Hôm nay thời tiết tốt lắm, mặt trời bình minh đằng đông ấm áp ôm ấp lấy mỗi một con ngõ yên tĩnh của Nam Tinh, thành phố này tản ra một cỗ hương vị lười nhác điềm tĩnh.

Mấy người lớn đi làm, mấy người già thì vây quanh chỗ cổng lớn phơi nắng, nhàn thoại con cháu nhà mình, lặp lại nhấm nuốt chuyện cũ năm xưa, đám nhỏ túm năm tụm ba chơi đùa nghịch ngợm, mấy bé trai tụ tập với nhau vỗ giấy cứng, bắn bi ve, lăn vòng sắt, ép tóp mỡ, chọi gà, mấy bé gái thì lại xáp lại với nhau nhảy ô, đá cầu, nhảy dây, chơi nhà chòi, hết thảy đều là hơi thở cuộc sống giàu có như vậy.
Ngõ Thụy Hưng tại thành nam hôm nay phá lệ náo nhiệt, bởi vì Diệp Thụy Niên và Lưu Hiền Anh kết hôn.

Ngược lại không phải là bọn họ gióng trống khua chiêng mà làm tiệc ở nhà, bọn họ tổng cộng lại cũng chỉ mời hơn một bàn khách, Diệp Thụy Niên mời em gái nhà mình cùng hai người bạn cũ tri kỷ đã tương giao nhiều năm, Lưu Hiền Anh thì mời cha mẹ, anh em trai và em gái, lại thêm người của nhà mình, cũng chỉ có hai bàn, nhưng lại không làm tiệc rượu ở nhà.

Diệp Thụy Niên đến tiệm ăn tốt nhất trong thành phố đặt chỗ, đổ lại không phải là muốn khoe khoang, mà bởi vì trong nhà chật, không bày nổi 2 bàn, cũng không thể để trong nhà Lưu Hiền Anh chứ.
Náo nhiệt của ngõ Thụy Hưng tất nhiên là do chúng hàng xóm nghị luận sôi nổi, vốn ông góa bà góa ở cách vách đã làm người bàn luận nóng nảy, cái đôi này bị mọi người lấy ra vui đùa mấy năm, giờ thật đúng là đi đến cùng một chỗ, nào có thể không nói gì.

Có điều trái lại cũng chả có ác ý gì, duyên của Diệp Thụy Niên cùng Lưu Hiền Anh trong đám hàng xóm cũng không xấu, mọi người nghị luận, chẳng qua là nói một chút xem hai nhà hợp làm một thì sẽ phát sinh biến hóa thế nào, trong nhà làm đồ dùng gia đình gì, có bao nhiêu khách tới, thậm chí ngay cả mặc quần áo gì cũng phải thảo luận luôn.

Đương nhiên, cũng không trừ đồ bệnh đau mắt, kỳ quái bảo chắc chắn Diệp gia buôn bán lời không ít tiền, này đây vừa là mua TV vừa là đi tiệm ăn tốt nhất, thiệt là phô trương lớn quá.


Có điều người sáng suốt đều biết, người ta đều là minh mã yết giá, đồ đạc lại không bán đắt đến thái quá, dù cho mua cái TV thì có tiền thật, nhưng không phải nhà mi sớm đã mua à? Chả phải là càng có tiền hơn.
Thanh âm của các loại lập trường đều có, có điều không truyền vào trong lỗ tai người hai người hai nhà —— à không —— hẳn là người một nhà Diệp Thụy Niên cùng Lưu Hiền Anh, bởi vì cả nhà bọn họ đều đang ăn cơm trong tiệm ăn đây này.

Diệp Tuệ xin nghỉ một tiết tự học, giữa trưa đuổi tới tiệm ăn cơm.

Đi tiệm ăn là đề nghị của Diệp Tuệ, như vầy đã tiện lợi lại thể diện, ăn xong liền chạy lấy người, người cũng không mệt mỏi, đặc biệt bớt lo.

Diệp Thụy Niên suy nghĩ một chút, cân nhắc đến trong nhà thật sự là không ngồi nổi, đi tiệm ăn lại có mặt mũi, liền đồng ý, dù sao thì giờ cũng chẳng thiếu số tiền này.
Vì thế, cả nhà lần đầu tiên đi tiệm ăn, còn là đi tiệm ăn tốt như vầy nữa, đây đối với Lưu Hiền Anh mà nói, là một chuyện đặc biệt có mặt mũi nhất.

Sau khi ngày kết hôn định xuống rồi, bà về nhà mẹ một chuyến, một là báo cho bọn họ chuyện mình tái hôn, hai là mời cha mẹ cùng anh em trai và em gái đi uống rượu mừng.

Anh em bà nghe nói trong nhà trai có 4 đứa con, đều nhất trí cảm thấy có phải bà điên rồi hay không, giờ bà đã ở trong vũng bùn rồi, sao còn nhảy vào trong hố lửa nữa, nhiều con như vậy, vậy thì cuộc sống về sau làm sao mà qua? Mẹ kế dễ làm à? Mọi người đều tận tình khuyên nhủ, khuyên bà mau mau đừng có kết hôn, lại hầm thêm mấy năm, Tiểu Vũ đã 12 tuổi rồi, chờ được 16 17 tuổi là có thể đi ra kiếm tiền, gánh nặng của bà cũng liền nhẹ đi, bớt lo cỡ nào nha, sao thế nào cũng phải tìm tội mà chịu chứ.
Lưu Hiền Anh yên lặng nghe, cũng không tranh cãi với bọn họ, chỉ là nói bữa đó đến uống rượu mừng, tới hay không thì tùy.

Anh em tuy không đồng ý bà tái hôn, nhưng mà cũng không cần xé rách mặt với bà, dù sao thì mặc kệ cuộc sống khổ cỡ nào khó ra sao, Lưu Hiền Anh cũng đều cắn răng gánh, trước nay chưa từng tố khổ hay mượn tiền với họ, cho nên ngày kết hôn này đều đến hết.

Mặc cho thế nào đi nữa, bọn họ đều là người nhà mẹ của Lưu Hiền Anh, có thể cho bà chỗ chống lưng, nếu thật có ai bắt nạt bà, còn phải suy nghĩ đến phân lượng của anh em sau lưng bà một chút.
Đến Diệp gia, Diệp Thụy Niên phát một gói Đại Tiền Môn cho mỗi vị khách trước, Lưu Hiền Anh thì bưng táo đỏ, long nhãn, trứng gà lên chiêu đãi mọi người, kẹo là Đại bạch thỏ cùng kẹo hoa quả mà Diệp Chí Phi mang về từ Quảng Châu, hoa quả là táo đến từ phương bắc, nói túm lại, đều là đón đãi khách bằng tiêu chuẩn cao nhất.

Ăn cơm cũng là tiệm ăn tốt nhất, thân thích Lưu gia đều là bình sinh lần đầu tiên đi tiệm ăn, thức ăn đều là tinh tế ngoài sức tưởng tượng, cái này cũng đủ để bọn họ hồi vị mấy năm.
Ăn xong cơm trưa, trước lúc về, Lưu Hiền Anh còn cho nhà mẹ mình mỗi nhà một khúc vải tạp dài 2m, chất lượng đều phải tốt hơn vải sợi tổng hợp mà bọn họ tặng quà tân hôn kia.

Người nhà mẹ Lưu Hiền Anh ăn xong bữa cơm này thì xem như là hiểu rõ rồi, Diệp gia mặc dù có 4 đứa bé, nhưng mà trong nhà tuyệt đối không thiếu tiền, Diệp Thụy Niên là tài xế, tiền lương cao hơn người bình thường, trong nhà còn mở một cửa hàng, cái bán đều là đồ chơi thời thượng mới mẻ, mỗi ngày đều có tiền mặt ra vào, cuộc sống về sau cà lăm cây mía ngọt liên tiếp.

Không phát hiện cái Lưu Hiền Anh mặc đều là áo khoác len sao, mềm mại phẳng phiu như vậy, trước kia bọn họ chưa từng sờ qua, hai chị em Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng là mặc nguyên bộ đồ mới vải panama, khó trách Lưu Hiền Anh cố ý muốn gả, xem ra là tìm được gia đình tốt.


Người nhà mẹ rất vui mừng lại vừa có chút hâm mộ, nếu như có thể xử lý tốt quan hệ với mấy đứa con kế, vậy thì cọc hôn sự này liền xem như hoàn mỹ.
Đương nhiên, hôm nay 4 anh em Diệp Chí Phi biểu hiện phi thường phối hợp, Diệp Chí Phi với Diệp Tuệ liền khỏi nói nữa, Doãn Võ vẫn luôn rất ngoan, cái đồ ba gai Doãn Văn đây cũng không nháo chuyện, bảo gọi ông ngoại bà ngoại cậu với dì đều mở miệng gọi, biểu hiện ra lễ phép cơ bản nhất.

Cái duy nhất làm người ta cảm thấy không quá vui vẻ, ấy là cô em ruột dùng lỗ mũi nhìn người kia của Diệp Thụy Niên, có điều đây xem như là người ngoài, không đủ gây sợ hãi.
Diệp Tuệ là tại trên bàn cơm nhìn thấy bà cô này lần đầu tiên, chuẩn xác mà nói là lần đầu tiên sau khi trùng sinh trở về.

Diệp Thụy Niên chỉ có một đứa em gái như vậy thôi, không có anh em cùng mẹ nào nữa, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không tốt, không phải vì lý do gì khác, vẫn là vì ích lợi.

Bà cô này lúc tuổi trẻ xinh đẹp vô song, này đây khỏi phải nói cũng đoán được, gen của Diệp gia tốt, đều là tuấn nam mỹ nữ, người theo đuổi bà rất nhiều, bà cô này ngàn chọn vạn tuyển, liền chọn một ông quan nhị đại*.

Cái gọi là quan nhị đại, thật ra thì chỉ là con trai của một phó xưởng trưởng của một nhà xưởng không lớn không nhỏ, từ đây bà ta liền sống cuộc sống thái thái quan nhị đại người người hâm mộ, công việc tất nhiên là nhẹ nhàng nhất, phúc lợi đãi ngộ tất nhiên là tốt nhất.
*: đời thứ hai nhà làm quan.
Bà cô này gả sớm, lúc bà ta chọn dượng ấy, Diệp Thụy Niên còn chưa có kết hôn, bà ta một lòng muốn xem xét một cô thiên kim điều kiện tốt cho anh trai, như vậy thì về sau anh em họ đều thành những người thượng đẳng, trợ giúp cho nhau, ấy mới là hoàn mỹ chân chính.

Nhưng mà Diệp Thụy Niên lại coi trọng mẹ của Diệp Tuệ lúc ấy đang làm diễn viên ở đoàn kịch, ở trong mắt bà cô kia, mẹ Diệp Tuệ trừ bỏ diện mạo ra chả có gì cả, còn xuất thân từ nông thôn, trong nhà một đống lớn những thân thích nghèo, bởi vậy có thành kiến phi thường lớn đối với mẹ Diệp Tuệ, quan hệ giữa chị dâu và cô em chồng ngay từ đầu đã chả tốt lành gì.

Sau này chính bản thân ông dượng quan nhị đại kia cũng làm lãnh đạo xưởng, bà ta liền càng coi thường anh trai chị dâu mình, cứ sợ bọn họ đến kéo chân sau bà ta, trừ bỏ ngày lễ ngày tết phải đi lại ra, hai nhà chả thế nào lui tới.
Cảm tình của Diệp Tuệ đối với bà cô này rất nhạt nhẽo, lúc trước khi mẹ bệnh có đến nhà bà ta vay tiền chữa bệnh, đều chối đi nói không có tiền, còn âm thầm khuyên ba đừng có lãng phí tiền chữa trị, mặc cho số phận đi, lại về sau nhà cô liên tiếp gặp chuyện không may, bà cô này còn oán trách với ba, nếu lúc trước nghe lời bà ta không cưới người chị dâu này, sao có thể nháo đến bước đường này, đây không phải là xát muối lên miệng vết thương của người ta sao.
Bọn họ trải qua ngày lành của bọn họ, Diệp Tuệ không dị nghị gì, nhưng mà chuyện sau này, Diệp Tuệ lại phi thường khinh thường.

Lúc Diệp Tuệ với Doãn Văn tranh bất động sản đó, bà cô này cũng muốn đến cắm một cước, nói nền nhà là ông bà nội lưu lại, bà ta cũng nên chiếm một phần, nhưng người xây nhà là ba, quyền tài sản cũng là của ba, chả có một cắc quan hệ gì với bà cô này, hơn nữa vào lúc đó bà ta đã gần đất xa trời, nếu bà ta muốn một khoản tiền để dưỡng lão, trong lòng Diệp Tuệ còn có thể dễ chịu chút, nhưng mà bà ta là muốn một khoản tiền cho thằng con trai xì ke tai họa bị cưng chiều thành tánh kia của bà ta đi hút ma túy, Diệp Tuệ liền tức đến sôi máu, quả thực là hận đến muốn đi chém chết đôi mẹ con vô liêm sỉ kia.
Giờ bà cô này cười nhạt đối với việc Diệp Thụy Niên tái hôn, cưới phụ nữ một người không bằng một người, người này ngay cả một phần công việc chính thức cũng chẳng có, còn kéo theo 2 đứa con chồng trước, nếu anh bà nghe bà, sao có thể rơi xuống nông nỗi này? Diệp Tuệ cũng mặc kệ khinh miệt trong ánh mắt bà cô này, bà ta vẫn luôn là cái điệu bộ này, chỉ là nhìn đến bà ta, Diệp Tuệ liền không tự chủ được nhớ tới thằng em họ nghiện ngập kia, chính là thằng đó mang Doãn Võ vào trong mương, lấy danh nghĩa cho uống thuốc cảm mạo làm Doãn Võ nhiễm nghiện ma túy.

Hôm nay thằng đó không tới, lần sau nếu mà cô gặp được, trước hết đập một trận cho bõ tức rồi nói, mẹ nó đã không nỡ dạy dỗ nó, vậy thì để chính cô thay bà ta dạy dỗ nó đi.
Hôn lễ thuận lợi kết thúc, bây giờ hai nhà trở thành một nhà, cuộc sống tất nhiên phải quy hoạch sắp xếp lại một lần nữa cho kỹ chút đã.

Lưu Hiền Anh chuyển đến Diệp gia ở, Diệp Thụy Niên lần nữa đổi một bộ gia cụ, chuyển những món gia cụ cũ kia lên phòng Diệp Tuệ ở trên lầu.


Trịnh Bảo Long biết được Diệp Thụy Niên muốn kết hôn, liền lại đây đón vợ con về nhà, giờ gian phòng kia liền để trống ra, Diệp Chí Phi chuyển vào.

Diệp Tuệ thì lại tiếp tục ở lại cách vách với Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, chờ sau này trên lầu chồng xong rồi lại lần nữa phân phối nhà ở.
Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi đều cảm thấy nên dọn tiệm nhỏ sang cách vách, diện tích hiện tại của tiệm nhỏ rất chật hẹp, đây là cái mà mọi người có mắt đều thấy, rõ ràng nhất chính là lần Diệp Chí Phi bán vải trước đó, không gian bên này là hoàn toàn không đủ xài.

Cả nhà cùng nhau thương ượng, cảm thấy cái đề nghị này có thể làm.

Toàn bộ sảnh trước của cách vách đều được dùng để làm mặt trước cửa hàng, cái gian đằng sau kia thì dùng để làm nhà kho, để cất hàng hóa.

TV cũng chuyển sang cách vách, bởi vì có thể tụ nhân khí lại, mang việc làm ăn tới.

Mà sảnh trước bên này liền dùng để làm nhà bếp cùng nhà ăn.
Nếu đã muốn đem toàn bộ phòng ở cách vách làm mặt trước cửa hàng, vậy liền phải bố trí trang hoàng thiết kế lần nữa.

Bản thiết kế nhà ở là Diệp Chí Phi vẽ, Diệp Tuệ đưa ra ý kiến, tận lực sử dụng tủ triển lãm và giá triển lãm thủy tinh, như vậy thì mặt trước cửa hàng sẽ có vẻ càng sáng sủa, anh em đồng tâm hiệp lực, thiết kế ra cửa hàng mới.
Mọi người đều rất vừa lòng đối với quy hoạch cùng thiết kế mới, chỉ có Doãn Văn có lời oán giận: “Không phải đã nói xong là TV là của nhà chúng ta sao? Sao còn chuyển đến cách vách?”
Diệp Tuệ không nhịn được mà cười: “Đó vẫn là nhà chúng ta nha.

Chả nhẽ cửa hàng chuyển đến cách thì liền không phải của nhà chúng ta? Nếu em nguyện ý, liền chuyển đến gian nhà kho đằng sau kia ở đi.”
Ai biết được thằng nhóc Doãn Văn này chớp mắt vài cái: “Có thể chứ? Em có thể chuyển qua sao?” Đi sang bên kia, cậu liền có phòng của một mình mình, trông giữ một đống đồ ăn cùng TV, âm nhạc thả ầm ầm cũng không ai kháng nghị, quả thật là sướng lên mây.
Diệp Tuệ chỉ thuận miệng nhắc tới như vậy, không nghĩ tới thằng nhóc này tưởng thật, có điều chuyển sang đó ở cũng chẳng có gì, đang lo âm thịnh dương suy, dưới lầu không ai coi tiệm đây, liền nói: “Em đi thương lượng với ba đi, xem ba có đồng ý hay không rồi em chuyển tới.”.