Chờ màn hình TV đã chỉnh xong rồi, liền bắt đầu chiếu phim truyền hình.

Ngụy Nam nhìn thoáng qua, không đầu không đuôi, không rõ ai là ai, anh đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, Diệp Tuệ đang xắn tay áo thắt tạp đề nghiêm cẩn tráng bánh trứng, động tác thành thạo, tuy chỉ là nấu cơm nhưng lại có một cỗ tự tin thong dong, làm người ta không dời mắt đi được.
“Đói bụng hả? Xong ngay đây.” Diệp Tuệ chú ý tới Ngụy Nam tại cửa phòng bếp, quay đầu lại ôn nhu cười với anh, cô xúc bánh trứng đã tráng xong ra, trải trên thớt gỗ, sau đó trải đều thịt băm đã ướp sẵn lên bánh trứng, vừa thổi ngón tay chịu đựng bánh trứng nóng, vừa cấp tốc cuốn trứng gà lại.
Ngụy Nam không nhịn được mà đi qua, kinh ngạc nói: “Em cũng biết làm trứng gà cuốn thịt?” Đây là một món mà anh yêu ăn nhất, trước kia, chỉ có vào lúc sinh nhật, mẹ mới có thể làm một lần như vậy, anh chỉ từng ăn ở nhà mình, còn chưa từng thấy những người khác làm như vậy.
“À, đúng.” Món trứng gà cuốn thịt của Diệp Tuệ thật ra chính là học với mẹ Ngụy Nam, cô biết Ngụy Nam yêu ăn cái này, vừa khéo trong nhà có sẵn tài liệu, liền làm món này.

Cô đặt trứng gà cuốn thịt đã cuộn xong vào trong đĩa, sau đó đưa lên nồi đi chưng, bên này lại bắt đầu dùng thịt băm còn dư làm mì nước lèo.
Mười phút sau, Ngụy Nam rốt cuộc cũng kết thúc được sự tra tấn của hương thơm nồng đậm đối với hệ tiêu hóa, ăn được mì nóng hầm hập, tay nghề của Diệp Tuệ rất không tệ, mì sợi đơn giản lại làm được phi thường ngon miệng, trứng gà cuốn thịt lại ngon miệng với một phen phong vị khác, có chút không giống với cách làm của mẹ, nhưng mà mùi vị tuyệt đối không thua, anh yên lặng ăn, thi thoảng nhìn Diệp Tuệ trước mắt một cái, liền cảm thấy trong lòng cùng dạ dày đều thỏa mãn.

Diệp Tuệ tự gắp một chén mì nhỏ cho mình, dư lại cho Ngụy Nam hết, sức ăn của anh lớn, cô vẫn luôn nhớ, thịt cuốn được cắt khúc cô cũng chỉ ăn một khúc.
Phòng bếp ở ngay một góc phòng khách, hương thơm nồng tự nhiên hấp dẫn toàn bộ người xem TV trong phòng, lúc này Doãn Văn cũng xáp lại muốn chia một chén canh, Diệp Tuệ nhìn em trai: “Tối em chưa ăn no?”
Doãn Văn nhìn cái đĩa trên mâm, duỗi một ngón tay ra: “Cho em ăn một khúc trứng cuốn?”
Ngụy Nam vội nói: “Ăn đi.”
Diệp Tuệ dùng đũa gắp một khúc nhỏ nhất cho cậu: “Chúng ta lại không khắc nghiệt em, về sau tối ăn no đi, đừng có nửa đêm lại ăn gì, coi chừng bỏ ăn.”

Doãn Văn bất mãn nói thầm: “Vậy sao chị còn ăn?”.

Truyện Phương Tây
“Chị cơm chiều chưa ăn no, tối còn phải học bài, có thể so với em sao?” Diệp Tuệ nói.
Doãn Văn nhét trứng cuốn vào miệng, chạy nhanh đi xem TV.

Diệp Tuệ với Ngụy Nam ăn mì ngay trong phòng bếp, bàn ăn cơm bị dùng để đặt TV, chén đũa không chỗ bày, bọn họ liền trực tiếp ăn trên bệ bếp.
Ngụy Nam gắp một khúc trứng cuốn, thả vào trong chén Diệp Tuệ: “Em ăn nhiều một chút.”
Diệp Tuệ sửng sốt, nhanh chóng nói: “Em ăn cơm chiều rồi, có chút đó là đủ rồi, ăn nhiều cũng không tiêu hóa được.” Cô gắp trứng cuốn lên, thả lại vào trong chén Ngụy Nam, cười tủm tỉm nói, “Anh ăn đi.”
Khóe môi Diệp Tuệ dính một chút nước canh mì sợi, Ngụy Nam nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt lưu lại nơi khóe môi cô, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu: Nếu liếm một miếng, có phải sẽ càng ngon hơn trong chén mình không? Có điều ngay sau đó, Diệp Tuệ liền tự mình vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm đi nước canh.

Đây vốn là một động tác đơn giản cực kỳ bình thường, nhưng giờ phút này, Ngụy Nam đã trải qua cái loại trường hợp to lớn như lửa đạn khói thuốc súng đều vô cùng trấn định đây lại có loại cảm giác tim như bị gì đó đánh trúng, trong đầu nháy mắt đều trống rỗng, thậm chí ngay cả cái chén trong tay bị nghiêng cũng không biết.
Diệp Tuệ chú ý tới anh ấy đang ngẩn người, nói: “Sao anh không ăn, không thể ăn sao?”
Ngụy Nam phục hồi tinh thần lại, mặt chậm rãi có chút đỏ: “Không phải, ăn ngon lắm.

Anh đặc biệt thích ăn trứng cuốn, mẹ anh cũng biết làm.”
Diệp Tuệ cười đến mắt cong cong: “Phải không? Em cũng thích ăn.

Vậy anh ăn hết mấy cái này đi.” Anh thích ăn, em cũng thích ăn.
“Được.” Ngụy Nam rũ rèm mắt xuống, bắt đầu chuyên tâm ăn mì.
Ngụy Nam ăn mì sợi, trứng cuốn cùng nước lèo của mì ăn cho sạch sạch sẽ sẽ, Diệp Tuệ cười nói: “Vẫn là lần đầu tiên có người cổ động như vậy.”
“Thật sự là ăn rất ngon.” Ngụy Nam thả chén xuống, sờ sờ cái dạ dày no đủ, dạ dày ở phần trên bên trái, chỗ đó cũng căng đến tràn đầy, có một loại cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Ngụy Nam chờ Diệp Tuệ dọn dẹp chén đũa xong mới rời đi, Diệp Tuệ không giữ anh lại nhà xem TV, bởi vì cô còn có lời muốn nói với mấy đứa em.

Chương trình TV còn chưa chiếu xong, người xem TV đều chưa tản đi, phỏng chừng phải đợi đến lúc TV nói chúc ngủ ngon mới có thể rời đi.
Diệp Tuệ gọi Doãn Văn cùng Doãn Võ: “Hai đứa đi theo chị một chút, chị có lời nói với mấy đứa.”
Doãn Văn trầm mê cho TV, nhìn không dời mắt khỏi màn hình TV: “Nói gì nha, cứ nói đi.”
“Diệp Doãn Văn!” Diệp Tuệ gọi cả họ lẫn tên cậu ra.
Doãn Văn nghe ra uy hiếp cùng lửa giận trong giọng nói của chị, chạy nhanh đứng dậy đi tới, Diệp Tuệ dẫn các cậu lên lầu, Doãn Văn đều sắp gấp chết rồi, phải bỏ lỡ rất nhiều màn ảnh, cậu sốt ruột khó nhịn: “Đến cùng là nói cái gì nha, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Diệp Tuệ duỗi tay nhéo lỗ tai cậu: “Lần sau lại nói lời này với chị nữa, chị liền để ba trả TV lại.

Chị để ba mua TV, là để tiện cho mấy đứa không cần tới nhà người khác xem TV, chứ không phải là từ nay về sau bán luôn mấy đứa cho TV.


Giờ được nghỉ, chị mặc kệ thời gian em xem TV, vào học kỳ rồi, làm xong bài tập thì có thể xem TV, nhưng không thể vượt quá 9 giờ, nghe thấy chưa?”
Hai cậu vội vàng gật đầu.

Lên lầu vào phòng các cậu, Doãn Văn hỏi: “Chị, đến cùng là chuyện gì?”
Diệp Tuệ nói: “Ba muốn kết hôn, mấy đứa biết chứ?”
Doãn Văn với Doãn Võ liếc nhau, sau đó đều lắc lắc đầu: “Không biết.”
Diệp Tuệ nói: “Chính là chuyện gần nhất.

Với dì Lưu, ba bảo chị báo cho mấy đứa.”
Trên mặt Doãn Võ thì lại là vẻ mặt bình tĩnh, rất hiển nhiên, cậu sớm đã chuẩn bị tư tưởng.

Doãn Văn thì ngồi trên giường thở dài: “Vẫn là muốn kết hôn à? Vậy thì TV kia cũng là mua cho bọn họ đúng hay không?”
“Cái gì gọi là mua TV cho bọn họ? Chính là nhà chúng ta mua nha, về sau dì Lưu Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cùng chúng ta chính là người một nhà.”
Doãn Võ hỏi: “Chị, vậy nếu ba kết hôn với dì Lưu, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết đều sẽ chuyển đến nhà chúng ta ở sao?”
“Hẳn là sẽ không, nhà chúng ta cũng không ở nổi nha, dù sao thì phòng cũ của các em ấy cũng không phải không ở được, dù sao đều ở cách vách mà.

Về sau Tiểu Vũ Tiểu Tuyết chính là em gái của chúng ta, mấy đứa phải ở chung với các em ấy cho thật tốt, không thể bắt nạt các em ấy.” Tuy biết mấy đứa nhỏ không đến mức tranh đấu, nhưng vẫn là phòng ngừa chu đáo thì tốt hơn chút.
Doãn Văn đột nhiên đổ nhào xuống giường: “Xong rồi, cuộc sống khổ sở của em sắp bắt đầu.

Có Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết làm so sánh, em tuyệt đối sẽ bị ba mắng mỗi ngày, thành tích các em ấy tốt như vậy, mà thành tích em lại kém như vậy.”
Diệp Tuệ nghĩ đến một sự kiện: “Đúng rồi, thư thông báo đều phát rồi phải không, lấy đến cho chị xem xem, thi được bao nhiêu điểm? Lần trước nói rồi, có tiến bộ liền mua bóng rổ cho mấy đứa.”
Doãn Văn lập tức bật dậy từ trên giường: “Ha ha, mau mua mau mua!” Cậu mở một cuốn sách đặt trên ghế chỗ đầu giường ra, rút một tờ bảng điểm được in bằng tấm thép ra cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới, thấy được tên Doãn Võ tại vị trí thứ 8, trừ bỏ ngữ văn thi được 78 điểm ra, thành tích của ba môn khác đều là ngoài 80 điểm, cô nói: “Tiểu Võ có tiến bộ, lần sau phải tiếp tục.” Cô lại nhìn từ dưới lên trên, tìm được tên Doãn Văn tại vị trí thứ 41, ngữ văn thi được hơn 50 điểm, toán học và vật lý là hơn 40 điểm, mà tiếng anh chỉ có hơn 20 điểm, thành tích vẫn là rối tinh rối mù, có điều hiển nhiên đã tiến bộ không nhỏ: “Tiểu Văn cũng còn được, có tiến bộ, còn cần tiếp tục cố gắng.

Quay đầu lại chờ chị được nghỉ, mang mấy đứa đi mua bóng rổ.”
“Thật tốt quá!” Doãn Văn ở trên giường không nhịn được mà quay cuồng mấy cái, lát sau lại trở về hiện thực, “Khi nào thì ba kết hôn vậy?” Tuy đã làm chuẩn bị tâm lý trong thời gian rất lâu, nhưng thật phải đối mặt thì vẫn không cách nào thản nhiên.
“Hẳn là sẽ không chờ chị nghỉ, chờ sau khi anh cả về rồi đi.” Diệp Tuệ nói, đến lúc đó để cô xem có cần xin nghỉ hay không.
Doãn Văn nói: “Có thể đợi đến sau khi qua Tết không?”
Diệp Tuệ vò tóc cậu: “Duỗi đầu một đao mà lui đầu cũng một đao, sớm hay muộn cũng phải kết, sớm hay muộn có gì khác nhau.


Yên tâm đi, sinh hoạt không có biến hóa nhiều lắm.”
“Dì Lưu sẽ không khoa tay múa chân với em chứ?” Mặt mày Doãn Văn uể oải.
“Không đến mức, nhiều lắm là quản em ăn cơm mặc quần áo.

Có điều em đã to đầu thế này rồi, chả nhẽ không nên dựa vào tự giác sao? Tự quản chính em cho tốt đi, giống như Tiểu Võ vậy, ai sẽ mắng em mỗi ngày chứ hả?” Doãn Văn ở trong lòng Diệp Tuệ vẫn luôn là quả bom hẹn giờ, chuyện xấu của thằng nhóc này quá nhiều, cho nên cô vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ nó bị nghiêng.

Xem ra về sau vẫn là phải nói một tiếng với dì Lưu, để bà ấy tận lực bớt nhúng tay vào vấn đề giáo dục Doãn Văn đi, có chuyện gì cũng không cần nói cho ba cô, trực tiếp nói cho chính cô là được, thằng nhóc Doãn Văn này cần vuốt thuận lông, một bộ kia của ba đối với Doãn Văn mà nói sẽ chỉ kích thích tâm lý phản nghịch của nó thôi.
Doãn Văn vung vẩy hai cái cánh tay, gõ cho ván giường vang thùng thùng, phi thường không tình nguyện.

Doãn Võ hỏi: “Chị, còn chuyện gì không?”
Diệp Tuệ nói: “Hết rồi, mấy đứa đi xem TV đi.”
Thế này Doãn Văn mới lười biếng đứng dậy từ trên giường, buồn bã ỉu xìu đi xuống lầu, ngay cả sức hấp dẫn của TV cũng mất rồi, có thể thấy được trong lòng thằng nhóc này vẫn là rất không cao hứng, đại khái là trên lý trí thì tiếp nhận rồi, trên tình cảm vẫn còn đang kháng cự.

Diệp Tuệ thở dài, hi vọng nó có thể sớm ngày nghĩ thông suốt.
Không được 2 ngày, Diệp Chí Phi lại trở lại từ Quảng Châu, lần này anh mua tất thảy là vải hết, số lượng phải nhiều hơn so với hai lần trước nhiều, có điều vẫn là hoàn toàn không lo bán, những người trước đó không mua được vải đã sớm làm chuẩn bị tốt rồi, Diệp Chí Phi vừa về, mọi người liền chen chúc tới mua vải.

Bởi vì vải vóc nhiều lắm, người đến cũng nhiều, Diệp Chí Phi dựng một cái sạp bán hàng lâm thời tại nhà dì Lưu cách vách, mở rộng cổng lớn ra, dùng bàn cùng ván cửa quây ra một không gian ngăn cách, Diệp Chí Phi cùng Lưu Hiền Anh với Doãn Văn và Doãn Võ cùng nhau lên trận, đều không ứng phó nổi nhiều khách như vậy.
Chỉ vẻn vẹn 2 ngày, hơn 1000 mét vải đã tiêu thụ hết sạch, lợi nhuận 2000 nguyên liền tới tay.

Loại tốc độ này làm Diệp Thụy Niên rất là vui sướng nhưng lại có chút bất an, sợ lại chọc mấy kẻ bệnh đau mắt nữa, cho nên cũng không giục Diệp Chí Phi đi nhập vải nữa.

Diệp Chí Phi vốn không tính bán vải nữa, tiếp đây anh muốn bắt đầu mua hàng tết, người Trung Quốc mặc kệ là có tiền hay không có tiền, đều muốn thắt chặt lưng quần để ăn tết, mua sắm hàng tết là ắt không thể thiếu.

Anh cũng không tính đi Quảng Châu, anh dạo quanh ngay tại bản dịa, lợi nhuận của thực phẩm mỏng, chạy Quảng Châu không có lời, lại nói thói quen ẩm thực của các nơi không giống nhau, nếu nhập đồ vào mà không bán hết được, vậy thì lỗ to.
18 tháng chạp nông lịch, Diệp Tuệ còn chưa được cho nghỉ đông, Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh cuối cùng cũng kết hôn..