Dịch trở thành Ảnh đế, còn cô thành Ảnh hậu rồi sao?”