*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138292.png

Vẻ mặt của Tần Dịch đang ở bên cạnh vô cùng khó coi, đôi môi mỏng mím chặt không nói gì.


“Cháu cũng thật là! Biết rõ tình cảm của Cảnh Thiên dành cho cháu đã sâu đậm đến một mức độ nhất định rồi, cháu chọc vào ai không chọc, tại sao lại đi chọc vào Cảnh Lạc? Con bệnh đó lần nào cũng giả vờ yếu đuối để cướp đồ của Cảnh Thiên, cháu cho rằng Cảnh Thiên thật sự ngu ngốc coi cô ta là em gái sao? Là ai thì cũng sẽ hận cô ta chết đi được đúng không? Cháu và cô ta dính lấy nhau, cháu bảo Cảnh Thiên biết để mặt mũi đi đâu?”


Đối mặt với lời buộc tội của di, Tần Dịch không dám phản bác.


Suy cho cùng thì trước khi nổi tiếng, anh ta và mẹ anh ta luôn sống dựa vào dị. Cho nên đối với người dì này, anh ta luôn tự ti theo bản năng.


Tần Dịch bực bội xoa tóc mình, khuôn mặt u ám.


“Vậy bây giờ cháu phải làm thế nào? Hình như lần này Thiên Thiên tức giận thật rồi, cháu chưa bao giờ thấy cô ấy giận như vậy. Hôm nay cháu cũng thử níu kéo rồi nhưng cô ấy nói chuyện rất khó nghe, hoàn toàn không quan tâm đến cháu.”


“Làm thế nào à? Còn làm thế nào được nữa?” Una tỏ ra ác độc: “Cô ta là bạn gái của cháu, cháu nói xem cháu phải làm thế nào? Nếu cô ta chịu lấy tên bại liệt nhà họ Chiến vì cháu thì tình cảm như vậy không phải báo cắt đứt là cắt đứt được đâu.”


“Cháu đi cầu xin cho đi. Mặc dù kiếm tiền trong làng giải trí rất dễ, nhưng tài nguyên cũng chỉ nằm trong tay mấy công ty đó thôi. Vốn dĩ cháu đã có tài nguyên tốt nhất rồi, cuộc sống sau này cũng có thể giẫm lên cô ta mà sống một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng cháu nói xem cháu đã làm những gì rồi?”


Bà Tần luôn ngượng ngập ngồi một bên, nghe em gái quở trách con trai mình, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Chồng bà ta mất sớm, lúc trước đều nhờ em gái hỗ trợ kinh tế, tuy nói rằng Una đã giúp Tần Dịch debut thông qua một số thủ đoạn, nhưng nhìn bà ta mắng con trai mình như vậy, trong lòng bà Tần rất khó chịu.


Trong lòng càng thầm quyết tâm, nhất định phải phát triển xưởng sản xuất của mình để thoát ly khỏi Una. Nếu không thì hai mẹ con bà ta sẽ mãi mãi bị Una giẫm dưới chân.


“Nhưng Tần Dịch nhà chúng ta cũng không muốn như vậy mà, nếu không phải Cảnh Lạc cứ bám lấy, sao thằng bé có thể ở bên Cảnh Lạc được? Hơn nữa, dù gì nhà Cảnh Lạc làm phát triển bất động sản, lúc đó Cảnh Thiên không được người nhà yêu thương, chắc chắn chọn Cảnh Lạc tốt hơn chọn Cảnh Thiên rồi. Ai ngờ được mới sáng sớm mà Cảnh Thiên đã chạy đến nhà chị chứ?” Bà Tần vặn lại thay cho Tần Dịch.


“Chị!” Una mạnh mẽ nhìn bà Tần, vội nói: “Một chân không thể đạp hai thuyền, dù gì thì bây giờ việc kinh doanh của chị mới đi vào quỹ đạo, cũng coi như một người giàu có rồi, chị không biết điều cơ bản nhất này à? Tần Dịch được chiều quá. Nó và Cảnh Thiên, Cảnh Lạc có hai con đường để lựa chọn: Hoặc là chọn Cảnh Thiên, từ nay con đường ngôi sao xán lạn. Hoặc là chọn Cảnh Lạc, sau này dựa vào Cảnh Lạc đi rể. Hai người tự chọn đi, chọn xong rồi thì đưa ra quyết định!”