Màn đêm buông xuống, chiếc xe thể thao màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc như một mũi tên giữa màn đêm.
Tạ Du dựa trên cửa xe nhìn ra từng bóng đèn đường bị bỏ lại, trong lòng cảm thấy bất an.
Nhìn những tòa nhà đang sáng rực ở xa xa, mí mắt của cô nhảy mạnh một cái, quay người cầm ngón tay của Phó Đình Sâm lắc lắc, nhẹ giọng hỏi, “Anh tiểu Phó, mình không đi nữa có được không?”.
Phó Đình Sâm tiện tay xoa đầu cô, “ Có anh ở đây không cần sợ”.
Tối nay anh phải đến gặp Dương Ý, nếu không sẽ rất dễ gây nghi ngờ.

Lòng dạ bồn chồn của Tạ Du không được an ủi, càng đến giữa lưng chừng núi cô càng cảm thấy lo lắng, những ngón tay của cô đều vì lo lắng mà nắm chặt, không nói rõ được loại cảm giác này là gì chỉ cảm thấy đến đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Nỗi lo lắng không xác định này từ từ chiếm lấy trái tim cô, cô cố gắng kiềm chế bản thân không làm phiền Phó Đình Sâm đang lái xe, cảm xúc hiện tại của cô không được bình thường nhưng không thể biểu lộ ra trước mặt anh nếu không sẽ làm anh lo lắng.
Tạ Du cắn chặt môi kìm nén cơ thể đang run rẩy, sự nỗ lực kiềm chế này cuối cùng cũng có tác dụng, khi đến được điểm thi đấu đã hẹn trước sắc mặt cô đã hồi phục lại bình thường, có điều nhìn có chút nhợt nhạt, dưới môi dưới còn có thể nhìn thấy được hai dấu răng nhỏ nhỏ.
Phó Đình Sâm nhìn cô cắn môi đến mức gần chảy máu, rít lên một tiếng, anh không xuống xe mà nghiêng người về phía cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cau mày nói, “Nhuyễn Nhuyễn, em dạo này hình như không ổn”.
Anh đột nhiên cảm thấy Tạ Du mấy hôm nay lại trở về trạng thái nhút nhát như khi hai người mới gặp mặt, cô khép mình lại và trở nên tiêu cực chống đối mọi thứ xung quanh.
Sắc mặt Tạ Du hơi thay đổii sau đó híp mắt cười, “Em có gì không ổn ư?”.
Phó Đình Sâm véo khuôn mặt nhỏ của cô, nẩn thận quan sát sự dao động của đôi mắtt ấy.

Thực ra anh cũng không chắc chắn lắm, thỉnh thoảng anh cảm thấy Tạ Du gần đây có chút trầm mặc, anh bắt gặp mấy lần cô ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.

Đôi mắt trong trẻo ngập nước nghi hoặc nhìn anh, bởi vì hai má phúng phính của cô bị anh nhéo nên nhìn hơi tội nghiệp, dáng vẻ đơn thuần vô hại này làm sao có thể lừa anh được chứ.
Phó Đình Sâm cúi đầu cắn môi cô, đôi môi hồng nhuận càng thêm đỏ rực.
“Ui da, đau~~”, dù có bị bắt nạt thì Tạ Du cũng chỉ dùng đôi mắt nai long lanh nhìn anh chằm chằm, một chút tức giận cũng không có, đôi tay nhỏ nắm lấy cổ áo hệt như chú mèo con chưa mọc vuốt đang meo meo thị uy.
Phó Đình Sâm hôn lên trán cô dịu dàng nói, “Nhuyễn Nhuyễn ngoan.”
Hai người bước xuống xe dưới ánh mắt trêu chọc của đồng đội, Tạ Du chậm chạp không chịu xuống xe đợi Phó Đình Sâm vòng qua đón cô mới ngập ngừng duỗi chân ra nhảy vào vòng tay anh.

Nghe thấy tiếng cười nói trêu chọc của đồng đội, Tạ Du ở trong lòng Phó Đình Sâm ngẩng đầu lên nhìn mấy người đang đứng dựa vào mấy chiếc xe, cô trốn ra sau lưng Phó Đình Sâm thò đầu ra nhìn.
Cô đột nhiên thấy hối hận vì cứ nằng nặc đòi đến đây với anh, không đợi cô phiền não Phó Đình Sâm đã kéo cô đứng bên cạnh, tay đặt trên vai cô hất cằm lên nói, “Bé nhút nhát nhà tôi hôm nay đưa đến đây trải nghiệm”.
Mấy người nhìn nhau rồi lười biếng cười, nghiêm túc chào hỏi, “Chào chị dâu nhỏ!”.
Tạ Du cảm thấy hơi không quen, ngốc nghếch vẫy vẫy tay, “Chào…chào mọi người”.
Sau đó lại quay đầu kéo quần áo Phó Đình Sâm nhỏ giọng phàn nàn, “Bọn họ…gọi em là chị…chị dâu nhỏ!”.
Phó Đình Sâm kéo cô vào lòng dùng ánh mắt sắc lẹm liếc về phía đồng đội.
Mấy người vừa mới vui vẻ đành ngậm miệng lại, tay sờ sờ mũi giả bộ như đang kiểm tra linh kiện xe.
Nóc nhà của lão đại, bọn họ không dám chọc ghẹo.
Lần đó Tạ Du đến bãi đỗ xe bọn họ chỉ đứng từ xa nhìn cô qua cánh cửa thuỷ tinh, người đã đến tận cửa rồi mà lại bị lão đại dẫn đi mất làm cho mấy người không nhìn thấy cô cảm thấy rất tiếc nuối.
Bây giờ nhìn thấy người ở khoảng cách gần như vậy bọn họ mới hiểu ra tại sao lão đại yêu thích cô đến vậy.

Ai gặp cô mà không động lòng chứ?
Vừa ngoan ngoãn vừa dính người.
Người như cô mà không trông coi cẩn thận hẳn nào cũng sẽ bị người xấu bắt đi mất.
Ngay khi suy nghĩ này nảy ra thì người có tâm địa đen tối đã đến.
Người của hai đội xe đều không ưa gì đối phương, vậy nên Dương Ý đã dẫn người né đi từ sớm, lúc này thấy Phó Đình Sâm đưa Tạ Du đến thì đem người đi qua, ánh mắt nhìn vào Tạ Du đang trong ngực Phó Đình Sâm, lần này gặp lại hắn vẫn không nhịn được kinh diễm, từ trước đến nay xe sang và mỹ nữ luôn có thể khơi dậy sự khao khát của đàn ông, “Tôi còn tưởng Phó thiếu sao lại tới muộn thì ra là đang bận ôm mỹ nhân”.
Người Phó Đình Sâm toát ra sự lạnh lẽo, kéo Tạ Du đang lo lắng nhét vào trong xe rồi đóng cửa lại, đứng chắn trước xe, anh liếc mắt thấy ánh mắt thèm thuồng của Dương Ý đang cố gắng nhìn xuyên qua kính chắn gió, nghiêng người qua che tầm mắt của hắn, “Bắt đầu thôi!”.
Tạ Du cách lớp cửa kính nhìn Phó Đình Sâm, đôi mắt cô sáng ngời như chứa muôn vì sao.
Từ lúc gặp Dương Ý cô gái nhỏ đều không thèm liếc hắn ta một cái, còn ánh mắt khi nhìn Phó Đình Sâm thì tràn ngập sự ngưỡng mộ, làm cho Dương Ý cảm thấy ganh tị.
“Các người đến đây làm gì? Không dám đấu thì nhân lúc còn sớm mau cút đi!”, khi Phó Đình Sâm đứng bên cạnh những người khác luôn sẽ tỏ ra mạnh mẽ, dứt khoát, dáng vẻ lưu manh làm người ta hận không thể nghiến răng, anh nắm cổ áo Dương Ý, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn ta cảnh cáo nói, “Mắt mày nhìn đi đâu đó? Còn nhìn nơi không nên nhìn nữa thì tao không ngại giúp mày móc xuống đâu.”.
Dương Ý hiếm khi không nói gì, trong lòng ảm đạm nhìn Tạ Du đang thất thần ngồi trong xe rồi ra hiệu cho các anh em đằng sau tản ra.
Lịch trình của cuộc thi đã được thương lượng xong, chia thành hai trận.
Trận đầu tiên là trận đồng đội, trong thời gian quy định đội nào có số lượng xe về đích nhiều hơn thì đội đó thắng.
Trận thứ hai là đua cá nhân, trận này là Phó Đình Sâm với Dương Ý đấu với nhau, họ sẽ đua một vòng ở nơi nguy hiểm nhất lưng chừng núi, ai có thời gian ngắn hơn sẽ là người thắng, bất kể sống chết.
Phó Đình Sâm và Dương Ý đều không tham gia trận đồng đội, Phó Đình Sâm đút một tay vào túi quần, mắt hướng về đường đua duy nhất ở phía trước mặt, những chiếc xe đắt đỏ được xếp thành một hàng dài ngay vạch xuất phát, thổi kèn một cái mười mấy chiếc xe như mũi tên phóng thẳng trong màn đêm vắng lặng.

Lúc này chỉ còn lại Phó Đình Sâm, Dương Ý và trọng tài thổi còi.

Gió về đêm rất mạnh và có chút lạnh giá của mùa đông, có tiếng ngâm nga trên cánh đồng bằng phẳng cách đó không xa.
Dương Ý ngồi trên mui xe nhìn Tạ Du đang ngồi trong xe của Phó Đình Sâm, cô gái nhỏ có vẻ lo âu, đôi mắt ẩm ướt như chứa đầy nước thân thiết nhìn về Phó Đình Sâm.
Phó Đình Sâm híp mắt nhìn đoàn xe sắp rời khỏi tầm mắt mình rồi xoay người qua thấy Tạ Du đang dựa trên cửa sổ nhìn qua đây, khuôn mặt mang ý cười chui vào xe.
Anh đứng bên ngoài bị gió thổi rất lạnh, giơ bàn tay lạnh cóng đặt lên trán Tạ Du.
Tạ Du theo phản xạ rụt rụt cổ lại tránh khỏi bàn tay lạnh ngắt của anh, cô kéo khoá áo khoác lại, ánh mắt bất mãn nhìn anh.
Sau đó không biết nghĩ gì, đôi tay nhỏ lại cầm tay anh đưa lên miệng để hà hơi làm ấm, thổi một hồi lâu mới cảm thấy hơi ấm không ngừng chuyển đến, sau đó lại đặt bàn tay lạnh của mình vào trong tay anh, hai mắt cong lên, “Như này là ấm rồi nè!”.
Phó Đình Sâm cúi đầu hôn lên ngón tay cô, cười nhẹ, “Nhuyễn Nhuyễn nhà ta thật chu đáo, đúng là nhặt được bảo bối rồi”.
Khuôn mặt Tạ Du bỗng chốc đỏ lên, nghĩ đến tập tài liệu nhận được tối hôm nay liền dùng một tay khác rút nó ra, cơ thể cô hơi dựa vào vai Phó Đình Sâm, “Có bút không? Em phải điền cái này”.
“Tối về nhà điền vẫn kịp mà.” Đèn trong xe không sáng như đèn ở nhà, tìm đồ còn được chứ viết chữ sẽ có bóng.

Dù miệng nói vậy nhưng anh vẫn rút một cây bút từ trong hộp chứa đồ đưa cho cô, sau đó mở đèn điện thoại rọi đèn cho cô.
“Bây giờ đang rảnh không có gì làm”, Tạ Du mở đèn trên đỉnh đầu cúi đầu điền hồ sơ, chiếc cổ xinh đẹp của cô cúi xuống, nửa bên mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn xe hệt như tiên nữ bước ra từ trong tranh, vừa xinh đẹp vừa đơn thuần.
Phó Đình Sâm nhìn đến mức thất thần, ngọn lửa trong lòng anh như muốn dâng trào, từng chút một đem lý trí của anh nhấn chìm.
Cô đóng nắp bút lại đem tờ đơn nhét lại trong tập hồ sơ, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, cúi đầu bỏ tập hồ sơ vào lại hộp chứa đồ, anh có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên trán cô, sau gáy lộ ra làn da trắng nõn.

Đến lúc này anh thật sự không thể giữ được bình tĩnh nữa, đem kính chắn gió đổi thành kính đen, xoay người kéo bả vai cô qua hôn lên đốt xương lộ ra sau gáy cô.

“Á…anh làm gì vậy!”, Tạ Du đẩy anh ra nhưng lại bị anh trừng phạt cắn cho một cái, răng anh mài vào chỗ xương sau gáy chưa từng bị ai chạm vào của cô, làm cô không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng.
Dương Ý vẫn luôn để ý đến tình hình Phó Đình Sâm, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hắn rít một hơi thật sâu rồi phả ra làn khói trắng, thấy kính chắn gió bị đổi thành màu đen không còn nhìn thấy được tình hình ở trong nữa, hắn cúi đầu chửi một tiếng, “Fuck!”.
Đợi đến khi đoàn xe quay lại Phó Đình Sâm mới xuống xe, Tạ Du trông như bị bắt nạt, mí mắt đỏ hoe, đôi môi sưng đỏ, ngón tay cô sờ sau gáy nhìn Phó Đình Sâm, trong lòng cô đang thầm mắng 800 lần.
Anh xuống xe ngồi trên mui xe, Tạ Du bực bội phồng miệng sau lưng anh làm mặt quỷ.
Phó Đình Sâm giống như có linh cảm nhìn về sau, khoé môi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về môi cô, cười thầmi.
Tạ Du nhận ra nụ cười này, ban nãy anh cúi đầu áp trán vào trán cô, cười nói cô là đồ ngốc!
Đồ trứng thối!
Cô tức giận lấy áo khoác của anh để trên xe che mặt lại, một lát sau cô đã hết giận, liếm liếm môi, Phó Đình Sâm trước khi xuống xe nhét vào miệng cô một viên kẹo, khuôn mặt dưới lớp áo khoác nở nụ cười hạnh phúc.
Kết quả của cuộc đấu rất rõ ràng, đội của Phó Đình Sâm thắng, đối phương dù có không phục nhưng cũng không dám ho he gì trước mặt Phó Đình Sâm.
Phó Đình Sâm sau khi nghe được kết quả thì nhếch mày nhìn về Dương Ý, “Bắt đầu trận của tao với mày thôi”.

Đoạn đường của trận thi đồng đội tương đối an toàn, nhưng đường đua của cuộc thi cá nhân này thì cực kỳ nguy hiểm, đường rẽ quanh co đầy những đường cua gấp, vì đây là đoạn đường bỏ hoang, những năm gần đây không hề được sửa chữa nên có rất nhiều những khúc cua lớn nhưng không có làn bảo vệ, trên đường có rất nhiều ổ gà.
Đây cũng là lý do vì sao hai người quyết đấu sinh tử ở đây.
Nếu nói trận đua đồng đội là trận khởi động thì trận cá nhân giữa Phó Đình Sâm và Dương Ý mới là trận đấu thật sự.
Phó Đình Sâm bước vào xe nhìn Tạ Du vẫn còn đang dùng áo khoác của anh che mặt, cách lớp áo sờ đỉnh đầu của cô, “Anh đưa em đi hóng gió”.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Du lộ ra khỏi áo khoác, “Anh vẫn thi sao? Nguy hiểm lắm đó!”.
“Em không tin tưởng anh à? Chúng ta không chơi với cậu ta, anh đưa em lên đỉnh núi ngắm cảnh.” Phó Đình Sâm sờ đầu tóc hơi rối của cô, hôn lên trán cô một cái, “Dù sao đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ khiến em gặp nguy hiểm”.