Buổi chiều, Phó Đình Sâm quay về nhà cũ một chuyến, trước đây anh định hỏi rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng đều không hỏi được gì cả, anh không thu được kết quả gì từ phía Tạ Diệc, chỉ có thể ra tay với ông nội thôi.

Anh vừa vào nhà họ Phó đã thấy Kiều Chi từ trong nhà đi ra, “Thím hai.


Kiều Chỉ nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Ở trong nhà đừng có gọi thím như vậy! Bị ông nghe được, chuyện này giấu không nổi đâu!“
Phó Đình Sâm hơi cau mày, “Giấu với người ngoài là được rồi, sao chú thím lại muốn giấu luôn cả ông bà chứ?”
Kiều Chỉ cười gượng gạo, “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.


“Được rồi, vậy con không hỏi nữa.

” Phó Đình Sâm nhìn cô đang cầm đôi giày múa, khóe môi nhếch lên cười, “Chuyện Nhuyễn Nhuyễn được vào đoàn múa cám ơn thím nhiều ạ.


“Thím cũng không phải vì nể mặt con đâu, cô ấy rất tài giỏi, cho dù không có quan hệ này thì thím cũng nhận con bé vào thôi, còn về phía Phương Lâm thì chỉ đơn thuần là do nhân phẩm của cô ta không tốt.

” Kiều Chi ngừng lại, khóe môi cong cong cười một cách mỉa mai, “Vốn dĩ tên đã bị xóa khỏi danh sách, nhưng không biết lại dùng thủ đoạn gì mà khiến cho diễn viên nam duy nhất trong đoàn thu nhận cô ta.


“Quy tắc ngầm?” Phó Đình Sâm suy ngẫm rồi cười, ánh mắt sâu thẳm, cái đoàn múa này cũng không sạch sẽ mấy nhỉ.

Kiều Chi cúi xuống nhìn tin nhắn trong điện thoại, tiếp tục nói, “Cái tên diễn viên nam đó dựa vào khuôn mặt của hắn, thu nhận không ít học trò nữ.


“Cái đoàn múa này đã không sạch sẽ như vậy, sao thím vẫn còn ở đó?” Phó Đình Sâm cau mày, theo lý Kiều Chi đã có được địa vị như hôm nay thì vốn không cần vì những thứ không sạch sẽ trong đoàn múa mà nhịn nhục.

“Thầy của thím kêu thím ở lại đoàn múa 10 năm, năm nay chính là đầu năm cuối cùng rồi.

” Kiều Chỉ nhìn ra được tâm tư của anh, “Tạ Du là học trò duy nhất của thím, không ai dám ức hiếp con bé đâu, hết năm nay thím đưa con bé rời khỏi luôn, đến lúc đó còn phải hỏi ý kiến của con bé nữa.



“Nhuyễn Nhuyễn không phải vì danh lợi, mà là vì thím mới gia nhập đoàn múa.

” Nghe đến đây, Phó Đình Sâm cười, nét mặt cũng ấm áp trở lại.

“Đó là vinh hạnh của thím, thím sẽ bảo vệ tốt con bé, con yên tâm đi.

” Xe của người quản lý của Kiều Chỉ đến, ấn còi, “Thím đi trước nhé, để hôm nào thím dựa theo lịch rảnh của mình và thời khóa biểu của con bé để lên kế hoạch tập luyện.


Phó Đình Sâm nhìn xe bảo mẫu của Kiều Chỉ rời đi, quay người bước vào nhà.

Vừa vào đã thấy ông Phó đang ngồi trên xích đu trong sân vườn uống trà.

“Ông nội, trời lạnh vậy sao ông lại ngồi ngoài này?” Phó Đình Sâm lấy chiếc khăn bên cạnh choàng lên cho ông.

“Con có phát hiện ra không, Tiểu Chỉ và Thanh Đình hai đều có gì đó kì lạ.

” Ông Phó nhìn lướt qua một cái.

Phó Đình Sâm cúi đầu ho một tiếng, cố kìm lại không cười, “Người ta là thanh mai trúc mã, nếu có kết hôn cũng là chuyện bình thường không phải sao?”
“Hừ! Thanh Sơ nó không xứng với Tiểu Chỉ, tính ra thì hai đứa nó cũng lớn rồi, Kiều Chỉ bận sự nghiệp không có thời gian yêu đương, cũng nên tìm cho con bé một gia đình để có thể dựa vào rồi.


Trong lòng Phó Đình Sâm âm thầm đưa cho Phó Thanh Đình một chiếc sừng.

“Ông à, đừng lo lắng về chuyện đó, hôm nay con đến có chuyện muốn hỏi ông.

” Phó Đình Sâm ôm ông lão đứng dậy tìm điện thoại di động, nếu không ngăn ông ta lại, chiếc sừng này khéo sẽ thực sự nhú ở trên đầu chú Hai của anh.

Phó Đình Sâm bất ngờ hỏi chuyện đã xảy ra năm đó, ông Phó đối với chuyện này vẫn luôn không hé nửa lời, cũng không biết tại sao bây giờ bắt đầu kể cho anh nghe.


Anh không kể Tạ Du chính là cô bé mà năm đó anh từng cứu.

Phía Tạ Diệc che giấu rất tốt, đến cả mối quan hệ sâu rộng của bao nhiêu là người nhà họ Giang cũng chỉ có thể nghe ngóng được có bấy nhiêu tin tức, anh cũng không cần lo lắng là ông sẽ điều tra Tạ Du.

Hơn nữa anh đã kể anh chính là đứa trẻ năm đó đã cứu Tạ Du, Tạ Diệc cũng sẽ không mất cảnh giác với nhà họ Phó.

Anh ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh, đưa tay rót một tách trà, cúi đầu xuống uống một ngụm, chép chép miệng không cảm nhận được gì, lại tự rót cho mình một ly khác, tỉ mỉ cảm nhận một lần nữa, đắng.

“Lúc ông dẫn người đến kho chỉ có con đang chảy máu đầm đìa, không có cô bé nhỏ mà con nhắc tới cả, sau đó có mấy đứa thủ hạ nói có thấy một nhóm người xuống thuyền ngồi cano đi ra vùng biển quốc tế, những thủ hạ của ông không thể qua đó được, người của chính phủ bản địa đã tiếp tay cho chuyện này, đợi đến khi tập họp mọi người lại, con đã qua thời kỳ nguy hiểm ông mới biết người mà bọn họ bắt là một lão đại của đường dây buôn bán hàng cấm, nghiệp vụ trong hay ngoài nước đều có, thế lực rất lớn, đợi đến khi ông chú ý đến, chuyện này đã biến thành cơ mật, ông muốn tiếp tục điều tra, nhưng manh mối đã bị người khác cắt đứt rồi.


Ông Phó thư thái cầm ly trà mà Phó Đình Sâm pha cho mình, híp mắt lại nhìn lên trời, “Ông chỉ điều tra được tới cái người đã làm con bị thương, chỉ có một tên, những thông tin khác đều bị xóa sạch, từ đó về sau không có thêm một manh mối nào nữa, nhờ bao nhiêu người cũng không tìm được một chút manh mối.


Phó Đình Sâm cau mày, anh tưởng chỉ có Thiện Lương, xem ra sau lưng còn có một con cá lớn hơn, Thiện Lương chỉ là một con dao, người ở phía sau mới chính là sát thủ không thấy máu.

Chỉ là, bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy lại thả Thiện Lương ra để làm hại Tạ Du, rốt cuộc là suy tính của một mình Thiện Lương hay là do cái người đứng phía sau đó chỉ thị?
Anh bất giác trở nên lo lắng, mỗi lần có thêm được một manh mối nào đó anh lại cảm thấy cái bí ẩn này càng ngày càng lớn, có một người không biết có ý đồ gì ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, anh cảm giác giống như có một con dao đang treo lơ lửng trên đầu Tạ Du, không biết lúc nào con dao sẽ rơi xuống.

Nếu muốn cô không bị thương nữa, vậy thì anh phải lấy con dao xuống.

“Ông nội, bây giờ phía bên đó có tin tức gì không?” Phó Đình Sâm đứng dậy nhìn lên bầu trời được bao quanh bởi những bức tường trong sân, nhìn ra xa xăm, bầu trời rộng lớn không có một áng mây, yên tĩnh không một tiếng động, khiến anh cảm thấy như sóng gió đang kéo đến.

Ông Phó vô cùng ngạc nhiên nhìn Phó Đình Sâm, vốn dĩ không định kể cho anh, nhưng nghĩ đến thân thể mình không còn tốt nữa, tất cả mọi thứ của ông sớm muộn cũng sẽ giao lại cho anh nên cũng không giấu giếm, “Ông chỉ biết thuốc hạ của ông kêu hắn ta là Z, gần đây đã quay trở lại Trung Quốc, hành tung rất kín đáo, khoảng thời gian trước ở Yến Thành có bị lộ một số tung tích, gần đây đang ở Lệ Thành.


“Năm đó chuyện con bị thương tuy đã được giấu đi, nhưng người biết chuyện cũng không ít, cái người đó nếu như nhắm vào con thì con phải cẩn thận.

” Đây cũng là lý do vì sao hôm nay ông quyết định kể cho Phó Đình Sâm nghe, Z đang hoạt động mạnh ở Lệ Thành và Yến Thành khiến ông cảm thấy rất không an toàn.


“Vâng, con sẽ chú ý.

” Phó Đình Sâm nắm chặt ly trà, các đốt ngón tay vì dùng lực mà trắng bệch.

Cái người đó đã từng xuất hiện ở Yến Thành, thật sự là có liên quan đến Tạ Du sao?
Có phải những gì Tạ Diệc che giấu cũng có liên quan đến Z?
***
Lúc Tạ Du xuống lầu trời đã bắt đầu tối, cô muốn rời đi ngay khi nhìn thấy Phó Vân, nhưng nhìn xung quanh khu chung cư tĩnh mịch quá, cô quyết định yên lặng, cô thật sự không dám một mình băng qua con đường dẫn ra đường chính để đợi.

Trên mặt Phó Vân nở nụ cười ấm áp, đưa cho cô một tấm phiếu, “Thầy Vương kêu bảo chọn ra hai bạn trong lớp để tham gia cuộc thi vật lý.


“Cậu muốn tôi đi hả?” Tạ Du không nhận tờ giấy, nét mặt lạnh nhạt, lúc không có Phó Đình Sâm và Phương Xán, mặt cô thường không cảm xúc, đối với thứ gì cũng không thấy hứng thú.

Gần đây Phó Vân không đến tìm cô, nhưng trong lòng vẫn mâu thuẫn.

Cô lùi lại giữ khoảng cách an toàn, hai tay nắm chặt, nỗi sợ hãi mà cô đã khắc phục lúc trước giờ lại từ từ quay lại, cô bất lực dựa vào tường, hoàn toàn không để ý đến quần áo đã bị tường làm dơ.

Phó Vân nhận thấy sự kháng cự của cô, trước đó đã bị giáo huấn, cậu rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.

Chính vì trước đó anh quá đố kị khiến cô chán ghét, cũng do anh quá ngốc khi sử dụng phương pháp sai lầm khi nói với cô Phó Đình Sâm không phải người tốt.

“Cậu thường đứng nhất chuyên ngành, thầy giáo cũng rất hài lòng với bài tập thường ngày của cậu, thứ hai có một bài trắc nghiệm cá nhân, nếu như cậu đồng ý thì điền vào đơn này rồi đưa cho thầy Vương.

” Cậu đưa tờ phiếu cho cô.

Tạ Du chậm chạp nhận lấy tờ phiếu, cúi đầu nhìn nhìn tên cuộc thi ở trên đầu tờ phiếu, cười nhẹ rồi cảm ơn cậu ta.

Thấy nụ cười dịu dàng của cô, đôi mắt ấm áp của Phó Vân có chút dao động, khẽ cười, không nói thêm gì nữa mà rời khỏi.

Tạ Du sững sờ nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Vân.

Cô chọn Vật lý là vì cô thấy hứng thú, từ nhỏ đã lớn lên trong đống dụng cụ thí nghiệm sinh học, phòng thí nghiệm có rất nhiều đồ bị bỏ, nhiều anh chị, cô chú thấy cô có hứng thú nên cũng vui vẻ cho cô mấy thứ đó.

Cha mẹ từ trước đến giờ đều không bao giờ cấm cản, cô còn nhỏ nên không hiểu chút gì về các thiết bị thí nghiệm có độ chính xác cao, nhưng mỗi lần có người giải thích cho cô, cô đều rất ngoan ngoãn di chuyển chiếc ghế nhỏ ngồi xuống ngay ngắn lắng nghe.

Lúc đó cha mẹ cô rất bận rộn trong phòng thí nghiệm, cô đứng ở một bên nhìn các anh các chú loay hoay điều chỉnh các thiết bị trước mặt.


Trong số ít những kỷ niệm thời thơ ấu của cô, đây là kỷ niệm ấm áp nhất với cha mẹ.

“Bé, nghĩ gì đó?” Sau lưng truyền đến giọng nói ấm áp cùng với hương bạc hà của Phó Đình Sâm, anh cong ngón tay lại gõ nhẹ lên trán cô một cái.

Tạ Du hoàn hồn trở lại, cười tươi quay lại nhìn anh, “Có một cuộc thi vật lý cho sinh viên toàn quốc, thầy hy vọng em tham gia.


Phó Đình Sâm nhìn tờ đơn trong tay cô, cầm lên đưa xuống dưới đèn đường xem thử, lấy điện thoại vào trang web chính thức, tra được thông tin của cuộc thi lần này.

Năm nhất chỉ có hai người, năm hai bốn người, năm ba sáu người, Đại học Yến Thành tổng cộng có có mười hai người tham gia trong các mục khác nhau, anh dụi mắt nhìn cô, “Năm nhất có hai người tham gia?”
Tạ Du ngẩn người, đi qua xem thông báo trên điện thoại anh, ánh đèn óng ánh chiếu lên mặt cô, lắc lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, “Tờ đơn là Phó Vân vừa mới đưa tới, em không biết người kia là ai.


Lúc Phó Đình Sâm vừa đến thì thấy Tạ Du đang thất thần nhìn theo bóng lưng của một người đàn ông, Phó Vân hóa thành tro anh cũng nhận ra, bây giờ Tạ Du chủ động nói ra khiến sự tức giận trong người anh cũng vơi bớt, “Có sắp xếp được thời gian không? Còn phải đến đoàn múa nữa, giá trị của các cuộc thi kiểu này cũng khá cao, có thể cân nhắc thử.


“Em muốn tham gia.

” Tạ Du gật đầu, cô dù được vào đoàn múa nhưng cũng không muốn bỏ bê học hành, cô vẫn còn nhớ bởi vì những nghiên cứu trong phòng thí nghiệm không phải kiểu bình thường, rất nhiều dụng cụ cần thiết không mua được trên thị trường, mẹ cô thường vì những chuyện này mà sầu não, bắt buộc phải nhờ chuyên gia thiết kế dụng cụ giúp.

Sự háo hức trong cô bây giờ không thể giấu được, muốn lắp đầy hết thời gian rảnh rỗi, tránh để bản thân suy nghĩ lung tung.

Tạ Du kéo kéo áo, cho anh xem lưng áo bị dơ, nũng nịu nói, “Bị bẩn rồi.


Phó Đình Sâm biết tính cách nũng nịu của cô, cô gái làm nũng làm cho lòng người mềm nhũn, anh đưa tay giúp cô lau những vết đen trên áo sạch sẽ, lấy khăn ướt trong xe ra lau ngón tay, sẵn tiện giúp cô cất tờ tờ đơn, “Đi thôi, ăn xong đưa em đi ngắm nhìn xã hội.


Tạ Du rất thoải mái để anh lau dùm vết bẩn trên áo, nhìn anh ném khăn ướt vào thùng rác, đôi tay lạnh cóng của cô nhét vào trong áo anh, cười tủm tỉm, “Anh ấm thiệt, giống như một cái lò sưởi vậy đó.


Phó Đính Sâm mở áo khoác ra ôm cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói ấm áp, “Lò sưởi chuyên dụng của Nhuyễn Nhuyễn, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh công chúa nhỏ đến sưởi ấm.